Thú Huyết Phi Đằng


Lớp lông màu vàng kim trên người Quả Quả giờ đã xoắn lại như lông con khỉ lội bùn, hai lỗ tai to như máy quạt thóc không ngừng cụp tới cụp lui. Nó đã tỉnh dậy rồi.
"Đi ... đi ... điii..." Lưu Chấn Hám bị nó chọc tức điên. Con nhóc quỷ này chớp mắt cái đã thu người lại giả bộ còn đang ngủ. Nhìn vẻ đắc ý của nó, Lưu Chấn Hám vừa tức cười vừa bực mình vô cùng, khung cảnh đang lãng mạn là vậy, bị tiểu tử này nhoáng cái phá sạch, không còn chút gì là êm đềm tình tứ nữa.
"Quả… quả..." Chú nhóc bị đuổi khẽ kêu lên một tiếng, thuận tiện thè đầu lưỡi đỏ hồng ra, làm mặt quỷ.
"Không chịu đi đét đít bây giờ!" Lưu Chấn Hám vờ giơ tay lại, lại bộ dạng như đang vụt mạnh xuống cái mông phì của nó.
Quả Quả nghênh đưa cái mặt khỉ dính đầy bùn đất ấy ra, biểu thị ý như "ông có trách thì trách chứ tui phá thì đã lỡ phá rồi", nhìn rất lưu manh.
Vầng trăng cong phủ khắp trời đêm kia đang treo lơ lửng trên rừng trúc, dưới ánh răng sáng lạnh, Lưu Chấn Hám cùng Quả Quả trợn mắt cau mày nhìn nhau. Lão Lưu biết con nhóc này hiểu rõ ý tứ của gã, nên dù có tìm lời uy hiếp gay gắt gì, nhưng lại hạ giọng không dám nói lớn như thế kia, thì đều bị nó tìm mọi cớ lợi dụng cho qua.
Quả Quả thậm chí còn cười một nụ cười rất quỷ dị, giơ một ngón tay nhỏ xíu lên.
"Mày định làm gì?" Lưu Chấn Hám trợn to đôi mắt trâu hỏi.
Quả Quả nhẹ chọt vào eo của Hải Luân.
"A..." Hải Luân kêu to một tiếng, ôm eo nhỏm người dậy, giương đôi mắt ngáy ngủ nhìn cái mông nhẵn nhụi của Lưu Chấn Hám lúc này đang trợn mắt bặm môi chồm người tới chụp Quả Quả.
Khi chọc cho Hải Luân tỉnh lại, Quả Quả cũng đồng thời cắn cái Vũ Linh y– tức cái áo lông mà Hải Luân đã dày công làm cho Lưu Chấn Hám, chạy đi với tốc độ nhanh hơn thỏ.

"Lý Sát!" Hải Luân vui mừng kêu lên, "Huynh tỉnh rồi? Tỉnh dậy lúc nào vậy?"
"Ối..." Lưu Chấn Hám nhìn bộ dạng đắc ý của Quả Quả lúc này đang đứng bên bìa rừng trúc, suýt chút nữa ngã vật ra hôn mê.
"Sao rồi? Lý Sát thân ái?" Ánh mắt của Hải Luân chuyển nhìn xuống dưới, lập tức sửng người, mặt tức thì như bị úp một bát thuốc nhuộm. Tuy vừa rồi giữa họ đã phát sinh sự tiếp xúc thân mật thật tình, nhưng Hải Luân vẫn còn cảm thấy vô cùng thẹn.
"Hải Luân... Hải Luân..." Lưu Chấn Hám bị cái nhìn ấy của nàng, liền cảm thấy toàn thân cứng đờ, tan vỡ. Phản ứng đầu tiên của hắn chính là nhanh chóng che lại chỗ "yếu hại", nhưng cho dù hai bàn tay của hắn có to như cái nồi đất, cũng chỉ có thể "Che đàn tỳ bà chỉ nửa thân", che trên thì hở dưới, che dưới lại hở trên, chỉ che được một phần, không thể nào che hết.
"Vũ y đâu...?" Tiếng hỏi của Hải Luân giờ nhỏ rí như tiếng muỗi kêu.
Lưu đại quan nhân dùng một tay nóng hổi chỉ cho Hải Luân thấy Quả Quả đang tha cái Vũ linh y, tay còn lại liều mạng bứt đứt từng nắm cỏ xanh lên che hạ bộ.
Quả Quả thấy hai người đều đang chú ý tới mình, liền càng đắc ý, hoa tay múa chân loạn cả lên.
"Nó đang làm gì thế?" Hải Luân vừa yêu vừa oán, trừng mắt lườm Lưu Chấn Hám một cái.
"Nó đang khiêu vũ hóa trang ấy mà." Lưu Chấn Hám hiện giờ ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng không còn nữa.
"Khiêu vũ? Muội biết Sương Tuyết Bì Tạp thú rất thích mô phỏng này nọ, nhưng huynh có khẳng định là nó đang khiêu vũ không?" Hải Luân cười cười nhìn Lưu Chấn Hám, nàng phát hiện cái chỗ khiến tim nàng đập loạn lên ấy giờ đã bị cỏ tươi che kín đi hết.
"Điệu vũ của nó là do Lý Sát huynh dạy phải không?" Hải Luân che miệng cười nói: "Cái điệu 'Oa Trang Vũ' (Trong thực tế, đây là một điệu vũ dân ca của dân tộc Tạng người Trung Quốc, trong lời đáp vừa rồi của Lưu Chấn Hám - Hải Luân đã nghe nhầm mà ra tên điệu vũ này) này quả thật là rất tức cười."

Lưu Chấn Hám vuốt vuốt mũi, cười hì hì vô thức.
"Ta chỉ nhảy qua có một lần, ai ngờ nó lại lén học rồi biết nhảy luôn..."
Lưu Chấn Hám cảm thấy "thanh danh một đời" của mình đã bị hủy về tay con Quả Quả này rồi, cái ý sát nhân diệt khẩu thậm chí đang sắp xuất hiện trong đầu hắn!
"Có chút gì đó giống với Thần phong thu vũ của vu sư của chúng ta." Hải Luân đứng dậy, "Muội đi giúp huynh lấy vũ y lại."
"Đừng đừng đừng..." Lưu Chấn Hám bụm lấy chỗ yếu hại đứng dậy theo, "Đừng có làm như thế, nàng muốn đến lấy y phục, nó sẽ bực mình đấy..."
"Ạ?" Hải Luân nhìn Lưu Chấn Hám, không hiểu ý hắn là gì.
"Nàng chỉ cần nói 'Á Lạp Toa', nó sẽ dừng lại ngay, nàng không nói câu đó, nó sẽ không ăn không uống theo nàng làm dỗi đấy." Lưu Chấn Hám bảo.
Hải Luân vỗ vỗ tay, khom lưng bán tín bán nghi nói với Quả Quả đang lắc lư cái bụng to như cái trống: "Á.... lạp ... toa..."
"A... ma trát hắc!" Lưu Chấn Hám cất giọng như chuông đồng đứng cạnh bên phụ họa theo.
Hải Luân đưa cặp mắt đầy nghi vấn nhìn hắn, xong quay lại nhìn Quả Quả. Chú nhóc cũng cung người làm y theo động tác như vậy, kết thúc vũ đạo, vui mừng chạy ào tới nhảy vào lòng Lưu Chấn Hám.

Lưu Chấn Hám lòm ngòm chửi mát, rồi lấy cái vũ linh y khoác lên người, vừa bực vừa hận nhéo nựng lên gương mặt nhỏ bé của Quả Quả.
"Lý Sát, cái thứ trên người của huynh là cái gì vậy?" Hải Luân sờ cổ Lưu Chấn Hám hỏi, hình quái thú màu đỏ hiện rõ trên đó khiến nàng cảm thấy vô cùng khủng khiếp.
"Là vết xâm." Lưu Chấn Hám cũng cảm thấy kỳ quái, vết xâm ẩn sao mà lại hiện rõ lên như thế này?
"Có chuyện quên báo cho huynh biết..." Hải Luân nghiêm mặt nói: "Trong thế giới Bỉ Mông, xâm mình cũng giống như văn chương của gia tộc vậy, cho dù thần thánh cũng không dám vượt qua. Chỉ có chiến sĩ có quân công mới có tư cách xâm mình. Còn thánh đàn tế tự của chúng ta là những nô bộc của chiến thần, xâm mình bậy bạ nhất định sẽ bị Bỉ Mông chiến sĩ nói xấu ở sau lưng, sau đó quân đội sẽ có ý kiến. Lý Sát huynh sau này phải giấu mấy cái hình xâm này đi, không được cho người khác thấy."
"Yên tâm..." Lưu Chấn Hám đỏ mặt nói: "Ta không phải lúc nào cũng rảnh mà lông nhông như thế này cho người khác xem đâu..."
Không khí liền có chút ngượng ngập vô cùng vi diệu.
"Huynh vừa rồi vì sao mà xé bỏ quần áo..." Hải Luân im lặng một hồi lâu, muốn đem chuyện phát sinh vừa rồi của mình và hắn nói ra, nhưng nghĩ cả nửa ngày cũng cảm thấy ngượng ngượng miệng làm sao ấy. Cuối cùng, nàng chỉ đành mượn cớ ướm lời, hỏi thử nửa câu.
"Cái đó ta làm sao biết được!" Lưu Chấn Hám oan khuất giống như đến thăm Nhạc Phi trong Phong Ba đình, suýt chút nữa móc tim gan ra mà thề thốt.
"Là do ăn xong cái trứng rùa đó, hay cũng không biết là làm cái quỷ gì, mà sao tự nhiên khắp người nóng bức, máu huyết giống như dòng nước nóng vậy, chảy khắp người ta, khiến thần kinh ta giống như bị thác loạn vậy." Lưu Chấn Hám phát cáu kể.
"Muội hoài nghi là do cái trứng Á Long đó..." Hải Luân giống như mất mát điều gì, cúi đầu ngưng một chút, rồi nói tiếp: "Án theo đạo lý, trứng của á long ma thú vô cùng độc. Muội không rõ lai lịch của con Mô Đặc này, do đó..."
"Ta hiện giờ cảm giác bản thân mình như có cái gì đó không ổn, nhưng không thể nói rõ là cái gì." bản thân Lưu Chấn Hám cũng cảm thấy bản thân có chuyển đổi rất lạ lùng.
"Lý Sát, chứng trạng của huynh rất giống với một loại tình huống xuất hiện trong Bỉ Mông chiến sĩ của chúng ta..." Hải Luân tựa hồ đã hạ quyết tâm, "Muội tuy không thể khẳng định, nhưng quả thực là rất giống..."
"Tình huống gì?" Lưu Chấn Hám hỏi.

"Cuồng hóa." Hải Luân phảng phất cảm giác lời của mình có điểm rất đáng cười, tự nhún vai như giễu cợt chính mình: "Giới Vu y trong Bỉ Mông có thể dùng máu rồng để luyện ra Cuồng hóa dược thủy. Con Mô Đặc này có huyết thống của rồng, huynh ăn trứng của nó, rất có khả năng sẽ sản sinh ra tình trạng cuồng hóa nhưng không hoàn toàn."
"Cuồng hóa? Ta dường như đã nghe nàng nói qua, là sau khi tế tự xướng vịnh chiến ca xong, Bỉ Mông chiến sĩ có khả năng sản sinh một thứ biến dị, đúng không?" Lưu Chấn Hám hỏi.
"Đúng vậy." Hải Luân đáp: "Thánh đàn tế tự khi tấn cấp lên chiến tranh tế tự, có thể cùng với đạo sư của mình học tập đến các loại chiến ca đặc biệt khác, và trong đó có những loại phức tạp nhất bao gồm 'Cuồng Hóa Chiến Ca'. 'Cuồng Hóa Chiến Ca' có thể khiến Bỉ Mông chiến sĩ trong chớp mắt kích phát gấp bội lực lượng và sức công phá, thậm chí đạt được tác dụng đề kháng lại ma pháp ở một mức độ nào đó. Cuối cùng, họ biến thành một công cụ giết người triệt để, sinh mệnh không cùng, chiến đấu không nghỉ! Đó chính là chỗ dùng quan trọng nhất của thánh đàn tế tự đối với quân đội Bỉ Mông..."
"Cứ nói tiếp..."
"Nhưng 'Cuồng Hóa Chiến Ca' cũng có di chứng rất rõ ràng. Những chiến sĩ Bỉ Mông có thể chất không tốt, sau khi tiếp thụ 'Cuồng Hóa Chiến Ca', trở nên cuồng hóa, một thời gian nhất định sau đó sẽ xuất hiện trạng thái ủ rủ và vô lực, thậm chí dẫn đến ... tử vong... Do đó, đối với loại chiến ca tác động đến tinh thần và thể lực này, thần miếu có ghi rõ ước thúc trên tế tự pháp điển, nghiêm cấm nếu không rơi vào tình trạng thiết yếu, thì không đựơc sử dụng loại chiến ca này. Nếu không phải hai bên Bỉ Mông và nhân loại vẫn ngấm ngầm đối địch nhau, và số lượng quân lính của quân đội quá lớn, ma pháp sư của họ quá mạnh, thì Thần miếu đại tế tự đoàn đã sớm quyết định phong tồn loại chiến ca này từ lâu rồi."
À... năm xưa khi ta học một chiêu chế địch trong quân đội, Trung ương quân ủy và Tổng tham mưu cũng lo lắng như vậy. Lưu Chấn Hám cảm thấy chuyện này quả là chí lý.
------o0o------
Bối cảnh thiết định
Bỉ Mông Vu Y
Vu Y trong thế giới Bỉ Mông kiêm luôn hai thân phận: thứ nhất là vu sư, chuyên về dự ngôn, bói toán. Trước đây đã từng có lần Hải Luân nói là sau này ái nhân của mình tên là Lý Sát, thực tế là kết quả Dự ngôn thuật của vu sư mà ra. Tuy nhiên, dự ngôn thuật phần nhiều là không linh hiển, nhưng những Bỉ Mông thú nhân đơn thuần không rõ chuyện này.
Thân phận thứ hai của vu y là y sinh. Họ có thể trị những chứng bệnh giản đơn. Do Bỉ Mông vương quốc không có loại người như mục sư, do đó thân phận của vu y vô cùng trọng yếu
Vu y còn rành nghề luyện chế độc dược và đề ra những phát minh cổ quái. Ngạn ngữ cổ của Bỉ Mông nói rằng: lòng hiếu kỳ của vu y, có thể hại chết một con gia phỉ (Gia phỉ chính là từ chỉ mèo trong tiếng Bỉ Mông! He he.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui