Đằng sau cửa rào là một chiến hào dọc theo hướng nam bắc, cùng một tháp nước kết băng ở phía đối diện. Lúc Lưu Chấn Hám tiến vào, thì ván cầu cuối cùng trên chiến hào đã bị rút đi. Nhìn bọn địa tinh chiến sĩ nhảy lên bức tường thấp đằng sau chiến hào, tiếp lấy binh khí của đồng bạn nghiêm trận chờ đợi, Lưu Chấn Hám ha ha cười: "Trận địa hai lớp!"
Ánh mắt của hắn vượt qua chiến hào và tường ngăn cao ngang ngực nhìn ngọn núi rộng rãi hình hồ lô phía sau mà không khỏi cảm thán. Một cây cổ thụ cực to nhưng lùn mọc ở vị trí trung ương trên đỉnh núi, ngoài ra còn có mấy trăm cây nhỏ hơn vây quanh cây lớn này. Hiện giờ là mùa đông tuyết bay mù mịt, nhưng cái cây kia vẫn xanh rì nhìn rất khả ái. Giữa những chạc cây lộ ra những căn phòng gỗ và cửa thông khói, tuy sự kiến tạo nhìn hơi thô, nhưng vẫn có thể xem là có hàng có lối, bố cục chỉnh tề, từng đợt khói nhè nhẹ tỏa lên.
Lưu Chấn Hám đột nhiên nhớ là mình còn chưa ăn gì. Hôm qua gấp hành quân cả đêm, chỉ ăn có chút tuyết, vừa rồi chỉ thêm vài hạt thông nữa thôi.
Và thế là hắn cùng Quả Quả móc ra thịt khô trong người, chia đôi thấm chút nước tuyết đứng nhai trèo trẹo.
Một đám địa tinh chiến sĩ và Lưu Chấn Hám say mê ăn uống cứ thế lạnh mặt trợn mắt nhìn nhau cách một chiến hào. Tiên nữ long không biết đã chạy đi đằng nào, chỉ có mấy lão địa tinh cầm sáo thổi những âm điệu cổ quái.
Ngải Vi Nhi từ từ tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, cố nhớ ra mình đã làm gì, người thì dựa hẳn vào lòng Lưu Chấn Hám.
Các dân binh chiến sĩ và nô lệ chiến sĩ đã xông lên tới nơi, tranh giành lấn tới, mạt lộ dục vọng chiến đấu không thể kềm chế được.
Lão Lưu chùi mép, đỡ Ngải Vi Nhi cho ngồi xuống một bên, rồi ợ hơi một cái thật to, ra dấu bào toàn bộ dân binh bảo hộ và đứng qua một bên.
"Tiên nữ long, ca ca ta đến nè! Mau ra đây, chúng ta đại chiến ba trăm hiệp!" Lưu Chấn Hám ngóng cổ quát, nhưng tiên nữ long vẫn không xuất hiện.
"Hoa hoa, vậy là lâm trận chạy trốn rồi, hay là bị súng bắn rụi rồi." Lưu Chấn Hám cười thêm hai tiếng nữa, vung mật tập trận xông lên, phóng vượt qua luôn chiến hào rộng rãi đáp xuống bờ đối diện, mật tập trận trong tay bắt đầu lóe ra từng luồng điện quang âm u.
Quả Quả vẫn bám lấy đầu tóc đứng nguyên trên vai hắn, không khí vút qua khiến lông nó rẽ ra thành hai bên. Tư thế của Lưu Chấn Hám giống như con mãnh hổ đang bay lên không trung chụp xuống vồ mồi, vừa giống như con chim ưng đang vút xuống, tư thế vừa kiêu hùng vừa phiêu dật.
Các dân binh hò hét vang trời, nhưng giữa chừng ngưng bặt, vì giữa chiến hào đột nhiên phún lên một cột nước lớn, một con mãng xà thân to như cái đấu da đầy đốm đen mang theo mùi hôi thối nồng nặc chợt thò đầu lên, ngóac miệng táp Lưu Chấn Hám đang dùng tư thế ưu mỹ bay ngang qua, những chiếc răng nhọn hoắc lộ đầy dịch độc màu xanh. Khi chúng chạm vào chiến giáp cực dày, tiếng rắc rắc vang lên liên tục.
"Nga Khắc! Thủ hộ thần Mạn Đà nhân của chúng ta xuất hiện rồi!" Các địa tinh ở bức tường thấp phía đối diện reo hò, vài cái nón đã được lột ra tung lên giữa không trung.
Lưu Chấn Hám vốn tự cảm thấy mọi chuyện đã ổn. Hắn thậm chí còn chuẩn bị sẵn diễn văn, chuẩn bị khi rơi xuống đất rồi thì lăn một vòng, sau đó dùng gậy đập mạnh vào tường tạo ra một khuyết khẩu cực lớn, rồi uy phong lẫm liệt quát to: "Mẹ nó! Đầu hoàng toàn bộ cho ta!"
Không ngờ trước mắt hắn chợt hoa lên, một hắc ảnh phóng tới, biết là không thể nào tránh kịp rồi, thì thân hình của hắn đã bị ép chặt, người dừng lại giữa không trung. Cúi đầu nhìn, hắn phát hiện thì ra đó là một con mãng xà cực lớn màu đen đã ngoạm chặt ngang hông hắn, trên cái đầu to bành có hai con mắt như hai ngọn đèn phát ra ánh mắt đỏ như máu lập lòe tinh quang. Thân hình của nó thô và to như thùng rựợu vậy, toàn thân đều là lớp vãy ngược hôi rình, miệng đầy răng to như gọng kềm đang tranh đấu với ba tầng giáp trụ.
"Các cự thú do Thế đao sơn hoạn dưỡng thật chua choa là nhiều a!" Lưu Chấn Hám biết đã sụp bẫy rồi. Hôm nay nếu không phải có long châu tị hỏa, nếu không có ba tầng giáp trụ và thân thể cường hãn, thì không biết hắn đã chết bao nhiêu lần tại Thế Đao sơn này.
Cái miệng của cự mãng bất luận là cắn mạnh như thế nào, cũng không thể nào làm gì được món thực vật trong miệng nó.
Lưu Chấn Hám khoái chí cười khì khì nhìn con mãng xà to tướng, giơ ngón tay cái lên bảo: "Huynh đài, ngươi sao lại giống ta ở chiến trường năm xưa vậy, cứ thít ăn đồ hộp vậy mới chết chứ?"
Có thể cự mãng chẳng hề hứng thú hàn huyên khách sáo với lão Lưu, lại thấy món ăn trong miệng quá cứng, có muốn cắn muốn nhai thế nào cũng không được, bèn vẫy mạnh một cái, cái lưỡi rắn dài thòng quấn quanh và lo le khắp người Lưu Chấn Hám, rồi chợt phùng mang trợn má nuốt trọng Lưu Chấn Hám vào trong.
Thứ Mạn đà nhân cự mãng làm thủ hộ thần này rõ ràng là một chủng vật còn lưu truyền lại từ thời thượng cổ, ở chỗ thất thốn còn lộ ra song trảo còn chưa thoái hóa hết. Chỉ giáp đen thùi tạo thành cái gai vô cùng tà ác, cái lưỡi màu huyết hồng lớn hơn cả roi da không ngừng thụt tò như nếm mỹ vị đang nhắm nháp.
Bọn dân binh đã nhanh chóng phản ứng, trong lúc Lưu Chấn Hám và Quả Quả bị rắn nuốt tới mang, thì Phan soái Cổ Đức đã vung lăng thương, cùng xạ nhân A Đỗ tung ra đạn cung dùng đồng đạn của cổ lực hỏa súng.
Lực bạo phát của Cổ Đức được xếp vào loại hàng đầu trong Phỉ Lãnh Thúy. Lăng thương mà hắn phóng ra ngay cả cự thuẫn của Khâu lăng cự nhân cũng ngăn không được. Tuy nhiên, lần đầu tiên lăng thương chịu thua thiệt trên người của cự mãng: chỉ nghe tiếng bịt, các phiến vảy trên người của cự mãng tuy bị bắn văng tung tóe, nhưng lăng thương cũng bị đánh bật ra, chỉ lưu lại được vết thương nhẹ lòi thịt trắng. Chỉ có đồng đạn của xạ nhân A Đỗ là hiệu quả. Chỗ hắn bắn là con ngươi đỏ lòm của cự mãng. Một tiếng nổ lớn vang lên, đục toét con ngươi của cự mãng, máu huyết bay đầy....
Cự mãng bị đau, nên định bò lên chiến hào phản kích những con người nhỏ nhoi này. Tuy nhiên, ở miệng đầy răng đã ngậm lại cửa nó giờ chợt bị mở ngóac ra.
Lưu Chấn Hám dùng hai tay ngán hai hàm, dùng sức mạnh như cây đại trụ kình thiên, uy phong lẫm lẫm mở toát cái miệng của con đại mãng xà này ra.
Thạch đạn và lăng thương như mưa rào dường như chỉ đủ gãi ngứa cho cự mãng. Đầu Duy Ai Lý bị một cái vảy rắn bắn trúng, giống như bị một cây gậy đánh vào đầu vậy, vang lên một tiếng bốp cực lớn. Khi hắn cầm cái vảy ấy lên, thấy nó to như quả trứng gà, phía ngoài vừa bén vừa cứng giống như làm từ sắt vậy. Ngải Vi Nhi lắc lư định đứng lên, tay cầm một vỏ sò, nhưng người lại mềm nhũn ngồi phịch xuống.
Cự mãng lúc này coi như đã gặp phải đại nạn. Nó cứ tưởng là được món điểm tâm sớm, ai ngờ lại gặp một sát tinh. Lưu Chấn Hám dùng hai tay mở miệng rắn, Quả Quả thì thu giữ hạch cửa họng của nó đánh mạnh liên tục. Cái lưỡi rắn dưới hai cánh tay nhỏ nhắn của nó giờ biến như cọng cỏ, bị đánh đứt làm mấy đoạn. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Ngay cả răng nanh nhọn hoắc của cự mãng cũng bị nó bẻ gãy một cái, rồi cắm phụt vào trong đám thịt cổ mềm sụn của cự xà. Nó chỉ đâm một cái rồi rút không ra nữa, có lẽ là quá sâu, không thấy máu do đã chèn bịt cả miệng vết thương rồi.
Cự mãng phát xuất một tiếng rít đau đớn "ti ti ti" kèm theo một luồng gió tanh. Do lưỡi rằng bị Quả Quả bứt đứt, nên âm thanh này như bị hổng gió, khó nghe vô cùng. Cự mãng vũng vẫy liên hồi, thân thể đập mạnh, chiến hào bị nó hủy hết phần lớn. Lưu Chấn Hám và Quả Quả đứng không vững đều thay rơi ra khỏi trong khoang miệng của nó. Rất may, cả hai người thú đều rơi lên bức tường thấp của bọn địa tinh, giống như hai khối vẫn thạch từ trên trời rơi xuống vậy. Bọn địa tinh khổ cực lắm mới tìm được những tảng đá đắp thành bức tường thấp thế này, không ngờ bị cự xà và hai người phá hủy gần hết.
Lưu Chấn Hám đầu bù tóc rối đứng lên, phủi phủi lớp đất và tuyết, đồng giáp trên người hắn đã có bộ phận bị móp vào. Quả Quả bị té ngồi mạnh lên ngực hắn, và khi nó bò dậy, thì trước giáp ngực hắn đã in rõ dấu mông đít của nó, ngay cả cái lỗ nho nhỏ dưới đó của nó cũng in dấu rất nhỏ trên đồng giáp này.
"Mẹ ơi!" Lưu Chấn Hám phát hiện hắn tổn thất thảm trọng, trọng giáp bị hủy gần hết, mật tập trận không biết đi về phương nào.
Hắn xé bỏ chiến giáp đã rúm ró trên người, quay đầu lại nhìn bọ địa tinh trợn mắt há mồm như vừa từ trong mộng tỉnh lại vậy.
"Mượn cái dùng chơi." Lưu Chấn Hám vỗ tay đoạt lấy một cái thanh đồng trướng kích, dứ dứ một cái rồi vụt đi. Thanh đồng trường kích véo một cái, cắm ngay bộ vị hai chân trước của cự mãng, lớp vảy bị đánh bay ra vèo vèo, và thân người của nó cuối cùng cũng bị trường kích xuyên qua.
Cự mãng dùng cái tay trước còn lại rút cây thanh đồng trường kích ra, quay ngoắc đầu như ngọn núi nhỏ dùng con mắt độc nhất nhìn trừng trừng Lưu Chấn Hám và Quả Quả, máu tươi rớt long tong không ngừng từ con mắt còn lại đã bị hủy của nó.
Các dân binh đỡ Ngải Vi Nhi nhanh chóng lùi ra ngoài hàng rào. Sau trận sính hùng này, bọn chúng không dám ở lại nữa, vì lão bản đã dặn dò nhiều lần rằng cần phải biết người biết ta, thứ đối thủ như thế thì nên giao cho lão bản pháp bảo vô số đối phó thì hay hơn.
Lưu Chấn Hám còn định tưởng mượn thêm một số đồ của bọn địa tinh, nhưng nhìn phải nhìn trái thấy chúng giống như phát kinh phong chạy sạch hết cả rồi. Vừa chạy chúng vừa giựt giựt vừa hô: "Tiêu rồi tiêu rồi...", lại không ngừng té ngã rồi bò lên tiếp tục chạy, lại không ngừng quay lại nhìn, thần tình vô cùng khẩn trước.
"Cái đồ nhát gan rốt cuộc vẫn là đồ nhát gan." Lưu Chấn Hám cúi người nhất một tảng đá to như nửa trái banh lên, nhắm ngay đầu cự mãng vụt mạnh, không ngờ nó lại hụt, đi chệt vào miệng, khiến răng của cự mãng gãy vụn bay rào rào.
Cự mãng thống khổ quật đầu, há to hàm rằng giờ đã không chỉnh tề, ngửa cổ phún mạnh một đạo hàn mang màu đen trí mệnh nhắm thẳng Lưu Chấn Hám.
Lưu Chấn Hám lăn tròn trên đất tránh, thuận thế nhấc lên một tảng đá lớn khác ném đi, đập vào đầu cự mãng khiến nó lắc lư hoảng loạn. Quả Quả cũng vô cùng quỷ quái linh tinh, nó đã sớm rời khỏi người Lưu Chấn Hám, lượm một hòn đá bằng nắm tay ném tới, nhưng cuối cùng lại trật.
Hắc sắc hàn mang bắn trúng vào bức tường thấp, cắm sâu vào đá hơn phân nửa. Đó là một cây cốt châm to bằng ngón tay út, giữa cốt châm đầy dịch thể màu đen. Dịch thể này dường như đang dần dần chảy vào trong đá, cốt châm từ từ biến thành trong suốt, còn tảng đá thì hiện ra đầy những đường đen kỳ quái, cùng một mùi khó chịu nồng nặc khắp không khí, khiến người ta ngửi vào là muốn nôn mửa.
Âu Bỉ Tư Lạp Kỳ! Lưu Chấn Hám đã sớm phòng bị điều này. "Mạn đà nhân: trong ngôn ngữ của địa tinh có nghĩa là "độc địa nhất", lúc đầu Lưu Chấn Hám còn không khẳng định, nhưng hiện giờ không cần dùng "La nông tát ca kịch" ra giám định, hắn cũng biết con cự mãng này chính là ma thủ đỉnh cấp chuyên về độc dịch kể tên trong Tế Tự Pháp Điển. Đó là một thứ ma thú thường ở trong đại trạch làm bạn với giao xà, đó là Phỉ Văn Lệ độc mãng.
Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lưu Chấn Hám quả thật nghĩ không thông vì sao thứ độc mãng trong đầm lầy này lại ở Thế Đao sơn, lại còn liều mạng thử sức với hắn. Phỉ Văn lệ độc mảng là một thứ ma thú rất khó chịu, có thù tất báo, huyết dịch lại có hiệu quả tự trị thương. Lưu Chấn Hám đã tốn nhiều sức lực vụt đá vào người nó, thế mà nó cứ dựa vào da dày thịt chắc, dù răng bị gãy rụng gần hết nhưng vẫn khỏe mạnh như thường, các vết thương trên người không còn lưu huyết nữa, từ từ khép miệng lại. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Nhìn không ít dấu vết của những vết thương cũ nhiều năm, hắn ước đoán con ma thủ này đúng là thứ nổi danh đánh mãi không chết và dai sức như trâu rồi.
Chiến đấu bắt đầu trở nên đơn điệu và ấu trĩ, vì một bên thì ném đá, một bên phóng độc châm, ném qua phóng lại như hai đứa trẻ giận nhau đánh đầu u sứt trán vậy.
Độc châm trong miệng cự mãng luân phiên bắn về phía Lưu Chấn Hám và Quả Quả. Lưu Chấn Hám ngửi thấy mùi là biết trong châm này có độc chất rất mãnh liệt, hơn nữa ngay cả đá mà nó còn có thể cắm vào, thì không chắc gì hai tầng giáp trụ có thể chịu được. Do đó, hắn đã chọn biện pháp né tránh, giống như con khỉ làm xiếc vậy, mang hai lớp giáp nhảy lên nhảy xuống, lại còn xoay vòng trong không trung, xoay dọc xoay nghiêng đủ cả trò.
Quả Quả ra vẻ khí phách hơn nhiều, khí định thần nhàn đứng đó nhóc cái mông đít lên, thỉnh thoảng bước vài bước theo nhịp điệu gì đó. Độ chính xác của Phỉ Văn Lệ độc mãng xem ra cũng có phần khiếm khiến, nên độc châm chẳng thể nào bắn trúng nó được, ngược lại còn bị mấy quả thông nó móc từ trong cái túi trước bụng ra bắn trúng vào mắt đã bị thương.
Chính vào lúc Lưu Chấn Hám chuẩn bị phóng kim nhân ra dùng chiến thuật lấy vàng bạc đè cự mãng, thì tiên nữ long lại xuất hiện giữa không trung, nở nụ cười ngọt ngào vô cùng hấp dẫn.
Nhưng ả chưa kịp lên tiếng, thì quả thông trong tay Quả Quả và đá tảng trong tay Lưu Chấn Hám đã ném tới, khiến cho lời nói của tiên nữ long chưa kịp ra tới miệng đã nghẹn đi. Trong thoáng chốc mà phải tránh né "hỏa lực" của cả hai người và thú, khiến mặt mày ả tái nhợt.
Một người một thú này quá gian trá! Tiên nữ long tức chết đi được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...