Thú Huyết Phi Đằng


Hải tộc vẫn bám theo chiếc “Bồng Lai Hiệu”, dọc đường đều hư trương thanh thế, oai vệ vô cùng.
Vào tới ngày thứ ba, hình dáng thật sự của Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn đã hiện ra, họ rốt cuộc đã nhìn thấy Đa Não đại hoang nguyên.
Chiếc thuyền cẩn thận né tránh những tảng băng, Cổ Đức chăm chú lái thuyền, khuôn mặt ngưng trọng.
Lưu Chấn Hám đứng ở đầu thuyền, Quả Quả ở trên đầu, ngước nhìn Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn thần bí băng lãnh ở xa xa, mây mù bao phủ ngọn núi, nhìn ngút tầm mắt.
“Tại sao ở bên cạnh Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn lại là Đa Não địa hoang nguyên trù phú ? Mà không phải là một thế giới đầy băng giá?” Lưu Chấn Hám chỉ về giang sơn phía trước, đem thắc mắc này hỏi Hải Luân. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Ngọn gió An Đệ Tư Tín mang lại ấm áp, thủy chung không thể nào vượt qua nổi ngọn núi cao Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã. Gió bị chặn lại ở đó, đem lại khí hậu ấm áp cho Đa Não hoang nguyên, còn khí lạnh thì luôn nằm ở bên này núi.” Hải Luân thở ra một hơi dài, mở rộng hai cánh tay mình, bụi đất bướng bỉnh từ trên áo bung ra theo gió bay lên, trên mặt lộ ra nụ cười như hoa.
“Nếu để một ma pháp sư vĩ đại của nhân loại dùng một cấm chú ma pháp hủy thiên diệt địa, làm xuất hiện một đường nứt lớn ở giữa Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết Sơn, như vậy không phải là có thể đưa khí ấm vượt qua dãy tuyết sơn chắn ngang này sao? Như vậy bên cạnh tuyết sơn còn có một Đa Não đại hoang nguyên khác nữa! Nếu làm được như thế thì thật là tuyệt vời!” Lưu Chấn Hám cảm khái vạn phần。

“Đầu óc ngươi như thế nào mà toàn là những ý nghĩ cổ quái không vậy?” Ngưng Ngọc nhịn không được cười một tiếng. Nàng vốn bình thường không cười, nay lại cười lên, Lưu Chấn Hám như hóa đá, đưa mắt nhìn nàng chăm chăm.
“Hắn vốn đầu heo ấy mà! Không nghĩ ra những ý nghĩ cổ quái đó thì nghĩ ra cái gì?” Ngả Vi Nhĩ mặt trắng bệch liếc nhìn Lưu Chấn Hám. Lúc này nàng đang đứng bên mạn thuyền nhìn ngọn núi tuyết ở xa xa, không muốn xuất hiện. Nàng không còn dám đối diện lại với thân nhân nữa, nghĩ tới điều đó, nàng lại càng thêm oán hận Lưu Chấn Hám.
“Cạnh núi là đất nước vĩ đại của nhân loại Đặc Lạp Duy Phu, đây là đất nước duy nhất của nhân loại mà Bỉ Mông chúng ta tôn kính. Cuồng chiến sĩ của họ, là nhân loại chiến sĩ duy nhất có thể dùng thân thể cùng sự dũng cảm chống lại Bỉ mông đại quân.” Hải Luân thấy lạ không cho là lạ, liếc nhìn Ngã Vi Nhĩ một cái, tiếp tục nói: “Bỉ Mông quốc vương hiện nhậm của chúng ta, Cách Lôi Khắc Tát Nhĩ bệ hạ, lúc còn trẻ đã từng đi qua ngọn núi được xưng là không thể vượt qua - Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã tuyết sơn, đi đến đất nước của Cuồng chiến sĩ Đặc Lạp Duy Phu. Người ở tại đó đã quen biết với rất nhiều dũng giả, nhìn thấy giáo quan của vương thất cấm vệ quân, lại còn có mười người Đặc Lạp Duy Phu cuồng chiến sĩ, bọn họ không có ai không là bạn bè do bệ hạ kết giao gặp nhau trong lúc mạo hiểm.”
“Cuồng chiến sĩ thì so với Phan Tháp võ sĩ của ta thì thế nào?” Lưu Chấn Hám khí thế phấn chấn hỏi.
“Từ hình thể cùng lực lượng mà nói, quả thật không thể so sánh. Bất quá, Cuồng chiến sĩ lại chuyên về sử dụng phi phủ, không giống như Cổ Đức bọn họ sử dụng ngư xoa.” Hải Luân đáp.
Phan Tháp tộc hùng miêu chúng ta lực lượng nông cạn chỉ là cậy mạnh mà thôi.” Cổ Đức khiêm nhường lên tiếng, cười nói.
“Xem đó, một thuộc hạ tốt khiêm nhường a!” Lưu Chấn Hám thích nhất ở điểm này của Cổ Đức.
“Kỳ thật ý nghĩ đó của ngươi cũng thật sự không sai.” Ngải Vi Nhi nhíu mày, dường như đã lĩnh ngộ ra cái gì.

“Vô dụng thôi, không có một ma pháp sư nào sinh ra trên đất nước của Cuồng chiến sĩ, bọn chúng chỉ tín phụng vào thần lực lượng Âu Đinh thôi. Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã là một miền bình chướng tự nhiên, với ngọn tuyết sơn kéo dài đến cả ngàn dặm, làm thành một biên giới giữa chúng ta và nhân loại. Nếu không chỉ là ngọn tuyết sơn này cản bước chân nhân loại tiến vào hoang nguyên, thì Bỉ Mông chúng ta đã bị tuyệt diệt từ sau chiến dịch Hải Gia Nhĩ ngàn năm trước rồi.” Hải Luân cười nói tiếp: “Còn hiện này, nhân loại các nước đang phân ra hợp lại liên miên, không ngừng đánh nhau, không ai có thể dòm ngó tới chúng ta nữa.”
“Vậy cái kia là cái gì?” Ngưng Ngọc chỉ về phía bức tượng đá lớn bên bờ biển hỏi.
“Đó là một bức tượng nữ thần, tay trái cầm ngọn đuốc, tay phải cầm pháp điển, chỉ đáng tiếc là hơn nữa bức tượng nằm trong mặt nước, đó đều là di tích từ cuộc chiến tranh của chúng thần vạn năm trước để lại, cùng với hai tòa Kiếm Thần gần Nã Lôn Giác là cùng một dạng.” Hải Luân nhìn thấy những điểm quen thuộc của cố hương, bờ vai hơi run rẩy không kìm được ước vọng muốn giới thiệu mọi thứ. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Thật là một nền văn minh sáng lạng a! Bây giờ thì cả danh tự của nó đã tiêu tan vào trong gió rồi…” Lưu Chấn Hám cố nén cảm giác muốn ngâm lên một bài thơ, suy nghĩ muốn hết cả nửa ngày, ngoại trừ những bài dâm thơ không thể để người khác nghe, thì chẳng còn gì nữa cả.
“Ngươi chuẩn bị làm sao chưa?” Ngưng Ngọc hỏi Lưu Chấn Hám, nháy mắt về hướng mỹ nhân ngư.
Ngải Vi Nhi đang ngồi ngây ngốc, trên gương mặt hiện lên đủ thứ tình cảm, lúc thì bực bội, lúc thì sầu muộn, lại có lúc thì thở dài. Hai ngày nay, nàng lo học tập về cách đi đứng, nên giờ có dịp là ngồi xuống xoa nhẹ cái mắt cá chân sưng mềm.
“Ta cũng chẳng biết…” Lưu Chấn Hám hoang mang.

“Không cho phép ngươi đem giao nàng lại cho hải tộc, mỹ nhân ngư vốn coi trọng sự trung trinh tới mức chàng không thể tưởng tượng nổi đâu, làm vậy là mưu sát đó!” Cái vỏ trai của Ngưng Ngọc run run lắch cách trong gió lạnh.
“Không trả thì không trả.” Lưu Chấn Hám đem tấm da sói trên người khoác lên mình Ngưng Ngọc。
“Vậy ngươi có tính toán gì không?” Ngưng Ngọc hỏi.
“Không có.”
“Ngươi!” Ngưng Ngọc tức giận nói, “Ngươi sao lại không bao giờ chịu động não vậy? Ngươi sẽ trao đổi người với bọn chúng như thế nào? Ngươi nghĩ rằng Hải tộc sẽ dễ dàng cho chúng ta đi sao? Bọn chúng chỉ cần một thủy hệ ma pháp sư là có thể giết chết ngươi rồi! Đừng có nghĩ là đầu ngươi cứng!”
“Ta chẳng phải còn hai tay dài này sao?” Lưu Chấn Hám vừa nói vừa mở ra khép lại nắm tay, khớp xương kêu rồn rột.
“Trời ạ!” Ngưng Ngọc thực sự không còn biết nói gì “ Thiệt là không tưởng nổi, ngươi đúng là một kẻ bạo lực mà, làm sao mà lại được chiến thần nhìn trúng chứ, lại còn có linh hồn ca giả mới sanh đã được trời ban nữa chứ!”
“Là do bị trớ chú của ma thú đấy” Lưu Chấn Hám không nghĩ đó là sự sỉ nhục, ngược lại coi đó như một lời khen tặng nên bổ sung thêm.
“Ngươi tự sáng tạo ra chiến ca đã có thể coi là kỳ tích, hoặc có thể nói nhãn quang của chiến thần là không sai. Con người ngươi cực kỳ bậy bạ và kỳ quái. Khi đặt hết kỳ vọng vào ngươi, thì chỉ có chuốc lấy thất vọng. Còn khi người ta không kỳ vọng vào ngươi nữa, thì ngươi lại làm được. Chẳng hiểu có điều gì quái quỷ hơn nữa không!” Ngưng Ngọc nhẹ nhàng than thở, trên bàn tay ngà ngọc mở ra, một hạt châu như quả trứng lăn qua lăn lại trên tay. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Hạt châu bảo thạch lam toát ra một cảm giác thâm sâu bí ẩn, trên bề mặt có hình của một ngọn núi xa xăm, mờ mờ ảo ảo.
“Hạt châu này là nàng lấy ra từ xác con rùa Bí Hạ đó phải không?” Lưu Chấn Hám vừa nhìn là đoán ra ngay.
“Tị thủy châu.” Ngưng Ngọc kề cái miệng nhỏ nhắn vào lỗ tai Lưu Chấn Hám mà nói nhỏ vài chữ.
“Hảo a! Trời cũng giúp ta!” Lưu Chấn Hám ha hả cười to.
“Nói cái gì vậy?” Hải Luân kỳ quái nhìn bọn họ hỏi.
“Thương lượng xem tối nay làm gì đây.” Lưu Chấn Hám chớp chớp mắt, cười dâm đãng nói.
Một đôi quyền ngay lập tức tống tới...
Một phấn quyền (Cú đấm yêu)!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận