Sự kiện quy mô lớn, hội tụ không biết bao nhiêu gia tộc quyền thế bởi vì không chỉ là một cuộc đấu giá hội thông thường mà nguyên nhân sâu xa chính là sắc lệnh mới ra của Trúc Lâm, Thánh Mẫu Liễu Hạnh ban chiếu một tháng sau sẽ tổ chức cuộc thi đấu tuyển chọn nhân tài phò tá Chí Tôn Đại Nam, không kể xuất thân chỉ cần chauw quá 30 tuổi đều có thể đăng ký tham dự.
Vừa lúc nơi đây đủ mặt văn võ bá quan cùng nhau thảo luận chủ đề này và cũng để me nhau, bởi vì sau hôm nay bọn chúng chính là đối thủ của nhau, không nhà nào chịu đứng yên nhìn thằng kế bên hay đối thủ trở thành lực lượng nồng cốt mới của Trúc Lâm Yên Tử.
Có một điều không ai có thể nghĩ ra đó là Trúc Lâm đối với sự kiện hôm nay lại không thèm cử người đến tham dự, bởi vì khi nhìn thấy địa điểm là Thuận Hải thì Thánh Mẫu đã biết được nhân vật quan trọng nhất sẽ dẫn theo Hoàng Yên và Lưu Ly tham dự, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ đó là lực lượng do Trúc Lâm cử đến mà không thể liên tưởng thêm gì nữa, đây cũng coi như là mở đường cho hắn thăm dò các nhân tài thế hệ mới...
Trong số các gia tộc hiện diện thì Trần Gia là vô tư nhất vui nhất, gia chủ Trần Nguyên Kỳ dắt theo cháu gái Trần Như Ngọc tham dự, khi vừa nhìn thấy Ý Vân đi cùng đoàn người Trúc Lâm lão đại tướng hưng phấn bừng bừng, rượu chùa nốc không ngừng nghĩ...
“Cháu gái, cháu gia nhập Trúc Lâm hồi nào vậy?” Lão tướng cùng Như Ngọc kéo Vân ra một góc dò hỏi, động tĩnh của đám này làm sao thoát được mấy tay lão làng, tuy nhiên đã có một đứa nhanh mắt hơn đám già này, Vũ Hà.
Vân cũng không biết phải trả lời câu hỏi này như nào, nàng quyết tâm phải bảo toàn bí mật cái nhà này, nghĩ đến tính cách của mình không giỏi nói dối nên quyết định ngậm mồm làm người câm, lắc đầu nguầy nguậy...
“Con cháu mất nết, tình nghĩa ông cháu chắc bền lâu.” Trần Nguyên Kỳ hậm hực trước thái độ con nhỏ này, cơ mà hành động của Vân lại càng làm cho ông ta vui hơn, suy đoán càng thêm chắc chắn, ánh mắt ông ta nhìn về Vũ Tiên như minh tinh màn bạc.
Nghĩ đến viễn cảnh tương lai sáng sủa liền bỏ đi tìm mấy lão khác mà gạ kèo bia rượu, đồ phi mà, không uống là ngu.
Tụi công tử thế gia lẫn huyễn thế đều manh me vị trí Vũ Tiên, tuy nhiên thằng nào dám đến gần ve vãn thì lập tức bị Hoàng Yên đơm ngay mà không thông báo, đã có vài tấm gương gọi cấp cứu làm mẫu nên tụi nó chỉ biết đứng nhìn và chụp lén mọi góc độ của nàng.
Vũ Tiên dưới sự hộ vệ của Hoàng Yên cảm thấy hơi đau đầu, nàng hiểu chắc chắn cái vụ này do lão chồng sắp xếp, nhìn ngó xung quanh nàng phát hiện bản thân lại trở thành tiêu điểm của mấy lão già...
Nàng đâu biết lúc này trong mắt đám Huyễn Thế nàng chính là nhân vật cao cấp của Trúc Lâm phái đến...
Ý định ban đầu của mấy thằng đập chập cướp hoa lập tức bể kèo, tụi nó đủ thông minh để hiểu được đâu là đối tượng nên gạ và nên tránh...
Gần đến 7 giờ thì âm thanh của Trúc Phương cất lên hướng dẫn thượng khách vào hội trường ổn định vị trí để bắt đầu buổi đấu giá...
Lúc này Long mới lại xuất hiện cùng đám Vũ Tiên, vừa rồi hắn mất tích là để trò truyện với một người quen cũ, một thằng trốn trại trên kia xuống đây chơi bị hắn bắt được...
Vũ Tiên thấy hắn trở lại cũng chả hỏi thăm gì bởi vì lần cuối nàng nhìn thấy hắn là đang trò chuyện cùng Trúc Phương.
“Lên danh sách được bao nhiêu mạng rồi?” Long truyền âm hỏi Vũ Hà.
“Nhiều lắm, cơ mà tụi nó chết nhát quá, vừa thấy Hoàng Yên đơm vài thằng thì quay xe đánh bài chuồn.” Vũ Hà biểu môi đáp lại.
“Vậy sao? Để lát anh kiếm kèo cho mày chơi.” Long hạ quyết tâm phải bồi dưỡng con nhỏ này, đêm nay là một cơ hội cực tốt.
“Lát nữa có món nào thích, mấy đứa cứ vơ vét cho anh.” Long truyền âm cho cả nhà.
Cả đám nhìn qua hắn cười cười, ánh mắt lóe lên nhiều tia nguy hiểm, hôm trước Hạ Thảo có cho các nàng xem qua các loại mặt hàng đấu giá kỳ này, toàn đồ đẹp, mà phụ nữ đứng trước cái đẹp thì gục ngã nhanh lắm...
Hội trường rộng rãi thoáng mát, tuy chứa đến 700 nhân mạng nhưng tuyệt đối không có cảm giác chật chội, ghế đệm êm ái thích hợp để mấy lão bợm nhậu vừa rồi tiến vào mộng đẹp, tầm nhìn ở hội trường rất rõ ràng không giật lag mọi người có thể quan sát lẫn nhau, nhiều ông cầm trong tay vài cuốn sổ để ghi chép ai kiếm được hàng ngon mà còn ra đối sách chiến thuật cho gia tộc sắp đến...
Sau khi ổn định khách mời, Trúc Phương đăng đài phát biểu ru ngủ ý nghĩa cũng như lý do lý trấu buổi đấu giá hôm nay,..., đến khi cô nàng tuyên bố bắt đầu thì mới có âm thanh vỗ tay hoang hô cùng xen lẫn tiếng gáy o o.
“Kính thưa quý vị quan khách, sau đây là vật phẩm đấu giá đầu tiên.” Trúc Phương vừa dứt lời, một cô nàng xinh xắn mang lên sân khấu mâm vàng có phủ vải đỏ bên trên, Trúc Phương kéo xuống tấm vải, vật trên mâm vàng là chiếc ly ngọc lục bích tinh xảo lấp lánh, có hoa văn đặc trưng lúc ẩn lúc hiện dưới ánh đèn sân khấu, khi chiếc ly xoay tròn thì lại xuất hiện một luồng tàng ảnh đan xen nhau, nông dân gặt lúa, thợ săn bẫy thú, trai tráng đắp thành, quan binh khai phá đất hoang, dị thú chạy lung tung vui đùa,...,người xem cứ như được thưởng thức một bộ phim sống động vậy.
“Chiếc ly ngọc này được tập đoàn chúng tôi khai thác được trong một di chỉ cổ đại của nền văn hóa Sa Huỳnh có niên đại cách đây 3000 năm.
Như các vị đã biết nền văn hóa Sa Huỳnh là một trong ba cái nôi của văn minh Đại Nam ta.” Trúc Phương tự hào giới thiệu, ánh mắt đảo quanh toàn trường, nàng nhận ra không ít tay chơi đồ cổ đang gãi gãi.
“Giá khởi điểm chiếc ly là hai triệu đồng, đấu giá tự do.” Trúc Phương gõ búa gỗ bắt đầu cho cuộc đua.
“Sáu triệu.” Tiếng gõ vừa dứt một âm thanh hùng hồn đã vang lên, trực tiếp trả giá gấp ba.
Mọi người nhìn qua thì nhận ra lai lịch tên thanh niên vừa đấu giá, lãnh tụ diễn đàn công nghệ lớn nhất Đại Nam, Bạch Thành Trung.
“Đù! Thím tủ lạnh chơi lớn thế?”
“Nghe bảo min mót mới bán gờ rúp nên tiền éo thiếu đâu.”
“Thím tủ mới bán rúp cho em xin con ai pỏn đê!”
“Cạc dưới 500 em không nhận nha thím tủ!”
Âm thanh nghị luận xôn xao cả lên...
“Sáu triệu lần thứ nhất.” Trúc Phương nhìn quanh toàn trường, con hàng này bán sáu triệu thật sự không lời, nàng hi vọng có ai đó trả giá cao hơn tí.
Long nhìn chiếc ly ngọc mà nhíu mày, thứ này không đơn giản...
“Sáu mươi triệu!” Âm thanh nhí nhảnh vang lên.
“Á đù!” Bạch Thành Trung giật mình đứng dậy nhìn về phương hướng phát ra âm thanh.
“Đù!” Long cũng giật mình thốt nên, hắn quay đầu sang kế bên, ánh mắt gắt gao nhìn lấy Vũ Hà.
“Sáu mươi triệu!” Vũ Hà lặp lại lần nữa, ánh mắt nhìn Long vang xin.
Tụi Vũ Tiên nhìn Vũ Hà muốn nói gì đó nhưng lại thôi...
Toàn trường lạnh ngắt như tờ, đến cả Trúc Phương lẫn Hạ Thảo cũng phải hít khí lạnh, không ngờ cái ly này trực tiếp chốt kèo gấp 30 lần giá khởi điểm.
Nhiều tay chơi đồ cổ đành giấu nước mắt mà buông tay, người ta đã chơi hẳn con số đó thì chắc chắn còn trả giá nữa, mà mấy lão dám đua thì xác định ngày mai chuyển hộ khẩu ra gầm cầu ngay và luôn.
“Sáu mươi triệu lần thứ ba.
Thành giao.” Trúc Phương gõ búa xác nhận.
Vũ Hà cầm lấy thẻ đen của Long quẹt ngay cho nóng, lập tức trên màn hình xuất hiện con số sáu mươi triệu, toàn trường nhìn cảnh này mà nổi da gà, con loli mới tí tuổi đầu đã cầm tiền chơi lớn như này không biết mấy đứa xung quanh nó như nào nữa...
Cách đó không xa.
“Nhắn tin cho thằng kia chuẩn bị phương án hai thôi, nhìn con nhỏ đó đấu giá rén vãi.” Yao nói nói với Kai.
“Ừ! Tui cũng dự định như vậy, 200 triệu mang theo sợ khô máu không nổi.” Kai đáp lại nàng, hắn âm thầm nhắn tin cho Syak chuẩn bị kế hoạch B, ăn cướp.
“Sau đây là vật phẩm thứ hai.” Trúc Phương hưng phấn bừng bừng vỗ tay, có gái khác lại cầm lên chiếc mâm vàng.
khăn đỏ mở ra bên trong là một chiếc châm ngọc màu tím, thiết kế trang nhã đầy cao quý, phần đuôi châm có vài sợi lông vũ kiêu sa lộng lẫy xinh đẹp,...vừa thấy trâm quý nhiều chị em phụ nữ tim đập chân run, các bà các mẹ tay cầm điện thoại gọi cho đệ ruột, kèo này phải khô máu.
“Tử Ngọc Kỳ Trâm, đây là bảo vật mà Thánh Hoàng đã tặng Huyền Trân Công Chúa lúc nàng xuất giá.” Trúc Phương cười cười nhìn chị em phụ nữ rồi nói tiếp: “Giá khởi điểm mười triệu.”
“Mười hai triệu.”
“Mười hai triệu hai trăm ngàn.”
“Mười lăm triệu.”
Lúc này các bà các mẹ các cô các chị thi nhau hò hét chốt đơn, bà kia vừa lên giá, cô nọ liền nhấc máy gọi chồng sau đó gáy lại, vừa được gáy xong lại bị thằng simp nào đó gáy hộ nhỏ kế bên,...
“Vui quá ha!” Vân nhìn tràng cảnh này mà cười cười, nàng cũng tham gia náo nhiệt , giá vừa đưa ra đã bị đạp ngay...
“Mấy đứa thích thì lên giá đi.” Long nói rồi chia cho mỗi đứa một chiếc thẻ đen.
“Ái nè nè! Ông là đại lý sản xuất thẻ hở?” Vân lần đầu vinh dự cầm tấm thẻ hưng phấn hỏi Long.
“Trước đây có đem bán vài chục tấn vàng, tiền xài không hết.” Long nhún vai đáp, tiền của hắn đúng là không thể đong đếm được, hội đồng chủ tịch ngân hàng thế giới đời đầu chính là đàn em của hắn.
“Một trăm triệu.” Âm thanh khàn khàn không phân biệt nam nử vang lên, nó xuất phát từ một vị khách trong gốc, người này áo choàng bạc đeo mặt nạ bạc nhưng mọi người nhìn vào hắn thì lại chỉ thấy một màn sương mờ mờ hư ảo...
Vân hít sâu một hơi đang định báo giá thì nghe thấy Long nói: “Không được tranh với hắn.”
Cả bọn nhìn qua Long bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của hắn thì gật đầu.
“Một trăm triệu lần thứ ba.
Thành giao.” Trúc Phương gõ búa xác nhận giao dịch.
Người kia cũng thanh toán rất nhanh, không một động tác thừa thải, bên tai Long vang vọng âm thanh khàn khàn: “Cám ơn.”
Buổi đấu giá tiếp tục với các con hàng hiếm có khó tìm,...
Vũ Tiên, Hoàng Yên, Vân, Lưu Ly đều kiếm về những con hàng mà các nàng đã me từ trước đó.
Cái cảm giác mà lần đầu tiên được đua giá rồi chốt đơn giành hàng giữa vài trăm mạng ôi sao mà hạnh phúc mê ly như thế,...
Long thấy hơi chán, ở đây chả có con hàng nào làm hắn chú ý...đang tính gạ kèo solo giải trí với thằng kia thì hắn cảm nhận được một luồng năng lượng ẩn ẩn hiện hiện vang lên.
Ánh mắt hắn lập tức khóa chặt lấy chuỗi dây truyền dạ minh châu trên sân khấu, thần thức hòa cùng Thần Lực lập tức quét chuỗi dây truyền này, chuỗi dây được kết nối từ 13 viên dạ minh châu lấp lánh với kích thước nhỏ dần đều, ánh mắt Long co rụt lại: “Con hàng này, chẳng lẽ là nó?”
“Thứ này ta muốn.” Long lập tức truyền âm cho tên kia.
“Hàng ngon nhưng ta không hứng thú.” Hắn đáp lại.
“Ngươi xuống đây chỉ để lấy cây trâm kia thôi sao?”
“Thật vậy.”
“Chó nó tin.”
“Ngươi đúng là không bằng con chó.”
“Đù! Ghê nhề! Dạo này đi theo con ả kia miệng lưỡi lên trình hẳn.”
“Quá khen!”
“Lát làm kèo giao lưu không? Lâu ngày không vận động ngứa tay quá.”
“Không có rãnh!”
“Mày đừng có hòng chạy được với tao, nên nhớ ngoài hội đồng ra thì tao trùm nhất là cái gì?”
Bỗng chốc mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng tên áo choàng bạc, hắn quên mất thằng này là một tên điên và là một tên điên có thực lực.
Hắn cãi trang đến mức xuất quỷ nhập thần trốn xuống đây, kể cả mấy tên Thần Vương cùng cấp cũng éo nhận ra hắn vậy mà lại bị thằng này bắt gặp, đúng là đen như mõm chó.
“Ngươi đừng có mà giang hồ.”
“Tao thích thế đấy.
Làm sao? Làm kèo solo daxua 99 cấp đọ tay, nếu thắng, tao thả mày về.”
“Ực!” Hắn nuốt một ngụm khí lạnh “Con mẹ nó, anh tha cho em về được không, em còn phải về nấu cơm giặc quần cho chị hai.”
“Đéo!”
“Anh tin em gọi chị hai xuống không?” trên tay hắn xuất hiện khối ngọc bài đỏ rực.
“Tha nhau đi mà anh giai.”
“Gọi ả xuống càng tốt, tao vẫn còn cay vụ năm xưa.” Long nhớ lại con nhỏ chết giẫm kia, nó mà xuống đây thì vui, hắn có cơ hội đơm nó trả lại mối thù trăm năm trước bị nó chơi xỏ.
Đồng thời bên trong tinh vân tinh thần Long đang tách ra một tia năng lượng sau đó phong ấn nó.
“Đấu giá đi kìa đại ca, coi chừng bị hớt tay trên.” Tên áo choàng bạc đánh trống lãng, nếu như đã nhận hàng rồi thì hắn lập tức chuồn ngay chứ éo ngồi đây với thằng điên kia đâu, mặc dù hắn cũng là Thần Vương nhưng nếu solo 99 cấp với Long thì chỉ thành bao cát cho hắn đánh thôi.
“Ờ mém quên!” Long đáp lại hắn rồi hét lớn.
“Một trăm triệu.”
Lời nói của hắn vừa dứt, toàn trường chưng hửng nhìn hắn...
Vũ Tiên lấy tay đập mặt, cúi đầu không dám nhìn thiên hạ.
“Cái lề gì thốn?”
“Thằng này thiểu năng à?”
“Vốt dơ chính hiệu đấy, đặc trưng dốt toán không sai đi đâu được.”
“Ê người anh em, chú mày chạy hệ điều hành IE hả?” Một thằng ngồi sau đá ghế Long chỉ chỉ đầu.
“Hả? Là sao?” Long ngơ ngác, hắn đang cay con ả kia và cũng đang cẩn thận phong ấn cái thứ kia nên éo biết tình hình hiện tại.
Ngọc Hân nhìn hắn mà bĩu môi: “Người ta đấu giá một trăm hai mươi triệu rồi baba.”
Long vổ trán vỡ lẻ vội vàng hét to: “Hai trăm triệu.”
Phía xa xa hai lão già ngồi gần nhau nhìn qua Long, thấy hắn chỉ là một thanh niên miệng còn hôi sữa thì hừ lạnh.
“Hai trăm triệu lẻ một đồng.” lão già cầm sì gà thổi ra một hơi trắng.
Vũ Tiên ánh mắt lạnh lẽo, lão già kia chính là đang chơi Long, nàng không thể nhịn.
“Bốn trăm triệu.” Vũ Tiên chưa kịp ra giá thì Long đã cầm tay nàng rồi hét lên.
“Hừ người trẻ tuổi khí thịnh có khác, nhường cho chúng ta đi ha.” Lão già âm giọng lạnh lẽo vang lên, ai cũng nghe ra sát khí trong lời nói của hắn.
“Bốn trăm triệu lẻ một đồng.”
Trúc Phương chứng kiến tình cảnh này thì lắc đầu chia buồn cùng hai lão già kia, nàng biết hai lão kia chính là nhị vị tông chủ Bách Hóa Tông có tiếng trong hắc đạo, hai vị Tôn Giả hàng thật giá thật ngày thường không xem ai ra gì, tuy nhiên lần này hai lão chơi ngu rồi.
“Tám trăm triệu.” Long lười biếng chống càm.
Một lão quay đầu nhìn Long ánh mắt long lên đầy giận dữ “Người trẻ tuổi à...”
“Một tỷ sáu, Không đua nổi thì cút.” Long không cho hắn nói dứt câu trực tiếp nâng giá gấp đôi.
“Nói lằm nói lốn!” Vũ Hà khinh bỉ cất lời.
“Đù dân chơi đấy!”
“Ghê ghê!”
“Cho em xin cạc vịt teo năm xị anh đẹp trai ơi.”
Đám thanh niên có đứa vỗ tay, có đứa nâng ngón tay cái ủng hộ Long, làm trai là phải vậy, không thể nhục được.
“Lấy xiền đè đầu đám già mất nết đê anh giai!”
Nhưng còn đám lão làng thì lắc đầu, bọn hắn tiếc cho người thanh niên này đã chọc nhầm phải ổ kiến lửa rồi.
“Ngươi...” Hai lão cùng đứng lên trừng mắt nhìn Long.
“Ba tỷ hai.” Long phe phẩy tấm thẻ đen trên tay.
“Được, hậu sinh khả úy.” Lão cầm xì gà bóp nát điếu thuốc, “Chúng ta già rồi, đua không lại người trẻ các cậu.”
“Sáu tỷ tư.” Long cười lạnh.
“Thằng khốn này...” Hai lão nghiến răng hậm hực ngồi xuống.
“Mười hai tỷ tám.” Long lại hét giá.
Số tiền Long ra giá trực tiếp bằng một nữa tổng số tài sản tập đoàn Phương Thảo, rất nhiều tổng tư lệnh đầu tư ngồi tại đây nghe xong cũng phải lao mồ hôi lạnh, con số đủ cho bọn hắn đầu từ chơi xu con chó gần trăm năm...
“Đỉnh quá anh giai!” Thằng ngồi sau Long vỗ tay khen ngợi.
Hai lão già sát khí đại thịnh lan tỏa, thằng nhóc kia chính là đang sĩ nhục bọn hắn, sĩ nhục công khai giữa chốn đông người lại còn là các gia tộc Huyễn Thế nữa chứ.
“Dù mày có là người của Trúc Lâm cũng đừng mong nhìn thấy bình minh ngày mai.” Hai lão siết chặt nấm đám mối thù này không trả ngủ không ngon.
Vũ Hà ánh mắt hóa đỏ, khóe môi cong lên bí hiểm, bên tai cô bé nghe thấy âm giọng của Long: “Chuẩn bị tinh thần đi, đêm nay giao hai thằng già này cho nhóc chơi đùa.”
“Mười hai tỷ tám lần thứ ba.
Thành giao.” Trúc Phương gõ búa đồng thời nàng nhanh chóng gữi đi một tin nhắn cho Thụy Miên: “Chuẩn bị lực lượng đêm nay thu địa bàn Bách Hóa Tông.” Long đã mở đường thì nàng phải thuận thế đẩy thuyền thôi.
Lúc này bên tai của Trúc Phương nghe âm thanh của Long, nàng có chút bất đắc dĩ cầm lấy mâm vàng chứa đựng sợi dây truyền bước xuống đài đi về phía Long...
Trong ánh mắt ngơ ngác toàn trường, Long chi tiền không cần nhìn rồi nhận lấy vật phẩm, hắn xoay người mĩm cười với Vũ Tiên rồi tự tay đeo dây truyền cho nàng...
Vũ Tiên đỏ mặt mĩm cười e thẹn trước hành động của ông xã...
Toàn trường thấy cảnh này nhất là mấy cô gái mới lớn thì hâm mộ không thôi, có thằng chồng như thế còn gì tuyệt vời hơn, đẹp trai, ga lăng, và đặc biệt là lắm tiền..., mấy bà mấy mẹ nhìn vợ chồng nhà người ta rồi lại nhìn chồng mình mà lắc đầu bĩu môi...
“Sư phụ chơi ác thật!” Hoàng Yên nhìn thấu được hành động này của Long mà nói nhỏ với Vân cùng Lưu Ly.
Vân cũng gật đầu xác nhận: “Tụi mình nên chuẩn bị tinh thần đi là vừa, hành đang ở phía trước đó.”
Cả ba cô gái cùng gật đầu.
Sau một lúc Trúc Phương trở lại vị trí thân quen, buổi đấu giá hôm nay thành công ngoài sức tưởng tượng, lúc này nàng cho người mang lên vật phẩm cuối cùng.
Đó là một sợi dây truyền mặt ngọc phỉ thúy...
“Đến rồi!” Yao nói.
Mà khi nhìn thấy dây truyền này Vũ Tiên lập tức chấn động, nàng cảm nhận được Chấn Thiên Cung đang rung động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...