“Cơ bắp cường tráng mà có lực, là một phẩm chất tốt”
(Bỉ Mông ngạn ngữ)
Cho đến hiện tại, tội lỗi Lưu Chấn Hám phạm nhiều nhất trong cuộc đời này chính là giết người phóng hỏa.
Đối thủ là hạng nào, hắn vừa nhìn là lập tức có thể nắm rõ, Ma Sa tộc kỵ sĩ trước mặt này, từ sự bình ổn hô hấp ở hai bên mang cá đã có thể nhìn ra tâm thái bình tĩnh. Trên thân thể có vết sẹo chằng chịt, là minh chứng tốt nhất cho sự thật thân kinh bách chiến của hắn.
Lưu Chấn Hám chầm chậm cởi cái áo khoác lông chim trên người, lộ ra một thân hình đầy cơ bắp săn chắc và một mảnh nội khố da sói, lộ rõ tính cuồng dã nhất của thú nhân.
Bản thân Ma Sa kỵ sĩ Lý Tra Đức cũng không dấu được có chút hâm mộ đối với Bỉ Mông thú nhân. Hắn không tưởng được một Thất Cách thú nhân bình thường thế này lại có thể có thân thể cường tráng như thế.
Lưu Chấn Hám bắt đầu cao giọng ngâm xướng chiến ca, bộ mặt của Lý Tra Đức biến thành vô cùng ngưng trọng. Hắn không có thói quen đánh giá thấp đối thủ, vô số lần chém giết sanh tử đã sớm dạy cho hắn phải dùng tâm thái gì để đối diện với đối thủ của mình.
Quả Quả vểnh cái mông lớn đứng trước mặt Ma Sa kỵ sĩ cường tráng, dáng vẻ nhỏ bé của nó, phảng phất đang ngửa mặt nhìn một tòa núi cao.
Trên mặt mỗi Ma Sa kỵ sĩ đứng quan sát đều lộ ra biểu tình khinh miệt, nếu như ngay cả một con ma thú kém cỏi như thế cũng thu thập không xong, Ma Sa kỵ sĩ cũng khó tránh chỉ là hư danh.
Quả Quả bẹt cái mông đít tròn vo ra, hít sâu một hơi, Lý Tra Đức kỵ sĩ đứng im nhìn ma pháp của nó chuẩn bị phát ra. Một tiếng ngâm xướng rất khẽ như có như không cũng bắt đầu từ trong miệng vị kỵ sĩ này truyền ra. Âm tiết ấy quái dị mang theo một đạo thủy nguyên tố không ngừng lưu chuyển. Đạo thủy châu xanh nhạt đó hình thành một cái hình bán nguyệt che chắn trước người kỵ sĩ.
“Ba đào chi thuẫn!” (Thuẫn sóng), Hải Luân kinh hô.
Ma pháp thứ nhất của Quả Quả cũng nhanh chóng xuất phát, sương cầu bạch sắc tiến nhanh theo quỹ đạo hình cung quỷ dị, bắn đến bộ phận bạc nhược giữa thủy nguyên tố còn chưa ngưng kết thành hình của đối thủ.
Một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện, sương cầu nện vào trung ương Thủy thuẫn, dư thế chưa suy, chạm vào ngực Ma Sa kỵ sĩ, “Bốc” một tiếng vỡ ra một đạo hàn khí.
Thủy thuẫn ở không trung dần dần ngưng kết thành một thực thể thuẫn bài óng ánh, từ trên không trung chầm chậm định hình, rơi vỡ dưới chân Ma Sa kỵ sĩ.
Giá Bố Lâm kỵ sỹ mang theo vẻ kiêu ngạo cố hữu, dùng tay mang bao tay hải tảo phất qua dấu vết sương tuyết ở ngực, thanh âm lau chùi giống như tiểu đao cạo trên mặt gương.
“Con vật nhóc thông minh lắm!", Mỹ nhân ngư công chúa ngồi quan sát trên đá ngầm không nhịn được lên tiếng có vẻ tán thưởng: “Lại biết trước sự lơ là của Ma kỵ sĩ bên ta, để hắn có đủ thời gian chuẩn bị Ma pháp thuẫn bài, sau đó mới tấn công bất ngờ! Ma sủng giảo hoạt lắm!"
“Tiếp thêm một công kích đi!", Lưu Chấn Hám đã xướng chiến ca xong, Quả Quả và trên người hắn đều là kim quang sáng chói, nhìn rất thần bí.
Giá Bố Lâm tộc Ma Sa kỵ sĩ đứng đó đã thăm dò xong thực lực của đối thủ, đâu đợi bọn họ phát động công kích tiếp, nhún người một cái, bàn chân mang theo tiếng sấm đạp xuống người Quả Quả.
Một chuyện quái dị không thể quái dị hơn đã phát sinh, đáng ra Quả Quả dưới đôi chân đạp xuống đó phải nát bấy, nhưng không những không chút thương tổn, còn cười hi hi nâng lấy chân của hắn.
Toàn bộ Ma Sa kỵ sĩ đều há cái mỏm lớn, giống như một con Khuê ngư sắp chết.
Sao có thể? Vô số nghi vấn trôi qua trong mắt đám Sa ngư kỵ sĩ như đang dựng phim. Lý Tra Đức là dũng sĩ hiếm có của Giá Bố Lâm nhất tộc, dưới một cước của hắn, cho dù là san hô đá ngầm cũng bị đạp nát, hà huống chỉ là một con ma thú nhỏ bé.
Bản thân Lý Tra Đức cũng ngây ra, sau một lúc thất thần, hắn phát hiện bản thân đã phạm phải một sai lầm rất lớn. Hai cánh tay có lực giống như càng cua im lìm từ phía sau chụp lấy cổ hắn, cánh tay nhanh chóng siết lại tựa như vòi bạch tuộc khổng lồ dưới đáy biển, khiến không khí vốn không nhiều từ trong mang của hắn xuất ra gần hết.
Hắn là ai? Trong đầu Giá Bố Lâm kỵ sĩ vẫn tồn tại nghi vấn, chỉ cảm giác thân thể mình nhẹ bỗng, đã bị người tóm lấy mớ da xoăn sau đầu nhấc lên giữa không trung.
Trong con ngươi thu nhỏ của các Ma Sa kỵ sĩ đang quan sát xung quanh, thân thể to lớn của Ma Sa kỵ sĩ Lý Tra Đức đã bị tên Thất Cách tộc trư nhân bình thường đó tóm lấy bằng hai tay nhấc lên trên không. Lý Tra Đức kỵ sĩ cũng không hiểu vì sao. Hắn cảm thấy đôi chân vốn linh mẫn của mình đột nhiên mất sự khống chế, không thể cử động.
Bất quá lúc khẩn yếu, hắn còn có Thủy hệ ma pháp cứu mạng. Kiếp sống chiến đấu liên miên giúp cho Ma Sa kỵ sĩ tận dụng thời gian nhanh nhất, tung ra phản ứng nhanh nhạy nhất. Một chuỗi âm tiết liên thanh từ trong miệng hắn hô hoán ra, thủy nguyên tố dồi dào trong thủy triều đáp ứng mạnh mẽ nhất theo sự hô hoán của hắn, vô số thủy nguyên tố nhanh chóng ngưng kết.
Vật Ma Sa kỵ sĩ triệu hoán chính là một con thủy long, từ lúc cái cổ của hắn bị Lưu Chấn Hám siết chặt đến khi bị giơ lên không trung, thân hình của thủy long đã hoàn thành quá nửa, vảy rồng lấp lánh ánh sóng, dưới ánh trăng bao phủ, tán phát vẻ đẹp mê ly.
Đây mới là trình độ thật sự của Ma Sa kỵ sĩ, những gì vừa rồi kỳ thật là hắn chưa có tận lực.
“Bách..."
Một thanh âm vang lên rõ to.
Thủy long sắp thành hình ở dưới chỗ tiếp xúc gần nhất giữa đầu gối Lưu Chấn Hám và xương sống Ma Sa kỵ sĩ Lý Tra Đức chợt tiêu tan thành mây khói, có vài tia thủy nguyên tố quẩn quanh trên gương mặt trắng bạch của Ma Sa kỵ sĩ, lưu luyến không rời.
Con mắt xanh nhạt đã thất thần của hắn không còn một tia sinh khí nào, thân thể to lớn mềm oặt từ đầu gối Lưu Chấn Hám rơi xuống.
Đám Ma Sa kỵ sĩ xung quanh trước thời khắc này còn cười khà khà nhạo báng sự ngu xuẩn của tên Bỉ Mông tế tự, chỉ qua một cái chớp mắt, không ngờ chiến sĩ kiêu ngạo bên mình đưa ra đã táng mạng trong tay Bỉ Mông tế tự mà bọn chúng luôn khinh thường và vũ nhục. Sự trái ngược quá lớn này khiến đầu óc bọn chúng bất chợt trống rỗng và ngạt thở.
Mỗi một tên Ma Sa kỵ sĩ đều không dám tin vào mắt mình, không tin vào cái cảnh Lý Tra Đức nằm dưới chân tên Bỉ Mông tế tự đáng ghét đó. Chuyện này có thể sao? Ngay cả bè trúc cũng không có chấn động kịch liệt, thế mà y đã im lìm đánh chết một kỵ sĩ thể trọng vượt quá ba trăm pound sao? Vô số nghi vấn xuyên qua cái đầu thiếu “oxy” của bọn kỵ sĩ.
Tên Bỉ Mông tế tự này vẫn là Bỉ Mông tế tự vang danh khắp Ái cầm đại lục với thân thể ốm o, đầu óc phát triển hay sao?
Đây vẫn là dạng Bỉ Mông tế tự dựa vào ma sủng tấn công hay sao?
Tế tự có thể tay không đánh chết một Ma Sa kỵ sĩ của Hải tộc vẫn là Bỉ Mông tế tự hay sao?
Cho dù là đối diện Cự tượng dũng sĩ Nga Lặc Phân tộc mạnh nhất trong Bỉ Mông, Giá Bố Lâm Ma Sa kỵ sĩ cũng tuyệt đối không thể dễ dàng bị đánh chết như thế!
Chẳng lẽ lịch sử có liên quan đến sinh vật lục địa ký tái trên vỏ sò của Hải tộc chúng ta viết sai sao?
Nghi vấn nối tiếp nghi vấn, giống như bọt khí trong nước biển, không ngừng nổi lên trong đầu đám Hổ đầu sa kỵ sĩ còn lại.
Vì thế, thân thể của toàn bộ đám Ma Sa kỵ sĩ không thể kiềm chế được sự rúng động, thân thể bọn chúng giống như một khí cầu được thổi khí, phồng lên rõ ràng. Xung động và thù hận khiến thần trí của bọn chúng gần phát cuồng.
Sự kiêu ngạo của bọn chúng khiến bọn chúng không bằng lòng thừa nhận, một Hải tộc Ma Sa kỵ sĩ cao quý, thân kinh bách chiến, lại dễ dàng chết trong tay một Bỉ Mông tế tự nổi tiếng yếu ớt như thế, hơn nữa cách chết lại là không chịu nổi một đòn quái dị như vậy.
Báo cừu không hề khiến đám kỵ sĩ kiêu ngạo này mất đi lý trí ứng phó, vài kỵ sĩ giỏi đã bắt đầu tháo bao tay, chuẩn bị khiêu chiến tên Bỉ Mông tế tự cuồng vọng này.
“Thế nào?" Lưu Chấn Hám chọc tức đám Hổ sa kỵ sĩ: “Vừa rồi kêu các ngươi cùng lên, các ngươi không chịu, hiện tại nghĩ thông rồi à? Sớm biết mấy bọn Hải tộc các ngươi chỉ có thể dùng số đông để thủ thắng. Có phải sự dũng cảm mà Hải thần của các ngươi dạy cho các ngươi chính là thế này? Ái chà..."
“Câm mồm!, Thú nhân hèn mọn!". Một Ma Sa kỵ sĩ cường tráng hơn cả tên vừa rồi từ trên con Hổ đầu sa đang cưỡi vươn thẳng lưng, đưa cốt xoa trong tay chỉ Lưu Chấn Hám: “Ta, Giá Bố Lâm kỵ sĩ Ba Tắc Đông, chính thức khiêu chiến với ngươi! Ta muốn cho máu của ngươi vĩnh viễn trôi nổi ở vùng thủy vực này!"
“Đến đây!" Lưu Chấn Hám càng lúc càng cay nghiệt: “Từng tên từng tên lần lượt đến, hắn thua rồi, các ngươi tiếp tục cử ai lên? Khà khà, ta thì không sao, dù sao cách đánh nhau của thân sĩ cũng không thể đem so với bọn lưu manh được!"
“Ba Tắc Đông", trong thanh âm của Mỹ nhân ngư công chúa ẩn ước có sự giận dữ: “Chẳng lẽ ngươi đã quên lời ta từng nói sao? Vì sao ngay cả mấy tên Bỉ Mông thú nhân cũng biết, khiêu chiến với cường giả, vô luận thắng bại đều phù hợp tinh thần kỵ sĩ và vinh dự của quý tộc, còn các ngươi lại quên đi?"
Đám Hổ sa kị sị cật lực kiềm chế vật cưỡi dưới khố, bọn chúng bị vinh dự quý tộc áp chế, bắt đầu nỗ lực khôi phục hô hấp của bản thân.
“Tế tự lục địa dã man!" Mỹ nhân ngư công chúa hiển nhiên bản thân cũng đã động nộ: “Nói ta nghe, vì sao ngươi không sử dụng ma sủng của ngươi đi chiến đấu? Ngươi làm trái giáo hối của thần thánh vô năng các ngươi!"
“Công chúa điện hạ!", Lưu Chấn Hám móc *** mũi, ra vẻ đầy phong độ, nhẹ nhàng thi lễ của một kỵ sĩ với Mỹ nhân ngư công chúa: “Thỉnh khoan thứ sự mạo muội của ta, chiến thần Khảm Mạt Tư giáo huấn chúng ta rằng: Ma sủng trong tay tế tự là dùng phù trợ chính nghĩa và bảo vệ gia viên của mình, tịnh không phải dùng để ứng phó sự khiêu khích của bọn lưu manh."
Câu nào câu nấy đều đáp với giọng đầy cay nghiệt, Mỹ nhân ngư công chúa rõ ràng bị kích nộ, đôi môi giống như hai cánh hồng của nàng chợt giống như gặp phải sương giá sau gió thu, bắt đầu không che dấu được sự run rẩy, nhưng Mỹ nhân ngư công chúa vẫn cật lực giữ phong độ, bộ ngực phập phồng lên xuống của nàng khiến Lưu Chấn Hám nhìn mà thầm khoái trá trong lòng.
Nếu như hai mảnh vỏ sò ở ngực rơi xuống, vậy thì càng “đã”. Cặp mắt xấu xa của Lưu Chấn Hám đảo qua đảo lại.
“Ngươi rất may mắn! Thú nhân ngạo mạn. Hôm nay thị vệ trưởng của ta, Kình ngư võ sĩ của Ban Ni Lộ tộc cường đại không có ở đây." Đôi mày của Mỹ nhân ngư nhíu chặt, chăm chú nhìn vào mặt Lưu Chấn Hám nói: “Chúng ta sẽ còn gặp lại, ta hướng thần linh của biển cả bảo đảm như thế."
“Rất không may, công chúa điện hạ mỹ lệ!" Lưu Chấn Hám mặt mày sầu não nói: “Á long ma sủng của ta hôm nay xuất môn khá vội, quên mang nó theo, người nếu như có hứng thú, chúng ta chọn thời gian địa điểm lúc nào đó, người dùng Ban Ni Lộ võ sĩ của người, ta dùng Á long ma sủng, chúng ta đại chiến ba trăm hiệp!"
Đám Ma Sa kỵ sĩ đều nhếch môi, ai cũng nghe ra, tên Thất Cách nhân này đang ba xạo, hơn nữa căn bản không biết cách xạo. Ai không biết Bỉ Mông tế tự sau khi có khế ước liên kết tâm linh với ma thú khổng lồ, chiến thần thần miếu sẽ ban phát một cái Mỹ Đỗ Toa huy chương. Mỹ Đỗ Toa huy chương tự có một không gian nhị nguyên đông miên, bất luận tế tự ở địa phương nào, đều có thể nhanh chóng đem ma sủng từ trong kết giới cố định triệu hoán ra, cái gì mà xuất môn không mang theo chứ?
Còn Á long ma thú lại càng là bóc phét, Á long ma thú cho dù ở thế giới đáy biển bao la, cũng là thứ rất hiếm.
Con Sương tuyết bì khâu thú bụng bự đó, ngoại trừ có chút béo phì, nhìn sao cũng không có chỗ nào dính dáng đến Á long ma thú.
“Thú nhân tế tự, lần tới gặp mặt, hy vọng vận khí của ngươi vẫn tốt như thế". Mỹ nhân ngư công chúa cũng có chút buồn cười, “Hừ hừ", cười lạnh hai tiếng.
“Nhìn ả đúng là xinh đẹp, đáng tiếc không có cái ... ấy!” Lưu Chấn Hám nhìn cái đuôi của Mỹ nhân ngư công chúa, lại cảm thấy trong lòng dâng lên một trận tiếc nuối.
“Sự xinh đẹp của nàng khiến cả đời ta khó quên, ta rất mong gặp lại lần nữa." Lưu Chấn Hám cầm cái Vũ linh y lên, nhướng nhướng lông mày.
“Sẽ được!" Mỹ nhân ngư công chúa cười lạnh nói: “Ta tin cơ hội này sẽ đến rất nhanh."
“Người nếu như cảm thấy không phục, có thể ngày mai kêu thêm vài người tới!" Lưu Chấn Hám dùng cách kích tướng thử nàng ta, kỳ thật trong lòng cũng có chút lo sợ.
Vạn nhất Mỹ nhân ngư trẻ tuổi này thật sự mang người cả ngày cả đêm truy sát mình, vậy phải làm sao? Sa ngư kỵ sĩ đó mắc sai lầm lớn, không ngồi trên vật cưỡi tiến hành công kích, nếu không phải Ma Sa kỵ sĩ đó quá khinh địch, hươu chết về tay ai còn chưa biết được. Tuy lúc ở đội trinh sát, thành tích tác nghiệp dưới nước của Lưu Chấn Hám đã hoàn thành, nhưng hắn cũng không nắm chắc khi đánh nhau với một ngư nhân ở trong nước. Đó rõ ràng là hành vi ngu ngốc.
“Ta đã nói, chỉ cần ngươi có thể thắng thị vệ Lý Tra Đức của ta, ta sẽ không trách lỗi cũ, tha cho ngươi và Phúc Khắc Tư nữ hài một 'ngựa'. Biểu tình của Mỹ nhân ngư công chúa mang vẻ khinh bỉ nhìn gương mặt xấu xí không chịu nổi của Lưu Chấn Hám: “Hải tộc chúng ta là chủng tộc cao quý, sao có thể không thực hiện lời hứa của mình, ngươi yên tâm, mỗi câu nói của Mỹ nhân ngư, cũng đáng giá giống như trân châu".
“Âu bỉ tư lạp kỳ...", cục đá trong lòng Lưu Chấn Hám rơi xuống. Nói thật, Lưu Chấn Hám cảm thấy sự tôn nghiêm và kiêu ngạo của cái gọi là quý tộc Hải tộc này, tuy nhìn có chút ngu ngốc, nhưng ngu ngốc cũng thật khả ái.
Mỹ nhân ngư công chúa huýt sáo, một con hải mã to lớn mạnh mẽ đen thui từ trong biển đen ngòm nổi lên, cái đầu ngựa lạnh lùng nhìn Lưu Chấn Hám. Mỹ nhân ngư công chúa nghiêng người ngồi lên bộ yên thạch anh trên lưng hải mã, nhẹ nhàng khoát tay, lập tức có một Giá Bố Lâm kỵ sĩ ôm lấy thi thể Lý Tra Đức kỵ sĩ, đặt trên bộ yên san hô, rồi cùng đám Hổ đầu sa kỵ sĩ còn lại cùng lặng lẽ lặn vào trong nước biển lạnh lẽo, chỉ lưu lại trên mặt nước mấy vòng sóng nhạt nhòa chứng minh bọn chúng đã từng xuất hiện.
“Thất Cách tộc tế tự, báo tên của ngươi cho ta". Mỹ nhân ngư công chúa ngồi vững trên lưng hải mã nhìn Lưu Chấn Hám, ánh mặt bình tĩnh như sóng.
“Lý Sát", Hải Luân thay thế Lưu Chấn Hám hồi đáp.
“Tên của ta là Ngải Vi Nhân, hãy ghi nhớ danh tự cao quý này. Hiện tại ta tha cho hai người các ngươi một 'ngựa'...". Mỹ nhân ngư cười kiêu ngạo, thần tình kiên quyết nói: “Lần tới..., lần tới ta nhất định đem các ngươi làm tế phẩm hiến cho Hải thần Ni Phổ Đốn và An Phỉ Đặc Lý Thắc."
Lão tử lần tới sẽ cưỡng hiếp ngươi! Lưu Chấn Hám nhếch môi xem thường, cái mặt mập câng câng hẳn lên.
Con hải mã thần tuấn vô bì đó phát ra tiếng phì phì nặng nề, mang Mỹ nhân ngư công chúa Ngải Vi Nhân, nhanh chóng biến mất trên hải dương lạnh lẽo.
Mái tóc vàng của Ngải Vi Nhân bị kình phong thổi bay phất phới, cái yên hải mã vẽ lên hai đường nước vòng cung, con hải mã này dùng tốc độ khoa trương giống như ca nô quân dụng mà Lưu Chấn Hám thấy trước đây, chớp mắt đã biến thành một chấm đen xa xa trong tầm mắt.
“Hải Luân...", Lưu đại quan nhân nhíu mày, bỗng cảm thấy lời của Mỹ nhân ngư công chúa lúc đi có chút không đúng, ánh mắt nhìn Tiểu hồ li hỏi: “Danh dự của Hải tộc như thế nào?".
“Lý Sát... trên Ái cầm đại lục có câu ngạn ngữ: “Hải tộc có quyền lật lọng và nói dối", tiểu hồ ly thở dài.
“Thả chúng ta một 'ngựa'?" Lưu đại quan nhân phân tích ý nghĩa câu nói này của Mỹ nhân ngư lúc bỏ đi, bỗng nghĩ đến con Hải mã thần tuấn đó.
Vầng trăng cong cong trên trời, ánh trăng mềm mại như nước.
“Mẹ nó!" Lưu Chấn Hám trợn mắt, cái miệng há lớn giống như thấy được Hoàn Hình Sơn trên mặt trăng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...