Thú Huyết Phi Đằng


Lưu đại quan nhân nhanh như chớp rụt tay lại.
  
Xấu hổ thì xấu hổ, Lưu Chấn Hám vẫn kiên trì đem thịt thỏ đang hầm ra nhai nát trước, rồi hòa với nước canh mớm cho tiểu hồ ly tinh.
  
“Nàng phải biết, đây là do cứu nàng”. Lưu Chấn Hám có thể chắc chắn tiểu hồ ly này chín phần mười căn bản không nghe được hắn đang giải thích cái gì, nhưng hắn không tự chủ được vẫn biện bác cho mình.
  
Suy cho cùng, cho người ăn thịt thỏ “hầm lại” bị nhai nát trước, ai cũng thấy trong lòng có chút vướng víu.
  
Tiểu hồ ly cứ tựa vào lòng Lưu Chấn Hám như thế, ăn hết một cái chân thỏ và uống một chút canh, đôi mắt to xinh đẹp của nàng đã căn bản có thể hé mở, tuy còn rất ảm đạm vô thần, nhưng đích xác giống với những gì Lưu Chấn Hám tưởng tượng, đó là một đôi mắt với sóng mắt đong đưa quyến rũ lạ người.
  
Lưu Chấn Hám cho nàng ăn xong, lại phải làm nhiệm vụ với một “tiểu tổ tông” cũng đang ểnh cái bụng bự lên đợi hắn. Hầu hạ cả hai “tổ tông” ăn xong thịt thỏ, Lưu Chấn Hám mới húp nốt chút canh cặn, quét sạch phần thịt thỏ còn dư. Cái bao đựng hai ba quả dưa lớn nứt nẻ mang về hôm qua cũng bị hắn một hơi quất sạch. Mấy quả dưa này cũng không biết là loại dưa gì, vân vỏ nhìn giống dưa hấu, từng đường lượn trên vỏ xanh như những đường sóng, ruột bên trong lại không phải màu đỏ giống như dưa hấu, mà là màu vàng óng. Hạt dưa lại có màu đỏ, mùi vị ăn vào có chút giống dưa hồng, vừa ngọt vừa giòn.
Vốn Lưu Chấn Hám cũng định để cho tiểu hồ ly và Quả Quả một trái, nhưng xem lại, dưa này đã bị nứt, không thể để lâu, hay nhất là cứ ăn hết luôn.
  
Quả Quả ăn no thịt thỏ, sớm đã chui vào trong chăn da sói đánh một giấc. Lưu Chấn Hám phát hiện nó mỗi lần phun ra luồng khí lạnh buốt như băng đó, thì liền chuyển sang lười nhát sợ vận động, chỉ muốn nghỉ ngơi.
  
Nguyên là Lưu Chấn Hám còn định đi khắp đảo một vòng, nhưng đành tạm thời đành dẹp ý nghĩ này. Trong nhà đang có một đứa nhỏ, một người bệnh, thực là không thể phân thân đi được.
  
Thời gian từ giữa sáng đến giữa chiều, hắn dùng loan đao làm cuốc, đào một cái hồ nhỏ chứa nước ngay trước cửa. Nó có thể chứa nước được hay không, thì bản thân Lưu Chấn Hám cũng không dám khẳng định.
  

“Không thể chứa nước thì đem mày làm hầm xí!” Lưu Chấn Hám nhìn cái hố, hung dữ phát thệ.
  
Lao động quá sức cũng mang lại hậu quả xấu cho hắn: miệng vết thương trên cánh tay lại bị toạc tướm máu. Phát hiện này khiến Lưu Chấn Hám thủ tiêu cái ý nghĩ muốn kiếm thêm vài con thỏ béo lấp la lấp lét trong lùm cỏ nữa. Tuy mỹ vị của thịt thỏ khiến hắn bất giác liếm mép, nhưng nhận thêm mấy vết thương thì hắn không ham.
  
Lúc trưa, hơn nửa con thỏ đó đã nằm gọn trong bụng Quả Quả. Trong chuyện ăn uống, chú nhóc đó có thể sánh với thùng cơm. Bao tử của nó dường như không thuộc về nó, mà là thông với một vũ trụ bên ngoài.
  
Quay vào nhà, nhìn thấy Quả Quả và tiểu hồ ly tinh vẫn còn đang say ngủ, Lưu Chấn Hám không muốn đánh thức bọn họ dậy sớm. Hắn mang cung tên để trong góc ra, chuẩn bị đi bắn mấy con chim biển đem về làm bữa tối. Suy cho cùng, mấy ngày nay hắn cứ toàn ăn trứng chim biển, miệng cũng có chút chán ngấy rồi.
Cái bụng hắn lúc này chợt nhói lên từng hồi. Hắn nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.
  
