Thú Huyết Phi Đằng


Chỉ có đoạn đường hai chục dặm mà khiến liên quân cường đạo đi mất hai giờ, khi bình nguyên trước Hồng thổ cao pha xuất hiện thân ảnh của bọn chúng, trong tay Lưu Chấn Hám đã có rất nhiều mộc trục được điêu khắc xong, trên mặt đất đầy vụn bào.
Chờ đợi là một chuyện vô cùng nhàm chán, đặc biệt là đối phương còn tới hai ba chục dặm để đi. Lưu Chấn Hám chỉ còn biết sử dụng thời gian nhàm chán đó khắc chiến ca quyển trục cho mình.
Cường đạo liên quân sử dụng trận tuyến hình chữ V tiến quân, tổng quân số khoảng sáu trăm hiện ra trước mắt Lưu Chấn Hám. Thứ trận hình tiến công này khiến rất nhiều chiến sĩ của Phỉ Lãnh Thúy cảm thấy lạnh cả người.
Quân đội thời lãnh bí khí làm chấn động lòng người hơn nhiều so với chiến trường ở Nam Cương. Lưu Chấn Hám không lạ gì việc điều động đại binh đoàn, nhưng đây là lần đầu tiên thấy được nhiều chiến sĩ như thế này bày thế trận trước mặt.
"Đây là một thế trận đột kích!" Duy Ai Lý nhắc nhở lão bản của mình.
Hàng ngũ phía trước của cường đạo liên quân là các đại địa tinh chiến sĩ cầm mộc thuẫn xếp hàng rất chình tề, mộc thuẫn cực lớn được làm từ những phiến gỗ dày, những cây đinh bằng đồng xanh trên đó lấp lóe ánh dương quang. Những thuẫn bài này vừa lớn vừa nặng, cần tới bốn đại địa tinh chiến sĩ cầm giữ mới vận chuyển lên trước được.
Nếu chúng được dựng thẳng lên, độ cao nhất định đạt đến hai nhận.
"Cái đó là thứ dùng để đối phó chúng ta, nhưng các Mãnh mã kỵ binh không hề sợ sệt đối với bất kỳ loại thuẫn nào." Khoa Lý Nạp cười cuồng ngạo.
"Cường đạo thật là thông minh, địa tinh không hổ đã từng là chủng tộc thông minh nhất." Lưu Chấn Hám nói mà không hề ngẩng đầu.
Bọn cường đạo từ từ di động trận tuyến, địa tinh trưởng quan có thân hình cao lớn nhìn vô cùng nổi trội giữa đám địa tinh chiến sĩ chỉ cao trung bình một mét năm. Phía sau bọn chúng là bọn cường đạo kỳ hình quái trạng tổ thành. Trong đám này có tên mặt mày dữ tợn, có tên cực giống dã nhân, cũng có tên là thực nhân ma, thậm chí còn có khâu lăng cự nhân cầm trong tay một thân cây lớn làm gậy.

Bọn cường đạo hỗn tạp này cầm trong tay đủ loại vũ khí kỳ quái, trong đó có trường đao cũ kỹ cụt mòn, có cung tiễn, có chùy đá, đủ thứ trên đời.
Một liên đội đại địa tinh kỵ sĩ cầm trong tay thanh đồng trường kích hộ vệ hai bên cách của bọn cường đạo, các ải mã cước của hoang nguyên không ngừng khịt mũi trong không khí hàn lãnh, thỉnh thoảng cúi đầu tợp một vài ngọn cỏ dại.
Sự trật tự của bọn cường đạo khiến phía sau lưng Lưu Chấn Hám dậy lên không ít tiếng xì xầm.
Sự kinh ngạc của Lưu Chấn Hám chính là trong đám cường đạo này có cả thân ảnh của Bỉ mông, nào là ốc nhĩ phu, nào là thất cách.
Hắn định lấy long tin dùng "La nông tát ca kịch" - "vị tri sanh vật giám định chi ca" tồn trữ trong đó để thử coi bọn họ là ai, nhưng bị thanh âm điềm mỹ của mỹ nữ xà đạo sư ngăn lại.
"Không cần phải kinh ngạc, Lý sát." Thanh âm của Thôi Bội Thiến bình tĩnh cất lên: "Trong Bỉ Mông cũng có giang dương đại đạo, cũng có kẻ xấu cướp đường cướp chợ."
"Làm sao bây giờ?" Hải Luân cầm chặt tay của Lưu Chấn Hám, tay nàng khẽ run và tứa đầy mồ hôi.
Đây là lần đầu tiên Hải Luân đối mặt với tình cảnh như thế này. Chẳng phải chỉ có mình nàng, đại đa số Bỉ mông có mặt ở đó cũng chưa từng kinh qua thứ này. Lưu Chấn Hám quay đầu lại nhìn, trông thấy không ít gương mặt tái nhợt, không khí khẩn trương không ngừng lan ra khắp nơi.
Côn long tộc Xú dứu nhân và Hải câu hồng tộc Thứ vị nhân là những kẻ khẩn trương nhất, Lưu Chấn Hám thậm chí nhìn thấy vũ khí trong tay họ không ngừng run rẫy.
Hai trăm hùng địa tinh và thực nhân ma nô lệ cũng không hơn được bao nhiêu, chỉ cần nhìn qua trận địa của cường đạo liên quân cũng đoán được có ít nhất năm nghìn, bọn nô lệ trước giờ giỏi lắm chỉ kinh qua những trận chiến hơn trăm người, đối diện với trận chiến lớn sắp tới như thế này, mặt tên nào cũng hiện rõ ý "nhất định đánh không lại" hết, nên nếu như không phải phía sau lưng của chúng có dân binh chính quy của Phỉ Lãnh Thúy áp trận, chúng đã sớm bỏ trốn hết rồi.
Điều khiến Lưu Chấn Hám bất ngờ chính là bọn Xạ nhân không nghe lệnh hắn đi nghỉ, mà dàn thành hàng đứng sau lưng các tộc phụ dong khác. Phía sau lưng của họ thỉnh thoảng có những chiếc áo bào trắng phất phơ thoạt ẩn thoạt hiện, không cần đoán cũng biết đó là những đồng nam mười ba mười bốn tuổi cũng lẻn ra có mặt trên chiến trường.

"Trận hình của chúng ta chẳng thể nào bằng bọn cường đạo." Ngải Vi Nhi thở dài. Từ nhỏ đến lớn sinh trưởng trong chố đế vương, nàng đương nhiên biết trận thế trong chiến đấu quan trọng như thế nào. Khi câu này được nói ra, ngay cả Ca Thản Ny luôn hỉnh mũi liếc mắt với nàng cũng gật gật đầu biểu thị sự đồng tình.
"Không ngờ bọn cường đạo lại có thể tổ chức thành trận hình, tuy có điểm nghiệp dư, nhưng đã bắt đầu có mô hình nguyên mẫu của quân đội rồi!" Ca Thản Ny lấy chiếc mễ sa huy chương của mình xuống.
Trận tuyến của các chiến sĩ Phỉ Lãnh Thúy căn bản chẳng có quan hệ gì đến chiến trận, có kẻ thì phục trong rừng trúc thò đầu thò cổ ra nhìn, có kẻ lồm cồm trong bụi rậm đè cả lên nhau. Bọn nô lệ cầm trong tay vũ khí lần trước bị tước đoạt, khóac lên người các liên giáp giống như bị chân thú giẫm nát. Cả đám bọn chúng đứng phía bên trái của Lưu Chấn Hám, bị bọn dân binh Phỉ Lãnh Thúy dùng ánh mắt lạnh lùng đứng phía sau canh chừng.
Chỉ có đám dân binh này còn cấp cho người ta chút xíu cảm giác an toàn, đối diện với binh lực gấp mấy chục lần của bọn cường đạo, chỉ có bọn họ mới còn bảo trì biểu tình vững như bàn thạch. Hà Mã thi nhân còn có tình cảm nhàn nhạ, tay kẹp trường kiếm, rút bút và giấy cỏ từ trong người ra kê lên đó làm điểm tựa viết viết vẽ vẽ.
Trong trận của cường đạo liên quân chợt vang lên tiếng hiệu giác trầm thấp, kèm theo tiếng hét hò cực lớn, mười tên đại địa thát có thân hình màu xám tro cực kỳ to lớn tiến lên trước trận. Bọn đại địa thát này cao hơn năm mét, thân hình to lớn như địa hành long, giống như một tòa núi thịt từ từ di động. Thứ cự thú đứng thẳng người di chuyển này có tay trước đầy móng vuốt bén nhọn, hàm răng lởm chởm, mới nhìn thật giống với một con chuột vô cùng to lớn.
Trên lưng của mỗi đại đia thát đều có một đại địa tinh mặc đồng giáp cầm song mâu, miệng không ngừng hò hét.
Nhữg cự thú khủng bố này khiến cho tinh thần của các chiến sĩ phụ dong tộc và nô lệ triệt để sụp đổ, nhiều tên định xoay đầu bỏ chạy.
Một đạo đao quang chợt lóe lên, hai tên hùng địa tinh nô lệ vừa chạy được hai bước đã bị chém rụng đầu, thân người từ từ đổ sụm xuống phía trước, đầu lăn lông lốc.
Hai thi thể đó bị Tượng nha đại khảm đao chém, ánh mắt của Khoa Lý Nạp so với băng còn lạnh hơn, so với sát còn rắn hơn. Sau lưng hắn cắp bốn cây Tượng nha đại khảm đao, mỗi cán đao đều quấn chằng chịt dây nhợ, toàn bộ Mãnh Mã tộc đều có mặt trong trận chiến này.
"Ai dám lùi nửa bước nào?" Khoa Lý Nạp quát: "Coi đây làm gương!"

Bọn nô lệ và phu dong tộc chiến sĩ bị tiếng quát này cố gắng thóp bụng chuyển ánh mắt về phía cường đạo liên quân.
Chiến ca to rõ chợt cất lên. Rốt cuộc là quyền trượng tế tự đầy kinh nghiệm, mỹ nữ xà đạo sư đã dùng thứ "Trữ tĩnh chi quang" trong Thông linh chi ca để an ủi và ổn định thế trận sắp tan vỡ của các chiến sĩ phía nhà.
An Hữu Lan trưởng lão và các tăng lữ cũng dùng "Đảo cáo chi quang" an ủi các chiến sĩ yếu ớt và bọn nô lệ. Đảo cáo chi quang của các tăng lữ thậm chí còn có phần hiệu quả hơn so với chiến ca, đặc biệt là về phương diện tĩnh thần tĩnh khí.
Tuy chiến ca và đảo cáo không thể tiêu trừ sự sợ hãi của các phụ dong tộc, nhưng sau khi nghe xong, răng của họ không va vào nhau nữa, chân không còn run rẫy sắp sụm xuống đến nơi nữa.
Hải Luân thấy vậy chợt hơi ngẩn ra, rồi tỉnh ngộ làm theo đạo sư, dùng "Phủ úy chi quang" an ủi các chiến sĩ.
Lĩnh chủ đại nhân dường như hoàn toàn quên mất thân phận tế tự của mình, vẫn một mình ngồi đó nhàn nhã điêu khắc mộc trục. Hắn bắt đầu theo đuổi nghệ thuật, muốn khắc trên đó một bức Song Long hí châu, hiện giờ chỉ còn chút xíu nữa là hoàn thành con mắt của rồng.
Sự lãnh tĩnh của hắn chính là xương sống của toàn Phỉ Lãnh Thúy, Thôi Bội Thiến cuối cùng cũng thừa nhận điểm này trong nội tâm.
Cường đạo liên quân cũng nhìn thấy bên này chém chết các đào binh. Bọn cường đạo bật cười hô hố, dùng binh khí gõ vào thuẫn để ra uy.
Các Mãnh mã đại lực sĩ huýt sáo, hai mươi trường mao tượng khắp người phủ đằng giáp, người nhuộm đủ hình đủ dạng đủng đỉnh lắc mông đạp từng khóp trúc dưới chân, trình thân hình cường tráng như núi ra trước mắt bọn cường đạo.
"Đồ quỷ bự con đần độn các ngươi! Khoa Lý Nạp, Mãnh mã đại tượng của ngươi đi chỗ nào không đi, sao lại đi ngang đạp phá rừng trúc hả?" Cổ Đức trợn mắt mắng Khoa Lý Nạp kỵ sĩ.
Tiếng cười cợt của bọn cường đạo lập tức im bặt.
Khi tiếng tách tách do Mãnh mã cự tượng đạp rừng trúc bước ra không ngừng vang lên, ngay cả bọn địa tinh kỵ sĩ ngồi trên đại địa thát đều không thể khống chế cự thú dưới chân, các mộc thuẫn to lớn nhanh chóng giương lên.

Hai đạo quang mang thánh khiết vô cùng đẹp mắt chợt lóe lên, một Cự hình thụ thát và một thiết thập tự thú toàn thân ngân giáp chợt xuất hiện trước bọn cường đạo.
Cự hình thụ thát mình đầy lông đen bóng mượt nhìn về phía các đại địa thát rất gần chủng tộc của mình khịt lên những tiếng to lớn. Thiết thập tự thú toàn thân như dùng hắc thiết tạo thành, ngoại hình giống như con nai đầu to nhưng chân thì giống trâu, đầu lại có hai cái sừng thập tự bén nhọn.
Hai vị thủ hộ kỵ sĩ phóng lên trên, khóac cự thuẫn trong tay, Ca Thản Ny thì cầm cây thập tự kỵ thương màu trắng bạc dài bốn mét, còn Duy Ai Lý thì múa xa luân đại phủ. Hai vị thủ hộ kỵ sĩ hôn lên chiếc mễ sa huy chương, trịnh trọng đặt lên đầu của mình, rồi sụp đầu khôi che kín mặt.
Thánh điện kỵ sĩ! Thanh đồng kỵ sĩ và bạch ngân kỵ sĩ!
Hai danh từ này vô cùng quen thuộc với bọn cường đạo có biết qua điển cố của Bỉ Mông.
Chiến trận của bọn cường đạo bắt đầu có dấu hiệu xáo động, âm thanh lộn xộn không ngừng vang lên, khí tức huyên náo đánh tan sự khẩn trương và cương ngạnh trên chiến trường.
"Rốt cuộc cường đạo vẫn là cường đạo, chiến trận bày ra cho đã nhưng chẳng thể nào so được với nhân loại - kẻ phát minh ra chiến trận này." Duy Ai Lý cất giọng chấn động cả chiến trường.
"Ta chỉ biết bọn chúng lui binh rồi." CỔ Đức nói.
"Sống thêm một hai canh giờ nữa." Bối Lạp Mễ nói.
"Lo ngại là quyền lợi của kẻ yếu." Áo Nhi Nhĩ thêm.
"Không biết tôi còn sống tới ngày mai để nhìn mạt trời mọc không." Tạp lỗ phân vân.
"Đồ ngu, đi đập đầu vao đống... đất chết đi." Bọn dân binh cùng lên tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận