Gương mặt nữ hài mang vẻ siêu nhiên sương khói không thực, làn da như ngọc tạc hoàn toàn xuất từ thiên nhiên, đặc biệt nàng có đôi mắt khiến người khó quên, Lưu Chấn Hám nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra từ nào để hình dung cho được.
Đó là đôi mắt biết nói. Lưu Chấn Hám thầm nhủ.
Hải Luân cũng rất đẹp, nàng quyến rũ hấp dẫn, nhấc tay cũng mang vẻ dụ hoặc trí mệnh. Nhưng cũng vẻ mỹ lệ như thế, dời đến trên người nữ hài này, lại hoàn toàn đổi sang một dạng phương thức biểu đạt khác.
Đó là một dạng linh khí mỹ lệ bức nhân.
Dạng mỹ lệ này có thể khiến người ta phảng phất không tự chủ được biến thành ngu ngốc.
Ngoại biểu theo kiểu phương đông và thân thể đều đặn của nàng, khiến Lưu Chấn Hám bất giác nghĩ đến Lâm Đại Ngọc trong “Hồng Lâu Mộng”.
Đặc biệt là tóc mai như mây, sáng lấp lánh có thể chiếu rọi tâm linh con người.
Mấy ngày này ta thấy được nhiều mỹ nữ đẹp quá! Lưu Chấn Hám gần như nhiệt lệ oanh tròng.
Tối qua thấy Mỹ nhân ngư công chúa vừa cao quý vừa dụ hoặc, hôm nay lại thấy một siêu cấp mỹ nữ, Lưu Chấn Hám cảm giác thế giới này thật là quá tốt đẹp.
“Bạng nữ Ngưng Ngọc tham kiến hai vị quý khách Bỉ mông”, Bạng nữ khẽ cười dè dặt như hoa đón gió xuân, một nốt ruồi đen ở khóe miệng được làn da trắng tự nhiên như sương tuyết làm nổi bật vô cùng quyến rũ, trong vẻ thanh lệ, có lẫn một dạng thẹn thùng động nhân không tả được.
Lam quang chớp lên, Lưu Chấn Hám giả mạo vừa nãy tiêu thất trong không khí.
“Ảo Thuật?” Lưu Chấn Hám và Hải Luân đưa mắt nhìn nhau.
“Đúng vậy”, Bạng nữ Ngưng Ngọc thốt.
“Người vừa rồi biến ra đó, liệu có thể giúp cô đánh nhau hay không?” Vấn đề của Lưu Chấn Hám rất có phong cách của Thất cách tộc.
“Đó chỉ là ảo thuật”, hơi thở của Ngưng Ngọc như lan, trên người nàng có một loại mùi vị ngọt ngào, Lưu Chấn Hám chợt nghĩ đến mùi sữa ngạt ngào của con thỏ trắng lớn.
“Giống như Mãnh cầm Đức Lỗ Y trên Đa não đại hoang nghuyên không?” Hải Luân hỏi.
Đại danh Mãnh cầm Đức Lỗ Y trên Ái cầm đại lục sớm đã nghe qua, nhưng ảo thuật “Hải thị thận lâu” của Ma thiều tộc bọn ta chỉ là thông qua quang tuyến đánh lừa thị giác của người ta. Mãnh cầm Đức Lỗ Y là thật sự biến thân thành gấu ngựa và diều hâu tiến hành chiến đấu, Ma thiều ảo thuật của bọn ta không thể so bằng”. Ngưng Ngọc nói rất khiêm tốn, ánh mắt của nàng lướt qua dung mạo yêu diễm nhập cốt có thể khiến người ngạt thở của tiểu hồ li Hải Luân, khóe miệng cũng không giấu nổi thoáng kinh ngạc.
Mỹ lệ không chỉ hấp dẫn người khác tính, có lúc cũng có thể hấp dẫn người đồng tính!
Bất quá luồng mục quang kinh ngạc của Ngưng Ngọc cuối cùng ngừng trên mặt Lưu Chấn Hám.
Một người vừa mới ăn một cái giò gà thơm phức, bỗng lại thấy một đống phân heo! Biểu tình này chớp mắt xuất hiện trên mặt Ngưng Ngọc.
Hải Luân thấy được biểu tình này của nàng, trong lòng lại giống như trút đi gánh nặng.
Hải Luân cũng không biết vì sao như thế.
“Chỉ dựa vào đó hù dọa Hải tộc?” Lưu Chấn Hám nói nhỏ vào tai Hải Luân: “Ta thấy bọn họ là khoác lác thôi”
“Hà hà…”, tràng cười vang của Từ tiên sinh ngắt đoạn sự giao lưu của hai kẻ uyên ương: “Hai vị quý khách, từ lâu đã nghe sự giàu có của Đa não đại hoang nguyên, nếu bọn ta đưa hai vị quay về, làm điều kiện trao đổi, có thể thương lượng với quan viên quý quốc một chút, cho mấy lữ nhân bọn ta nhập cảnh, hơn nữa cho phép bọn ta tiến vào mấy nơi vang danh gần xa của Bỉ mông vương quốc như Nam Thập Tự Tinh sâm lâm, Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã tuyết sơn và Lạc nhật đại chiểu trạch hái ít thảo dược không?”
“Trưởng giả tôn kính”, Tiểu hồ li nghiêng người: “Bỉ mông bọn ta là dân tộc hiếu khách nhất, tuy ta không có quyền đáp ứng ông chuyện gì, hơn nữa bổn quốc đối với nhập cảnh bình thường cũng có một vài hạn chế, nhưng để báo đáp sự khảng khái của ông, ta có thể dùng thân phận thế tập nam tước của Bỉ mông vương quốc đảm bảo cho ông, nhất định giúp ông đạt thành sở nguyện”.
“Hái thuốc? Hái thuốc trường sinh bất lão à?” Lưu Chấn Hám cười cười, nhìn thấy không ai phụ họa hắn, bản thân có chút lúng túng, vội giả bộ ho.
“Được như thế thì quá tốt”, Từ lão đầu vung tay, nói với Cổ Đức: “Khai thuyền khởi hành đi!”
“Vâng, đại nhân!” thịt mỡ trên người Hùng miêu võ sĩ rung lên, ồm ồm hồi đáp.
“Đại nhân! Có chuyện!” Một tên thủy thủ đứng trên đài quan sát la lên, men theo cột buồm trượt xuống, Lưu Chấn Hám hâm mộ nhìn thân thể úc núc như gấu của hắn lại có thể nhanh nhẹn trên cột buồm tuột xuống như thế.
Một đám Hùng miêu thủy thủ tập hợp ở mép thuyền, đưa tay che mắt quan sát phía trước.
Năm dặm phía trước, nước biển bị một lưỡi đao cự đại chẻ làm hai nửa, kích khởi vô số vòng sóng nhanh chóng tiến tới, vây cá đen ngòm lúc ẩn lúc hiện trên mặt biển, trong chớp mắt đã đến gần.
Sớm biết Tây nhã hải quốc là quốc gia trong biển ngang ngược không nói lý nhất, xem ra hôm kia giáo huấn cho bọn chúng không đủ khiến bọn chúng cam lòng!” Từ lão đầu chỉnh lại mão, kiêu ngạo nói.
Hải Luân lè lưỡi với Lưu Chấn Hám, nhìn người ta lợi hại chưa, còn dám dạy dỗ Hải tộc.
Ta đoán lão chỉ khoác lác. Lưu Chấn Hám dùng thần ngữ chầm chậm lặp lại câu này, Hải Luân có thể hiểu.
Hải Luân vừa muốn cười, thấy đôi mày Ngưng Ngọc nhíu lại, chăm chú nhìn Lưu Chấn Hám, trên mặt có chút nộ ý.
Nữ hài này cũng quá tinh ý à. Lưu Chấn Hám thầm kêu khổ.
Hải Luân thấy đôi môi của Ngưng Ngọc mấp máy một cái, Hải Luân cẩn thận phân biệt một chút, cảm giác khẩu hình đó không phải “Ngu ngốc” mà là “Non nớt”.
Hải Luân trách móc liếc qua Lưu Chấn Hám.
“Ta đoán nàng nhất định không phải xử nữ! Lưu Chấn Hám rất ác độc chửi rủa Bạng nữ đã bỏ đi.
Hải Luân may mà trước đây không bị hắn rủa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...