Kẻ lương thiện thì tốt nhất đừng nên nghĩ đến chiến tranh - Lưu Chấn Hám nói. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
"Nếu không thì các nàng nói coi nên làm thế nào? Thả bọn chúng về? Hay là nuôi báo cô bọn chúng?" Lưu Chấn Hám nhìn những xương thú bị bọn hùng địa tinh gặm chỉ còn xương trắng bỏ lại trên hồng thổ cao pha, cười lạnh hỏi tiếp: "Ta nuôi nổi chúng không?"
"Lý Sát, có thể không cần phải giết hết bọn chúng không? Chôn sống hết chúng sao mà tàn nhẫn quá." Hải Luân cũng có điểm không nhẫn tâm, nhẹ kéo tay Lưu Chấn Hám.
Lời của Hải Luân lập tức khiến Ngải Vi Nhĩ trợn trắng mắt.
"Vậy Hải Luân nàng nói coi nên làm thế nào?" Lưu Chấn Hám hỏi ngược lại.
"Chàng chẳng cảm thấy nhóm cường đạo này đến quá khéo hay sao? Vì sao tử dân và gia súc của chúng ta vừa mới đến đây, bọn chúng đã lập tức kéo đến đánh lén? Nên chăng nên hỏi ra cho rõ trước? Đây là một điểm rất đáng nghi ngờ..." Hải Luân nói.
"Làm gì có chuyện khéo đến như vậy." Lưu Chấn Hám hắc hắc cười gian: "Hỏi thì phải hỏi rồi, nhưng ta không cần phải hỏi nhiều hùng địa tinh như vậy."
"Lý Sát.... chôn sống toàn bộ như vậy chẳng phải là quá đáng lắm sao? Các quốc gia nhân loại ngay cả 'Thập Nhất Trừ Sát Luật' (luật mười một điều không được giết) cũng đã ban hành từ mấy trăm năm trước rồi. Bỉ Mông là quốc gia có pháp luật, chôn sống toàn bộ trong một lần chẳng phải là dã man lắm sao? Hãy để chúng làm nô lệ đi, giống như Tạp Lỗ vậy." Ngưng Ngọc nhíu mày nói.
"Chúng ta làm gì có gì giao cho họ làm chứ? Chúng ta không có quặng mỏ, không có đất đai. Chúng ta chỉ có hoang nguyên, và những tên nô lệ này chỉ có thể tăng gia số miệng ăn cho chúng ta thôi." Lưu Chấn Hám vẫn lắc đầu quầy quậy.
"Như vậy là không thể cấp cho bọn hùng địa tinh này một con đường sống sao?" Đại mạo trưởng lão An Độ Lan nhịn không được cũng chen vào: "Cho dù bọn chúng là cường đạo, bọn chúng cũng là sinh mệnh a! Hơn nữa bọn chúng đã đầu hàng, và ngay thứ địch nhân đã buông bỏ sự tôn kính của mình thì không còn có thể gọi là người! Rất nhiều chủng tộc Bỉ mông bị tuyệt duyệt có nguyên nhân chủ yếu chính là, thái độ đối đãi địch nhân của Bỉ Mông các ngươi quá khát máu và tàn nhẫn, và điều này chỉ thể hiện vẻn vẹn trong ba đại chiến dịch mà thôi. Đối thủ của các ngươi vì thế cũng không hề lưu tình sau khi đắc thắng, chẳng hề chùn tay khi thực hiện chính sách diệt chủng. Trừng trị kẻ ác là được rồi, chẳng lẽ không kéo theo nhiều kẻ bồi táng là không xong hay sao? Ngoại trừ tử thần, bất kỳ kẻ nào có hành vi tước đoạt quyền lợi sinh tồn của sinh vật đều không thể được chấp nhận!"
Ánh mắt của Lưu Chấn Hám và Đại mạo khổ hạnh tăng gặp nhau giữa không trung.
Một phía là lăng lệ lạnh lùng, một phía là hòa ái từ bi.
Ngưng Ngọc ngẩng đầu nhìn họ.
Trên mặt đất, Quả Quả đang cùng Tiểu trư tể Khách Thu Toa đánh lộn nhau giành điếu thuốc cháy dở do Lưu Chấn Hám vứt ra.
Ánh mắt của Lưu Chấn Hám từ từ nhu hòa.
"Ta vì hai nàng mà tiết khí, như vậy đến lượt hai nàng ra quyết định." Lưu Chấn Hám quay lại nhìn Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhĩ.
Hai mỹ nữ đưa mắt nhìn nhau, rất khó đưa ra quyết định.
"Như vầy đi.... là để nể mặt trưởng lão..." Lưu Chấn Hám ngưng lại một chút nhìn Đại Mạo trưởng lão An Độ Lan: "Ta thủ tiêu ý tưởng chôn sống toàn bộ bọn hùng địa tinh, ta dùng sinh mệnh lưu lại của hùng địa tinh làm sự hồi đáp cho lời dạy nhân từ của ngài. Nhưng...."
"Tuy tội chết của chúng có thể miễn, tội sống không thể tha, hy vọng mọi người có thể hiểu cho." Lưu Chấn Hám chỉ vào các thi thể của bọn Thứ Vị và Xú Dứu nhân người đầy vết đinh đầu bổng.
Thứ nhân từ bủn xỉn này khiến Đại mạo trưởng lão không biết dùng lời gì để nói nữa. Nói cho cùng, tay của bọn hùng địa tinh cường đạo này đã dính đầy máu tươi của không ít Thứ Vị và Xú Dứu nhân, những thi thể dưới cao nguyên kia là bằng chứng chứng minh cho mọi thứ đã từng xảy ra.
Lòng Đại mạo trưởng lão An Độ Lan cảm thấy hụt hẫng, lão cảm thấy bản thân như thiếu nợ từ vị Thất Cách lĩnh chủ này chút nhân tình.
"Lý Sát đại nhân, sự khảng khái của ngài khiến ta vô cùng cảm kích. Sau này trong lĩnh địa, ta và các tăng lữ học đồ sẽ tương trợ cho ngài bất kỳ yêu cầu về y liệu nào." Đại mạo trưởng lão không hề tranh giành gì với thế gian đã nói như thế, có nghĩa đã ám chỉ sẳn sàng làm việc cho Lưu Chấn Hám rồi.
"Vậy thì quá tốt!" Lưu Chấn Hám gật gật đầu, kỳ thật đang cười thầm.
Lưu Chấn Hám đang lo không có cơ hội thể hiện lực thống trị cứng đanh như sắt thép của mình, làm gì dễ dàng cho qua mọi chuyện như thế? Số Thứ vị nhân và Xú dú nhân bị tử thương đã vượt quá hai con số, điều này khiến Lưu Chấn Hám chỉ có trong tay không quá hai trăm phụ dong tộc căn bản không hề có ý niệm tha thứ gì cho bọn hùng địa tinh cường đạo.
Trước việc vị Thất Cách lão gia trang trọng khởi thệ với chiến thần Khảm Mạt Tư rằng: "Chỉ cần nói thật, căn bản sẽ không giết bất kỳ tên nào trong bọn chúng", bọn hùng địa tinh được yêu cầu tố cáo lẫn nhau về hành động giết Xú Dứu nhân và Thứ Vị nhân, và chúng đã nhanh chóng và oanh liệt trình bày ra trước mắt mọi người mặt khiếp nhược và xấu xa nhất của bản thân, lập tức lôi đầu mấy chục tên tay đã nhiễm đầy máu tươi của hai tộc nhân xấu số.
Số nữ quyến và ấu đồng đều được đưa vào các hang động trong hồng thổ cao pha, các tăng lữ không hề biết rằng, đó là điều chuẩn bị cho Lưu Chấn Hám thể hiện thủ đoạn độc ác của mình.
Hải Luân kéo Ngưng Ngọc và Ngải Vi Nhĩ tiến vào trong động, không dám hồi đầu. Bọn họ quá hiểu Lý Sát, trong đầu óc hắn hiện giờ nhất định không có ý nghĩ nào tốt, lúc trước khi đến Nam Thập Tự Tinh sâm lâm, khung cảnh hắn đối phó với bọn địa tinh cường đạo hiện giờ vẫn thỉnh thoảng là cơn ác mộng của các nàng. Truyện "Thú Huyết Phi Đằng " được từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hai ba chục tên hùng địa tinh mặt mày hung ác, bụng phệ người mập bị trói chặt bằng cây khô và dây dại, từng tên từng tên đứng đó tuy có chút khẩn trương nhưng vẫn trấn định do đã có được lời hứa tha mạng. Lúc bị trói lại, chúng cũng không hề giãy giụa né tránh, dù sao thì không có vị Bỉ Mông nào quay lưng lại với lời thề đối với chiến thần của họ.
Chừng chiếc roi chăn bò bằng da trâu được ngâm nước múa được các Mãnh Mã võ sĩ thân cường lực tráng lầm lì quất tới tấp vào bọn cướp bị cầm thù. Bọn Mãnh mã quá cường tráng, một cây roi chỉ quất có ba lần mà đã nát bét rồi. Mỗi roi của họ đều khiến thân thể đầy thịt của bọn hùng địa tinh như bị lóc từng miếng ra ngoài.
Bọn hùng địa tinh bị đánh đòn chỉ biết há họng, ngửa cổ nhưng không kêu được tiếng nào. Con người ta đôi lúc đều như vậy, mỗi khi đau đớn quá thì không còn biết đai nữa, như câm nín hẳn đi.
Vài khổ hạnh tăng chưa kịp đi, Lưu Chấn Hám đã gọi họ lại, để họ và vu y Nạc Tra Đan Mã Tư giúp những tên hùng địa tinh chịu hình phạt này trị liệu thương thế.
"Ta không cho phép bọn chúng cứ thế chết chóng đi! Ta đã đáp ứng với trưởng lão của các người, không sát hại bất kỳ tên nào trong bọn chúng!" Giọng nói của Lưu Chấn Hám bây giờ gần như là đang phát hiệu lệnh vậy.
Đại mạo trưởng lão An Độ Lan và các học trò dưới ánh mắt mãnh liệt của hắn, hoàn toàn mất đi ý nghĩ kháng nghị. Hiện giờ Lý Sát lĩnh chủ đại nhân binh cường ngựa khỏe, lục đảng đường lang đao thánh không phải là kẻ vì bọn hùng địa tinh mà đi khiêu chiến Mãnh Mã võ sĩ để chứng minh lòng thương hại bằng trời của mình.
Trong tiếng lầm thầm chửi rủa "Lĩnh chủ thô bạo, Ác ma khóac da Thất Cách" của bọn hùng địa tinh cũng tiếng roi quất đen đét, các khổ hạnh tăng run run căng thẳng chấp hành mệnh lệnh của Lưu Chấn Hám.
"Chưa ăn chuối tiêu à?" Lưu Chấn Hám nghiêm túc phê bình một Mãnh mã võ sĩ trẻ tuổi đang chấp hành công tác hành hình. "Không được như con mẹ đàn bà vậy, ta cần nhìn thấy trên roi của các ngươi có máu!"
Lưu Chấn Hám rút ra thành Mật Tập trận Lang nha bổng được chế từ Tinh thần tinh cương, điểm vào người tên hùng địa tinh bị trói. Cây gậy lập lòe lửa xanh này lập tức khiến cho bọn hùng địa tinh lập tức rụng rời tay chân.
Những hùng địa tinh bị tia lửa điện chớp tới, lập tức co rút ngay tại đương trường, *** đái phọt cả ra ngoài, miệng trào bọt trắng.
"Bọn chúng ói ị ra cái gì, thì các ngươi phải liếm sạch hết cái đó!" Lưu Chấn Hám nói với bọn hùng địa tinh đang đứng xem chung quanh.
Bọn đồng bạn của những tên hùng địa tinh bị đánh lập tức vây lại, run rẫy thè những đầu lưỡi to dày chưa bao giờ bị đọa đầy từ thể xác đến linh hồn ra.
Oán linh du đãng trên hoang nguyên, len lén phát ra những tiếng hô hào gào rít.
Hùng địa tinh liếm ăn hết các chất ô uế, sau đó bị kéo đến bên bếp lửa, rồi bị bàn ủi nung lửa hồng áp vào mặt, tạo ra những dấu ấn đại biểu cho thân phận nô lệ.
Bọn cường đạo thịt da bị cháy xém không còn dám nhìn các đồng bạn đang bị đánh đòn nữa, đều ôm lấy mặt, gục đầu.
Tạp Lỗ dùng mộc côn đánh ngược mấy tên hùng địa tinh giấu đầu không dám nhìn cảnh hành hạ trở về vị trí cũ.
"Tiếp tục nhìn cho ta!" Trên cái đầu to bè của Tạp Lỗ đã đắc ý đến mức run người. Hắn rõ ràng đã học được phương thức đối phó với chính bản thân hắn của Cổ Đức lúc xưa.
"Đánh mạnh cho ta! Hãy khiến cho chúng biết trên thế giới này cái gì gọi là sợ sệt úy cụ!" Lưu Chấn Hám quay tròn cây gậy tổ ong lớn kêu rẹt rẹt đầy điện lửa, trong nhãn thần lẫm liệt hiện đầy vẻ tàn bạo và hung ác.
"Vâng ạ, đại nhân!" Những tên Mãnh mã võ sĩ đều dạ râng đáp ứng.
Thứ Vị và Xú Dứu nhân cũng đã tràn trề lệ nóng khắp mặt nhìn lĩnh chủ đại nhân giúp họ báo cừu rửa hận, biểu tình hiện rõ nét vạn phần ủng hộ.
Hình phạt roi kéo dài khiến bọn hùng địa tinh từ từ chai đá. Đau đớn một khi tới giới hạn, có đau nữa cũng chẳng dẫn đến bất kỳ phản ứng thần kinh nào.
"Tiếp theo đây ta chính thức tuyên phán!" Lưu Chấn Hám ra ý bảo các tăng lữ đang sử dụng Đảo ngôn trị liệu thuật dừng lại, dõng dạc nói: "Hùng địa tinh cường đạo xâm nhiễu lĩnh địa Phỉ Lãnh Thúy, gây ra lượng thương vong rất lớn cho Bỉ Mông, hiện giờ chính thức tuyên phán như sau ... Toàn thể bị tử hình!"
"A?" Mọi người ở đương trường đều ngẩn ra, cái này... cái này thật là quá.... Vị lĩnh chủ đại nhân vừa mới phát thệ với chiến thần cơ mà!
Những khổ hạnh tăng cũng bắt đầu trừng lớn mắt.
"Nhưng mà..." Lưu Chấn Hám cười ha hả, nói tiếp: "Do Đại mạo trưởng lão An Độ Lan xin cho, xét thấy trưởng lão đức cao trong vọng, Phỉ Lãnh Thúy lĩnh chủ, Vương quốc nam tước Lý Sát Chấn Hám Lưu chính thức tuyên bố triệt tiêu án tử hình."
Bọn hùng địa tinh thở phào nhẹ nhỏm.
"Nhưng mà, các cường đạo hùng địa tinh, kẻ mà tay đã dính đầy máu tươi tử dân của ta, do tội quá lớn, tuân theo chỉ ý luôn luôn công bằng của chiến thần, ta quyết định đánh nát một đốt xương sống của chúng, sau đó thả chúng ra! Coi đó là cách trừng trị! Còn những hùng địa tinh còn lại đều biếm thành nô lệ." Lưu Chấn Hám mỉm cười nói với bọn hùng địa tinh bị cột trên các cọc gỗ, hòa ái nói: "Cung hỉ các ngươi đã trở thành đợt khách hàng đầu tiên cho cửa hàng xe đẩy của Phỉ Lãnh Thúy."
"Cái này...." Đại mạo trưởng lão tứa đầy mồ hôi lạnh ở sống lưng, gió lạnh trời đêm khiến lão không khỏi rùng mình. Đấy mà là không giết chúng đó sao? Bọn hùng địa tinh bị gãy lìa cột sống làm sao có cơ hội sống sót trên hoang nguyên được chứ?
An Độ Lan trưởng lão đột nhiên cảm thấy mình già đầu như vậy mà khi đối mặt với tên khốn này, mới cảm thấy như thế nào là tên mặt dày tâm đen số một thiên hạ.
Không phải chỉ có mình lão, đại đa số người ở hiện trường đều cảm thấy đầu óc như muốn vỡ ra, có bao nhiều sợi lông trên người, từ đầu đến tận chân, đều dựng đứng lên hết cả!
"Có ý kiến nào phản đối với cách làm này không?" Lưu Chấn Hám thỏng tay nhún vai nhìn mọi người đang trợn mắt há miệng chung quanh: "Phỉ Lãnh Thúy không phải là không có sự mặc cả, chúng ta ở đây chính là địa vực của nền pháp trị, ta sẽ nghe ý kiến của mọi người xong rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng."
"Tôi phản đối!" Hùng địa tinh thủ lĩnh người đầy máu lúc này chợt gắng sức kêu lên, cái miệng bị xé toạc truyền ra thanh âm giống như cái ống bễ cũ kỹ.
Một tràng thanh âm hư nhược cũng từ đó cất lên, xen lẫn những tiếng ho hen xuất huyết.
Đại mão trưởng lão vừa chuẩn bị mở lời nói gì đó, thì một câu nói lạnh lùng đã ngăn trở mọi toan tính của lão.
"Thật xin lỗi..." Lưu Chấn Hám sờ sờ cái hống mũi trống hoác, "Sự chống án của các ngươi sau khi qua thẩm hạch, đã bị bác bỏ!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...