Thủ Hộ

Lạc Hạ trải qua
tại Văn Ngộ thư viện hơn sáu tháng, cậu chỉ yên tĩnh đọc sách, ngày đánh đàn đêm ngâm thơ hoàn toàn không hỏi sự việc bên ngoài.

Ba tỷ muội Đông gia thông qua khảo hạch của Văn Ngộ thư viện nên cũng
được vào nơi này, nhưng cũng chỉ có thể ở tầng dưới cùng quan khán thư
tịch.

Lạc Hạ thường xuyên ở tại tầng chín nên nhóm người hoàn toàn không có cơ hội gặp nhau.

Hạo Tử Thiên thi thoảng ghé qua đẻ trao đổi học vấn nhưng cũng chỉ có thể thụ giáo.

Lạc Hạ bằng trí tuệ chấn thước kim cổ của mình nghiên cứu các lĩnh vực
này suốt hai mươi lăm năm hoàn toàn không phải là con người có thể theo
được.



Bên cạnh cánh của của Văn Ngộ thư viện tầng cao nhất - tầng mười, một
thiếu niên tóc đen vừa đánh đàn vừa ngắm nhìn bầu trời, vạn hoa bay
liệng, mây lành vấn quanh, bách điều triều bái,… từng thanh âm như đánh
vào đại đạo tự nhiên truyền khắp kinh thành.

Lệnh Hồ Trọng nhìn thần cảnh này thì chỉ có thể than thở cho tài hoa khoáng thế của Phi Tiên Tử.

Nếu hắn là người của Văn Ngộ thư viện thì tốt biết bao. Đáng tiếc thay...

Cả kinh thành chìm trong tiếng đàn như thiên ngoại ý cảnh của Lạc Hạ.

Kỳ cảnh diễn ra nửa canh giờ thì dừng lại. Lạc Hạ trả đàn về kệ gác sau đó đi gặp Lệnh Hồ Trọng.

-Vãn bối đã làm phiền viện thủ hơn sau tháng, nay muốn trở về thăm gia
sư nên đến cáo từ, cảm tạ tiền bối đã quan tâm trong những tháng ngày
vừa qua.

Lệnh Hồ Trọng đáy lòng hơi dựng lên, chẳng lẽ hắn nhìn được điều gì, kế
hoạch vừa khỏi điểm thì hắn lại muốn rời đi. Lạc Hạ bình thản nói:

-Vãn bối đọc sách nên hiểu được một chân lý nhỏ, mọi vật tồn tại có mặt
trắng và mặt đen, nếu mất đi mặt đen thì vật đó sẽ không tồn tại. Mong

tiền bối suy nghĩ lại để tránh gây đại họa cho giang sơn.

Lạc Hạ nói rồi phiêu nhiên thả bước rời đi, Lệnh Hồ Trọng ánh mắt phức
tạp nhìn bóng lưng của hắc ý thiếu niên. Đáng tiếc, con cờ đã hạ xuống,
bát nước hắt đi làm sao để lấy lại.



Cách đây hai tháng giang hồ nổi lên một sự kiện lớn, Vô Diệp Tử của Tiêu Dao phái lật được án oan cách đây sáu năm nên muốn mời toàn bộ nhân sĩ
võ lâm đến Khai Kim sơn để rửa sạch nỗi nhục cho sư môn.

Lạc Hạ mỉm cười lắc đầu.

Giang hồ phức tạp trọng trọng làm sao có thể nói hết.

Vào giang hồ tóc xanh tràn nhiệt huyết, lui bước tóc bạc đẫm tang thương.

Vô Diệp Tử xuống núi gặp Uyên Nhạc kết bái huynh đệ, nào biết hắn vốn xuất thân U Thiên ma giáo nhân vật xuất thế.

Uyên Nhạc gây ra thảm án ba mươi sáu phái Thất Xuyên sau đó dùng vô số quan hệ và âm mưu gài tội cho Vô Diệp Tử.

Nếu Lạc Hạ không ra tay thì hai vị sư tỷ có khả năng phải táng thân vực thẳm.

Vô Diệp Tử dấn thân Vô Sinh Quan đạt được kỳ ngộ nên võ công tăng mạnh. Tâm tính trải qua tẩy lễ cũng thành thục, ổn trọng hơn.

Trải quan gần một năm gian khổ, Vô Diệp Tử đã tìm được chân tướng sự việc và muốn phơi bày.

Thế nhưng.

Trong mắt các đại lão của ẩn thế tông môn thì Uyên Nhạc, Vô Diệp Tử chỉ là những thằng nhóc loay hoay trong bàn cờ của họ.

Đông Long một tay tiếp sức cho Uyên Nhạc tai họa Vô Diệp Tử, Lệnh Hồ
Trọng lại tiếp sức cho Vô Diệp Tử lật lại thảm án lấy trong sạch về cho
sư môn.

Những kẻ khác mỗi người một quân cờ đặt vào bàn cờ để kiếm lợi.

Lạc Hạ không cần suy nghĩ cũng biết Đông Long và Lệnh Hồ Trọng muốn đạt được thứ gì từ ván cờ này.


Lạc Hạ không quan tâm cho lắm, phái Tiêu Dao bình yên thì cho dù giang hồ huyết vũ cũng không quan hệ đến cậu.

Hết lần này đến lần khác, hai kẻ kia lại tính tất cả vào đầu Tiêu Dao phái.

Lạc Hạ mỉm cười nhẹ khi nhớ đến sư phụ mình Vô Ưu Tử.

Trong số tất cả cao thủ cậu tiếp xúc kể cả Đông Long và Lệnh Hồ Trọng thì sư phụ có tu vi cao sâu và ẩn dấu mạnh nhất.

Nếu Lạc Hạ đoán không lầm thì Vô Ưu Tử cách Phá Toái Hư Không chỉ một
bước ngắn, nếu tính theo hệ thống chiến lực trong tinh không chính là
một Mega hoặc một Drastro.

Lần này cậu về Tiêu Dao phái chính là muốn dùng ngộ đạo thanh âm trong
đàn khúc của mình để trợ giúp sư phụ bước ra bước cuối cùng.



Cách Tiêu Dao cốc còn hai ngày, Lạc Hạ gặp được hai bóng người đang
triển khai khinh công giao đấu kịch liệt trên cách đó không xa.

Là một nam một nữ.

Nam dùng Đăng Vân Lục Bộ là người của ẩn thế tông môn Minh Nhật sơn
trang, nữ dùng Phiêu Miễu Vũ Bộ là người của Từ Hàng Đạm Trai.

Lạc Hạ lắc đầu, chỉ cần liếc mắt thì Lạc Hạ cũng có thể nhìn ra có kẻ sắp xếp việc này, và mục tiêu chính là cậu.

Lạc Hạ nhếch môi lấy ra mộc kiếm tung người đến giữa và tách hai người ra, sau đó cậu thong thả thu kiếm và nói:

-Cùng là đồng đạo chính phái, sao lại xuất sát chiêu với nhau?.

Thanh niên nghiêm nghị nhìn hắc y thiếu niên trước mắt. Tu vi kẻ này cao thâm khó dò nên hắn khiêm tốn thu kiếm và nói:

-Không biết vị sư huynh này là?.


-Lạc Hạ - Tiêu Dao phái.

Phong Tử!!!.

Nghe đồn đại Phong Tử tuổi tác đã hơn bốn mươi nhưng vì sao vẫn trẻ như
vậy, là dịch dung, là trú nhan thuật hoặc là cảnh giới võ công cực kỳ
cao thâm?.

Thanh niên ánh mắt hơi giật lên. Thiếu nữ đối diện dùng ánh mắt động
lòng người sau mạng che mặt chăm chú đánh giá hắc y thiếu niên với ánh
sáng kỳ dị.

Thanh niên chắp hai tay lại và nói:

-Vãn bối Minh Thác đến từ Minh Nhật sơn trang nghe đại danh của tiền
bối, kẻ trước mắt này đã giết sư huynh của vãn bối, mong tiền bối đừng
can thiệp.

Lạc Hạ thản nhiên liếc về hướng thiếu nữ:

-Không có lửa sao có khói, ngươi không có gì muốn nói?.

-Sư huynh của hắn có uế ngữ với vãn bối, đáng chết.

Thiếu nữ cất giọng như hoàng yến từ sau mạng che mặt. Minh Thác cũng
lặng người lại, hiển nhiên hắn cũng rõ ràng dâm tính của sư huynh mình,
là mình đuối lý nhưng nếu để kẻ giết đồng môn huynh đệ đi dễ dàng thì
mặt mũi tông môn đặt nơi nào.

Lạc Hạ cũng nhìn được hắn khó xử nên mỉm cười lấy mộc kiếm và vẽ một vòng trên không trung.

Thiếu nữ từ sau mạng che nhíu mày suy ngẫm nhưng không thấy đường kiếm có gì đặc biệt.

Minh Thác lại như bị sét đánh trúng.

Minh Nhật Lục Bộ Kiếm điển là công pháp tối cao của Minh Nhật sơn trang, hắn là đệ tử xuất thế của Minh Nhật sơn trang nên bản thân rõ ràng tu
luyện Minh Nhật Lục Bộ Kiếm điển về sau khó khăn đến thế nào.

Hắn hiện tại chỉ vừa luyện đến tầng thứ ba và mắc tại đó không tìm được lối thoát.

Hắc y thiếu niên một kiếm vẽ ra như mở cánh cổng tiến vào tầng thứ tư cho hắn. Minh Thác nghiêng người thật sâu:

-Ta ơn tiền bối chỉ điểm, vãn bối sẽ về thông báo lại cho sư môn, mong tiền bối có dịp ghé thăm Minh Nhật sơn trang.


Nói rồi hắn thu kiếm rời đi, thế nhưng trước khi đi Minh Thác liếc thiếu nữ với ánh mắt sáng lạnh. Lạc Hạ lắc đầu:

-Có lợi ích thì tính mạng sư huynh đệ đã là gì. Cái gọi là mặt mũi và
tình thân trong miệng lũ giả nhân giả nghĩa này vẫn có thể trao đổi bằng lợi ích.

Thiếu nữ tiến đến và hành lễ:

-Vãn bối Lâm Tĩnh Huyên đến từ Từ Hàng Đạm Trai tạ ơn tiền bối đã giải nguy.

Mỗi hành động, cử chỉ và lời nói của thiếu nữ đều vô cùng phải phép và
giữ khoảng cách nhưng lai tạo cho người đối diện sự hấp dẫn tự nhiên vô
cùng sâu sắc.

Lạc Hạ gật đầu nói:

-Từ Hàng Đạm Trai?. Ngươi đến đây có mục đích gì?.

-Vãn bối không hiểu ý tiền bối.

Lâm Tĩnh Huyên ánh mắt bình thản và đáp lời. Lạc Hạ ánh mắt híp lại và mỉm cười:

-Không ép hỏi là không được rồi.

Không khí bỗng nhiên nhưng đông đặc lại, áp lực khủng bố kéo đến khiến bầu trời đang sáng cũng hơi sẫm lại.

Lâm Tĩnh Huyên vẫn áo trắng đạm nhiên tung bay giữa trời đất đang muốn
cuồng bạo tưa như đóa hoa lan tuyệt đẹp trong cơn giông tố.

Lạc Hạ nói bình thản nhưng mỗi từ đều mang theo sát ý kinh khủng:

-Cho ngươi cơ hội cuối cùng, nói hoặc ta sẽ cho Từ Hàng Đạm Trai máu nhiễm đại địa.

Lâm Tĩnh Huyên bình thản đáp lời:

-Vãn bối chỉ vâng mệnh sư tôn đến bái phỏng Tiêu Dao phái, không hề có ý định gì khác.

Lạc Hạ trầm tư, cậu không thể tận dụng Mieris tối đa với những cấm đoạn
của thế giới này do tồn tại vĩ đại đặt ra, nếu không cậu có thể trực
tiếp xuyên thấu sự việc bằng các dòng chảy sự kiện và lịch sử.

Lạc Hạ chỉ cảm thấy sự xuất hiện của Lâm Tĩnh Huyên trên đường về quá
mức trùng hợp, cậu khẳng định có bàn tay nhúng chàm vào chuyện này.

Sau đó cậu bỗng nhiên mỉm cười lạnh lẽo nhìn về chân trời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận