Thú Huyết Phi Đằng


Lưu Chấn Hám cưỡi hỏa hạc phân biệt đưa tiễn Thôi Bội Thiến và La Bỉ rồi đi tuần sát một vòng quanh Đa Não đại hoang nguyên, sau đó mới về lại Phỉ Lãnh Thúy. Cơ hồ ngay sát na hỏa hạc đáp xuống đất thì ma pháp hỏa diễm cũng biến mất.
Ma pháp hỏa diễm ngập trời chớp mắt cùng lúc biến mất sạch sạch sẽ sẽ, phảng phất như chưa từng xuất hiện.
Sau khi hỏa diễm tinh linh biến mất, thần tượng bằng đá thời thượng cổ ở giữa Hồng thổ cao pha từ trong suốt biến thành mà đỏ rực, sau đó biến thành màu tím đỏ giống như quả bồ đào. Loại màu sắc này làm cho nhiều người nghĩ tới màu của tà ác quang hoàn.
Thần tượng lúc đầu tuy tàn khuyết nhưng vẻ mặt vẫn không kém vẻ oai hùng, ngọn gió lạnh thổi qua, trên thần tượng dần dần xuất hiện từng vết nứt. Các vết nứt này từ một vết biến thành hai, rồi lan khắp thần tượng giống như truyền nhiễm. Từng khe nứt giao nhau giống như một cái mạng nhện phủ khắp thân hình khổng lồ của thần tượng.
Con dân Phỉ Lãnh Thúy đều há to miệng vây chung quanh phía ngoài Hồng thổ cao pha, trợn mắt há mồm nhìn nhà của mình.
Tiên nữ long Đại Ti từng nói qua, uy lực ma pháp hỏa diễm của Địa hỏa phần thành cả đá cũng có thể thiêu cháy.
Có ai dám khinh thị phán đoán của Long tộc tinh thông ma pháp chứ?
Mỗi người dân Phỉ Lãnh Thúy trong lòng đều trĩu nặng.
"Lui lại!" Cổ Đức lớn tiếng quát:"Toàn bộ lui lại cho ta! Không được lại gần! Vạn nhất sụt lở thì các ngươi chết không có chỗ chôn đó!"
Bọn dân binh nước mắt đoanh tròng, nắm tay nhau làm thành hàng rào ngăn chặn bọn phụ dong tộc lao tới phía trước.
Phán đoán của Tiên nữ long tuy có đạo lý nhưng không hoàn toàn đúng.
Hồng thổ không phải là đá, mặc dù thần tượng bằng đá tuy giống như bể nát nhưng Phỉ Lãnh Thúy vẫn là Phỉ Lãnh Thúy như trước.
Một vùng thủy thổ dưỡng dục một bọn Bỉ Mông. Địa vực và người dân ở đó cũng có một dạng khí chất như nhau.
Phỉ Lãnh Thúy giống như lãnh chủ đại nhân, vô luận trải qua bao nhiêu tẩy lễ gian nan, vẫn sừng sững trên đại hoang nguyên như xưa, biến vận xui trở thành vận may.
Hồng thổ cao pha sau khi bị ma pháp thiêu đốt thì sóng nhiệt uốn éo che lấp thị tuyến, phía bên Tang kiền hà, thụy mỹ nhân màu đỏ hồng vẫn điềm tĩnh triển hiện thân hình khổng lồ trước mắt con dân Phỉ Lãnh Thúy.
Bùn đất màu đỏ biến mất, trở thành giống như nham thạch màu đỏ hồng. Lớp cát sỏi tạp nhạp trong hồng thổ cũng bị dung hóa hình thành một chất men giống như lưu lý sáng bóng đẹp đẽ, chảy chầm chậm từ trên Hồng thổ cao pha xuống.
Cả cự thạch thần tượng bị nứt vỡ vô số đường cũng được chất men này chảy lấp đầy khe nứt. Loại men này giống như là chất keo dính tốt nhất, nhanh chóng phủ một lớp kín người thần tượng.
Chất men lỏng tràn lan này dần dần ngưng chảy, chầm chậm đông lại hóa thành một lớp vật chất sáng bóng phủ bên ngoài Hồng thổ cao pha.
Ái Cầm đại lúc chỉ có một thứ sáng bóng kỳ dị này, loại này ở Bỉ Mông vương quốc chỉ có những gia đình quý tộc sang quý nhất mới có được. Đó chính là đồ gốm quý báu đến từ Ti Trù đại lục xa xôi.
Con dân Phỉ Lãnh Thúy vui mừng muốn phát điên.
Cả đến lãnh chủ đại nhân Lưu Chấn Hám cũng không ngờ Hồng thổ cao pha lại biến thành như vậy. Chất men lưu động giống thủy tinh làm hắn thực sự có điểm không ngờ tới.
Lúc đầu lớp đất phủ ngoài của Hồng thổ cao pha vì bị đại hỏa thiêu đốt chuyển sang trạng thái như vậy thì không sai, ai biết được lại có thể đốt cháy tới mức làm thành... Gốm sứ? Tử sa? Hay gạch vụn?
Lưu Chấn Hám thực sự không biết gọi thứ này là cái gì mới đúng.
Tử sa và gốm sứ Lưu Chấn Hám căn bản chưa từng nung qua, không có quyền phát biểu nhưng nung gạch đối với hắn mà nói cho dù không phải là hảo thủ thì cũng là dân trong nghề.

Trước đây khi Lưu Chấn Hám ở trong đội sản xuất được phân công làm việc trong lò gạch cũng không phải là chưa nếm qua đau khổ trong việc nung gạch. Nung gạch trước tiên phải lấy bùn trong ruộng mạ dùng chân đạp mạnh, lấy nước và bùn giậm mạnh cho chúng trộn lẫn vào nhau, sau đó đóng thành viên, phơi khô cho khô một nửa rồi mới cho vào lò. Hàm lượng nước quá nhiều sẽ làm biến dạng viên gạch, hàm lượng nước quá ít sẽ làm cho viên gạch dễ bị vỡ.
Nước và thế lửa còn có quan hệ với nhau. Lúc đội sản xuất không có tiền mua than củi, nung gạch toàn dùng rơm rạ, thiêu suốt một đêm cho tới sáng, mấy tên nhân công phải ở đó canh lửa, thế lửa mà nhỏ bớt thì gạch nung liền bị hủy.
Hồng thổ cao pha vì sao bị lửa lớn thiêu thành thế này, Lưu Chấn Hám thực sự cũng nghĩ không ra.
Án theo cách nung gạch Hồng thất hắc tam, nung thành gạch đen cũng không ít nhưng nung đến mức biến thành chất men thì có chút kỳ quái.
Bất quá lão Lưu có có chỗ tốt là chuyện gì nghĩ không ra thì hắn không phí một giây nào để nghĩ thêm.
Đối mặt với sự thay đổi kinh người này của Phỉ Lãnh Thúy, Ngải Vi Nhĩ tính tình nóng nảy căn bản chờ không được liền thi triển Bạo vũ thuật.
Sau khi mưa lớn làm giảm nhiệt độ của Hồng thổ cao pha thì tất cả con dân Phỉ Lãnh Thúy bất chấp nhiệt độ vẫn còn khá độc hại vội vàng lao lên thông đạo bậc thang giống như bầy ong vỡ tổ, kinh ngạc nhìn sững nhà mình ở cự ly gần.
Hồng thổ cao pha đã không còn là Hồng thổ cao pha. Hơi nước bốc lên nghi ngút làm nơi này biến thành một mộng cảnh mê ly mây mù dày đặc. Khối núi đất đỏ đã biến mất, một lớp men trong suốt cứng như thép phủ lên. Từng lớp mây mù nhàn nhạt giống như phủ lên hoa văn màu đỏ hồng khắp vách hồng thổ màu bồ đào. Lấy ngón tay rờ lên trên thấy mềm nhẵn vô cùng, gõ thử mấy cái còn vang lên tiếng "bang bang" giống như kim loại.
Thông đạo bậc thàng cao 20 mét biến thành tử vong thông đạo chân chính. Khôi giáp của một trung đội trọng trang cự liêm thủ dung hóa đã biến thành một lớp keo dính màu trắng bạc phủ lên trên bậc thang.
"Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?" Tiên nữ long Đại Ti lơ lửng trên đỉnh Hồng thổ cao pha hoàn toàn bị những gì trước mắt làm cho ngây ngốc.
Thanh âm hợp xướng của ngàn người hát bài Ngã gia trụ tại Hồng thổ cao pha (Nhà ta ở Hồng thổ cao pha) vang vọng khắp đại hoang nguyên đáp lời nàng ta.
Không biết từ lúc nào, con dân Phỉ Lãnh Thúy, cả bọn nô lệ trong đó cũng đều giống như lãnh chủ đại nhân đều sử dụng tiếng ca để biểu đạt tình cảm của mình.
Bài Ngã gia trụ tại Hồng thổ cao pha này do Lưu Chấn Hám phiên dịch qua tiếng Bỉ Mông đương nhiên không có lực lượng của chiến ca nhưng trong tiếng ca vang dội bào hàm nỗi quyến luyến đối với với quê hương của mình. Vì loại tín niệm này, con dân Phỉ Lãnh Thúy không sợ bất cứ uy hiếp nào. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ca khúc xuất phát từ lực lượng của lòng tin, sức cảm nhiễm cho dù so với chiến ca cũng không chút thua kém.
Bọn tù binh từ trong hầm được áp giải lên động. Tất cả chiến lợi phẩm đều được cất vào kho.
Bọn tù binh ngẩn người, không dám tin mình đang nhìn thấy Hồng thổ cao pha. Rất nhiều người sau khi bị xua vào trong động đều liều mạng đập thử vào vách tường, vách tường cứng như sắt đá của hồng thổ làm cho bọn chúng vô cùng chấn động.
Cho dù là Áo Đặc Gia đại sư người sử dụng ma pháp nằm mộng cũng không ngờ đến kết quả này, cả người hoàn toàn ngây ngốc.
Thác Đế Bá tước nằm trên cáng một mình, mấy rẻ xương sườn bị đánh gãy. Y hiện tại đang nôn nóng chờ xem mệnh vận của mình.
Phỉ Lãnh Thúy lãnh chủ đại nhân hôm nay cưỡi hạc tuần tra tịnh không hề thấy dấu vết gì của quân đội nhân loại quy mô lớn ở đường biên giới. Mệnh vận của Bá tước chờ khi Mỹ nữ xà trở về vào ngày mai mới có được đáp án.
Phỉ Lãnh Thúy lại khôi phục dáng vẻ thường ngày, chỉ là Hồng thổ cao pha biến thành cứng rắn hơn.
Một đội Hà mã thi nhân và tộc trưởng Ba Cát của Mãnh mã từ Thế đao sơn trở về.
Tiên nữ long trước giờ rất kỳ quái là vì sao tổng nhân số là 48 Hà mã chiến sĩ nhưng chỉ có một nửa số xuất hiện trong trận chiến đấu ở Tang kiền hà, hiện tại rốt cục đã hiểu ra.
Thì ra tên Thất cách lãnh chủ ngoài mặt thô hào này từ lúc bắt đầu giao chiến, thủy chung vẫn không hề bỏ qua sự đề phòng đối với Địa tinh Thế đao sơn. Một nửa Hà mã thi nhân và người già phụ nữ của Mãnh mã tộc, lại thêm 12 tên thợ rèn Ngưu đầu nhân ở Thế đao sơn, cho dù bọn Địa tinh muốn cử động gì thì cũng phải ước lượng lại phân lượng của bọn chúng.
Tên Thất cách này tâm cơ thật thâm trầm. Tiên nữ long Đại Ti thầm than.
Đứng trên cao mấy chục mét, ánh mắt sắc bén của rất nhiều con dân Phỉ Lãnh Thúy phát hiện hiện tượng kỳ quái ở rừng trúc phía xa.

Cây trúc nở hoa.
Nhị hoa màu vàng và trắng trộn lẫn vào nhau trong rừng trúc. Trong ba bốn trăm mẫu rừng trúc của Hồng thổ cao pha gần đó xuất hiện từng chùm từng chùm hoa rực rỡ.
Trên đất bằng, bị cây trúc khô héo che lấp nên màu sắc này không dễ gì nhìn ra, hiện tại đứng trên cao, màu sắc khác biệt đó thật sự là nổi bật.
Cổ Đức nhìn thấy hoa trúc màu vàng liền quýnh quáng chạy vào động khẩu của lão bản, nhìn thấy hắn ta đang cùng mấy mỹ nữ cầm Ưng nhãn kính quan sát rừng trúc phía xa.
"Lão bản... lão bản... Không xong rồi! Lá trúc trong rừng rơi như mưa, cây trúc lại nở hoa. Cây trúc đã nở hoa rồi..." Cổ Đức ôm một mớ hoa trúc run run đưa tới trước Ưng nhãn kính.
"Hôm qua ta đã thấy rồi. Không ngờ chỉ một đêm mà lan ra nhanh như vậy." Lưu Chấn Hám lấy Ưng nhãn kính ra, nở nụ cười với Cổ Đức:"Ưng nhãn sáo đồng kính thực sự lợi ích phi thường cho việc quan sát tầm xa."
"Đại nhân! Sao cây trúc lại nở hoa? Cây trúc cần phải dựa vào búp măng đâm chồi sát gốc mới có thể sinh trưởng đông đúc được a! Không có ai hiểu rõ cây trúc như Phan Tháp bọn ta! Ta ở Triệt tang đại lục từng nghe trưởng lão trong tộc nói qua cây trúc nở hoa là điềm không lành! Cây trúc toàn bộ sẽ chết khô!" Cổ Đức trời không sợ đất không sợ mà nghĩ tới cây trúc chết khô thì mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt.
"Nói bậy!" Lưu Chấn Hám ngắt lời hắn:"Thực vật cũng có linh tính. Cây trúc nở hoa là vì ma pháp giống như thiên tai đã khiến cho khí hậu biến đổi kịch liệt nhanh chóng kích thích mấy cây trúc này, lại thêm bọn chuột lang điên cuồng cắn xé gốc trúc mới làm cho cây trúc nở hoa. Bất quá có một điểm ngươi nói đúng, sau khi trúc nở hoa, trong vòng hai ba ngày thì toàn bộ lá trúc sẽ khô héo rụng sạch, sau đó sẽ chết khô. Nhưng trong nhị hoa của nó sẽ kết xuất thành hạt giống của cây trúc. Hạt giống không những có thể dùng để ăn, mà nếu như rơi xuống đất thì năm sau sẽ mọc thành một rừng trúc. Ngươi không cần phải ăn nói linh tinh, chuyện này trước kia ta đã nghe qua."
"Có thể ăn được? Hạt trúc rốt lại là cái gì?" Mấy đại mỹ nữ đều nhìn chằm chằm vào Lưu Chấn Hám.
"Sau khi hoa trúc tàn, hạt trong bông hoa chính là hạt trúc. Hoa trúc sẽ tàn trong vòng hai ba ngày, cho nên có thể thu hoạch được hạt trúc ngay, không có giống cây nông nghiệp nào mà thu hoạch nhanh như vậy đâu." Lưu Chấn Hám nói.
"Cái này có khoa trương quá không?" Mấy mỹ nữ nhìn nhau cơ hồ không dám tin tưởng.
"Hôm qua vì sao ta tự tin nói vấn đề lương thực toàn bộ giao cho ta. Không phải là vì ta nghĩ ra biện pháp gì mà là hôm qua ta dùng Ưng nhãn kính vô tình phát hiện cây trúc nở hoa phía xa. Cây trúc nở hoa sẽ nguyên cả cụm rừng không phải một hai cây. Hôm nay quả nhiên cả một khoảng rộng đều đã nở hoa, cho nên hôm qua ta khoe khoang một chút. Lương thực của chúng ta toàn nằm trên hạt trúc kết xuất từ bông hoa đó." Lưu Chấn Hám cười vui vẻ ôm eo Hải Luân. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Hạt trúc có thể ăn được sao?" Hải Luân ôm eo Lưu Chấn Hám.
Mỹ nữ xà đạo sư không ở đây, cặp mị nhãn của Hải Luân liền phóng điện.
Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Mùi vị thế nào ta không biết, ta chưa từng ăn nhưng mẹ ta đã từng, còn nói là không tệ." Lưu Chấn Hám cúi mặt, lấy chân đá lên mặt đất.
"Ái Cầm đại lục tịnh không sinh ra cây trúc, thương nhân hải ngoại mười mấy năm gần đây mới đem trúc tới. Theo như ta biết, trước mắt chỉ có Đế Phạm Tây Thành của Thánh bảo la giáo đình mới trồng một ít, nhân loại giáo hoàng còn đặt tên cho nó là Phỉ Thúy Thụ, các nước nhân loại cũng đều trồng rất ít... Người và mẹ ngươi... Sao lại biết chuyện này?" Tiên nữ long Đại Ti hiếu kỳ hỏi.
Câu hỏi này cũng khiến cho cặp mắt tò mò của Ca Thản Ny sáng lên.
"Đây là bí mật quân sự không thể phụng cáo." Ngải Vi Nhĩ đứng bên lạnh lùng nói.
Lưu Chấn Hám và Hải Luân, Ngưng Ngọc nhìn nhau cười, Đại Ti nuốt giận bĩu môi.
"Mẹ nó! Trận lửa lớn này thiêu cháy chén cơm của Hùng miêu bọn ta, trái lại còn làm no bụng các ngươi. Không được, ta đi chém chết tên ma pháp sư đó." Cổ Đức trợn trắng mắt tức giận nói.
"Được rồi, ta ăn ruồi nhặng thì ít ra cũng chia cho ngươi cái cánh." Lãnh chủ đại nhân đắc ý vỗ ống trúc đeo bên hông. Cổ Đức biết đó chính là Sinh mệnh chi tuyền.
"Hắc hắc. Ta thực ra sớm biết lão bản sẽ nói vậy mà." Phan suất cười gian hề hề.
"Trận lửa này tặng cho ta một toà thành bảo chân chính." Lưu Chấn Hám nghĩ ngợi thở một hơi dài:"Nhưng trận lửa này thiêu hủy bao nhiêu bảo bối của ta? Điểm kim tang 800 năm tuổi của bọn ta cũng bị lửa đốt sạch, Hương qua cũng bị thiêu hủy, Sa la tiêu không còn, rừng trúc cũng tiêu tùng. May là ta còn có Sinh mệnh chi tuyền không thì cầm dao cứa cổ chết phứt cho xong."

"Một giọt có thể giúp cho thực vật sinh trưởng 50 năm, tốt xấu gì cũng còn không ít Sinh mệnh chi tuyền, các hạt giống cây cũng đang còn, Điểm kim tang Thế đao sơn còn hơn trăm hạt giống, sợ gì chứ?" Ngải Vi Nhĩ bĩu môi.
"Có Sinh mệnh chi tuyền, còn có Nguyên tố chi tuyền, bảo bối của lãnh chủ đại nhân thực sự là không ít." Tiên nữ long Đại Ti liếc mắt nhìn ống trúc của Ngải Vi Nhĩ.
"Cuối cùng cũng là Long tộc, nhanh chóng tìm ra đáp án như vậy." Ngải Vi Nhĩ hừ một tiếng, âm dương quái khí khen mỉa Đại Ti một câu.
Nhìn thấy cục diện có phần căng thẳng, Ngưng Ngọc xoay người đi vào huyệt động, lấy ống trúc pha hai cốc nước, một cốc đưa cho Lưu Chấn Hám, cốc kia đưa cho Tiên nữ long.
Biểu tình phẫn nộ của Tiên nữ long dần trở nên hòa hoãn.
"Nguyên tố chi tuyền của ta chính lừa gạt lấy từ Ân Đặc tộc Mục thụ nhân, thực ra trong lòng cũng có điểm áy náy với y. Đại Ti, Long tộc các ngươi không phải rất thân quen với Mục thụ nhân sao? Khi nào giúp ta gặp lại y, ta nếu như tìm thấy hạt giống nào hiếm hoi cổ quái nhất định là sẽ cho y lưu trữ." Lưu Chấn Hám nhấp ngụm trà thong thả nói với Đại Ti.
"Ngươi không phải là thường lừa gạt người khác sao?" Tiên nữ long Đại Ti nhíu mày, nốt mụn giữa mi tâm khẽ run.
"Còn đang lo lắng về tâm linh khế ước giữa ngươi và Quả Quả sao?" Lưu Chấn Hám ngoắc tay với Quả Quả đang cưỡi Kim cương anh vũ bay qua bay lại trên trời.
Kim cương anh vũ la chói lói "ngu ngốc ngu ngốc", lượn mấy vòng trên không trung rồi đáp xuống cánh tay của Lưu Chấn Hám.
Ánh mắt của Tiên nữ long liền trở nên tha thiết.
Lưu Chấn Hám vuốt ve gương mặt nhỏ của Quả Quả. Quả Quả cướp lấy cái cốc trúc trong tay hắn nốc ừng ực mấy hớp rồi lại cưỡi trên anh vũ vừa bay vừa gõ chiêng trống rùm beng.
"Để ta nặn cái mụn của nàng ra rồi ta sẽ nói đáp án." Lưu Chấn Hám vui vẻ ngoẹo đầu nhìn Tiên nữ long.
"Ngươi không phải là đang gạt ta đó chứ? Dùng cái tâm linh khế ước đáng ghét này lợi dụng ta làm việc cho ngươi? Ngươi có phải là... chưa từng muốn giúp ta giải trừ khế ước không?" Tiên nữ long linh hoạt né tránh ma trảo của Lưu Chấn Hám, ánh mắt trong vắt nhìn chăm chú vào vị chủ nhân của chủ nhân này.
"Ngươi không hiểu ta." Lưu Chấn Hám nhãn quang phức tạp nhìn Đại Ti:"Thứ trong tay ta, ta không có thói quen bỏ đi."
"Ta không phải là thứ gì." Tiên nữ long phẫn nộ.
Câu nói này lại bị Lưu Chấn Hám pha trò.
"Ta là một Long tộc cao quý! Không phải là cái thứ gì." Đại Ti biết mình nói hớ liền nhanh chóng cải chính.
"Ngươi kích động quá, khơi khơi lừa ta cho Ngải Vi Nhĩ uống túi mật của Phỉ văn lệ độc mãng, nhưng ngươi cũng đã cùng ta kề vai tác chiến. Phỉ Lãnh Thúy lần này chiến đấu với Hạ Nhĩ Ba gia tộc vì sao ít có thương vong? Trừ việc dân binh Phỉ Lãnh Thúy kiêu dũng ra còn vì vũ khí bọn ta rất tốt! Nhìn xem có bao nhiêu vũ khí của nhân loại bị chém gãy! Còn gì nữa? Đằng giáp của bọn ta, theo ý của ngươi dùng hổ phách ngào luyện, dùng vỏ ốc và vỏ sò mài thành phấn phủ lên trên để chống lửa! Nếu không có kiến nghị của ngươi thì đợt hỏa lân hỏa tiễn đầu tiên trên bậc thang tử vong đã làm bọn ta điêu đứng rồi." Lưu Chấn Hám vỗ vai Tiên nữ long:"Đối với công lao của ngươi, ta đều ghi nhớ. Ngươi tự hỏi mình thử, ta và Quả Quả thực sự coi ngươi là ma sủng sao? Ta đối với Địa tinh Thế đao sơn không tốt sao? Ta từng nói, chỉ cần thừa nhận là con dân của ta thì cũng sẽ sống cùng ta! Xem chiến lợi phẩm lần này chưa? Ta cho ai dọn dẹp chiến trường sớm nhất? Là Địa tinh chiến sĩ phải không? Ta tuy còn chưa tin tưởng chúng hoàn toàn nhưng ta có bạc đãi chúng không?"
"Ngươi nói vậy rốt cục là có ý gì?" Đại Ti ngẩng đầu nhìn Lưu Chấn Hám.
Lưu Chấn Hám chậm rãi mở nút áo lộ ra bộ ngực tráng kiện đầy lông.
"Ngươi muốn làm gì?" Tiên nữ long Đại Ti kinh hoảng thất sắc, lập tức thuấn di đến sau lưng Ca Thản Ny.
"Vóc dáng của đứa bé gái ngươi, ca ca đây không có hứng thú. Đến đây, coi cái này là gì" Lưu Chấn Hám lấy cái vòng đeo trên cổ nặng chừng 36 áng ti xuống. Trên sợi dây là bốn viên trân châu óng ánh chói sáng.
"Tỵ thủy long châu, tỵ hỏa long châu, tỵ phong long châu, ngoài ra còn có một viên Phỉ Văn lệ mãng châu dưỡng nhanh thánh phẩm."
"Còn có một viên tỵ trần long châu." Ngải Vi Nhĩ xoa cái túi hương của nàng.
"Thảo nào ngươi có thể an nhiên vô sư đi ra từ trong cấm chú ma pháp Địa hỏa phần thành. Ta còn nghĩ là ngươi có ma pháp trang bị dạng như Hỏa diễm phi phong. Thì ra ngươi có thể miễn dịch tứ hệ ma pháp. Long thần tại thượng! Ngươi đã giết bốn cự long?" Sắc mặt Tiên nữ long khẽ biến.
"Chỉ mới giết một Địa ngục hắc long mà thôi. Ta không hề nói dóc, tứ hệ ma pháp của Ái Cầm đại lục Khí, Hỏa, Thủy, Thổ ta tuy miễn dịch hoàn toàn nhưng đừng quên còn có Không gian ma pháp, Hắc ám ma pháp, Thực vật hệ và Thiểm điện hệ các loại thiên môn ma pháp vẫn còn tồn tại. Ta chỉ muốn nói rõ thực lực của ta cho ngươi biết mà thôi." Lưu Chấn Hám bổ sung một câu:"Nghe nói trong Long tộc, Thất thải long sử dụng chính là Kim chúc hệ ma pháp."
Nói đến Thất thải long, thị tuyến của mọi người toàn bộ đều chú ý giới chỉ trên ngón tay của Tiên nữ long Đại Ti.
Tiên nữ long vội vàng che ngón tay đeo giới chỉ đi.
Ngưng Ngọc có thể nhìn thấu tâm tình người ta, lập tức biết Tiên nữ long đang cố giấu vẻ bối rối và gấp rút.

"Bỉ Mông bọn ta đều là sinh vật có cảm tình. Qua mấy tháng ở với nhau, ta không thể không nói nỗi oán hận của ta đối với ngươi lúc đầu đã không còn nhiều nữa. Có lúc lập trường không giống nhau, cuối cùng thật đáng tiếc." Lưu Chấn Hám cầm Ưng nãhn kính nghịch mấy sợi tóc dài ngắn không đều của mình nói:"Có lúc đêm khuya yên tĩnh, ta lại nghĩ, rốt lại có phải là ta dã man chiếm cứ không gian sinh tồn của dân cư hoang nguyên hay không? Có phải bản thân là kẻ xâm lược hay không?"
"Lời đó kẻ thắng lợi vốn rất thích rao giảng." Tiên nữ long cười lạnh:"Nói với Long tộc cao quý những lời này có ý nghĩa gì? Nếu ngươi thực sự cảm ngộ về sinh mệnh hiện tại thì hãy cho ta được tự do."
"Bây giờ ngươi muốn đi thì đi, lẽ nào không có tự do?"
"Giúp ta giải trừ tâm linh khế ước, lúc đó ta mới chân chính được tự do!" Tiên nữ long giận dữ nói:"Ta là Long tộc tôn quý! Không phải là con kiến để người ta đùa giỡn! Ta không muốn làm ma sủng cho bất kỳ ai!"
"Đại Ti... Rốt cục ngươi có biết con kiến không?"
"Đương nhiên là biết."
"Nhưng mà ngươi chưa hề chú ý..." Lưu Chấn Hám dừng một chút rồi nói tiếp:"Một con kiến có thể nâng một vật nặng hơn trọng lượng của nó mấy chục lần, trong Bỉ Mông bọn ta, cho dù là Mãnh mã đại lực sĩ thủ hạ của ta đã qua huấn luyện nghiêm khắc tối đa cũng chỉ có thể nâng vật nặng hơn cơ thể từ 5 đến 10 lần. Ta tin rằng cho dù là Long tộc các ngươi cũng tuyệt đối không có khả năng nâng một vật nặng hơn trọng lượng cơ thể mấy chục lần."
"Điểm này ta thừa nhận." Đại Ti gật đầu:"Ta biết trong cuộc Thần ma đại chiến, Trùng tộc Bỉ Mông An đặc tộc Mã nghị (kiến) công binh biểu hiện xuất sắc phi thường."
"Nếu như kiến có trí tuệ thì trong mắt nó Bỉ Mông bọn ta khẳng định là cao cao tại thượng. Lực lượng của bọn ta đối với kiến mà nói thì nhất định là quá cường đại. Bọn ta chỉ cần một ngón tay cũng dễ dàng dí chết một bầy kiến, cho dù con kiến cường tráng nhất dùng vũ khí tự vệ cắn vào ngón tay ta thì tuyệt đối không gây được tổn thương gì cho da ta." Lưu Chấn Hám nói:"Long tộc là lực lượng mạnh nhất ở Ái Cầm đại lục. Các ngươi cường đại vô cùng, chủng tộc nào cũng không thể so bì với các ngươi. Bỉ Mông thú nhân trong mắt Long tộc, chỉ sợ cũng như con kiến trong mắt bọn ta phải không?"
Tiên nữ long không gật cũng không lắc đầu, nàng đang chờ Lưu Chấn Hám nói tiếp.
"Cho dù là chủng tộc nhỏ yếu cỡ nào cũng có một phương diện kiêu ngạo. Lực lượng cường đại trời sinh tịnh không đại biểu cho sự cao quý của chúng tộc đó, nó chỉ đại biểu cho sự may mắn của chủng tộc đó. Loại may mắn này không hề là lý do để nô dịch các chủng tộc khác." Lưu Chấn Hám nhếch mép cười trào phúng:"Bỉ Mông tế tự và ma sủng chính là thân phận thân nhân và đồng bạn, là đồng bạn đồng sinh cộng tử, có thể giao phó tính mạng cho nhau! Tâm linh khế ước của ma sủng và tế tự là mối liên hệ, là lời hứa cao quý nhất trong sinh mệnh ngắn ngủi. Đây là thứ mà ngươi cố tình không chú ý đến. Cho dù Quả Quả và ngươi giải trừ Tâm linh khế ước thì lạc ấn của loại khế ước này lẽ nào cũng biến mất sao?"
"Nếu như theo lý luận của ngươi, ta là một người miễn dịch đến tứ hệ ma pháp, là Thất cách lực lượng không thua gì Long tộc các người, còn có hơn trăm chiến sĩ mạnh mẽ tổ chức thành đội tùy tùng. Trong đó có ma pháp sư, huyễn thuật sư, kẻ mạnh trong cả ba nơi hải lục không! Con ta là Sương tuyết bì khâu thú thần lực kinh nhân, con gái ta là tiểu trư tể khả ái có thể bắn thủy tiễn liên hồi dày đặc. Ta còn có một cự hạc thần bí có thể sánh với cự long. Ta còn là Bỉ Mông tế tự duy nhất sáng chế ra chiến ca quyển trục, dù là Long tộc, tuyêt đại đa số cũng không phải là miễn dịch ma pháp như ngươi, tà ác quang hoàn đối với ngươi vô hiệu nhưng đối với cự long khác thì đều rất hiệu quả phải không? Nói cho ngươi biết thêm một chuyện, ta còn có bốn con ma ngẫu Vân Tần Kim nhân nặng 20 vạn cân. Thực lực tổng hợp của ta không hơn cự long các ngươi sao? Đó không phải là đại biểu ta hiện tại có quyền nô dịch ngươi sao?"
Đại Ti không biết nói sao mới đúng. Nàng cảm thấy tên Thất cách này chớp mắt đã phát xuất lực lượng mà nàng lạnh lẽo tới tận xương tủy.
"Đợi hôn phu của ngươi tới. Ta đáp ứng ngươi, chỉ cần hôn phu của ngươi có thể giúp Ngải Vi Nhĩ tìm được linh dược hóa giải độc tố của mật Phỉ văn lệ mãng, thì xem xét công lao ngươi đã giúp đỡ Phỉ Lãnh Thúy, ta nhất định sẽ không cưỡng ép ngươi." Lưu Chấn Hám cười nhẹ:"Đây là lần đầu tiên ta nói chuyện tốt đến vậy."
"Vạn nhất ta vĩnh viễn không tìm ra linh dược giải độc thì sao?" Tiên nữ long cả nửa ngày mới nói được một câu.
Ngưng Ngọc lại cảm thấy cảm giác khó mở miệng và khó khăn lại xuất hiện trên mặt Đại Ti.
"Nếu như các ngươi đã tận lực, ta đương nhiên không miễn cưỡng. Cần biết ta không có ý trói buộc tự do của người nào cả. Nhưng một nữ nhân như hoa như ngọc lại biến thành độc nhân, thân là bề trên, là Long tộc cao quý, trong lòng ngươi không cảm thấy hổ thẹn sao?" Lưu Chấn Hám chỉ Ngải Vi Nhĩ hỏi ngược lại.
Vành mắt của Tiên nữ long đã đầy lệ.
Ca Thản Ny ở bên nhếch mép.
Tên khốn này rõ ràng không có lý lẽ gì nhưng cuối cùng lại nói ra một hơi đạo lý, giống như là cả vạn người đối xử không đúng với hắn vậy. Thiên nga nữ kỵ sĩ hồi tưởng lại tao ngộ của mình thì thầm cảm khái.
"Tốt rồi, hiện tại ngươi là quân sư của Phỉ Lãnh Thúy. Ta không hy vọng ngươi muốn ra đi." Lưu Chấn Hám giúp Tiên nữ long lau nước mắt:"Ngày mai ta cần tới Thần miếu một phen, tuy hôm nay biên giới không hề có dấu vết của nhân loại nhưng ta còn phải đề phòng, Phỉ Lãnh Thúy cần phải chuẩn bị sẵn sàng cho chiến tranh!"
"Ta về Thế đao sơn trước, gấp rút đốc thúc chế tạo loạt vũ khí thứ hai. Có việc gì trực tiếp kêu Quả Quả dùng tâm linh triệu hoán ta về." Tiên nữ long gật đầu.
"Ngươi vừa rồi nói chuyện với Đại Ti là thật hay là giả?" Nhìn thấy Tiên nữ long thuấn di đi mất, Ngưng Ngọc nắm tay Hải Luân quay đầu nhìn Lưu Chấn Hám hỏi.
"Trái phải đều khó." Lưu Chấn Hám cười khổ nói:"Tính ra nàng đã giúp bọn ta không ít. Tuy là bị bức bách nhưng nàng không phải người xấu, ta thật sự hổ thẹn khi làm quá trớn như vậy."
"Ngươi không phát giác trong lòng Đại Ti có nỗi khổ không thể nói ra sao? Nàng đã bị bọn ta bắt hơn hai tháng, vì sao hôn phu còn chưa tới? Trong Long tộc có phương thức tinh thần giao lưu thần bí, nàng nếu như muốn thông tri cho hôn phu thì lẽ nào đến giờ hắn vẫn chưa xuất hiện?" Ngưng Ngọc hai cái vỏ trai sau lưng hợp lại nhẹ nhàng, biểu đạt nghi vấn trong lòng.
"Ta cũng đang kỳ quái." Lưu Chấn Hám than:"Hiện tại đại địch trước mắt, không chừng bọn ta và địch nhân náo loạn cả lên! Một ma pháp sư đào tẩu, mẹ nó! Cho dù bọn ta mổ thịt tên Biên bức nhân đó, Đa Lạc Đặc còn có thúc thúc của hắn, còn có Long quyển phong dong binh đoàn. Giữa hai bên thế nào cũng có một bên chiến đấu với ta."
"Huynh trước giờ rất thô lỗ, hôm nay sao lại nói chuyện văn chương lai láng như thế?" Hải Luân cười nói, ôm lấy lão Lưu.
"Cần đấu văn chứ không cần đấu võ." Lưu Chấn Hám mỉm cười nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui