“Baba!” Âm thanh thánh thót của cô bé lại vang lên, đôi mắt long lanh nhìn Long mang nhiều nhung nhớ, cùng một loại cảm tình đặc biệt nào đó.
“Con nhớ baba, mẹ rất nhớ baba.”, nói rồi cô bé lại vùi đầu vào ngực Long khóc nấc lên.
Long tối sầm mặt lại, một cảm giác khác biệt chậm rãi dâng trào, linh thức trong tinh vân rung lên vì một sự liên kết mới mẻ nào đó...Long biết lời cô bé này nói là thật, mà đây dường như không phải là Sát Ngọc Liên mà hắn đã phán đoán ban đầu, thở ra một hơi, vòng tay ôm lấy cô bé, bàn tay vỗ nhẹ lưng cô bé...
Sáu cô gái, mười hai con mắt nhìn chằm chằm vào Long...
“Chẳng lẽ là thật?” Vân nhìn tràng này rồi nhớ lại lúc Vũ Tiên nói trên đường về nhà thì trời ạ...
Vũ Tiên nhìn Long trân trân không nói nên lời, nàng đang có cảm giác tên này đã lừa dối nàng, cái đêm hôm đó cũng là hắn diễn ư?
Hạ Thảo ánh mắt chán ghét nhìn lấy Long, nàng quyết tâm phải về nhà làm công tác tư tưởng với đứa cháu gái kia, tình yêu con bé chắc chỉ mới chớm nở thôi, hiện giờ vẫn còn dập tắt kịp...
“Bé con! Mẹ Ngọc Liên khỏe không?” Long vuốt ve cô bé rồi hỏi, ban đầu hắn có chút tức giận muốn ném con nhỏ này xuống dưới lại nhưng hiện tại thì hắn phát hiện bản thân không đủ dũng khí làm điều đó.
Cô bé rời khỏi ngực Long đôi mắt long lanh nhìn hắn, miệng nhỏ cất lời: “Mẹ Ngọc Liên rất rất nhớ baba, từ ngày baba đi mẹ rất cô đơn, hàng ngày chỉ biết đến công việc đêm về chỉ làm bạn với chuông gió.” Nói đến đây dòng nước mắt không tự chủ chảy ra.
“Biết bao nhiêu tháng ngày dài đăng đẵng mẹ Ngọc Liên chỉ mong được nhìn thấy bóng dáng baba, hoặc chí ít là được nghe tiếng chuông gió vang lên nhưng không tất cả đều là con số không.”
“Phất boi!” Vũ Hà giơ ngón giữa về phía Long nghiến răng, cô bé cảm nhận được những lời của đứa trẻ này là tiếng lòng của một cô gái nghìn năm nhớ thương...
Cả bọn gật đầu đồng ý với khẳng định của Hà, duy chỉ có Vũ Tiên tim đau như thắt lại, không một từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm giác của nàng lúc này.
Long ý thức được tâm trạng của Vũ Tiên, đang muốn giải thích thì chợt phát hiện Hạ Thảo vẫn còn ngồi đây,.
“Hạ Thảo tiểu thư, chúng tôi đặt bảy vé tham dự mong cô đáp ứng.”
Hạ Thảo chấn tĩnh lại được tinh thần, hiểu được tên này muốn đuổi cô về nên gật đầu ngay.
“Cám ơn ngài dành thời gian quý giá đến tham dự, ngày mai chúng tôi sẽ chuyển vế mời đến đây.”
“Cám ơn cô!” Long mĩm cười.
Hạ Thảo đứng dậy gật đầu chào một lượt: “Xin phép các vị tôi còn có việc bận.” Nói rồi cô nàng xoay người rời đi.
Lưu Ly bắt gặp ánh mắt của Long thì gật đầu đứng dậy thay hắn tiễn khách.
Không khí tại bàn trà trở nên tĩnh lặng, tuy Thuận Hải đã trở lại thời tiết bình thường vốn có nhưng ở nơi này lại khến cho người ta lạc vào băng động tăm tối...
Mãi đến khi Lưu Ly quay lại, trở về chổ ngồi thì Long mới trở lại tâm trạng bình thường.
“Mọi người có biết đến cái thế giới dành riêng cho linh hồn những người đã khuất không?”
“Minh Giới.” Hoàng Yên nhanh chóng đưa ra đáp án.
Vũ Tiên nhìn hắn lạnh lùng, nàng đang muốn xem tên này sẽ khoác lên mình vai diễn nào đây.
Long gật đầu: “Vậy con có biết thủ lĩnh Minh Giới có tên gọi là gì không?”
“Minh Vương.” Vẫn là Hoàng Yên lên tiếng.
“Tên phắc boi nhà ông đừng có đánh trống lãng hỏi lung tung.
Chị Vũ Tiên cần một lời giải thích, cô bé này có thật là con gái của ông?” Vân bất bình lên tiếng, mấy đứa còn lại cũng gật đầu.
Long vuốt mái tóc cô bé, nhìn cô bé rồi cất lời: “Ta nên gọi con là Tiểu Minh Vương Sát Ngọc Liên hay là Minh Vương Sát Ngọc Liên đây hả?”
“Hả?” Cả bọn trợn mắt, Long gọi cô bé đáng yêu này là Minh Vương? Vừa rồi mọi người đều biết mẹ đứa bé tên là Ngọc Liên mà tại sao lại nói đứa bé này cũng tên là Ngọc Liên? Sao có chuyện hoang đường như vậy cơ chứ.
Long nói tiếp: “Bí Thuật Phân Tách Linh Hồn, Minh Vương đại nhân sử dụng đến cả máu và linh thần ta lưu lại trên Tứ Đại Thần Kiếm mà thi triễn bí thuật thượng cổ Quỷ Tộc, tự tạo ra một bản thể Sát Ngọc Liên đủ khả năng vượt qua được phong ấn mà ta thiết lập để chui được lên đây.”
Những lời Long nói tạo ra cơn sóng không hề nhỏ trong lòng những người ngồi tại đây, cả bọn chả hiểu cái quái gì cả.
Cái gì mà phân tích linh hồn? Lại còn tự tạo ra một bản thể? Hoang đường, quá mức hoang đường.
Cô bé sụ mặt: “Ngọc Liên là mẹ của con, con tên Ngọc Hân.”
“Em chỉ muốn biêt cô bé này có phải là con gái của anh?” Vũ Tiên nhìn Long rồi cất lời, tâm trạng của nàng dần thả thả lỏng.
Long cười cười không trả lời nàng, “Ngọc Hân nói cho mẹ Vũ Tiên con biết đi.”
Cô bé nhìn Vũ Tiên ánh mắt hiện lên sự sợ hãi, thật lâu mới cất lời: “Con được sinh ra từ linh hồn của mẹ Ngọc Liên kết hợp với máu và linh thần của baba Huân Long.”
“Thật sự?” Nghe lời xác nhận của cô bé mà cả bọn mí mắt giật giật, thật sự là có tồn tại một bí thuật có thể tự tạo ra một sinh mệnh hoàn chỉnh sao? Thế giới cường giả thật kinh khủng mà.
“Nói vậy thật sự con bé là con gái của anh.” Vũ Tiên chớp chớp mắt.
Long gật đầu: “Ờ.
Dù sao thì anh cũng có góp gạo tạo ra con tiểu quỷ này.
Mà cũng đã hơn ngàn năm rồi không xuống dưới gặp Ngọc Liên.”
“Chính xác là một ngàn một trăm mười ba năm.” Giọng nói của Ngọc Hân thay đổi hoàn toàn, cô bé nhảy ra khỏi người Long, khí chất nhanh chóng thay đổi, không còn nét ngây thơ thanh thuần mà thay vào đó chính là phong thái một nữ vương uy nghiêm thống lĩnh thiên hạ chúng sinh trong tay,...,duy chỉ có ánh mắt vẫn mang theo một sự nhớ nhung với Long.
Long nhuếch mép cười chỉ tay về phía Vũ Tiên: “Giới thiệu với Minh Vương đại nhân đây là Vũ Tiên, vợ của tôi.” Rồi hắn nhìn Vũ Tiên chỉ tay về phía cô bé đang đứng: “Giới thiệu với vợ yêu cùng mấy đứa đây chính là Minh Vương Sát Ngọc Liên kẻ thống lĩnh Quỷ Tộc bá chủ một phương Minh Giới.”
“Chào cô, rất hân hạnh được gặp.” Vũ Tiên gật đầu.
Mấy đứa còn lại có chút khuẩn trương vội gật đầu chào ra mắt vị cường giả mà theo hi chép là sánh ngang với Thần.
“Để người đàn ông này gọi một tiếng vợ yêu, trên toàn cõi tam giới này chỉ duy nhất có cô làm được, dù là các Thần Vương say mê hắn ngàn năm qua cũng phải chào thua.” Ngọc Liên có chút ghen tị nói ra, nàng cảm giác được từ người cô gái Vũ Tiên này có một khí thế vô hình cao cao tại thượng.
Vũ Tiên nhoẽn miệng cười: “Cám ơn cô quá khen.” Tâm tình của nàng đã trở về hàng ngày, có chút xấu hổ nhìn Long, hắn không hề gạt nàng.
“Thần Vương?” Hoàng Yên che miệng, mở to đôi mắt nhìn Long.
Long bĩu môi, cốc lên đầu Ngọc Liên: “Vốn định giấu thân phận đến cùng mà con nhỏ nhiều chuyện này khai ra thì thôi vậy, tên của ta là Huân Long phong hào Cuồng Sát Thần Vương 131 cấp.”
Yên, Vân, Ly ba đứa nghe xong xém chút bất tĩnh nhân sự, may là Long dùng lực lượng của hắn không chế cả bọn lại, dòng năng lượng hưng phấn tuôn trào chưa từng có, trước mắt họ chính là một vị Thần trong truyền thuyết, là ước mơ của biết bao nhiêu cường giả trong quá khứ lẫn hiện tại, kể cả ở tương lai người ta vẫn sẽ tôn thờ mà quỳ gối trước Thần.
“Thần Vương? Thế giới này thật sự có Thần tồn tại hở?” Vũ Hà thắc mắc, cô bé cũng chả hiểu cả.
“Cái gì ngài đột phá 131 cấp rồi? Như vập phải là Cuồng Sát Thần Đế mới đúng chứ.” Sát Ngọc Liên tâm cảnh bình lặng của nàng khi nghe được cái tin này cũng xém tí bật ngữa.
“Ờ vậy thì Cuồng Sát Thần Đế thôi.” Long nhún vai, hắn cũng chả có hứng thú với danh xưng gì mấy.
“Nói đi, cô sử dụng bí thuật tạo ra Ngọc Huân lên đây có việc gì? Dưới đó bạo loạn à?” Long hỏi vu vơ.
“Ý định ban đầu của tôi là sẽ sắp xếp trong một tháng nữa chờ phong ấn suy yếu nhất mới lên trên này, nhưng mà tụi Long Tộc lại hành động quân sự mạnh mẽ, nếu tôi rời đi thì chính là cơ hội để bọn chúng tiến hành chiến tranh.” Ngọc Liên nói.
“Bọn chúng vẫn còn cay vụ năm xưa cơ à.” Long nhấp một ngụm trà rồi hỏi tiếp: “Mục đích thật sự chui lên đây là gì?”
“Gặp ngài.” Ngọc Liên không suy nghĩ lập tức nói ra.
“Gặp xong rồi đó, giờ về đi.” Long trực tiếp tiễn khách.
“Tình hình có chút ổn định thì tôi sẽ xuống dưới tìm vài con giun về nhậu, xém quên mùi vị mấy con giun đó rồi.”
Ngọc Liên lắc đầu: “Tùy ngài nhưng mà chuyện riêng của Minh Giới chúng tôi không cần ngài phải đích thân ra tay.” Nàng nhìn sang Vũ Tiên hay đúng hơn là chiếc vòng tay của cô: “Cô có thể giúp một chuyện được không?”
Vũ Tiên nghiêm túc nhìn cô bé gật đầu: “Cô cứ nói nếu được tôi sẽ làm hết sức có thể.”
“Chuyện này có hơi quá đáng một chút..hi vọng cô không từ chối.” Ngọc Liên ấp úng khẽ liếc sang Long.
Vũ Tiên nhìn Long rồi nắm tay Ngọc Liên cất lời: “Chỉ cần không phải giao người đàn ông này cho cô và hại người, thì chuyện gì tôi cũng sẽ giúp.”
Ngọc liên hít sâu một hơi chân thành cất lời: “Mong cô hãy giúp tôi nuôi dạy Ngọc Hân thành người.”
Vũ Tiên cùng Long nhìn nhau ngơ ngác: “Cô nói vậy là sao?”
Ngọc Liên thở dài: “Nếu như tôi thất bại thì Ngọc Hân chính là hi vọng cuối cùng của Quỷ Tộc.”
Long gật đầu hiểu ra mọi việc.
“Đúng là Minh Vương, luôn chừa lại một tia sinh cơ.
Bí thuật làm cô bị thương à?”
Ngọc Liên lắc đầu: “Có chút suy yếu nhưng không hề hấn gì, cái quan trọng là Thiên Sát Lệnh đã xác định Vũ Tiên chính là chủ nhân đích thực của nó, mất đi thủ lĩnh Thiên Sát Lệnh 9 Thần Bảo còn lại đang lâm vào tình trạng suy yếu khiến chiến lực tổng thể của Quỷ Tộc không còn như xưa, chiến tranh bùng nổ e rằng không thể dập tắc nhanh chóng thậm chí sẽ thua cuộc.
Chính vì điều này làm tôi quyết định tạo ra Ngọc Hân.”
“Ra là vậy, chính tôi đã gây ra rắc rối cho cô.” Vũ Tiên áy náy nói, vì nàng nhận chủ Thiên Sát Lệnh mới gây ra cục diện chiến tranh của Minh Giới, nghĩ thế Vũ Tiên lập tức quyết định: “Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc Ngọc Hân như con ruột của mình, con bé dể thương cũng có một phần huyết thống ông xã tôi mà.”
“Cứ an tâm mà giao Ngọc Hân cho chúng tôi, nếu như kèo dưới đó khó quá thì alo một tiếng cho tôi, bảo đảm không một con giun nào còn tồn tại.” Long cười cười nựng mặt cô bé.
Mấy đứa còn lại nhìn nhau cùng hướng Ngọc Liên gật đầu bày tỏ thiện chí.
“Cám ơn mọi người! Xin giao lại Ngọc Hân cho các vị, Sát Ngọc Liên suốt đời mang ơn.” Ngọc Liên nở nụ cười chân thành.
“Tôi phải đi rồi.”
“Ê khoan! Lúc cô lên đây tại sao lại bị đơm đến bất tĩnh vậy? Dựa vào năng lực 70 cấp hiện tại cũng không thể ra nông nổi như vậy được.” Long hỏi vào vấn đề mà hắn quan tâm.
“Nhắc mới nhớ.” Ngọc Liên cho tay vào ngực lấy ra thẻ bài Ma Sứ Vapula.
“Tôi lên đây có mang theo một lá Ma Vật như này.
Vừa mới lên, đang trên đường tìm ngài thì lá Ma Vật kia sảy ra biến hóa, nó hóa hình thành một con cá voi tấn công tôi, ban đầu tôi rất dể dàng đối chiến nhưng rồi từ đâu đó xuất hiện thêm hai quái thú nữa, chính là con sư tử này và một con nhân chu.”
“Là con này phải không?” Vũ Tiên lập tức đưa ra lá Forneus.
Ngọc Liên nhìn lấy thẻ bài mừng rỡ, “A đúng là nó rồi! Thứ này tôi đã mang lên đây.”
“Ở dưới đó còn những lá như này không?” Long hỏi.
Chỉ tiếc là Ngọc Liên lắc đầu: “Trong số các Ma Vật còn xót lại của Ma Thần Tộc thì chỉ có lá bài này nhẹ nhất và dể mang theo thôi, tôi còn định nhờ ngài kiểm tra hộ.”
“Cô tìm đúng người để hỏi rồi đó.” Long hất cằm về phía Vũ Tiên.
Ngọc Liên hiểu ý liền đưa hai thẻ bài lại cho Vũ Tiên.
Vũ Tiên lấy ra cuốn sách lập tức đặt vào trang giấy, một luồng thông tin lập tức tiến vào đại não của nàng, nàng mở miệng: “Ma Sứ Vapula, cung cấp kỹ năng chủ động phân táng cơ thể chủ nhân trong thời gian xác định, kỹ năng bị động cung cấp chủ nhân hiểu biết về triết học.”
“Phân táng cơ thể?” Long giật mình.
“Lưu Ly, Vân hai đứa thử công kích cô ấy xem.”
Cả ba nhanh chóng đi ra sân, Lưu Ly lập tức lao lên xoay người tung cước từ trên đạp xuống.
“Phân Táng!” Vũ Tiên nhuếch môi, cơ thể nàng lập tức trở nên mơ hồ như hàng vạn điểm sáng, cú đá của Lưu Ly vừa đánh xuống như thế trẻ tre xuyên qua hàng vạn điểm sáng đập xuống mặt đất.
Cũng lúc này chưởng pháp của Vân đánh tới, không những thế Ngọc Liên còn trực tiếp vận dụng Quỷ Lực tung chưởng...
Hai đòn tấn công cũng y như thế xuyên qua hàng vạn điểm sáng của Vũ Tiên mà đánh ra ngoài sân.
“Sư mẫu thật đúng là quái vật mà!” Hoàng Yên lắc đầu than thở.
Các đòn tấn công qua đi, Vũ Tiên lại ung dung ngưng tự thành hình như trạng thái bình thường, không một vết xước, không một tổn thương...
“Đây chính là sức mạnh của Ma Thần Tộc đó sao?” Ngọc Liên lắc đầu kinh sợ, kỹ năng Vũ Tiên thi triễn nàng đã đối chiến với con Ma Sứ Vapula kia rồi, thật sự là nàng bị kỹ năng này của con sư tử làm cho tức điên lên.
Những tưởng chỉ có nó mới có thể sử dụng, không ngờ là Ma Thần Tộc nhân cũng có thể học được.
“Kỹ năng này của em tồn tại bao lâu?” Long hỏi, càng lúc hắn càng có hứng thú với Ma Thần Tộc, sức mạnh này đúng là quá khủng khiếp.
Vũ Tiên ngẫm nghĩ rồi mới nói: “Em chỉ có thể giữ trạng thái này trong vòng 30 giây, thời gian hồi chiêu là 7 phút, nhưng mà khi ở trạng thái Phân Táng em sẽ không di chuyển được.”
“Còn đòi di chuyển? Hack vừa thôi bà nội!” Long nhăn mặt, hắn biết các kỹ năng này khi có thêm các con Chủ Thần xuất hiện thì thời gian thi triễn sẽ lâu hơn và thời gian hồi chiêu sẽ giảm lại, nếu đạt đến trình độ 30 giây hồi chiêu một lần thì nghĩ chơi với con này thôi.
“Tôi thật thắc mắc không biết cô làm như nào mà có thể thu phục được con sư tử có kỹ năng này đó.” Long đưa ngón tay cái khen ngợi Ngọc Liên.
“Khó khăn lắm mới dụ được con cá voi bắn thẳng một tia đóng băng vào con sư tử này, rồi một kích kết liễu nó nhưng lúc đó tôi lại bị con nhân chu tàng hình tập kích dẫn đến bị con cá voi đóng băng.” Ngọc Liên thở dài nói ra, chỉ mới đối đầu với ba con Ma Sứ mà đã bị hành lên bờ xuống ruộng không biết đối chiến với Ma Thần Tộc chân chính thì cảm giác như nào nữa, nàng nhìn về phía Vũ Tiên mà sợ hãi dâng trào.
Ngọc Liên thở ra một hơi sau đó hành lễ với Long và Vũ Tiên.
“Tôi phải đi rồi, đành nhờ mọi người chăm sóc hi vọng cuối cùng của tôi vậy.” Nàng nhìn Long thật lâu đôi mắt dạt dào tình ý.
“Ngài thay đổi rồi! Cơ mà trái tim của tôi vẫn luôn thuộc về ngài.” Nói rồi cô nàng nhắm mắt, khí thế dần mất đi chỉ trong phút chốc nét ngây thơ hiện diện trên gương mặt nhỏ nhắn của Ngọc Hân.
“Để em mang con về phòng.” Vũ Tiên khéo léo bồng cô bé đang say giấc về phòng, tụi Vân cũng theo sát phía sau.
“Cám ơn em!” Long nhìn nàng cười.
Vũ Tiên cũng cười đáp lại hắn: “Em sẽ là mẹ của Ngọc Hân.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...