"Muốn đến nhìn ta mà cười sao?" Lưu Chấn Hám giảo hoạt chớp ngời mắt, lớn tiếng quát bảo Tiên nữ long: "Ta sẽ dẫn con cự mãng này đến chỗ phòng ốc của bọn địa tinh!"
Lão Lưu nói được là làm được, ẵm Quả Quả lên chạy thẳng về phía dảy phòng ốc hỗn tạp của bọn địa tinh. Lộ tuyến hắn chạy rất quỷ dị, Mạn Đà Nhân cự mãng phóng ra độc châm cứ mãi đi vào chỗ trống.
Lão tử năm xưa đối diện với súng ống địa lôi mà còn dám chạy bừa, còn sợ cái món xì cút của ngươi hay sao?Lưu Chấn Hám vừa bay nhảy tung hoành, vừa cười ha hả, Quả Quả nhai nhóm nhép, mặt đầy vẻ không tình nguyện dùng quả tùng bún mãi về phía cự mãng.
Cự mãng bị gây hấn quả nhiên đuổi mãi theo, thân hình uốn lên lượn xuống trên chiến hào giống như một con giun to như thủng rượu đung đưa trong tuyết, khiến cho từng đợt tuyết đá kêu lên sàn sạt rào rào. Nó theo đường chạy của Lưu CHấn Hám truy theo không bỏ, mấy cây thấp cản đường đều bị áp bẹp, rào rào rắc rắc ngã đổ tứ tung.
Ngoài khu nhà thấp có một đám địa tinh chiến sĩ đang đứng nhìn, thấy Lưu Chấn Hám và cự mãng càng lúc càng đến gần, chân tuy run lẫy bẫy nhưng không chạy thêm nữa, vì sau lưng chúng là nhà cửa có vô số địa tinh lão phụ và trẻ con đang run như cầy sấy.
Hoạn dưỡng Cự thú sợ nhất là chúng phát cuồng. Hiện giờ con Mạn đà nhân cự mãng này đã bị chọc tức rơi vào trạng thái điên cuồng, hiện giờ chỉ sợ ai cũng là địch nhân của nó. Bọn địa tinh đột nhiên lưu luyến sinh mệnh, rất nhiều chiến sĩ hiện giờ mát đã trùm lên một tầng vụ khí mông lung, từng giọng vãn ca chợt vang lên.
Lưu Chấn Hám từ từ dừng chân.
Trên chiến trường hôm qua, những địa tinh chiến sĩ trước khi tự sát cũng đã phát lên thứ vãn ca này.
Chiến trường đánh đấm hồ đồ này kéo dài cho tới hiện giờ, và Lưu Chấn Hám không khỏi sản sinh chút tiếc thương đối với bọn địa tinh cường đạo này.
Tiên nữ long phiêu phù ở không trung cũng bám sát và cất giọng trách mắng cự mãng, nhưng rốt cuộc chẳng có tác dụng gì. Cự mãng thậm chí còn phóng độc châm bắn lên người ả. Thứ độc châm thuộc độc dịch hệ này tuy không hề có hiệu quả đối với tiên nữ long, nhưng cũng khiến ả giật mình sợ hãi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, hậu quả sẽ thật nghiêm trọng. Con Phỉ Văn Lệ độc mãng toàn thân đầy lân giáp cứng rắn, dữ tợn khát máu này nếu để nó phát khởi hung tính, toàn bộ Thế Đao sơn bị nó chặn đường ra, tổn thất lớn nhất chỉ thuộc về bọn địa tinh thôi! Thời gian quá gấp rút, khiến cho tiên nữ long dường như không còn suy nghĩ được gì nữa, đầu mi khẽ nhíu, hai tay giang ra trong không khí, một tràng long ngữ ngâm xướng trong treo vang lên những tiếng cuối cùng, từng luồng bích lục sắc tỏa ra khỏi người ả, hiện ra như mộng như ảo, hoa tuyết trên không trung dường như dừng lại hết cả vậy.
Long ngữ chỉ vang lên tiếng niệm chú khi triệu hoán đại hình ma pháp. Lưu Chấn Hám nghe trận ngâm xướng này đầu óc như bị nổ tung, chẳng lẽ tiên nữ long chuẩn bị dùng "Phỉ Thúy chi mông" để hút sạch lực lượng của Phỉ Văn Lệ độc mãng đem đối phó với hắn hay sao?
Nếu thế thì quá xa hoa rồi! Vì một nhóm địa tinh cường đạo hay sao? Bốn viên long châu không có viên nào có công năng kháng độc! Tuy sau khi cuồng hóa năng lực kháng độc gia tăng, nhưng Lưu Chấn Hám vẫn sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cảm giác bất an vô cùng.
Ả tiên nữ long này để bảo hộ cho đám địa tinh mà hạ luôn bản lãnh hộ thân cuối cùng hay sao? Ngón nghề "Phỉ Thúy Chi Mộng" chỉ sử dụng có một lần trong đời thôi mà cũng đem ra dùng, Lưu Chấn Hám không khỏi muốn quát hỏi: "Vì sao không có tên nào trong long tộc đến giúp ta? Để ta làm long tế tự một hồi cho đã hết vậy?"
Luồng bích lục quang vựng quanh người tiên nữ long lập lòe, tuy không phát ra âm thanh nào những ai nhìn cũng động tâm, vì tim họ giống như đang bị một cái chùy lớn đập đánh thật mạnh vậy.
Từ bầu trời cao tận tít xa chợt vang lại từng tiếng gầm gào, trên núi Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã tuyết sơn chợt hiện một chấm đen, càng bay càng gần, tốc độ xem ra còn nhanh hơn cả lưu tinh.
"Ngươi nha, bộ thiệt triệu hoán Băng sương cự long trên Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã đến đánh hội động ta hả? Không được phép đâu a! Làm vậy quá lưu manh rồi đó chứ hả?" Lưu Chấn Hám tức thời nghĩ đến chuyến đi lên Tuyết tiêu động tìm băng sương cự long, thì ra là nó cư trú ở đây a! Hắn cũng lập tức đoán biết được tính toán của tiên nữ long. Thì ra mục tiêu của ả không phải là Phỉ Văn lệ độc mãng, mà là Băng sương cự long trú ngụ trên núi cao kia!
"Vì sao không phải là Băng sương cự long bay đến? Phỉ Thúy Chi Mộng đã sai chỗ nào hay sao?" Tiên nữ long vẫn bay trên không trung nhìn ngẩn về phía trời xa, không khỏi buột miệng khi phát hiện điều gì đó.
Xem ra, ả càng bất ngờ hơn cả Lưu Chấn Hám.
"Chẳng phải là một con trùng đất chứ?" Lưu Chấn Hám ngầm thở phào.
Tiếng kêu thé càng lúc càng gần, chợp mắt từ tận trên mây bay xuống tận phía dưới. Con Phỉ Văn Lệ độc mãng lúc nãy còn uy phong bát diện, hiện giờ đã dừng lại không còn đuổi theo Lưu Chấn Hám, ngẩn đầu thủ thế nhìn lên trời cao.
Dưới bóng Thái Mục Nhĩ Lạp Nhã Tuyết sơn che chắn, một thân ảnh to lớn phân hai màu trắng đen rõ nét xuất hiện giữa trời đầy tuyết gió.
Lưu Chấn Hám đã chứng kiến nhiều cảnh tượng vĩ đại rồi, thế mà lần này lại như hóa thành tượng.
Vật đến tuy không phải là rồng, nhưng còn khiến hắn rúng động hơn là rồng nữa, vì đó chính là một con... hạc!
Hơn nữa lại là một con hạc đầu đỏ siêu lớn.
Cự hạc toàn thân trắng muốt, thân hình to bằng một con trâu, cánh xòe ra tới mười mấy mét, mỏ nhọn như kiếm, hai chân như móc câu, đầu đầy lông đỏ hồng phấpphới như đám lửa. Nó chỉ cần bay lượn một vòng, đã tạo ra vòng xoáy gió bức người, khiến đầu tóc của Lưu Chấn Hám kịch liệt phất phơ, còn bọn địa tinh ở xa xa té rạp cả xuống đất.
Lưu Chấn Hám cảm thấy trận gió này giống như bộ đội mặt đất tiếp nhận thủ trưởng ngồi trực thăng đến thị sát vậy.
Sắc diện của tiên nữ long đây vẻ mừng rỡ, luồng bích lục quang vựng lại lóe lên, sau một tiếng hô chìm, con hạc chợt phóng ra một đạo kim quang bắn lên người Phỉ Văn Lệ cự mãng, phủ lên người nó lớp dung nham bắt cháy rần rần.
Liệt diễm bốc cao trên thân người quằn quại của cự mãng, đuôi nó đập liên hồi tạo thành một trận đá bay cát chạy.
Dù sao cũng là ma thú có trí tuệ, khi bị liệt viêm thiêu cháy khiến vảy kêu rắc rắc liên hồi, Phí Văn Lệ nhanh chóng phóng xuống hào nước bên cạnh. Cái đuôi bốc cháy đập mạnh, tháp nước bên một góc quảng trường bị nó đập vỡ thành bốn năm mảnh, nước và băng chảy ào lên người nó khiến cho hỏa diễm dù không cam tâm mà cũng thối lui.
Con hỏa hạc này thì ra là ma thú thuộc hỏa hệ. Lưu Chấn Hám thở phào.
Có tị hỏa long châu trên người, hỏa hệ ma thú đối với hắn chẳng còn gì gọi là đáng sợ nữa.
Cự mãng bị thiêu khắp người nhanh chóng tìm ra đường bò xuống hào nước, cơn cuồng nộ đã sớm bị sự kinh khủng thay thế, phảng phất như gặp phải thiên địch vậy.
"Muốn chạy?" Lưu Chấn Hám ha hả cười: "Trả cây lang nha bổng trong bụng ngươi ra rồi muốn đi đầu thì đi."
Lưu Chấn Hám phất tay, một đạo dương quang chói mắt như trời vừa lên đỉnh núi lóe sáng, hai Vân Tần kim nhân cực lớn một nằm một quỳ đã xuất hiện bên người Phỉ Văn Lệ độc mãng, tạo thành một tiếng vang lớn như núi lở trời sập, toàn bộ ngọn núi như rúng động hết cả. Cự mãng đang bò nhanh lẻn xuống chỗ sâu trên hào nước chợt ngóc đầu dậy, miệng há ra thật to rống lên vô cùng thống khổ, thì ra phần sau đuôi của nó đã bị kim nhân ngồi lên. Vô luận là sinh vật nào mà bị kim nhân nặng hai mươi bốn vạn cân như thế ngồi lên thì đều nát bét ra cả. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chỉ cần có thể, kim nhân bằng sức mạnh của mình đã dễ dàng giữ chặt và kềm nát đuôi của Phỉ Văn Lệ độc mãng.
Lưu Chấn Hám đắc ý dương dương, cái này là mới vừa học từ tiên nữ long mà ra. Tiên nữ long chỉ huy bọn địa tinh dùng thần tượng bằng đá áp lên sơn lộ làm thành đá lăng, nếu lúc ấy Lưu Chấn Hám không linh mẫn, nhất định là cũng giống như con mãng xà bị kim nhân đè lên hiện giờ rồi.
Và nếu hắn sớm sử dụng kim nhân theo kiểu đó, thì trong vòng nửa năm không đến nổi bị hủy hết hai kim nhân.
Tiên nữ long cũng không thể tưởng là đột nhiên xuất hiện hai kim nhân đáng sợ như vậy, nhất thời ngẩn ngơ.
Phỉ Văn Lệ độc mãng rốt cuộc cũng là ma thú thời tiền sử, có thể sinh tồn cho tới giờ chẳng phải là hư danh, trong lúc cùng đường vẫn hiên ngang ngẩn cao đầu, dùng toàn thân bị thiêu đen thùi quấn quanh người kim nhân, cái đuôi cụt đầy máu phún ra có vùi làm ướt đầm đìa thân thể cường hãn tuyệt luân của kim nhân.
Mạn đà nhân cự mãng cấp tốc thu súc thân thể, định dùng phương pháp xiết chặt bóp vỡ người kim nhân. Từng vòng cơ thịt rắn đầy vảy cứng cọ sát vào người kim nhân phát ra những tiếng sắt thép cọ vào nhau đinh tai điếc óc. Cái tay còn lại của nó cố sức móc vào ngực kim nhân, định làm tàn hại những nút bằng kim loại trên đó.
Dưới sự chỉ huy của Lưu Chấn Hám, Kim nhân từ từ nằm xuống, lăn tròn người trên mặt đất.
Các cây bụi trên mặt đất bị ép thành những phiến xanh dẹp lép, chỗ nào bị nó lăn qua, chỗ đó tức thời bằng phẳng như bị xe hủ lô cán bằng.
Sắc mặt của bọn địa tinh càng tái nhợt. Kim nhân to lớn kia nếu lăn tới phòng ốc của chúng, hay lăn qua thân thể của chúng... thì .... không có tên địa tinh nào dám nghĩ thêm nữa.
Phỉ Văn Lệ độc mãng tuy bị kim nhân ngồi bẹp tiện mất cái đuôi, nhưng lần này kim nhân lăn tròn lại không biến nó thành bãi đất nát, bỡi vì thân hình đã cuộn tròn quanh người kim nhân, thân thể co lại rắn chắn và có hình tròn nhìn chung là giảm bớt rất nhiều lực ép xuống. Các lớp vảy chắc nịt và có tính đàn hồi cũng nhanh chóng điều tiết theo nhịp lăn, nên nó đã tránh được kiếp nạn.
Thích ứng trọng lực và nhịp lăn của kim nhân xong, Phỉ Văn Lệ độc mãng bắt đầu không ngừng phản công, dùng hàm răng đáng sợ không ngừng cắn vào đầu kim nhân. Các độc châm chí mệnh cũng bắn khắp người đối thủ, giống như có bao nhiêu sức đều lấy ra phản kháng lần cuối cùng vậy.
Cánh tay của kim nhân bị hơn hai chục thân thể của đối phương quấn chặt, không còn động đậy được nữa.
Lưu Chấn Hám thấy kim nhân bị con cự mãng này cắn làm cho các chi tiết văng gãy hư hại khá nhiều, lòng đau đớn vô cùng! Hắn nhanh chóng phất tay chiêu hồi hai kim nhân trở lại, Mạn Đà Nhân cự mãng rớt phịch xuống đất, vẫn bảo trì tư thế quấn chặt.
Lưu Chấn Hám đưa ngón tay cái còn lại ra định phóng hai kim nhân còn lại giáo huấn thêm cho cự mãng một trận nên thân, nhưng không chờ hắn kịp thức hiện động tác nào, cự hạc đang vỗ cánh trên không trung dùng thân ảnh ưu nhã và nhanh như điện xẹt phóng tới như luồng kình phong, cái mỏ nhọn hoắc như thanh trường kiếm xốc tới phá nát da thịt của cự mãng. Một tiếng nổ trầm phát ra, con mắt còn lại của cự mãng đã bị chọc thủng.
Cự hạc đánh một đòn đắc thủ, hai chân nhanh chóng chụp lấy chỗ thất thốn của cự mãng, đập cánh liên tục bay thẳng lên tầng mây.
Con cự mãng này nhẹ lắm thì cũng một tấn, nên hạc vỗ cánh hơi cật lực. Theo sau số lượt đập cánh càng lúc càng mạnh, từng luồng kình phong quây quần khắp ngọn núi, hình thành từng luồng xoáy nhỏ kéo theo lá và tuyết không ngừng bốc lên cao. Ngoại trừ Lưu Chấn Hám còn đứng vững, những kẻ khác đều biến thành cái hồ lô lăn lông lốc, ngay cả tiên nữ long cũng phải di động tức thời tránh đi chỗ khác. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Con hạc thối già khú kia, đập cánh mà cũng tạo ra kình phong như phóng ra phong hệ ma pháp vậy." Lưu Chấn Hám lầm bầm.
Mỗi người hiện giờ đều ngửa cổ nhìn cự hạc từ từ biến thành một chấm đen nhỏ xíu. Chẳng mấy chốc, từ trên không chợt có một vật tạo nên một tiếng động vang trời, tuyết bay tứ tán. Con Phỉ Văn Lệ độc mãng bị bỏ rớt xuống, các lân phiến toàn thân bị văng bắn tứ tung, bụng bị rách tét ra, hàng cọc rào cũng bị nó rớt đập nát hết một mảng lớn. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Cự hạc ung dung bay xuống, dùng một cú chộp đã xé tét da thịt cứng dai của cự mãng, móc cái mật to tướng còn co bóp lộ ra ngoài, rồi dùng cái mỏ như trường kiếm mổ mổ liên tục, khiến lớp da như đồng như sắt của cự mãng tơi tả như cái giẻ rách.
Cự mãng vẫn còn gắng ngóc đầu hươ hươ, dường như tỏ ý cầu xin, nhưng cự hạc chẳng có chút tình nghĩa, cái mỏ như lưỡi kiếm của nó nói thay lời, ba bốn cú mỗ đã khiến đầu của cự mãng thủng thành tổ ong.
Bọn dân binh đứng ở ngoài vòng rào nhìn mà mắt trừng miệng hốc.
Cổ Đức nghe những thanh âm của da rách toạt ấy mà tự hỏi, lăng thương của mình chẳng lẽ chẳng thể nào bén bằng mỏ của một con hạc ư?
Cự hạc dùng vuốt nhọn móc đầu rắn ra, lấy từ trng đó một viên châu màu xanh biếc và một ma tinh bảy sắc cực to, xong mỗi chân cặp một viên vỗ cánh bay đáp xuống khoảng cách giữa Lưu Chấn Hám và tiên nữ long mới vừa dùng thuật thuấn gian di động quay trở lại chiến trường.
"Biết sự lợi hại của cự hạc chưa? Ta khuyên ngươi..." Tiên nữ long còn chưa nói dứt câu, đôi cánh trắng như tuyết của cự hạc vừa thu lại, thì Lưu Chấn Hám đã tung Quả Quả lên, thân hình tròn mập nin nít của nó như mũi tên rời cung, quay vòng trên không ôm chụp lấy cổ hạc, nhẹ nhàng nhún thêm cái nữa đã phốc lên đầu cự hạc, giữ chặt búi thịt đỏ hồng trên đầu nó.
Sắc mặt tiên nữ long biến hẳn, Lưu Chấn Hám thì lộ vẻ ngả ngớn lẳng lơ.
Trên đầu cự hạc có vật lạ, khiến nó lắc đầu mấy cái định làm cho vật đó văng bắn đi, nhưng Quả Quả ngồi trên đó cười hắc hắc không ngừng, lại còn nhỏng đuôi giống như đang đu dây vậy, miệng lại nhóp nhép không ngừng như nhai kẹo cao su.
"Ngươi muốn làm gì?" Tiên nữ long nhướn đôi mi cong hỏi.
"Mẹ, các ngươi còn không chịu đầu hàng!" Lời từ mà Lưu Chấn Hám chuẩn bị cả nửa ngày cuối cùng cũng được dịp phát ra.
"Đầu hàng?" Tiên nữ long cười nắc nẻ, dùng ánh mắt nhìn người bị bệnh thần kinh ngắm Lưu Chấn Hám: "Vì sao lại phải đầu hàng?"
"Tiên nữ long tôn kính, đừng giả đò dùng sự vô tri làm tính cách a." Lưu Chấn Hám đốp chát ngay: "Ta không muốn biết long tộc tôn quý các ngươi vì sao lại đến nhân gian, nhưng ta cần báo cho ngươi biết, muốn chứng tỏ là kẻ mạnh thì phải lấy bản lĩnh ra, giống như muốn ăn cỏ trên hoang nguyên thì phải cần có rằng vậy, không có vũ lực để dựa vào, thì có nói gì cũng bằng không! Nói lần cuối cùng, không đầu hàng chỉ có một kết quả, đó chính là diệt vong!"
"Đây là lời hồi đáp của ta." Tiên nữ long phóng ra một đám hỏa diễm dài và liên tục, giống như một dây vải đỏ hồng mang theo nhiệt lực cực nóng quấn lấy tên Bỉ Mông đang dùng giọng điệu bỉ ổi huênh hoang trước mặt rồng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...