Chắc là bị cảm lạnh rồi! Lưu Chấn Hám tự cảm thấy có chút lo lắng. Ở một địa phương như thế này, tình cảnh này mà bản thân hắn lại sinh bệnh, thì chắc chắn là đi đời nhà ma.
  
Hắn xé cái áo choàng màu trắng ra làm túi đeo, khoác đại lên người, trong lòng có chút hốt hoảng. May mà qua một lúc, bụng của hắn lại không đau nữa.
Lưu Chấn Hám cầm cung tên ra khỏi cửa. Chim biển ở đây hơi ngốc, chắc do là từ trước đến giờ chưa bị ai săn bắn. Chúng đứng trên cây liễu đỏ rỉa rỉa lông, chỉ cần Lưu Chấn Hám đứng cách đó xa xa, thì không thèm bay đi, mặc cho Lưu Chấn Hám ở đó phát huy kỹ thuật cung tiễn tệ lậu của hắn.
  
Sau khi bắn rớt bảy, tám con chim, Lưu Chấn Hám có cảm giác đã nắm được chút kỹ thuật bắn tên. Bắn tên và bắn súng thật ra có chút na ná nhau. Sai biệt chỉ là không có đầu ruồi ngắm, không thể ngắm trúng mà thôi. Bắn tên chỉ thuần túy dựa vào cảm giác, chỉ cần nắm rõ lộ tuyến và xạ trình của cung tên, cơ bản cũng không phải là quá khó, dù sao cũng có mấy con chim ngốc đứng ở đó làm bia sống.
  
Vừa đi vừa bắn, Lưu Chấn Hám bất tri bất giác đã xuyên qua khu rừng liễu đỏ hôm qua, đi đến bờ biển. Bờ biển giờ đã sạch trơn không còn gì. Nước triều dâng lên đã xóa sạch sẽ mọi thứ ngày hôm qua, xóa luôn mọi vết tích hoang tàn sau cơn bão.
  
Lưu Chấn Hám thương xót nhìn ra mặt biển, lòng nghĩ cho dù là có lưu lại một cái tử thi trôi trên biển cũng tốt. Cái áo khoác trắng trên người này, chất liệu tuy không tệ, nhưng quá rộng, bộ phận dư thừa của nó phệt xuống đất, dơ thì không nói, một khi sơ ý giẫm phải vấp té, thì chẳng thà không mặc còn sướng hơn. Điều đáng tiếc nhất chính là, hôm qua hắn quên tìm hai chiếc giầy trên thuyền. Vì không có giầy, bàn chân của hắn đã bị gai đâm cho mấy dấu.
  

Thấy không cần quay về vội, Lưu Chấn Hám tìm một nhánh cây dài và thẳng, xé trường bào trên người thành mấy sợi nhỏ dài nối lại với nhau, làm một cần câu cá.
  
Từ trên thân chim biển săn được xé chút thịt dính cả lông lẫn da làm mồi câu, Lưu Chấn Hám nhảy đến hòn san hô gần nhất ngồi xuống, buông cần câu.
  
Gió nhẹ lướt qua rừng liễu đỏ, lá cây khua lạt xạt, thật giống tiếng cười nhạo lào thào “cái cần câu như thế, cả lưỡi câu cũng không có, sao có thể câu được cá đây?”
  
Cái Lưu Chấn Hám dựa vào không phải là cần câu, cung tên trong tay hắn sớm đã kéo căng thành nửa cung tròn, mũi lang nha tiễn im lìm ngắm chuẩn miếng thịt chim làm mồi câu ở dưới nước. Một chân của hắn giẫm chặt lên cần câu, chân kia giẫm lên thanh loan đao sáng loáng, chỉ cần phát hiện cá cắn câu, nhất định hắn sẽ “một tên bắn ra rồi mới nói tiếp”, nếu không được thì nhảy xuống nước đánh tay đôi.
  
Nước biển rất xanh, rong biển nhẹ nhàng phất phơ theo dòng chảy, mặt sóng lóng lánh ánh tịch dương còn sót lại trong ngày...
  
Lưu Chấn Hám giống như một bức tượng gỗ, không hề động đậy, chăm chú quan sát dưới mặt nước.
  
Một con cá lớn trên lưng mọc đầy gai, dương dương đắc ý từ trong đám tảo biển chui ra. Nó còn chưa kịp ăn mồi, thì đã bị một mũi lang nha tiễn bén nhọn đã ở khoảng cách gần đâm xuyên qua sọ não. Con cá lớn quẫy mạnh đuôi, nước biển xanh trong lập tức ùn lên cát sình lẫn máu đỏ. Lưu Chấn Hám chụp lấy cần câu, tức khắc đâm tới, đầu cần câu đã được vót nhọn, biến thành một ngọn lao gỗ, một nhát đã đâm xuyên qua bụng con cá lớn. Hắn kéo sợi dây câu làm bằng vải áo khoác, cười toe toét tóm lấy con cá lẫn cần câu quăng lên mặt đá san hô.
  
“Có thể cho tiểu hồ ly uống một bữa canh cá rồi!” Nhìn con cá lớn khoảng bốn năm cân, Lưu Chấn Hám hớn hở trong lòng.
  
Lúc quay về nhà, trời đã tối đen, Lưu Chấn Hám vứt chiến lợi phẩm săn được xuống, vội vã cơi lửa lên, rồi đưa tay sờ lên trán tiểu hồ ly.
  
Khá ổn, đã khôi phục lại độ ấm bình thường, xem ra giường sưởi vẫn có điểm hiệu dụng! Lưu Chấn Hám vui vẻ xoa tay cười.

  
Lưu Chấn Hám đi xem cái ao bận rộn nửa ngày mới đào xong. Hoàn hảo! Nó đã tích trữ được một chút nước, có thể đất ở dưới ao bắt đầu ẩm ướt, quệt một chút lên ngón tay, một vệt đen nhão bám dính ở đó.
  
Hắn lựa ba con chim biển béo nhất ra làm thịt xong xuôi, bôi lên đó một lớp muối mỏng, rồi dùng cỏ tranh quấn lấy, bọc bùn nhão ở ngoài, ném vào trong đống lửa. Lưu Chấn Hám làm thịt con cá lớn, thấy nước ngọt trong hai mảnh trai không phải quá nhiều, nên hắn lấy xuống một nửa thân cá, dùng muối trét hai lớp, treo ở đầu gió, đem nửa còn lại hầm với trứng chim.
  
Lúc hắn làm xong tất cả, tiểu hồ ly chớp mắt, mở ra nhìn hắn không ngừng. Lưu Chấn Hám bị đôi mắt sáng long lanh của nàng nhìn đến phát ngượng.
  
“Ăn nhé…”, Lưu Chấn Hám bê mảnh trai lớn, dùng nhánh cây làm đũa, tách xương cá bỏ ra, rồi gắp thịt đưa đến bên miệng tiểu hồ ly.
  
Tiểu hồ ly nhìn hắn, mắt đột nhiên ứa ra một chuỗi lệ châu. Lưu Chấn Hám thấy lòng mình đều mềm nhủn, lóng nga lóng ngóng lau nước mắt quanh viền mắt tiểu hồ ly. Hắn thổi đi thổi lại cho bớt hơi nóng trên miếng thịt cá, rồi nhẹ nhàng đưa vào trong miệng tiểu hồ ly.
  
Tiểu hồ ly phát ra một chuỗi âm tiết kỳ quái, Lưu Chấn Hám một câu cũng không thông, chẳng hiểu nàng muốn nói gì.
  
“Xin lỗi!” Lưu Chấn Hám gãi đầu, xấu hổ nói: “Ta nghe không hiểu nàng nói cái gì, nàng ăn cho no rồi hãy nói”.
  
Tiểu hồ ly vừa nhai, vừa tiếp tục rơi lệ. Lưu Chấn Hám không biết làm sao an ủi nàng, chỉ có thể đút từng miếng từng miếng cho nàng.
  
“Có lẽ là nhớ đến người nhà thôi, cũng giống như ta!” Lòng Lưu Chấn Hám cũng không nhịn được có chút bi thương.
  
Cái mũi thính như chó của con “tiểu súc sinh” vừa nghe được mùi thơm, lập tức đã kêu lên vui vẻ chui ra từ trong chăn da sói. Nó nhảy lên đầu Lưu Chấn Hám, trước tiên nịnh bợ một hồi, sau đó nhảy xuống đưa mắt ngóng vào cái nồi canh cá đó.
  
“Đi đi đi!” Mặt Lưu Chấn Hám lại bị hành động của nó làm cho đực ra, biến thành một quả táo lớn. Khi tiểu súc sinh chui ra khỏi tấm đệm da sói, vô tình làm cuộn lên một khối lớn, lộ cả phần ngực nhô cao quyến rũ của tiểu hồ ly lộ ra ngoài, báo hại Lưu Chấn Hám suýt chút nữa làm đổ cả nồi canh cá.
  

Chỉnh lại tấm chăn da sói, Lưu Chấn Hám lại dùng miệng chuyền một chút canh cá cho tiểu hồ ly. Tiểu hồ ly nhắm mắt lại, sắc mặt ửng hồng như say rượu. Ánh lửa mờ mờ hắt lên gương mặt mỹ lệ động nhân của nàng, Lưu Chấn Hám cảm thấy thằng nhóc trọc đầu dưới hông mình lại bắt đầu động đậy nữa rồi.
  
“Chẳng trách ngày xưa Ngô Tam Quế có thể vì một nữ nhân mà bán đứng quốc gia!” Lưu Chấn Hám thầm kêu khổ trong lòng. Trước đây hắn căn bản không tin chuyện này. Hiện giờ hắn muốn không tin cũng không được. Tiểu hồ ly trước mặt này đúng là có chút dáng dấp của Trần Viên Viên.
  
Quá hấp dẫn con người ta! Vô luận là nàng nhắm mắt hay mở mắt, rơi lệ hay uống canh, dáng vẻ nào cũng có nét phong tình rất khác biệt. Bản thân hắn đã chịu qua huấn luyện nghiêm khắc, với lực khắc chế tâm lý sở trường của lính trinh sát, thế mà khi cho nàng uống canh, hắn lại không kìm được dừng lại một chút trên đôi môi thơm hương hoa hồng động nhân của nàng. Hơn nữa Lưu Chấn Hám còn phát giác làn hương hoa đó trên người nàng cũng càng lúc càng nồng nàn. Làn hương này khiến Lưu Chấn Hám như si mê như nhung nhớ. Hắn nhớ lại lúc xế chiều khi đi săn, đôi khi đã kìm lòng không nổi nhớ đến dáng vẻ của tiểu hồ ly. Những lúc ấy, da mặt của hắn chợt nóng bừng.
  
Gỡ lớp bùn ra khỏi món “Chim ăn mày”, hắn xé mấy chỗ nhiều thịt dưới bắp đùi, ném cho Quả Quả. Bản thân hắn cũng cảm thấy hơi đói.
  
Nhìn thấy Lưu Chấn Hám đem thịt chim nhai nát, lại đưa miệng lại gần, tiểu hồ ly xấu hổ nhắm mắt, khe khẽ lắc đầu.
  
Lưu Chấn Hám hơi thấy mất mặt, bản thân cũng mắc cỡ, ấp a ấp úng một hồi.
  
Ăn xong bữa tối, Lưu Chấn Hám chọn các xương sườn trong đống xương cá mà tiểu hồ ly ăn rồi, dùng ruột cá xỏ khâu lại vết thương ở tay. Vết thương do thủy tiễn của con thỏ bắn ấy giờ đã bị nứt ra. Ánh lửa nhảy múa... sắc mặt Lưu Chấn Hàm vẫn thờ ơ... nhìn tiểu hồ ly ở bên cạnh đang sợ hãi nhíu đôi mày xinh đẹp.
  
Kỳ thật lúc này Lưu Chấn Hám cũng rất đau, nhưng hắn nhìn thấy tiểu hồ ly đang chú ý hắn, chỉ đành giả vờ tạo dáng vẻ rất là anh hùng.
Gỡ ruột cá trên vết thương ra, hoạt động cánh tay một chút, Lưu Chấn Hám mỉm cười hài lòng.
  
Nhấc nồi vỏ trai đầy nước máu và vảy cá lên, Lưu Chấn Hám vừa chuẩn bị đổ đi, bất chợt ngừng lại.
  
Mặt nước trong nồi vỏ trai đang yên tĩnh, rõ ràng chiếu ngời một gương mặt vô cùng khủng bố. Gương mặt đó vẫn mày dương tóc thẳng, đôi mắt sáng lạnh, râu hùm dũng mãnh, chỉ có chiếc mũi giữa mặt đã biến thành hai cái lỗ lớn hướng lên trời, phía trên còn có cái gì đó cổ quái quấn lấy, miệng lỗ ẩn ước có thể thấy đang kết thành miếng mài máu.
  
“Đây là…ta…Lưu…Chấn…Hám…sao…?”. Lưu đại quan nhân tê cứng cả người, nồi vỏ trai “Coong” một tiếng rơi xuống đất, lăn hai vòng, góc vênh lên màu xanh đen chạm vào hòn đá kê làm bếp vỡ ra một miếng mỏng.
Lòng của Lưu đại quan nhân lúc này cũng giống như nồi vỏ trai, vỡ mất một mảnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui