Thú Huyết Phi Đằng


"Vô luận là thế nào, Lý Sát," Mỹ nữ xà đạo sư đặt hai tay lên vai Lưu Chấn Hám, "Lần này ngươi coi như đã lập được công lao tuyệt thế! Nếu như thật sự nghiên cứu ra được quyển trục, thần miếu nhất định sẽ ban thưởng cho ngươi vinh dự rất cao cả đấy."
"Việc chế tác chiến ca quyển trục tịnh không dễ dàng gì, con đã phí rất nhiều thời gian và tâm huyết mới có được, lại còn phải có lục ma tát mãn giúp đỡ, cái thứ quỷ này sư đồ ta tự dùng là được rồi, không cần phải báo cáo lên trên Thần miếu đâu, ai báo lên là ta trở mặt với người đó." Lưu Chấn Hám khi nghe đề cập đến thần miếu liền cảm thấy phản cảm, sắc mặt cứng đanh lại ngay.
"Không báo lên thì không báo! Chiến ca quyển trục của ngươi hiện giờ chỉ có mình ngươi sử dụng, thứ công nghệ chế tác không thành thục này ta còn lười báo lên trên lắm! Vì sao mỗi khi nhắc đến thần miếu ngươi lại như vậy? Tiểu tử của ta, tế tự chúng ta làm tế tự nhưng cũng đồng thời phải học làm người, trong vương quốc có rất nhiều tế tự có tài hoa xuất chúng, ngươi không nên nghĩ trời này chỉ có cái bát úp vun, thiên hạ anh hùng ngươi đã gặp được mấy đấng? Tương lai nếu như ngươi làm duy án đại tát mãn, với tính tình hiện tại của ngươi làm sao chỉ huy được xã hội tế tự?" Ngữ khí của Thôi Bội Thiến có vẻ không vui.
"Duy an đại tát mãn?" Lưu CHấn Hám ha hả cười, "Đạo sư, cái chức chiến tranh tế tự này tôi còn làm quờ làm quạng, nào dám mới tới cái chức đại tát mãn đó chứ?"
"Lòng cầu tiến bộ của ngươi đâu?" Mỹ nữ xà đạo sư chỉ hai khúc một trục dưới đất nói: "Chẳng lẽ trận đánh hôm nay không khiến người phát giác ra sự khác biệt của một quân đội có tế tự và không có tế tự hay sao? Ngươi nghiên chế ra chiến ca quyển trục hoàn toàn có năng lực ảnh hưởng đến chiến cục! Cho ngươi biết! Đây là lần đầu tiên ta có lòng tin đối với ngươi! Nhưng ngươi làm cho ta thất vọng quá!"
"Hải Luân đối với tôi luôn có lòng tin, tự tôi cũng luôn tự tin vào chính bản thân mình." Lưu Chấn Hám khịt khịt cái mũi to, chạp chạp miệng.
Quả Quả kéo kéo khố của hắn, ngón tay nhỏ xíu chỉ vào mũi nó, khịt khịt mũi thật mạnh.
"Nói đến Hải Luân ta nghĩ ngay đến chuyện này nữa!" Thôi Bội Thiến chỉ vào cái sọ khỉ của Lưu Chấn Hám chỉa chỉa: "Ngưng mâu thạch hóa thuật là thứ dị năng của chủng tộc ta, và nó hoàn toàn vô hiệu với xử nữ! Ngươi đúng là cái tên mắc dịch mắc ôn mà!"
Lưu Chấn Hám cúi đầu làm ra vẻ nghiêm cẩn tiếp thụ giáo huấn, kỳ thật khóe mắt hắn đang liếc nhìn Ca Thản Ny, ý tứ ái muội không cần nói cũng biết rõ.

Thiên nga nữ kỵ sĩ hiển nhiên biết đoạn nghiệt duyên giữa mỹ nữ xà đạo sư và cha nàng, mặt vốn rất mỏng giờ bị Lưu Chấn Hám đưa ánh mắt đầy hàm nghĩa và sâu hút ấy làm cho bức rức không yên, vội vã quay đầu đi chỗ khác. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mỹ nữ xà đạo sư bị ánh mắt của hắn làm cho đỏ mặt tía tai.
"Cái tên xấu xa này sao mà cứ thích nắm chân đau của người khác." Thôi Bội Thiến vừa thẹn vừa giận, lòng cứ thầm mắng tên tiểu tử thối chết bầm này.
"Lý Sát, ta nói thật cho ngươi biết, Tang Kiền hà và hoang nguyên rộng lớn phía nam trong vòng hai nghìn dặm là lĩnh địa của ngươi. Nếu như gan ngươi lớn, hoàn toàn có thể tự thân báo tham gia tế tự đại hội toàn quốc Áo Lâm Thất Khắc, chỉ cần người đặt được năm thứ hạn đầu, không những là có kim tệ tương ứng, mà hồng y đại tế ti ở Sa Ba Khắc chủ thành có thể cho phép ngươi mở một tế đàn mới cũng không chừng. Nếu như có ngày đó, xây dựng xong thần miếu hùng vị rồi thì vị duy an đại tát mãn trẻ tuổi nhất đương nhiên là nằm trong tay ngươi rồi." Thôi Bội Thiến vừa nói vừa muốn cấp cho tên Thất cách tiểu tử đáng ghét này một bài giáo huấn.
"Có thật không?" Giống như sở liệu của Thôi bội Thiến, khi nghe nói có tiền thưởng thì nhãn tình của Lưu Chấn Hám đã sáng lập lòe ánh hào quang.
"Có tế đàn rồi, các tử dân ngoan đạo và các tế tự có đầy anh hùng phò trợ theo sẽ ùn ùn kéo đến, nói không chừng một tòa thành thị vĩ đại sẽ sinh ra từ đó cũng không chừng a! Duy an đại tát mãn không phải là thứ ai cũng muốn mơ mà được!" Thôi Bội Thiến tiếp tục khai đạo cho tên đần.
Mẹ! Ta mong khi phụ chà đạp cái tên vương tử kia quá! Ta mà làm tát mãn xong rồi ấy hả, ai còn dám đứng trước mặt ta bày trò bố khỉ? Lưu Chấn Hám bị thuyết phục khiến lòng cứ bức rức muốn thử cho nhanh, thắc mắc sao Áo lâm thất khắc đại hội không tổ chức ngay bây giờ.
"Đông bắc thần miếu không thể giúp ngươi ghi danh, cũng không thể giúp ngươi đề danh." Mỹ nữ xà đạo sư thở dài: "Không nhìn được khung cảnh hôm nay, cho dù là ta cũng chẳng có chút lòng tin nào với ngươi. Nhưng hiện giờ ta cảm thấy tư tưởng của ta nên cải biến chút rồi. Ta sẽ viết một bức thư cho Mục Lý Ni Áo đại nhân, giúp ngươi mở cửa sau, dùng danh nghĩa dân gian tế tự ở phía đông để báo danh."
"Đạo sư, chỉ cần lấy được tiền thưởng, tôi sẽ chia phần trăm cho người." Lưu Chấn Hám cười gian giảo.

"Trong kỳ Áo Lâm Thất Khắc này phụ thân ta là quan chủ khảo, án chiếu tính tình của người, dân gian tế tự muốn báo danh thì phải thông qua thẩm hạch của người." Ca Thản Ny đột nhiên chen lời.
"Bằng vào chiến ca quyển trục của ta, bất quản ngươi là ai, hễ đến tay là bị ta tóm hết!" Lưu Chấn Hám cuồng vọng cười khà.
Ca Thản Ny cười khổ lắc đầu, không nói gì nữa, vẻ mặt khinh thường lộ rõ trên mặt.
"Ngươi đừng có đắc ý vội, ta còn chưa hỏi rõ. Còn cái vụ ba kim nhân ma ngẫu đó chẳng liên quan gì đến chúng ta, tế tự có ma ngẫu được coi như là niềm kiêu ngạo trong giới Bỉ mông tế tự của chúng ta, ta không truy cứu gì nữa. Nhưng người sau khi tiến nhập vào trạng thái 'Tế tự cuồng hóa' rồi ngâm xướng hiến tế chiến ca gì đó là sao? Đây là quần thể chiến ca, tế tự dưới cấp bật đại tát mãn chỉ có thể dùng biện pháp diễn tấu quần thể mới có thể triệu hoán được. Ta căn bản chẳng dạy cho ngươi, ngươi làm sao dùng được vậy? Hơn nữa ca lực của ngươi từ lúc nào mả đạt đến cảnh giới cao siêu đó vậy? CÒn nữa, bằng vào đâu mà ngươi phát ra những âm giai cổ quái và đáng sợ đó! Cho ta biết! Đây rốt cuộc là như thế nào?" Mỹ nữ xà đạo sư đanh mặt lại.
Lưu Chấn Hám lại đem chuyện chiến thần thác mộng ra mà phịa. Lần này Thôi Bội Thiến không tin, tự nhiên tiến hóa thì có khả năng, nhưng tuyệt đối không tự nhiên tiến hóa đến một mức độ biến dị như thế được. Nghiêm cách mà nói, thì Lý Sát đã rơi vào trường hợp dị đoan rồi.
Thấy đại sự không ổn, lão Lưu vội thanh minh là lúc đó bản thân rơi vào trạng thái cuồng hóa, căn bản chẳng biết rốt cuộc là chuyện gì, hiện giờ nghĩ lại vẫn còn mơ mơ hồ hồ. Hắn vội vã dùng chiêu thái cực đẩy nước, hỏi một câu trả lời không biết đến ba câu, ngây ngây ngốc ngốc cười nham cười nhở.
Hắn cũng nắm chắc được nhược điểm của Thôi Bội Thiến là có điểm bênh vực cho mình, tuyệt đối không đặc biệt tố cáo hắn. Còn về Ca Thản Ny, nàng sẽ có thái độ thế nào thì lão Lưu cứ thắc thỏm trong lòng, vì dù sao thì trong ánh mắt của thiên nga nữ kỵ sĩ không hề có tý hảo ý nào. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Có thể giấu đến đâu thì giấu. Lão Lưu tự an ủi chính mình. Thiên nga nữ kỵ sĩ mà dám nói ra chuyện này, ta sẽ càng vẽ chữ đại tự bằng cái đấu kể hết chuyện xấu của ả ra mà báo luôn!
Dù sao thì chiến ca quyển trục cũng là một kỳ công, Thôi bội Thiến không muốnlàm khó hắn, chỉ là dặn dò hắn sau này không được sử dụng thứ chiến ca đó nữa, như vậy là kể như xong.

Từ khi mỹ nữ xà đến Phỉ lãnh thúy cái gì cũng đều được kiến thức qua, ngay cả tế tự cũng có thể cuồng hóa, khiến nàng cảm thấy đầu óc ngày càng hỗn độn.
Làm một lĩnh chủ quả thật là khó!
Ứng phó xong lời căn vặn của đạo sư, Lưu Chấn Hám hư chỉnh một chút, rồi giao nhiệm vụ dọn dẹp chiến trường cho các tộc phụ dong và bọn nô lệ, rồi chuẩn bị mang theo dân binh và năm mươi chiến sĩ nô lệ kiện tráng nhất đánh lên Thế đao sơn.
Có rấtnhiều âm thanh phản đối, ý tứ đại thể là hiện giờ đã mệt rồi, nếu tiếp tục đánh lên Thế Đao Sơn, đoạn đường hơn trăm dặm cần đi mất nửa ngày, Thế Đạo sơn lại có đến ba nghìn địa tinh cường đạo thành niên, lần này chúng tấn công Phỉ Lãnh Thúy tổng cộng đạ xuất động hơn một nghìn ải cước mã kỵ binh và một nghìn bộ binh, số còn lại không phải là ít. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Lúc này Thế Đao sơn còn lưu lại khoảng một nghìn địa tinh chiến sĩ thành niên để thủ, lực lượng quân sự của Phỉ Lãnh Thúy đã tiêu hao sức lực trong trận huyết chiến vừa rồi, bây giờ đánh nữa rõ ràng là không thích hợp.
Lĩnh chủ đại nhân quật cường chẳng động lòng chút nào, chỉ nhất định phải truy đuổi ráo riết bọn giặc, kiên quyết yêu cầu truy kích. Các dân binh là những kẻ theo đuôi cuồng nhiệt đối với lĩnh chủ đại nhân. Khi đề cập đến chiến đấu, Cổ Đức liền lập tức bảo một đầu bếp bán thân nhân chuẩn bị rượu cho hắn, còn Áo Ni Nhĩ thì lột ngay trên người của một con đại địa thát chiếc đồng giáp nó đang mặc, tay múa búa gõ liên tục vang vang khiến không ai lên tiếng khuyên được.
An Độ Lan trưởng lão khuyên lão Lưu, không ích gì.
Mỹ nữ xà đạo sư khuyên, chẳng ăn thua.
Bọn xạ nhân mới gia nhập cường liệt yêu cầu được tham gia lần viễn chinh này. Duy Ai Lý bị họ làm phiền mệt đứt hơi, chỉ còn biết đành chọn hai mươi người trẻ khỏe nhất. Ngoài ra còn có mấy đồng nam mặt đầy lông măng cầm con dao bầu của các đầu bếp bán thân nhân cũng xung phong muốn đi, bị Lưu Chấn Hám mắng át cho một trận.
Sự cố chấp của Lý Sát khiến Thôi Bội Thiến cảm thấy cho hắn tham gia tế tự Áo lâm Thất khắc là hoàn toàn chính xác, tên khốn này quả là quá cuồng vọng! Thôi Bội Thiến đạo sư và hai vị thủ hộ kỵ sĩ không phải là người đã học qua lý luận quân sự và sinh nhai trong quân ngủ, do đó đối với kế sách lần này của Lưu Chấn Hám thật ra không hề nghĩ thông và lý giải được gì.
Còn Lưu Chấn Hám thì quả thật là lười giải thích với họ.

Chiếu cố tốt cho những kẻ bị thương, bảo hộ tốt lĩnh địa. Những tên cường đạo này thật là có đầu óc, hãy đề phòng chúng chơi trò hồi mã thương." Lưu Chấn Hám trịnh trọng dặn dò Ngưng Ngọc, đặt Khách Thu Toa vào trong lòng nàng.
Ngưng Ngọc gật gật đầu, giúp hắn khóac chiếc Vũ linh y do Hải Luân đan tặng lên người rồi chỉnh lý đâu vào đấy.
Hoang nguyên đã biến thành một màu trắng xóa, tuyết bay mịt mù.
Hải Luân dùng ánh mắt của mình biểu hiện ý muốn đi, nhưng thời gian giải thạch hóa còn chưa đến, nên chẳng nói được câu nào. Lưu Chấn Hám giả vờ chẳng nhìn thấy, cái tay to bè như chân heo thế mà rất khéo léo vòng qua sờ lên cái mông tròn căng cứng như đá của Hải Luân.
Chỉ có Ngải Vi Nhi là có điểm dương dương đắc ý, Lý Sát dù chẳng chịu cho nàng đi, nhưng cái "Tinh không chi môn" của song tu kết giới có khả năng tiền trảm hậu tấu giúp nàng đạt thành tâm nguyện.
Nhìn dân binh và lĩnh chủ đại nhân khuất bóng trong trận tuyết càng ngày càng lớn, Thôi Bội Thiến và Ca Thản Ny cùng lắc đầu.
Trận chiến với liên quân cường đạo lần này đều khiến lòng các cư dân của Phỉ Lãnh Thúy trầm như đá, nếu như không có những chiến sĩ Bỉ Mông dũng mãnh nhất và các bảo bối áp tướng không ngừng tuôn ra như không có giới hạn của lĩnh chủ đại nhân, thì trận này dù có thắng cũng tổn thất thảm trọng.
Bọn địa tinh cường đạo có ý chí chiến đấu rất kiên cường rõ ràng là có thể sánh với các chiến sĩ Bỉ Mông kiêu ngạo nhất. Thứ cường đạo có kỷ luật và có số lượng hơn một nghìn này còn tồn tại là một sự uy hiếp cực lớn.
Nếu đã có hơn ba nghìn địa tinh chiến sĩ thành niên, thì địa tinh bộ lạc ở Thế Đao sơn phải có tổng nhân số ít nhất là bảy tám nghìn tên. Một chi bộ tộc lớn như vậy chiếm cứ Thế đao sơn đã lâu, khổ công gầy dựng, tiến có thể công, thối có thể thủ, thì Lý Sát bằng cái gì mà đi đánh hạ được chúng? Chỉ bằng hơn một trăm dân binh đó thôi sao?
Nhìn khoa ma đa chiến tranh cự thú đang ăn uống nhồm nhoàm khắp nơi, Thôi Bội Thiến thở dài: "Tận dụng thời gian nghỉ ngơi, sau một đêm, toàn thể chúng ta xuất động tăng viện cho lĩnh chủ đại nhân!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận