Thú Huyết Phi Đằng


"Rồng?" Hải Luân cười nói: "Ta không hề có ý vũ nhục trí tuệ của ngài, nhưng theo tri thức ít ỏi của ta, tựa hồ giữa cự long và con Mô đặc này có sự khác biệt một trời một vực. Không sai! Con Mô đặc này có long khí trên người, nhưng tối đa là một loại á long ma thú là cùng. Long tế tự, a... từ cổ chí kim, chỉ có một Bỉ Mông tế tự vĩ đại là có vinh hạnh mà thôi. Cho dù là chiến thần Khảm Mạt Tư vĩ đại, dù có tới ba ma sủng, nhưng cũng không hề có long sủng có trí tuệ tối cao."
"Cô sai rồi." Phúc Cách Sâm Từ nói: "Ta thừa nhận ký ức của cô không có gì sai, nhưng ta nói thứ rồng này không phải là loại đến từ đại lục Tây phương, không phải Ái Cầm đại lục, cũng không phải Triệt Tang đại lục, càng không phải Hoàng kim hải ngạn đại lục. Nó đến từ Ti Trù đại lục trong truyền thuyết của chúng tôi!"
"Truyền thuyết?" Hải Luân lại càng kinh hãi.
"Đại nhân, ngài nhìn xem." Nhưng Ngọc chỉ những điểm đen ấn giấu bên trên xác rùa, nàng vẫn không hề cất tiếng, chỉ chuyên tâm nghiên cứu cái mai này. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Ta nhìn thấy rồi, đó đích xác là một loại chữ viết ma trận." Từ lão đầu gật đầu với Ngưng Ngọc.
"Trí giả bác học Đông phương, hãy giải thích cho chúng tôi một chút, con Mô đặc này vì sao bị các người nhìn nhận là một con rồng?" Hải Luân nghe nói mà như ở trong mây mù.
Trước khi tổ tiên chúng ta đến Tây phương đại lục, Ti Trù đại lục của chúng ta có một truyền thuyết rất mỹ lệ: sáu nghìn năm trước có thần quy xuất hiện ở Lạc Thủy, trên lưng có vẻ một trận lạc thư ma trận. Đồ hình ma trận do thần quy cấp này sau đó được tổ tiên thông minh của chúng ta phá giải, các kim nhân được chúng ta sử dụng đến bây giờ cũng được khắc lên các kỳ môn trận pháp lĩnh ngộ được từ trên ma trận lạc thư đó. Còn thần quy đó chính là thần thú hùng mạnh nhất trong truyền thuyết của chúng ta. Danh tự của nó được gọi là Phách Hạ, sở hữu một sức mạnh có thể di động núi non." (Chú: Đây ý nói Phụ Hy dựa vào hình dáng trên mai rùa vớt được dưới sống mà chế ra Lạc thư bát quái)
Từ lão đầu đắc ý nói: "Rồng phương Đông của chúng ta không dễ thấy như rồng phương Tây. Chúng thường sống ở nơi thần bí nhất, không dễ dàng hiện thân để cho người trong thế gian thấy dung mạo, và cũng không tham dự sự phân tranh trong thế gian. Vì vậy, cho đến bây giờ rồng Đông phương vẫn còn là một loại truyện thuyết."
"Ta hiểu rồi, giống như cái rốn của xử nữ vậy, mọi người đều biết là có, nhưng chẳng ai nhìn thấy bao giờ." Lưu Chấn Hám nói.
"Ví dụ này tuy thô tục, nhưng lại rất chính xác." Ngưng Ngọc phì cười.
"Vậy là ý tứ gì?" Hải Luân dường như nghe ra điều gì không phải: 'Ngài có ý chỉ, con Mô đặc của Lý Sát chính là con tra của rồng trí tuệ hiện thân ban tặng cho các người à?"
"Hoàn toàn chính xác." Từ lão đầu mỉm cười: 'Nói chuyện với người thông minh thật là khỏe. Cái quy xác con trai của rồng này có một loại văn tự thần bí, nhất mực được ghi lại trong sử sách của chúng ta."
"Quả thật không ngờ Lý Sát của ta lại sở hữu một ma sủng dạng rồng trong truyền thuyết phương Đông." Tiểu hồ ly không giấu được sự ngọt ngào, nhìn đắm đuối Lưu Chấn Hám đầu bư mắt ốc nhồi, càng nhìn càng đắm đuối.
"Long thú của ta a!" Tặc nhãn của Lưu Chấn Hám chuyển vùn vụt, lệ nóng bắt đầu đổ ra, gục xuống quy xác bắt đầu rưng rức.

"Nhưng mà, ngươi nói dài dòng như vậy, rốt cuộc là muốn nói gì?" Lưu Chấn Hám quay đầu lại nhìn Từ lão đầu hỏi.
"Rồng là thần thú trường thọ nhất trong truyền thuyết Đông phương. Con mô đặc này có huyết mạch của rồng, có thể cùng thiên địa đồng thọ." Phúc Cách Sâm Từ chỉnh lý lại quần áo của mình, trịnh trọng nói: "Còn ta, gánh vác sứ mệnh chí cao của hoàng đế bệ hạ thuộc Vân tần đế quốc, đi tìm kiếm tiên dược trường sinh bất lão."
"Ngươi muốn làm gì?" Lưu Chấn Hám cảm thấy rất tức cười: "Chẳng lẽ ngươi muốn ăn thịt nó à? Rất tiếc đây là một cái mai rùa cứng còn hơn sắt, mấy cái răng già của lão chắc không cạp nổi đâu a."
"Không cần phải như thế." Phúc Cách Sâm Từ cười ha ha: "Theo như truyền thuyết từ xa xưa của chúng ta, loại con cái của rồng này chỉ cần sống được một vạn năm thì có thể thoát xác hóa thân thành rồng. Sau khi chúng thoát xác,trên xác sẽ sanh ra năm kẻ nứt, mỗi kẻ nứt sẽ có một long đan do tinh hoa tuế nguyệt ngưng kết mà thành. Khi ăn long đan vào, có thể sống cùng nhật nguyệt."
"Vậy con mô đặc này được bao nhiêu tuổi rồi?" Lưu Chấn Hám cảm thấy kỳ quái, lão già này nói rõ ra như thế, bộ không sợ mình trở mặt hay sao? Dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra cái ý lấy cho được con Mô đặc này của lão.
"Ta đếm qua rồi, có đến 4 vết rạn! Con Mô đặc này chỉ cần một nghìn năm nữa là có thể hóa thành rồng." Từ lão đầu than khóc nói.
"Nói thẳng ra đi, lão muốn làm gì?" Lưu Chấn Hám hỏi.
"Ừ... Kỳ thật... Ta muốn biết, con Mô đặc này có phải là do tế tự đại nhân ngài lấy được trên hoang đảo, hay đúng là ma sủng triệu hoán được?" Từ lão đầu bất an nhìn Lưu Chấn Hám.
"Âu Bỉ Từ Lạp Kỳ!" Lưu Chấn Hám suýt chút nữa trở mặt, nhịn không được quát: "Lão nói vậy là có ý gì? Lão Từ?"
"Ta không hề có ác ý." Phúc Cách Sâm Từ thấy tiểu tử này đang hận đến nghiến răng trèo trẹo, nhưng vẫn cố nặn ra tạo hình một vị tiên nhân đẹp như trong tranh vẽ: "Ta chính là muốn nói, con Mô đặc này nếu như chết rồi, nhục thân của nó cũng có tác dụng duyên niên ích thọ. Nếu như ngài không để bụng, có thể cho ta biết, khi ngài phát hiện nó, thì là ở trên đảo nào? Có thể mang ta đến đó không?"
"Hết thảy chúng ta đều có phần, mỗi người đều có một phần!" Từ lão đầu kích động nói.
"Nó đã chết hết hai ba tháng rồi, cho dù là có thịt, đại khái cũng đã sớm thối rửa rồi." Lưu Chấn Hám nhún vai.
"Trời ơi..." Từ lão đầu như bị ngũ lôi đánh trúng, sửng người đứng trên boong thuyền, chỉ trong thoáng chốc mà gương mặt già đi rất nhiều.
"Nhưng mà..." Lưu Chấn Hám giảo hoạt nháy nháy mắt, "Ta cũng có cắt thịt ra, ướp thành thịt muối, vẫn còn mang theo, không nhiều, chỉ còn vài khối, chủ yếu là vì lúc đó thấy thịt của nó nhiều thì nhiều, nhưng để làm lương khô thì không đáng là bao."

"Lý Sát!" Hải Luân dường như chụp lấy lỗ tai của Lưu Chấn Hám, "Huynh sao có thể đối đãi với ma thú của mình như thế!! Huynh là cái đồ..."
"Hải Luân!" Lưu Chấn Hám giả vờ làm bộ dạng nổi nóng, chặn ngang rồi ôm lấy Hải Luân, vừa làm vừa liều lĩnh nháy mắt lia lịa với nàng.
Hải Luân cố sức tránh ra, cái đuôi đỏ như lửa chọc vào mặt Lưu Chấn Hám, làm cho hắn bò lê bò càng được bao nhiêu thì làm.
Từ lão đầu đưa tay rắc vào mặt Hải Luân vài hạt phấn, Hải Luân lập tức dừng mọi cử động, im lìm dịu oặt xuống.
Lưu Chấn Hám trừng mắt nhìn lão, hô hấp gần như ngưng hắn, lộ ra vẻ chuẩn bị trở mặt.
"Lý sát tiên sinh thân ái, ngài yên tâm, ta chỉ khiến cô ấy ngủ chút thôi, tuyệt đối không có tác dụng phụ nào. Loại thuốc này có hiệu quả hai ngày, sau khi tỉnh lại rồi, Hải Luân tiểu thư thậm chí có tinh thần khỏe mạnh hơn gấp bội. Phương sĩ chúng thôi chuyên luyện thuốc hiến cấp cho đế vương, tuyệt đối không có độc tố." Từ lão đầu cười mỉm nói: "Chúng ta chẳng phải là nên tiếp tục vấn đề đang thảo luận dở dang hay sao? Khối thịt rồng của ngài có thể chia cho ta không?"
"Không thành vấn đề! Ta dù sao cũng ăn qua thứ ấy rồi, không quan trọng gì nữa. Nhưng bất quá..." Lưu Chấn Hám bắt đầu làm bộ làm tịch treo giá, rung rung đùi, dáng điệu cà lơ phất phơ nhìn Từ lão tiên sinh, hai ngón tay bật lách tách.
"Cái đó..." Gương mặt tham lam của Phúc Cách Sâm Từ hiện vẻ âm trầm bất định.
"Đừng có tưởng bày trò xấu xa!" Lưu Chấn Hám cười gằn: "Ta còn có khúc 'Phong Cuồng Chiến Ca', lão đã kiến thức năng lực 'Ca Vũ Song Tu' của ta rồi, vạn nhất ta làm thủ hạ của ngài điên khùng lần nữa, tạo ra những đợt công kích không khác gì lúc nãy, hủy luôn sự hữu nghị của mọi người thì không tốt đâu."
Bỉ Mông chiến thần Khảm Mạt Tư mà nghe Lưu Chấn Hám nổ ngút trời như thế, nói không chừng tức chết chứ chẳng chơi!
Nhưng Từ lão đầu lại bị dọa sợ điếng người, nói cho đúng ra thì vừa rồi lão quả có ý nghĩ xấu xa như thế.
"Mọi thứ trên thuyền của chúng ta đây đều là dùng để đi tìm tiên dược, ngươi muốn gì cứ nói." Từ lão đầu cắn răng cắn lợi nói: "Ba trăm đồng nam đồng nữ trên thuyền đều là nô bộc ưu tú nhất, ta có thể giao toàn bộ chúng cho ngươi. Với giới cách của Ái Cầm đại lục, mỗi tên trong chúng đều kinh qua dạy dỗ ca vũ, ngôn ngữ, nhảy múa hoàn thiện đủ để làm đầy tớ, giá trị tuyệt đối không dưới một vạn đồng vàng; bao quát cả Phan Tháp tộc Hùn Miêu võ sĩ cũng có thể cấp cho ngươi!"
Lưu Chấn Hám ôm Hải Luân đang ngủ mê, đầu lắc lư như trống cổ, hai chân cũng vừa lắc vừa run.
Hiện giờ hắn tuyệt đối là một tên lưu manh chuyên đi chắt chẹt vơ vét tài sản của người khác.

"Ta đem Ngưng Ngọc cấp luôn cho ngươi!" Phúc Cách Sâm Từ đỏ hồng mắt, không còn phong độ gì nữa.
"Đại nhân!" Xác trai mỹ lệ của Ngưng Ngọc khe khẽ run.
"Im miệng!" Mặt của Từ lão đầu đã tiếp cận trạng thái si cuồng, "Các ngươi toàn là kẻ dưới đi theo ta ra biển, ta có quyền đại biểu toàn bộ các tộc nhân, quyết định dùng các ngươi đổi lấy cơ hội có được tiên dược!"
Hùng miêu võ sĩ đều cúi đầu trầm mặc, chăm chú điều khiển bánh lái và buồm, nhưng vẻ thất lạc trên mặt có thể nhận ra rất dễ dàng.
Hoán đổi tộc nhân của mình để hoàn thành trách nhiệm! Chuyện ép bức trầm trọng này khiến những người có mặt đều không thở nổi.
Lưu Chấn Hám vẫn lắc đầu.
"Ngươi rốt cuộc là muốn gì?" Phúc Cách Sâm Từ nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Bạng nữ là nữ tử đẹp nhất của phương Đông, ngươi biết một bạng nữ trong tộc ta trân quý như thế nào không? Đồ con heo nhà ngươi! Nó còn là một huyễn thuật sư! Ngươi rốt cuộc còn muốn thế nào?"
"Cái miệng thúi này!" Lão Từ tự vả mình ba chưởng: "Không xong, tế tự đại nhân, ta không nên nói ngài như thế! Là ta sai! Ngài đừng có để trong lòng a!"
"Đại nhân!" Trên gương mặt của bạng nữ Ngưng ngọc đọng một hạt lệ trong veo, "Tôi cự tuyệt lời kiến nghị của ngài, tôi là người chứ không phải hàng hóa! Nếu như ngài chọn làm như thế, tôi quyết định tiêu biến trong làn nước biển trong xanh này!"
"Không cần phải thế!" Lưu Chấn Hám xua tay: "Ép uổng cũng không lợi ích gì! Ta không thể vô sỉ chiếm hữu thân thể của một nữ hài một cách vô cớ, mà phải tư thực hiện và thành đạt mục đích của mình!"
Vì câu nói này, Ngưng Ngọc ngờ nghệch nhìn Lưu Chấn Hám thật lâu, nàng cảm thấy bản thân dường như đã nhận thức sai về con heo, à không, con người này.
"Vậy ngươi muốn làm gì?" Từ lão đầu nhìn bản thân lão nói: "Không phải là nhìn trúng ta rồi sao? Ta chỉ có bộ xương già thôi mà! Đâu có chỗ nào đáng dùng chứ? Đúng rồi, còn cô nhân ngư công chúa của hải tộc nữa, đúng đúng đúng! Ta cũng tặng cho ngươi, nữ nhân xinh đẹp nhất của Tây phương hải tộc đó nghe. Nghe nói cùng xử nữ mỹ nhân ngư hành phòng xong, có thể đạt tới một lực lượng lĩnh vực kết giới gì đó, ngươi không thể cự tuyệt đâu ha?"
"Cô mỹ nhân ngư đó là do ta bắt về, đáng ra là nô lệ của ta, có liên quan gì đến lão chứ?" Lưu Chấn Hám khịt khịt mũi, ngửa mặt nhìn trời, bộ dạng đầy vẻ ta đây không màn công danh phú quý. Kỳ thật lúc này lòng hắn đang kích động đến phát cuồng, bà nội mẹ lão, nhiều nô lệ như thế này, còn có võ sĩ nữa, ha ha... Lưu Chấn Hám muốn cười nhưng không dám cười, nhịn đến thật là khổ.
"Gia gia!" Phúc Cách Sâm Từ dường như phát điên đến nơi, "Ngài muốn cái gì? Ngài còn muốn cái gì nữa chứ? Thuyền của ta không có tiền, chúng ta chỉ là lữ nhân, mà chuyến lữ trình này sắp kết thúc rồi, chúng ta không có tiền cho ngươi đâu!"
"Ta muốn cái nhẫn của lão, chính là cái nhẫn có thể triệu hoán ra kim nhân đó... Chính là huyết ngọc ban chỉ!" Đuôi hồ ly của Lưu Chấn Hám cuối cùng cũng lộ ra.
"Cái này..." Thần tình của lão đầu tức thời ảm đạm, "Cái này là vật chí bảo cuối cùng của tộc ta, ngươi... Hơn nữa ngươi không biết cách giải trừ chú ngữ phong ấn, có được cũng đâu thể làm gì..."

"Ta có thể học, ta là thiên sanh linh hồn ca giả a!” Lưu Chấn Hám cười nói: "Mấy câu chú ngữ ấy lão chỉ cần dạy ta một lát, chuyện mất có vài phút ấy mà."
"Không được!" Từ lão đầu đột nhiên cự tuyệt, sự quả đoán của lão khiến Lưu Chấn Hám bất ngờ.
"Ạ ạ..." Lưu Chấn Hám cười lạnh nói: "Lời của lão kỳ thật chỉ là đầu môi chót lưỡi chẳng đáng đồng xu. Ta hiện giờ thật khó tin năng lực của lão, lão có thể làm chủ được sao? Thôi coi như xong, giao dịch thủ tiêu! Mang ta về đến Đa Não đại hoang nguyên, ta cho lão thời gian, lão từ từ đi kiếm thuốc trường sinh bất lão đi!"
"Ngươi cho ta một chút thời gian, để ta suy nghĩ lại đã!" Gương mặt thống khổ của Phúc Cách Sâm Từ dường như đang diễn ra cuộc đấu tranh dữ dội.
"Cũng được!" Lưu Chấn Hám nói: "Chúng ta còn chưa chạy thoát khỏi thế lực của hải tộc, có thể trở về hay không còn là một vấn đề, đủ thời gian cho lão suy nghĩ!"
"Nếu nhục thân của ngươi mà hoán đổi cho vị tiểu thư đang nằm trong lòng, thì ngươi còn đâu là một tên thất cách nữa! Đơn giản là một tên Phúc Khắc Tư xấu xa nhất!” Từ lão đầu thở hào hễn, nhìn Lưu Chấn Hám đầy hậm hực.
"Đa tạ sự khen ngợi của ngài!" Lưu Chấn Hám lấy một khối thịt đen xì treo ở mai rùa đeo trên ngón tay, ngón tay giơ lên khá cao, "Ngài cần hoàn thành lời hứa của mình, sau đó hẳn gặp ta bàn điều kiện ha! Ta không cảm giác được thành ý của ngài ở đâu cả! Đừng có kích nộ sự nhẫn nại của ta. Nếu mọi chuyện không xong, ta đem chỗ thịt này vứt xuống biển nuôi rùa!" Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Đừng..." Từ lão đầu vội vã xua tay, "Ta nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp! Nhất định nghĩ ra biện pháp! Ta sẽ cho ngươi thấy ta thực sự có thành ý đấy, chỉ cần ngươi cho ta thời gian, ta sẽ suy, suy nghĩ!" Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Trong thuyền còn gian phòng nào không? Ta muốn ngủ một chút." Lưu Chấn Hám cười hắc hắc.
"Ngưng Ngọc, dẫn đường cho quý khách." Từ lão đầu mệt mỏi hạ lệnh cho bạng nữ.
Nhìn Lưu Chấn Hám đi khuất trong khoang thuyền, gương mặt Phúc Cách Sâm Từ thoáng qua một đạo thần sắc lăng lệ.
Gã heo này!
Gương mặt tiên phong đạo cốt của Phúc Cách Sâm Từ trong chốc lát biến thành nanh ác.
Lão già dịch ngươi sau này đừng có hối hận con mẹ gì nghe! Tâm tình Lưu Chấn Hám thắc thỏm đi theo Ngưng Ngọc im lìm phía trước, tim hắn xáo động giống như mười tám cái gàu múc nước treo trên miệng giếng, bước thấp bước cao.
Hải Luân vẫn ngủ khì trong lòng hắn. Trên tay hắn vẫn tòng ten mớ thịt tiễn thỏ và cá muối đen xì, còn có...
À, ... không còn có thứ gì nữa cả, nói chi là thịt rồng...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận