Thử Ghẹo Lần Nữa Xem

Lâm Tiểu Mãn gác đầu lên vai Y Minh Trạch, không nói gì, cứ đi như vậy, như thể phía trước không có điểm cuối cùng.

***

Dưới thế công mãnh liệt của Y Minh Trạch, Lâm Tiểu Mãn không thể trụ nổi, trái tim hết rung động lại mềm xèo, trong nháy mắt cảm thấy mình như đồ tồi, để người yêu phải chịu uất ức.

Bây giờ cậu chỉ muốn thương thương anh người yêu to con của mình ngay lập tức.

Vừa hay phụ huynh đi ra, ông bà ngoại nói hơi mệt, muốn ngồi nghỉ một lát, bảo hai thanh niên đi dạo trước, tiện thể xem xét đường đi lối lại.

Lâm Tiểu Mãn không nói hai lời, kéo cổ tay Y Minh Trạch chui vào đám người, lúc chui ra, hai người đi tới một hành lang lạnh lẽo im ắng.

Trong hành lang khá ít người, hai bên đều là cây cối xanh um, cùng những tia nắng lụn vụn.

Lâm Tiểu Mãn tranh thủ hoàn cảnh, nhỏ giọng nói ra những suy nghĩ của mình cho Y Minh Trạch nghe, kèm theo là lời xin lỗi vì cậu đã tự ý chiến tranh lạnh.

Cậu hơi nóng ruột, bất giác nói rất nhiều, tốc độ nói cũng nhanh, Y Minh Trạch nghe nghe rồi bật cười.

“Anh cười cái gì nha!” Lâm Tiểu Mãn bừng tỉnh, mặt nóng lên.

“Cười vì bé đáng yêu.” Y Minh Trạch vươn tay, chọc chọc má phính.

Lâm Tiểu Mãn vội nhìn xung quanh, phát hiện không ai nhìn thấy động tác mập mờ của hai người, nhẹ nhàng thở phào.


Cậu cảm thấy những hành vi trong sáng nay của mình không hề đáng yêu, cậu lầu bầu: “Anh đáng yêu hơn.”

“Đi nào.” Y Minh Trạch ôm vai Lâm Tiểu Mãn, “Hai kẻ đáng yêu tụi mình đi đoán quẻ xăm đi.”

Chỗ đoán quẻ xăm ở trong một căn phòng nằm giữa hành lang, rất nhiều người bên ngoài, hai người xếp hàng hơn 10 phút mới đến lượt.

Quẻ xăm của hai người đều liên quan đến hoàn cảnh cuộc đời, ngụ ý rất tốt đẹp, điều khiến Lâm Tiểu Mãn bất ngờ chính là, chữ trên quẻ của cậu và Y Minh Trạch lại là hai câu thơ đối trong một bài thơ, liên kết ý nghĩa, nghe nói xác suất rút được thơ đối ở đây là một phần ngàn.

Xuyên qua hành lang, phía cuối có một rừng trúc.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, trong không khí tịch mịch chợt vang lên tiếng Phạn, tăng ni trong chùa bắt đầu tụng kinh.

“Anh Y, em mua chút quà cho anh.” Lâm Tiểu Mãn nói rồi, lấy một cái hộp nhỏ màu đen trong túi ra, “Anh xem thử đi.”

Y Minh Trạch nhận lấy, mở ra, bên trong có một chiếc vòng tay gỗ đàn hương.

“Đây là quà lưu niệm mua trong cửa hàng ban nãy.” Lâm Tiểu Mãn nói.

“Vậy mau đeo lên giúp anh.” Y Minh Trạch không kìm được ý cười bên môi, hóa ra thỏ con quăng anh qua một bên là để đi chọn quà cho anh.

Thấy Y Minh Trạch thích thú với món quà của mình, Lâm Tiểu Mãn lập tức cầm vòng tay lên, buộc vào cổ tay trái của anh.

Đầu ngón tay Lâm Tiểu Mãn hơi lạnh, móng tay mượt láng khẽ gãi qua làn da cổ tay Y Minh Trạch, hơi thở của cậu cũng thế, khơi lên một cơn ngứa râm ran.

Y Minh Trạch bất giác giơ cổ tay lên, muốn cảm nhận nhiều hơi thở của Lâm Tiểu Mãn hơn.

Lâm Tiểu Mãn xoay chiếc vòng, nghiêm túc điều chỉnh vị trí nút thắt, kéo hai sợi dây nhỏ chừa ra, tự dưng cảm thấy hình như mình đã sáng tạo ra một kiệt tác.

Tay anh Y rất to, đốt tay gồ ra rõ rệt, xương ngón tay thon dài mạnh mẽ, là một bàn tay cực kỳ nam tính gợi cảm, khi được nó chạm vào làn da, sẽ nảy sinh ra một cảm giác đê mê mãnh liệt, mà đeo chiếc vòng gỗ đàn hương này lên, khí chất khơi gợi tà niệm kia bị sự cổ xưa và giản dị che phủ, chúng hòa vào nhau tạo nên một cảm giác cấm dục lạnh lẽo.

Rất tương phản, rất thích hợp!

“Được rồi ~ ” Lâm Tiểu Mãn đắc ý ngẩng lên, phát hiện Y Minh Trạch đang rũ mắt nhìn cậu chăm chú, trong con ngươi toàn là hình ảnh của cậu.

Lực chú ý của Lâm Tiểu Mãn bị hút vào, lúng ta lúng túng hỏi: “Mau nhìn vòng tay đi, nhìn em làm gì?”

Y Minh Trạch “Ừ” một tiếng, bấy giờ mới nhìn cổ tay mình, “Có mắt nhìn ghê, rất đẹp.”

Lâm Tiểu Mãn cười hắc hắc, nghĩ thầm anh Y đẹp trai như vậy, đeo cái gì chả đẹp, có điều đeo đồ cậu tặng càng đẹp hơn.


Cậu xấu hổ không dám nói cho Y Minh Trạch nghe, mà không biết Y Minh Trạch cũng nghĩ như vậy.

Hai người nắm tay nhau, dạo bước trong khu rừng trúc vắng vẻ xanh mát như ngọc.

Lâm Tiểu Mãn gác đầu lên vai Y Minh Trạch, không nói gì, cứ đi như vậy, như thể phía trước không có điểm cuối cùng.

Trên thực tế, không chỉ giờ phút này, mỗi một giây ở bên Y Minh Trạch, mặc kệ là làm gì, đều như không có điểm cuối.

Năm phút sau, phía trước có tiếng trẻ con nô đùa truyền tới, ngọt ngào thuộc về riêng hai người đành kết thúc.



Cơm trưa được giải quyết ở một nhà hàng gần đó, vì mở gần chùa miếu, lại gần núi, nên trang trí bày biện theo phong cách cổ xưa, tiên khí lượn lờ, nhưng trong quán rất đông khách, vô cùng náo nhiệt, tràn trề khói lửa nhân gian.

Khéo thay, họ gặp lại em họ Y Minh Trạch, Ngôn Giai Ngọc, và mấy cô bạn thân.

Ngôn Giai Ngọc chào hỏi mọi người, mẹ Lâm biết cô là em họ Y Minh Trạch xong, lập tức đề nghị ăn cơm cùng nhau, Ngôn Giai Ngọc cười khéo léo từ chối, sau đó kiên quyết lôi mấy đứa bạn thấy trai đẹp là nhũn chân đi.

Sáu người nhà Lâm Tiểu Mãn ngồi trên một bàn lớn, ba mặt có màn che.

Chuyện gọi món được giao cho người địa phương Y Minh Trạch, anh hỏi người lớn có ăn kiêng gì không trước, rồi lại nghe ý kiến của Lâm Tiểu Mãn, sau đó chọn vài món đặc sản.

Lúc chờ món ăn, tay Lâm Tiểu Mãn và Y Minh Trạch giấu dưới bàn, len lén nắm lấy nhau, lòng bàn tay đổ mồ hôi cũng không nỡ buông ra.

Ngôn Giai Ngọc ngồi gần đó, thỉnh thoảng cô sẽ nhìn sang bên này, mỗi lần Lâm Tiểu Mãn đụng phải ánh mắt cô, cậu luôn có chút chột dạ.

Khi món khai vị đầu tiên được mang lên, rốt cuộc Lâm Tiểu Mãn không nhịn nổi nữa, nói thầm vào tai Y Minh Trạch: “Anh Y, em họ anh không để ý quan hệ của chúng ta chứ?”


“Sẽ không đâu.” Y Minh Trạch nói rồi nhìn sang chỗ Ngôn Giai Ngọc, bắt quả tang cô đang len lén nhìn, cô vội vàng giả vờ giả vịt tán gẫu với bạn mình.

Y Minh Trạch cúi xuống nói: “Nó thích hóng hớt thôi, đừng lo, với lại dù nó để ý, thì cũng liên quan gì đến chúng ta?”

Lâm Tiểu Mãn nghĩ cũng phải, đến cả cha Y Minh Trạch cũng không quản được bọn họ, em họ càng không phải mối uy hiếp.

Cậu gật đầu, vui vẻ gắp một miếng bánh dày nhân đậu đưa lên miệng Y Minh Trạch, giơ tay hứng vụn bánh, Y Minh Trạch cắn một miếng rất tự nhiên, Lâm Tiểu Mãn đang định ăn nốt, chợt nhớ ra, nhìn về bốn vị phụ huynh ở phía đối diện, thấy cả nhà đang nhìn hai đứa không chớp mắt.

Cậu cười xấu hổ, ngại quá chừng, nhét hết chỗ bánh dày còn lại vào miệng Y Minh Trạch.

Bà ngoại lộ nụ cười hòa ái, lâu sau mới nói: “Cuối cùng hai đứa cũng làm lành rồi hả?”

“Dạ…” Lâm Tiểu Mãn và Y Minh Trạch nghe xong, hai mặt nhìn nhau.

Ông ngoại vuốt râu, cao thâm khó lường: “Tôi đã nói rồi, để sắp nhỏ ở riêng với nhau, tâm sự một hồi, mâu thuẫn gì cũng giải quyết được cả, đàn ông con trai đều thế đấy.”

Bà ngoại trêu: “Chao ôi, xem ông kìa.”

Lâm Tiểu Mãn ngạc nhiên, hóa ra việc mình dỗi hờn vô cớ rõ rành rành như vậy!

Lúc nãy ông bà kêu mệt muốn nghỉ, hóa ra đó là “phương pháp làm lành” mà ông ngoại nghĩ ra cho cậu và Y Minh Trạch đó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui