Thú Huyết Phi Đằng


"Tất cả đứng lại!" Thôi Bội Thiến giang hai tay về phía trước Lưu Chấn Hám và Duy Ai Lý.
"Đừng cản đường ta, đạo sư." Lưu Chấn Hám phun điếu xì-gà trong miệng ra, phà một hơi khói cuối cùng còn trong phổi.
"Vu y! Tăng lữ!" Hải Luân khẩn trương kêu gọi.
Lão Lộc đầu nhân bên sông ôm bụng đau đớn, nằm dài trên đất rên rỉ. Tuy bị chém đứt nang thận nhưng lão Lộc đầu nhân này chưa chết ngay. Dong binh (lính đánh thuê) nhân loại hiển nhiên là có ý định làm cho lão chịu nhiều đau đớn dày vò, lúc hạ đao thì tránh chém vào động mạch chủ, thủ pháp điêu luyện như thế xem ra bình thường đã làm những việc này không ít.
Mấy tăng lữ Lục đảng tộc Đường lang cùng Vu y Nặc Tra Đan Mã Tư ở trong rừng trúc mang theo dân binh tiến sang, nghe thấy lão bản nương kêu gọi, nhanh chóng chạy gấp tới trị liệu thương thế cho Lộc đầu nhân.
"Đại nhân! Xin ngài mở đường cho!" Lời nói của Duy Ai Lý có mang ý chiến đấu.
"Không được làm loạn!" Thôi Bội Thiến chỉ vào mũi Lưu Chấn Hám quát.
"Duy Ai Lý, ngươi tới nay vẫn không có đầu óc sao?" Mỹ nữ xà đạo sư chuyển sang nhìn Hùng nhân.
"Chờ một chút, đại nhân!" Hùng nhân ôm lấy cánh tay của Lưu Chấn Hám đang chuẩn bị gạt tay đạo sư ra.
Hùng nhân rốt cục đã xem qua cảnh tượng tại trường một lượt, hiện tại đầu óc bị gió lạnh thổi vào, lại thêm bị Tế tự mà trước đó y làm tùy tùng mắng tức thì tỉnh táo trở lại.
Bỉ Mông có thời gian xem xét sự tình như vậy thì sự kích động vừa nổi lên tức thì biến mất nhưng chỉ cần không bình tĩnh được thì cũng sẽ nghĩ được tiền nhân hậu quả thế nào.
Thật sự đi xung đột với thương nhân nhân loại trong tình cảnh này, đừng nói Lý Sát đại nhân chỉ là một nam tước nhỏ nhoi, ngay cả Bá tước Thôi Bội Thiến cũng không ăn thua.
Vừa rồi y nhìn thấy phụ dong tộc của Bỉ Nhĩ tộc mình bị nhân loại tàn khốc thảm sát và vũ nhục thì lửa giận bốc lên tận óc.
Mấy tên nô lệ Lộc đầu nhân này tất nhiên là thuộc về nhân loại, sinh tử của chúng hoàn toàn do chủ nô quyết định.
Hơn nữa bọn thương nhân nhân loại mua bán nô lệ này còn có bộ đội Bỉ Mông Đông Bắc hành tỉnh đi theo. Quan hệ của mấy tên chủ nô này cùng Tổng đốc đại nhân hiển nhiên là một tên Phỉ Lãnh Thúy lãnh chủ nhỏ bé có thể chống chọi được.
"Một mình ta đi thôi!" Duy Ai Lý kiên quyết nói.
"Ngươi sao vậy? Duy đại ngốc tử?" Lưu Chấn Hám kỳ quái nhìn Hùng nhân tùy tùng của mình.
"Đại nhân, nếu như đuổi theo đánh nhau với nhân loại thì rất khó kết thúc." Hùng nhân Duy Ai Lý có điểm khó khăn nhìn lãnh chủ. Y vô cùng không muốn vì sự xung động của mình mà làm đại nhân phải gánh chịu oan uổng.
"Ta biết khó kết thúc cho nên ta căn bản không tính kết thúc." Lưu Chấn Hám cười.
"Ngài nói là..."
"Ngươi đi theo không cần phải biết." Lưu Chấn Hám lạnh lùng nói.
Bọn Hùng miêu võ sĩ đứng bên đều gật đầu hiểu ngầm, rút ra thanh Liệp ma Tam lăng thương.

"Cần hỏi thì nên hỏi, không cần hỏi thì đừng hỏi." Cổ Đức ngoạm một cái hết nửa cây trúc ôm trong lòng.
"Các ngươi không được đi! Nghe ta nói, Lý Sát..." Thôi Bội Thiến gấp rút liều mạng nắm giữ cánh tay Lưu Chấn Hám.
"Ngươi cũng có nô lệ, Hùng địa tinh và Thực nhân ma trong mắt ngươi là thứ gì? Ngươi sao lại vì cái thứ nô lệ này mà đi đắc tội với Tổng đốc Đông Bắc?" Mỹ nữ xà nhìn gương mặt bực bội của Lưu Chấn Hám hỏi.
"Không giống nhau."
"Địa vị của mấy tên Địch nhĩ tộc nhân này trong mắt Bỉ Mông quý tộc bọn ta cũng giống như Hùng địa tinh và Thực nhân ma trong mắt ngươi thôi! Mấy tên nô lệ này là để tạ ơn Đa Lạc Đặc Hạ Nhĩ Ba thương đoàn hỗ trợ bọn ta mở ra năm cửa hàng rèn vũ khí!" Thôi Bội Thiến gấp rút.
"Đạo lý ngài nói ta cũng biết. Nhưng hiện tại ta không muốn nghe." Lưu Chấn Hám nói:"Ta chỉ biết Duy Ai Lý giao con dân cho Đông Bắc Quý tộc viện, tất cả đều là phụng hiến cho chiến thần. Nhưng tịnh không hề đại biểu rằng y đồng ý cho họ tự do làm gì với phụ dong tộc cảu mình, hiểu chưa? Nếu là như vậy, ta sẽ bãi bỏ thân phận Thủ hộ kỵ sĩ này của y!"
"Trong Bỉ Mông thì bình dân không phạm tội thì ngiêm cấm việc giáng họ xuống làm nô lệ. Nhưng Lộc đầu nhân (người đầu hươu) này thì khác, bọn chúng trời sinh đã là nô lệ." Thôi Bội Thiến vội vàng giải thích.
"Trời sinh là nô lệ? Bỉ Mông còn có một tộc nô lệ vĩnh viễn sao?" Lưu Chấn Hám nhìn Hùng nhân Duy Ai Lý, đó là phụ dong của Bỉ Nhĩ tộc tất nhiên y biết rõ ràng nhất.
"Bọn chúng là Xạ đầu nhân trong Địch nhĩ tộc." Duy Ai Lý gật đầu:"Là nô lệ vĩnh viễn."
"Xạ đầu nhân? Cũng giống như Trường cảnh lộc nhân, là phân chi của Địch nhĩ tộc sao? Còn có cái gì là nô lệ vĩnh viễn? Vì sao?"
"Là vậy đó." Thôi Bội Thiến nói:"Lúc nổ ra chiến dịch Hải Gia Nhĩ, trong quân đoàn xạ thủ Hào tư tộc Bán nhân mã của Bỉ Mông bọn ta chỉ có một liên đội quang vinh là tiễn thủ Địch nhĩ tộc Thần tiễn thủ. Xạ tộc trong danh tự trời sinh đã có chữ "Xạ", bọn họ cũng giống như tinh linh, là Thần xạ thủ trời sinh giỏi nhất, cũng giống như Hà mã thi nhân trời sinh có năng khiếu nghệ thuật, năm đó đại bộ phận Thần tiễn Triết Cầm kiệt xuất nhất trong Bỉ Mông đều xuất thân từ trong liên đội Xạ nhân Cung tiễn thủ đó."
"Vì sao quân nhân quang vinh biến thành nô bộc ti tiện?" Lưu Chấn Hám nhìn lão Xạ nhân vừa được cứu trị nhíu mày.
"Điều này nói ra thì dài lắm. Lúc gần cuối chiến dịch Hải Gia Nhĩ Bỉ Mông vương quốc chúng ta điều phối những Thần tiễn thủ kiệt xuất nhất thành lập đội ngũ, mai phục ở Lôi đình sơn mạch trong rừng chuẩn bị tập kích bộ đội ma pháp sư nhân loại cường đại nhất đi qua. Trận tập kích này nếu như thành công, Bỉ Mông bọn ta nói không chừng có thể chuyển bại thành thắng."
"Trận tập kích này vì sao lại thất bại?" Lưu Chấn Hám không cần hỏi cũng đã biết kết quả.
"Tiễn thủ Xạ nhân phạm phải một sai lầm trí mệnh, bọn họ để lộ cuộc mai phục của đội ngũ Thần tiễn thủ ở Lôi đình sơn mạch, bị một vị ma pháp sư hỏa hệ nhân loại chỉ dùng một chiêu Lôi hỏa thiên hàng thiêu hủy nguyên cả Lôi đình sơn mạch của khu rừng, ngọn lửa lớn thiêu hủy làm toàn bộ Thần tiễn thủ của Bỉ Mông toàn quân đều chết hết. Kết quả này dẫn đến trong trận không chiến ở Điền Nạp Tây, Bác đặc tộc Điểu nhân của Bỉ Mông dưới sự công kích của các tay nỏ nhân loại và lính đánh thuê Tinh linh, lại thêm bị Long kỵ sĩ cùng Sư thứu kỵ binh vây giết toàn quân đều chết hết!" Duy Ai Lý than dài.
"Sai lầm thế nào?"
"Mỗi nam nhân Xạ nhân trưởng thành trên người đều có mùi hương, một khi cử động loại hương vị này sẽ khuếch tán hồi lâu không tan. Bọn ta bình thường đã nghe qua loại hương vị này nhưng không hề phát hiện. Nhưng ngày hôm đó trong lúc mai phục trong Lôi đình sơn mạch, Thần tiễn thủ Xạ nhân nhiều hơn một ngàn người, hương thơm tích thụ quá rõ rệt bị nhân loại ma pháp sư phát giác được khiến cho ma pháp sư dùng Viễn trình ma pháp (ma pháp ở khoảng cách xa) quét sạch hết Thần tiễn thủ tinh nhuệ của bọn ta, đến mức lúc cuối của chiến dịch, Bỉ Mông chỉ có thể dựa vào Đạo cách tộc làm chủ lực trong chiến đấu ở khoảng cách xa." Thôi Bội Thiến than.
"Trong tế tự pháp điển vì sao không hề miêu tả chiến dịch này? Đây thực ra chính là sai lầm của tầng lớp quyết sách phía trên. Nếu trách thì trách người chỉ huy chiến lược chứ sao lại có thể trách Xạ nhân? Mùi hương thân thể của Xạ nhân không phải lúc đó đã có rồi sao?" Lưu Chấn Hám giận dữ vô cùng.
"Trong Tế tự pháp điển lại có khả năng ghi lại những việc này sao? Sau chiến dịch Hải Gia Nhĩ, Bỉ Mông tổn thất nặng nề, việc này có người nào dám đưa đầu ra nhận trách nhiệm sao? Lúc đó tầng lớp quyết sách bậc cao của cả chiến dịch chính là Bỉ Mông quốc vương, nhưng làm thế nào dám để quốc vương đảm nhận trách nhiệm này? Cho nên đây chính vận xui cho Xạ nhân." Thôi Bội Thiến yếu ớt nói:"Từ đó về sau, Xạ nhân bị biếm thành nô lệ.
Trưởng lão viện của vương quốc thậm chí còn tước đoạt quyền lợi được sử dụng cung tiễn của bọn họ."
"Đây phải chăng là thứ gọi là chính trị?" Lưu Chấn Hám cười lạnh nói.
"Mấy nam nhân Xạ nhân vì có hương tuyến, gần trăm năm gần đây trở thành mục tiêu tuyển lựa của các con buôn nô lệ." Thôi Bội Thiến tránh né vấn đề nhạy cảm mà Lưu Chấn Hám hỏi:"Con buôn nô lệ nhân loại thích nhất là nô lệ nam nhân Bỉ Mông là Xạ nhân."

"Vì sao?" Lưu Chấn Hám díp mắt hỏi:"Chỉ là hương tuyến thôi sao?"
"Đúng vậy, sau khi bọn chúng mua nô lệ Xạ nhân trở về nước, từ trong thân thể họ lấy ra hương tuyến dùng để chế tạo hương thủy, cùng với Ột nạp hương (dầu hải cẩu) của Viễn đông đại lục, Long tiên hương của Triệt tang đại lục phía Nam hợp xưng là Tam đại kỳ hương đương thế. Dùng xạ hương chế thành hương thủy tên là Tạp lan đế thi, nghe nói có hiệu quả kích dục, có thể khêu gợi xuân tình của các nữ nhân lạnh lùng. Ở các nước nhân loại trị giá ngàn vàng, là thứ trang sức yêu thích nhất của giới quý tộc thượng lưu." Thôi Bội Thiến càng nói sắc mặt càng khó coi.
"Nhân loại còn có phương thức bán đấu giá chế tạo hương thủy, cũng giống như phương thức giác đấu của bọn ta, có thể bán vé vào bên trong, ở ngay đó xem một hương nang mới lấy ra từ trong thân thể Xạ nhân sau đó chế tạo thành hương thủy ngay tại đó, do các lão gia quý tộc nhân loại bán." Duy Ai Lý lấy tay áo lau khóe mắt, giọng nói cứng rắn.
"Ta đứng lấy mắt nhìn đồng bào của mình bị đem bán sang các nước nhân loại sao? Đứng gần bên mà nhìn thôi sao?" Lưu Chấn Hám cười lạnh.
"Nô hộ là chính sách của Trưởng lão viện chế định ra ngàn năm trước, quốc vương và Thần miếu căn bản không có quyền can dự.
Đã nhiều năm qua, trong quý tộc bọn ta phương pháp này đã thành tập quán, cũng giống như nô lệ Hùng địa tinh của ngươi, Xạ nhân gầy gò yếu ớt thực sự không có giá trị, mấy năm nay trong giới quý tộc Bỉ Mông đã có càng lúc càng nhiều tiểu quý tộc bị phá sản bán Xạ nhân cho con buôn nhân loại." Thôi Bội Thiến giọng nói có vẻ ngượng ngùng.
"Lần này để ta đi can thiệp cũng tốt!" Lưu Chấn Hám cả người nổi da gà nói:"Toàn thể dân binh theo ta đi!"
"Được!" Bọn dân binh nghe cố sự này máu nóng sôi trào, sự dũng mãnh và nhiệt huyết của nam nhân kích động làm căng phồng huyết mạch toàn thân.
"Đội kỵ binh! Mặc đằng giáp cho chiến tượng!" Khoa Lý Nạp lớn tiếng hô.
"Rượu mạnh! Loại Lang mỗ tửu mạnh nhất!" Cổ Đức vung bì da đựng rượu chế bằng da La Toa thú điên cuồng la lớn với bọn Hùng miêu.
"Khế đắc mã lợi á! Hào tư tộc và Địch nhĩ tộc đều là phụ dong của Mễ sa đại nhân, đi cứu huynh đệ của bọn ta!" Áo Ni Nhĩ vung thanh bổng to trong tay.
"Chẳng lẽ ngươi không hề minh bạch bất cứ điều gì ta giảng giải cho ngươi sao? Lý Sát! Ngươi không thể là thổ phỉ đánh cướp, dùng lý trí suy nghĩ xem tốt hay không! Ngươi nên biết giết thương lữ nước ngoài là tội nặng thế nào! Nếu như ngươi hạ thủ đối với hai vị quân quan đi theo, ngươi có biết tội danh thế nào không?" Thôi Bội Thiến lệ đã ngân ngấn trên vành mắt:"Bọn ta chỉ là Bỉ Mông phổ thông, cho dù có là tế tự cũng có thể làm sao? Nhiều năm nay, đã nhìn thấy khổ nạn của Bỉ Mông, bọn ta không có năng lực cải biến tình trạng này! Ta biết ngươi trong lòng khó xử, nhìn thấy tộc nhân ngã xuống dưới ngọn đao của nhân loại, ngươi thực sự rất đau khổ! Nhưng có biện pháp gì chứ? Mệnh vận của Bỉ Mông đã được quyết định từ sau chiến dịch Hải Gia Nhĩ."
"Đạo sư, cách giải thích của ngài ta đã nghe rồi." Lưu Chấn Hám gác Mật tập trận lên vai:"Ngài nói rất có đạo lý, ta biết nỗi khó xử của La Sâm Bác Cách đại nhân và tình cảnh hiện tại của vương quốc."
"Ngươi biết thế là tốt rồi." Mỹ nữ xà cười buồn.
"Ta biết. Ta nếu như không đi cứu bọn Xạ nhân này thì cả đời ta sẽ không tha thứ cho mình! Ẩn nhẫn đến tận bây giờ, đây chính là lúc ta phát tiết, loại việc nhỏ này lãnh chủ không can thiệp vào. Nếu như quý tộc đều là như vậy, ta tiếp tục làm cũng còn có ý nghĩa gì chứ?" Lưu Chấn Hám phát ra tiếng cười nghẹt trong mũi.
"Đại nhân..." Duy Ai Lý chảy nước mắt cảm động.
"Quy tắc là dựa trên cường quyền mà chế định! Ngày nay đại hoang nguyên rộng ngàn dặm này ai là chủ nhân?" Lưu Chấn Hám thô bạo hất Thôi Bội Thiến ra, ngước mặt đón gió lạnh cất tiếng hỏi bọn dân binh.
"Lý Sát đại nhân!" Bốn phía vang lên âm thanh như sấm rền.
"Mọi người chờ ở đây làm gì?" Lưu Chấn Hám hất mạnh mái tóc, ngón tay chỉ về phía trước:"Xuất phát!"
Trong lúc bọn dân binh hoan hô hăng hái, cặp mắt Thôi Bội Thiến đột nhiên biến thành màu xanh lục thẫm, một đạo ánh sáng màu lục bắn thẳng tới úp chụp lấy Lưu Chấn Hám.
Lưu Chấn Hám tức thì đứng cứng ngắc tại chỗ, ngoại trừ tròng mắt ra cả người đều bất động, tư thế vẫn y nguyên như cũ, gió nhẹ nhàng lùa qua mái tóc vàng của hắn. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Một khuôn mặt kiên nghị.
"Các ngươi còn đứng ở đó làm gì?" Ngải Vi Nhĩ cất tiếng kêu lên kéo mọi người trở về hiện thực.
Bọn Ngao nhân là trung thành nhất, nhìn thấy lãnh chủ đại nhân đột nhiên đứng cứng ngắc ở đó một cách kỳ quái, lại thêm Thôi Bội Thiến vừa mới có hành động khác thường. Ngải Vi Nhĩ vừa nói dứt câu, mỗi người đều nắm chặt mộc côn kéo nhau vây chặt lấy Mỹ nữ xà.
Cổ Đức và bọn Hùng miêu cũng đồng thời phản ứng, xoay tay rút lăng thương lạnh toát trong vỏ ra ngắm chuẩn thân thể của Mỹ nữ xà tế tự chuẩn bị phóng tới.
"Không được làm loạn!" Ngưng Ngọc lớn tiếng quát, chặn Ngải Vi Nhĩ đang miết tay trên một ma pháp quyển trục vỏ sò.
"Dừng tay, Bối Lạp Mễ! Đây là dị năng của chủng tộc đạo sư, Ngưng mâu thạch hóa thuật của Mỹ đỗ toa! Đối với Lý Sát không hề có thương hại gì!" Hải Luân lớn tiếng nói. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Ta nghĩ ngươi cần bình tĩnh một lúc!" Mỹ nữ xà như không nhìn thấy ánh mắt giận dữ như lửa cháy của bọn dân binh vây xung quanh, áy náy nhìn gương mặt Lưu Chấn Hám, trong ánh mắt chứa đầy tình cảm phức tạp.
Tròng mắt Lưu Chấn Hám xoay chuyển liên tục, nếu như ánh mắt có thể mắng người thì chắc chắn là trên mặt Thôi Bội Thiến sẽ dính đầy nước bọt và thêm vài bãi đờm.
"Để Lý Sát ngươi bình tĩnh lại một lúc, nếu như sau khi hiệu quả Thạch hóa (hóa đá) mất đi y vẫn còn kiên trì với ý nghĩ của mình thì lãnh chủ đại nhân thích gì cứ làm nấy." Thôi Bội Thiến nhẹ nhàng lướt qua ném lại một câu nói.
"Ta muốn "làm" ngươi!" Lưu Chấn Hám muốn mắng nhưng một câu cũng không thốt ra được.
Âu bỉ tư lạp kỳ! Đây là Thạch hóa thuật a, cũng giống như điểm huyệt trước đây ta có nghe kể truyện cũng không sai biệt nhiều. Lưu Chấn Hám nghĩ thầm.
"Nhìn không ra tên gia hỏa ngươi cũng tính như thế này." Ca Thản Ny từ bên thân Lưu Chấn Hám bước qua, dừng lại một chút.
Cả bọn dân binh đều hồ đồ nhìn lão bản nương và lão bản đứng đơ ra như con gà gỗ, không biết nên làm gì đây.
"Lý Sát, xem ra ngươi thực sự cho rằng mình trở thành một Bỉ Mông rồi!" Hải Luân than dài, cởi áo khoác ra choàng lên người Lưu Chấn Hám.
Quả Quả và tiểu trư tể đứng bên tròng trắng trợn ngược.
Gió càng thổi mạnh thêm.
Lưu Chấn Hám tóc bay loạn xạ che phủ cả cặp mắt sáng trong như ánh trăng, tinh quang rạng rỡ.
Vầng trăng Hương mạt cong cong rải ánh sáng mờ nhạt lên mặt đất mang theo mấy phần khí lạnh.
Sương càng thêm nặng hạt, giọt nước đọng trên quả tùng chảy thành một dòng, như muốn nhỏ giọt lại như không hề nhỏ giọt.
Trên hoang nguyên sương mù phủ lớp dày lên mọi người .
Trong Phỉ Lãnh Thúy lãnh địa có tiếng người xôn xao.
Dạ minh châu mượn ánh nước của suối phun bằng ma pháp chiếu ánh sáng xanh ra xung quanh.
Mười hai tên Mãnh mã trường mao tượng trong chuồng thú từ cao pha xuống bị các Mãnh mã đại lực sĩ bắt xếp thành hàng chữ nhất.
Trên thân Mãnh mã trường mao tượng lông cũng đã tạm mọc khá chỉnh tề, mấy phụ nữ Mãnh mã cầm chén bát dùng Thiên diệp điểu la nghiền nát hòa với nước, lấy ra nước ép nhuộm Mãnh mã tượng thành màu đen.
Khoa Lý Nạp chân đạp lên trên hòn đá mài đao dùng ngón tay khẽ thử độ bén, trên đất còn để một chậu nước bẩn.
"Lấy tượng nha trường đao nhuộm lưỡi của chúng thành màu đen hết cho ta!" Lưu Chấn Hám lắc cái đầu cứng ngắc, miệng ngậm điếu xì-gà, vung tay nói.

"Vì sao?" Khoa Lý Nạp ngạc nhiên hỏi.
"Làm thế để không còn phản quang, làm cho bọn chúng không biết bọn ta ẩn lánh ở nơi nào." Lưu Chấn Hám nói, khói xì-gà theo đó mà bay tản ra vấn vít chung quanh.
Khoảng cách Mỹ đỗ toa Thôi Bội Thiến thi triển Ngưng mâu thạch hóa thuật đã qua ba giờ, loại này thì xử nữ không có cách nào sử dụng, Thạch hóa thuật quả nhiên lợi hại, nó làm cho một kẻ hầu như miễn dịch với ma pháp là Lưu Chấn Hám cuối cùng cũng hiểu được một điều là ngoài trời còn có trời.
Bất quá việc này hiển nhiên không thể là lý do khiến hắn ta từ bỏ mục đích.
Trên động khẩu của Thôi Bội Thiến ở Hồng thổ cao pha, Mỹ nữ xà đạo sư đứng trên đường lạnh lùng nhìn Lưu Chấn Hám đang bàn luận.
Hải Luân đứng bên cạnh nàng, bàn tay Hải Luân bị nàng nắm chặt.
Lưu Chấn Hám giang hai tay ra, Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhĩ cột các miếng đằng giáp lại bằng dây gân trâu.
Mục quang của Lưu Chấn Hám nhìn thẳng vào Thôi Bội Thiến trên hồng thổ cao pha.
Thôi Bội Thiến tức thì tránh né ánh mắt xa lạ và đáng sợ đó, bởi vì trong ánh mắt đó bùng cháy ước muốn hủy diệt.
Mỹ nữ xà kéo Hải Luân đang rất miễn cưỡng trở về sơn động.
Trên sơn động có treo rèm làm bằng trúc tứ quý che phủ đi tiếng gầm gừ như sấm nổ không nén được ở bên ngoài.
"Các ngươi chuẩn bị bôi máu vào lông đuôi Đà điểu chưa? Đao mài có nhanh không? Độc dịch cũng bôi lên vũ khí rồi chứ?" Tiếng gầm điên cuồng của Lưu Chấn Hám làm cho cả Hồng thổ cao pha run lên.
"Chuẩn bị xong rồi!" Bọn dân binh cũng gầm lên giống hệt như vậy.
"Đi cứu đồng bào Địch nhĩ tộc! Cho dù là chết, ta cũng phải để họ chết trong tay ta! Ta tuyệt đối không thể để họ bị đưa sang quốc gia nhân loại, để cho bọn nhân loại từ thân thể sống của họ lấy hương nang ra!" Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Hảo!"
"Hôm nay không cần lưu tù binh lại! Lục đảng tăng lữ, các người hôm nay tạm thời làm kiếm sĩ dưới tay ta, theo ta công kích!"
"Rõ , thưa đại nhân!"
"Lấy đầu lâu địch nhân báo cáo với ta xem các ngươi dũng cảm thế nào! Xuất phát!"
Chân của Mãnh mã trường mao tượng dậm lên mặt đất vang lên tiếng như sấm nổ, lại giống như trống trận thời viễn cổ vang lên, nện ình ình vào lòng Thôi Bội Thiến và Hải Luân.
"Đạo sư, con nghĩ..." Hải Luân nói.
"Ta không thể cho con đi được!" Mỹ nữ xà gương mặt rất khó coi:"Việc này làm cho đầu óc của ta loạn cả lên, con cho ta yên tĩnh một chút đi."
Hải Luân trầm mặc.
Vén rèm trúc lên, Hải Luân nhìn thấy mười hai chiến sĩ Mãnh mã vũ trang chỉnh tề hướng về phía sâu trong hoang nguyên mà tiến tới.
Hải Luân kỳ quái phát hiện, góc Đông Nam của hồng thổ cao pha, Ca Thản Ny kỵ sĩ giáp bạc mũ bạc đứng cầu đá nhìn theo bóng lưng của bọn dân binh đang đi xa.
Mái tóc dài màu bạch kim của Ca Thản Ny bị gió thổi bay tung, trường kiếm rút ra, áo khoác ngoài phần phật gió


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui