Thú Huyết Phi Đằng


Lưu Chấn Hám dùng tay áo lau nước mắt, cố gắng nhướn đôi mắt mông lung đầy lệ, bắt đầu tìm kiếm các cây trúc khô trong rừng.
Vô số cây trúc khô chất đầy quanh xác rùa, cháy phừng phừng nuốt gọn mai rùa cực đại. Khi trúc cháy, chúng tạo nên những tiếng nổ lốp bốp rất vui tai. Tuy nhiên, chúng vẫn không khỏa lấp tiếng khóc đầy bi thương và khốc liệt của Lưu Chấn Hám.
Trên thiên không truyền đến tiếng chim ưng biển (chim cốc), Lưu Chấn Hám ngẩng đầu nhìn, chính là ma thú của Hải Luân đang bay vòng vòng trên không.
Cảm giác có chuyện không hay, Lưu Chấn Hám "hoắc" một cái quay đầu lại, phát hiện Hải Luân đang cười hinh híc đứng trước mặt hắn.
Mặt Hải Luân chỗ xanh chỗ tím, toàn là vết trầy xước. Tóc nàng rối bù vô cùng khủng khiếp, tế tự bào trên người đã rách nát và đầy vết rêu xanh. Bộ dạng nhớn nhác đáng thương đó khiến Lưu Chấm Hám vội vã ôm nàng vào lòng, khiến cô nàng bảo bối của hắn cứ kêu lên chói lói.
"Muội sao lại xuống đây vậy? Muội có biết vách đá đó cao như thế nào không?" Lưu Chấn Hám co người lại ôm ấp, nhưng nước mắt trên mặt vẫn dầm dề.
"Lý Sát, muội nghe được một tiếng rất to giống như tiếng sấm vậy, đã xảy ra chuyện gì thế?" Hải Luân nghiêng đầu nhìn đống lửa đang cháy ngút trời, lại quay nhìn gương mặt đầy lệ của Lưu Chấn Hám, trên đó dính đầy mạt vụn màu đen. Nàng vô cùng kinh ngạc, vội vã dùng bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt lau giúp Lưu Chấn Hám, nhưng càng lau lại càng đen.
"Toàn là máu?" Lưu Chấn Hám cố gượng nuốt cơn nghẹn nắm chặt bàn tay của Hải Luân. Lòng bàn tay của nàng đã bị gai và dây cào rách nát hết, "Muội làm sao mà... ức ức... lại xuống đây a... hu hu... Vạn nhất tuột tay... muội... ức ức... nói ta làm sao sống đây!"
"Người ta thiệt là lo lắng cho huynh mà..." Hải Luân cong bờ môi xinh, nói: "Lý Sát, huynh rốt cuộc đã làm gì thế? Làm sao lại thương tâm như vậy?"

"***... chó..." Lưu Chấn Hám gạt một vốc lệ nóng, "Ta oan uổng chết đi được... ức ức... ta thu được một con ma thú... ức ức... còn chưa kịp chờ nghe... ức... nó chào hỏi... ức ức... thì đã bị chết thẳng cẳng rồi..."
"Con Mô Đặc (Model) này to quá heng!" Hải Luân nhìn xác rùa đang bị thiêu "lách tách lách tách" trong đống lửa, tiếc nuối bảo: "Rất tiếc là nó chết rồi, nếu không thì nó nhất định phải là một ma thú cường đại! Muội thậm chí còn ẩn ước cảm giác một chút khí tức của rồng trên người của nó, nhất định là một chủng á long (phân nửa mang dòng máu rồng) ma thú!"
"Á long ma thú?" Lưu Chấn Hám ngẩng gương mặt đầy nước mắt lên ngạc nhiên hỏi.
"A a..." Hải Luân không giấu được vẻ kiêu ngạo: "Đạo sư của muội là Thôi Bội Thiến đại nhân, là một vị á long tế tự! Muội không thể nào nhận sai long tức đâu. Đó chính là một vị đạo cường đại và vô cùng quen thuộc."
"Con này gọi là Mô Đặc à?" Lưu Chấn Hám yếu ớt hỏi.
"Thì là ô quy đó!" Hải Luân trong lúc hưng phấn vẫn mang vẻ ngây thơ giảng: "Huynh có biết không, trong thần miếu ở quê muội có một vị Duy An Đại Tát Mãn chính là quy nhân (người rùa) thuộc Mô Đặc tộc a! Rất tiếc là... nếu như ma sủng của huynh không chết, thì khi quay về quê, Duy An Đại Tát Mãn nhất định sẽ ngưỡng mộ huynh lắm!
Đó là một thứ á long ma thú! Lý Sát của muội sau này có thể thêu hình Á Long và văn chương trên tế tự bào rồi. Con ma thú này lưu cấp cho huynh khí tức của nó, Lý Sát của muội quả nhiên là một Á Long tế tự! Trong hết thảy thần miếu của Bỉ Mông chỉ có không quá mười vị á long tế tự! Khảm Mạt Tư tại thượng!"
"Á long cái con khỉ khô..." Lưu Chấn Hám khóc như hoa rơi lá rụng: "Mắt của ta hiện giờ thành sông Á Mã Tốn (Amazon) rồi! Thực không biết là cái quỷ gì đây nữa, hiện giờ ta đang buồn muốn chết đây."
"Đừng có khóc! Ngoan nào!" Hải Luân giống như đang dỗ dành một đứa bé, vỗ lên vai của Lưu Chấn Hám, "Muội đã nói qua rồi, ma thú và chủ nhân của nó đều dùng tâm linh mà tiến hành khế ước. Một khi nó chết rồi, huynh nhất định sẽ phải đổ lệ."

"Ta rõ ràng là đâu có cảm tình gì với nó đâu à…! Mới vừa gặp đấy thôi." Lưu Chấn Hám kêu lên ai oán.
"Cái đó thì không còn biện pháp nào khác! Tế tự chúng ta đều nhận thấy chỉ có nước mắt thuần khiết mới là chỗ mai táng tốt nhất cho linh hồn của một người bạn." Hải Luân thở dài đáp. Nàng bắt đầu cao giọng xướng lên nửa khúc Thông Linh chiến ca có tác dụng an ủi hồn phách, siêu độ linh hồn con cự quy này.
Lưu Chấn Hám cũng kìm lòng không đậu cất cao giọng hát, ngâm vịnh theo.
Khúc ca an hồn trầm lắng mang theo một vòng hào quang tuyệt đẹp, bao phủ cả đống lửa đang bao trùm xác rùa. Lưu Chấn Hám cũng từ từ ngừng khóc.
"Mẹ..." Lưu Chấn Hám buột miệng chửi lớn, thấy sắc mặt Hải Luân đanh lại, liền nhanh chóng đem mấy từ ngữ còn lại nuốt vào trong bụng.
"Nếu biết sớm xướng ca có thể làm ngừng khóc, thì ta đã xướng ca rồi." Lưu Chấn Hám rút thanh đao ra, bắt đầu lột da nửa thân con sói. Nửa thân còn lại của nó đã bị cự quy đạp nát, không còn dùng được gì.
"Nước mắt sẽ ghi nhận tình cảm trong chiến đấu của hai người, bi ai chính là tình cảm còn lại duy nhất của Lý Sát sau khi ngươi đi xa. Hãy yên nghỉ đi, Mô Đặc dũng sĩ thân ái..." Hải Luân hôn nhẹ lên đôi tay hợp lại thành hình chữ thập của mình, quỳ xuống trước xác rùa cúi thân hành lễ.
"Lão tử với nó có chút tình gì chứ?" Lưu Chấn Hám trố con mắt hình quả đào, nhỏ giọng lầm bầm trong miệng.
Mưa chợt đổ như trút nước, phảng phất như trời cũng đang cảm động, đống lửa thiêu đang cháy phừng phừng ấy cũng từ từ tắt hẳn.
Lưu Chấn Hám nhanh chóng lấy áo che mưa khoác lên người Hải Luân, rồi ngẩng đầu nhìn trời, không nhịn được lắc đầu.

"Lý Sát huynh xem kìa, chiến thần Khảm Mạt Tư cũng bị tình cảm giữa huynh và vị Mô Đặc này làm cho cảm động!" Hải Luân khoác áo mưa lên người, ngẩng đầu xoay một vòng, hưng phấn nhìn nhìn ngắm ngắm Lưu Chấn Hám.
Lưu Chấn Hám lại méo miệng mếu máo.
"Trông hình dáng huynh lúc rơi lệ kỳ thật rất khả ái." Hải Luân đột nhiên bước đến vân vê sờ mó gương mặt của Lưu Chấn Hám, ánh mắt bắt đầu nhu hòa lại nhiều.
"Lại nữa rồi! Ta sợ nhất thấy muội như vậy!" Lưu Chấn Hám rầu thối ruột kêu ca. Cô nàng này chỉ cần hơi cấp cho hắn chút nhãn sắc, hắn đã cảm thấy khống chế bản thân không được nữa rồi. Chỉ quen biết Hải Luân có một thời gian ngắn, mà cái khố dừa của hắn ngày nào cũng phải đi chùi đi rửa.
"Nếu như sau này ta chết, Lý Sát ngươi có khóc hay không?" Hải Luân thâm tình nhìn sửng Lưu Chấn Hám.
"Cái cục...! Không cho phép nàng nói những lời như vậy!" Lưu Chấn Hám kích động đến nỗi gương mặt biến cả hình dạng.
Câu nói tục này không hề làm Hải Luân giận, ngược lại còn khiến nàng cười lên sung sướng.
"Nàng lại đây xem cái này, Hải Luân." Lưu Chấn Hám nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Hải Luân, kéo nàng tới xác rùa còn bốc khói, chỉ vào văn tự đen thui trên mai rùa.
"Trước giờ đều nghe nói tế tự có trí thức rất uyên bác, vậy nàng coi xem, có thể nhận biết được không?" Lưu Chấn Hám hỏi.
Hải Luân nhíu tít đôi mày, nhìn kỹ một hồi, rồi tiếc rẻ lắc đầu.

"Muội lấy làm tiếc, Lý Sát thân ái, đây không thuộc bất kỳ thứ văn tự nào mà muội có thể nhận biết, chủng tộc có thể phát minh thứ văn tự này, nhất định là một loại sinh vật trí tuệ kiệt xuất."
"Nàng hiện giờ có thể nhận biết bao nhiều loại chữ?" Lưu Chấn Hám nheo mày hỏi.
"Phúc Khắc Tư hồ nhân của chúng tôi là nhân tài quản lý kinh tế của Bỉ Mông vương quốc. Ngay từ lúc nhỏ, người trong tộc của muội đã tiếp thụ và học tập đại đa số văn tự và ngôn ngữ trên Ái Cầm đại lục. Tuy muội chỉ là một cô Phúc Khắc Tư nhỏ bé trong một gia tộc ở thôn quê không mấy danh tiếng, nhưng muội vẫn tiếp thụ hoàn thiện ngôn ngữ thông dụng của thú nhân, thông dụng ngữ của Ái Cầm nhân loại, Khế Khắc Lạp đinh ngữ (tiếng La tinh), thông dụng ngữ của người trong sa mạc, ngay cả ngôn ngữ của Cao Sơn ải nhân (người lùn) cũng học qua. Vào năm mười ba tuổi, muội được đạo sư Thôi Bội Thiến đang đi lưu lãng tu hành phát hiện có tiềm chất tế tự, sau khi tiếp thụ 'Trí Tuệ Khải Mông', muội đã ở gần Lãnh Nhĩ tế đàn của Sắt Tư Lãnh đại thành học tập được nửa năm tri thức cơ sở. Hiện giờ muội căn bản có thể nhìn đọc được long ngữ và tinh linh ngữ." Hải Luân nhìn Lưu Chấn Hám, nàng cảm thấy Lưu Chấn Hám có vẻ khác thường.
"Công năng duy nhất 'Trí Tuệ Khải Mông' trong Thông Linh chiến ca có thể khiến ngữ ngôn và tri thức của tế tự đạo sư truyền một phần lớn sang cho chúng ta." Hải Luân lại bổ sung thêm.
"Trên đại lục này còn có loại văn tự nào nàng không biết không?" Lưu Chấn Hám vẫn không nguôi hy vọng.
"Đương nhiên là có, các chủng tộc có ngôn ngữ riêng của mình cao rộng giống như tinh tượng trên trời cao, ngoài ra còn có văn tự và ngôn ngữ ở Viễn đông Ti Trù đại lục (đại lục tơ lụa, ở đây ý chỉ Trung Quốc nằm bên góc đằng đông của con đường tơ lụa). Những thứ đó muội vẫn còn chưa học được. Trên Đa Não đại hoang nguyên (bình nguyên Da-nuýp - cạnh sông Danube) của chúng ta còn có rất nhiều cổ tích di lưu lại của cuộc Thần Ma đại chiến một vạn năm trước đây. Những văn tự trên đó, chẳng những muội, mà cho dù lại Duy An Đại Tát Mãn có tri thức uyên bác nhất đi chăng nữa cũng không có cách gì đọc được." Hải Luân thật thà nói.
"Ta nhận ra được loại văn tự trên xác rùa này." Lưu Chấn Hám cười có chút khiên cưỡng.
"Khảm Mạt Tư tại thượng!" Hải Luân che miệng, đôi mắt xinh đẹp mở lớn ra.
"Ta không có xạo với nàng đâu, ta nói thật đấy." Gã bị thịt Lưu Chấn Hám hít sâu một cái, nghiêm túc khẳng định.
----
Thiết định: Thông Linh chiến ca có kỹ năng duy nhất là Trí Tuệ Khải Mông. Mỗi một tế tự chỉ có thể có một lần duy nhất thu đồ đệ. Điều này chính là nguyên nhân của tỷ lệ sản sinh không cao trong Bỉ Mông tế tự. Dù sao thì tế tự tự nhiên sản sinh ra, do không được kế thừa trí tuệ, nên phải phí rất nhiều thời gian học tập và tu luyện. Điều này khiến cho giữa các tế tự học đồ có nhiều điểm sai biệt cao thấp rất lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui