Lạc Vi đi dọc theo hành lang dưới mái hiên.
Nơi Diệp Đình Yến đang ở vốn là một cung điện sạch sẽ trong Tây Viên, nhưng trước điện vì lâu rồi không có người chăm sóc nên đã hoang vu điêu tàn từ lâu.
Mưa phùn rơi xuống trộn lẫn bùn đất nhất định sẽ thấm bẩn váy nàng.
Nếu như váy nàng dính bùn, sao nàng có thể quay lại Điểm Hồng Đài để tiếp nhận mọi người bái kiến đây?
Lạc Vi bất đắc dĩ, đành phải sai người đi gọi kiệu đến.
Chẳng ngờ người được phái đi chỉ mới đi được mấy bước, trước cửa đã có một tên tiểu hoàng môn đội mưa chạy đến, nhào tới quỳ dưới chân nàng: “Nương nương, xảy ra chuyện rồi –“
Lạc Vi cúi đầu, thấy là đồ đệ của Lưu Hi.
Lưu Hi tính tình ngay thẳng, đồ đệ ông dạy dỗ cũng coi như là điềm tĩnh, rất hiếm khi có người hoảng hốt chạy đến ngự tiền như tên này.
Lòng nàng trầm xuống, nhưng không biểu hiện ra mặt, chỉ hỏi: “Có chuyện gì?”
Tên tiểu hoàng môn thở hổn hển nói: “Vừa rồi Lục thị vệ phụng mệnh đến bữa tiệc tìm bằng hữu của Diệp đại nhân.
Sau đó ngài ấy cùng toàn bộ Kim Thiên Vệ đưa vị đại nhân đó đến Tây Viên.
Ai mà ngờ tự nhiên trời đổ mưa, đường đi mù mịt, không xác định rõ phương hướng nên mọi người đi nhầm đường, đụng phải…”
Hắn nuốt nước bọt, run run rẩy rẩy nói tiếp: “Đụng phải một cung nhân đang hồn bay phách lạc trong Tây Viên.
Cung nhân đó vô cùng sợ hãi, ăn nói loạn xạ, cứ lặp đi lặp lại là mình nhìn thấy một xác chết trong miệng giếng nước!”
Đám cung nhân chung quanh nghe vậy lập tức đồng loạt quỳ xuống.
Cung nhân đang cầm chiếc dù dưới mái hiên cũng đặt chiếc dù giấy dầu xuống đất, quỳ sau lưng Lạc Duy.
Mặc dù từ khi được phong Hậu đến nay, Lạc Vi giúp Hoàng đế xử lý chính vụ còn nhiều hơn cai quản hậu cung.
Nhưng nàng vừa có khả năng xử lý thủ đoạn của những lão già trên triều, vừa ban ân trên dưới, rất được lòng người.
Ba năm qua Cấm Cung chưa bao giờ xảy ra tai họa gì lớn.
Còn chưa kể án mạng như vậy có thể đâm thẳng vào mặt Hoàng hậu.
Lạc Vi cụp mắt xuống, giọng nói không nghe ra cảm xúc gì: “Nói tiếp đi.”
Tên hoàng môn đành tiếp tục nói: “Vì vị Ngự Sử Đài đại nhân kia cứ khăng khăng muốn theo cung nhân đi xem, còn dẫn tới kinh động không nhỏ.
Lục thị vệ đành phải dẫn Kim Thiên Vệ tới tạm thời bao vây Tây Viên.
Sau đó báo cho bệ hạ và nương nương biết, nên tiểu nhân mới vội vàng đến bẩm báo với nương nương.
Bệ hạ nói, đã kinh động đến các vị đại nhân trước đài, nương nương không cần quay lại nữa, lát nữa bệ hạ sẽ đích thân tới đó.”
Lạc Vi nghe xong liền cười nhạt: “Được rồi, bây giờ trong Cấm Cung cũng đã được người khác quản lý.”
Tên hoàng môn kia nghe không hiểu ý của nàng, sợ tới mức không cả dám ngẩng đầu lên, liên tục cầu xin khoan dung.
Lạc Vi liếc hắn, thở dài một hơi, nói: “Thôi, ngươi đứng lên đi.”
Kỳ thực loại chuyện như này trong thâm cung cũng không phải là hiếm.
Thật trùng hợp, hôm nay gặp phải một vị ngoại thần, lại vừa vặn là ngoại thần của Ngự Sử Đài.
Sau khi gặp lại ngoại thần Ngự Sử Đài, Lục Hằng nhất thời sơ suất.
Trong lúc hỗn loạn, trước tiên hắn dẫn Kim Thiên Vệ đến phong tỏa Tây Viên, sau đó sai người báo cho nàng và Tống Lan biết.
Lục Hằng tự cho rằng mình đã sắp xếp ổn thỏa, song hắn không biết hôm nay không giống ngày thường.
Trong yến hội hôm nay toàn là hiền tài, hắn làm như vậy, lại thêm một màn phong ba trên Điểm Hồng Đài lúc nãy, nhất định sẽ kinh động đến tất cả quan viên lớn nhỏ trước đài.
Cung đình rối loạn, chắc chắn là trung cung thất đức.
Chỉ cần nàng nhúng tay vào chuyện hôm nay mà vị Ngự Sử kia gặp phải, nếu không có biện pháp xử lý ổn thỏa, có thể sẽ khiến nàng gặp phiền toái.
Hay nói cách khác, nếu không điều tra rõ nguyên do, tương lai liên tục xuất hiện những lời đồn vô căn cứ, trách nhiệm sẽ chỉ đổ lên người nàng.
Nếu nghĩ xa hơn, có lẽ chuyện này… chính là nhằm vào nàng.
Nhiều sự trùng hợp cùng lúc như vậy, chỉ đơn thuần là sự tình cờ sao?
Tâm trí Lạc Vi lơ lửng, chợt nhớ đến ánh mắt đầy ẩn ý của Diệp Đình Yến khi hắn ngồi trên sạp.
— Chẳng lẽ đây là kế hoạch của hắn?
Hiện tại thân phận của hắn không rõ, thái độ cũng mơ hồ.
Nói một lòng vì Tống Lan, song lại ngấm ngầm tiếp nhận ý tốt của nàng.
Nàng muốn tiếp cận để thăm dò thì hắn lại ngậm miệng không nói.
Thật khiến người ta khó đoán được tâm tư của hắn.
Một người như vậy…
Yên La đứng dậy trước, nhặt chiếc dù giấy dầu rơi bên cạnh Lạc Vi lên.
Gió lớn thổi tới, nếu còn không thu lại e là nó sẽ bị thổi bay vào trong vườn mất.
Lạc Vi quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy cửa sổ hoa không biết đã được mở ra từ bao giờ.
Nhân lúc đám đông kéo nhau đi, nàng lại đưa mắt nhìn Yên La, rồi quay trở lại vào trong điện.
Diệp Đình Yến đã giấu đi hết biểu cảm trên mặt, chỉ ngồi yên tại chỗ, mỉm cười hỏi: “Sao nương nương đi rồi lại quay lại vậy?”
Hắn ngồi trước cửa sổ, chắc hẳn đã nghe rõ những lời vừa rồi, lúc này chẳng qua là biết rõ còn cố hỏi.
Lạc Vi không muốn vòng vo với hắn nữa, nàng hỏi thẳng: “Lúc nãy ngươi nhờ bản cung gọi vị đại nhân kia đến giúp ngươi…”
Diệp Đình Yến nói: “Tên Bùi Hi.”
Lạc Vi liền sửa lại: “Tiểu Bùi đại nhân, là người như thế nào?”
Diệp Đình Yến lặp lại một lần: “Là người như thế nào? Cho phép thần suy nghĩ một chút nhé… Tiểu Bùi đại nhân nhỏ tuổi hơn thần, đứng thứ 15 trong tam giáp năm ngoái, mới làm việc chung với thần ở Ngự Sử Đài có mấy ngày.
Nhưng thần có thể khẳng định, tiểu Bùi đại nhân ghét cái ác như kẻ thù, làm quan thanh chính, là một Ngự Sử tốt.”
Khi hắn nói chuyện, khóe miệng vẫn luôn nở một nụ cười nhàn nhạt.
Lạc Vi phân tâm nghĩ, kỳ thực tính tình Diệp Đình Yến cũng không có lạnh lùng lãnh đạm như lúc ở trên đài, ngược lại hắn còn rất thích cười.
Người hay cười lại làm ra dáng vẻ nho sĩ ngưỡng mộ áo quan như vừa nãy, mới càng khiến người khác phải kinh hãi.
Thấy nàng trầm mặc, Diệp Đình Yến lại chủ động nói: “Nương nương có cảm thấy vụ án này là nhằm vào người không?”
Lạc Vi không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói: “Cấm cung có án mạng, dù sao vẫn là lỗi của bản cung.
Không biết ai đã tạo ra oan hồn, đợi bản cung và bệ hạ điều tra rõ ràng, sẽ trả lời đại nhân về vấn đề này.”
Diệp Đình Yến nói: “Có lẽ, thần có thể giúp nương nương giải quyết khốn cảnh lúc này đấy?”
Lạc Vi thản nhiên nói: “Ồ?”
Diệp Đình Yến cố sức chống đỡ cơ thể, ngồi thẳng người dậy: “Tiểu Bùi đại nhân tuổi trẻ lỗ mãng, thần sẽ khuyên hắn, giao việc này cho thần xử lý.
Bệ hạ muốn dùng thần, đúng lúc cũng cần có chút cơ hội, nói miệng không bằng chứng, nương nương không chịu tin thần cũng đúng thôi.
Đợi đến lúc thích hợp, thần đến cầu kiến nương nương, hy vọng nương nương sẽ không tỏ ra xa lạ như lúc gặp mặt trên đường nữa nhé.”
Lạc Vi nâng mi mắt, bình tĩnh nhìn hắn, hắn cũng vậy.
Mãi đến khi Yên La ở bên ngoài cửa sổ hoa thúc giục: “Nương nương, bệ hạ đến Tây Viên rồi.”
Sau đó Lạc Vi đứng dậy và rời đi mà không trả lời hắn.
Trước khi rời đi, nàng liếc mắt nhìn thoáng qua, thấy trong tay Diệp Đình Yến vẫn đang cầm chiếc lá mà nàng thả rơi.
*
Khi Lạc Vi đến, Tống Lan và Ngọc Thu Thật đã đi tới bên ngoài Ngự Hoa Viên nơi xảy ra chuyện, nàng mặc kệ nước bùn trên mặt đất, gặp mặt liền khom người thỉnh tội: “Thiếp vô năng.”
Tống Lan nhận lấy chiếc dù từ tay cung nhân, đỡ cánh tay nàng: “Hoàng hậu xin đứng lên.”
Để tránh mưa, một số người đều đang đứng ở dưới mái hiên.
Lạc Vi nhìn màn mưa mờ mịt.
Sợ sẽ bỏ sót chi tiết gì đó, thi thể còn chưa được vớt ra khỏi miệng giếng.
Trong Ngự Hoa Viên tràn ngập một mùi thơm lạ, hoàn toàn át đi mùi của xác chết.
Nghe nói cung nhân đó cũng vì ngửi thấy mùi thơm lạ này mới đến miệng giếng.
Tống Lan khẽ nhíu mày, còn chưa mở lời, Lưu Hi đã hiểu ý tiến lên một bước, quát: “Cung nhân ở Tây Viên đâu, còn không tới nói rõ đầu đuôi ngọn ngành?”
Chưởng sự túc trực đã gọi tất cả cung nhân trong Tây Viên đến đây từ lâu.
Một đám người đang quỳ ở cách đó không xa, quỳ ở đầu tiên chính là một tiểu cung nữ, người đầu tiên nhìn thấy thi thể và làm ầm lên.
Sau khi nghe Lưu Hi quát lớn, tiểu cung nữ rê đầu gối hai bước, nơm nớp lo sợ khấu đầu nói: “Bệ hạ vạn tuế, nương nương thiên tuế, tiểu, tiểu nhân…”
Cô muốn mở miệng nói, thế nhưng vì còn trẻ tuổi nên quá căng thẳng, gần như không nói nên lời.
Bùi Hi quỳ ở một bên bỗng thở dài, nói: “Bệ hạ, cung nhân nhát gan, không bằng để thần nói đi.”
Tống Lan cũng đang quan sát người trước mặt, nghe hắn nói vậy, liền đáp: “Được.”
Bùi Hi hắng giọng một cái, nghiêm mặt nói: “Thần và Diệp đại nhân có quan hệ thân thiết, nghe nói huynh ấy bị thương nên đã theo Lục thị vệ và một vị nội nhân khác đến thăm.
Nhưng không khéo trời mưa, Tây Viên hoang phế, chúng thần đi nhầm đường.
Vốn định tìm người hỏi đường, không ngờ lại chạm mặt cung nhân này.”
Cung nữ run run nói: “Tiểu nhân mạo phạm…”
Bùi Hi nói: “Không sao, thần thấy cung nhân này cực kỳ hoảng sợ, miệng cứ hét lên ‘có ma’, cảm thấy rất kiêng kị nên tạm thời gọi lại, bảo cô ấy nói rõ rồi cùng cô ấy đến đây.”
Ngọc Thu Thật “Hừ” một tiếng, nghi hoặc nói: “Nếu là như vậy, vì sao Kim Thiên Vệ lại tới nhanh như vậy? Lẽ ra sau khi Kim Thiên Vệ biết được, chẳng phải nên bẩm báo với bệ hạ và nương nương trước rồi mới điều động nhân lực sao? Vừa rồi khi Lục thị vệ tới, thần còn tưởng rằng có rất nhiều học trò sĩ tử đụng phải chuyện này.
Hiện tại xem ra chỉ có mấy người này…”
Lạc Vi nghe hiểu trong lời của Ngọc Thu Thật còn có ý khác.
Nếu không phải Kim Thiên Vệ tự ý chủ trương, chuyện này hẳn đã không ầm ĩ đến vậy.
Kim Thiên Vệ bao vây Tây Viên, Đế Hậu và Tể phụ cùng nhau rời tiệc, cho dù mọi người ở Điểm Hồng Đài không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng có thể đoán được trung cung có biến.
Lục Hằng toát mồ hôi lạnh, hai chân mềm nhũn quỳ xuống mặt đất: “Bệ hạ thứ tội! Là thần đường đột, vừa nghe có chuyện xảy ra, đã vội triệu tập nhân lực.”
Tống Lan lạnh lùng nhìn hắn, cũng không kêu hắn đứng dậy: “Hôm nay ngươi quá sơ suất.”
Hắn quay đầu, nói với Bùi Hi: “Ngươi nói tiếp đi.”
“Vâng,” Sắc mặt Bùi Hi vẫn như cũ, “Thần theo vị cung nhân này tới Tây Viên, mới hiểu lời cô ấy nói.
Hóa ra là khi cô ấy đang quét dọn, bỗng phát hiện dây xích khóa trên cửa Ngự Hoa Viên ở phía Nam Tây Viên bị đứt.
Cô ấy đẩy cửa đi vào thì ngửi thấy mùi khác thường.
Sau đó lập tức phát hiện cái giếng trong vườn có một xác chết, liền hoảng sợ xông ra khỏi cửa.
Bên này của Ngự Hoa Viên tình cờ là con đường mà mọi người đang đi lạc, cô ấy chạy không bao lâu thì đụng phải chúng thần.”
Lời nói của hắn rõ ràng, đầy đủ mạch lạc, trong chốc lát đã giải thích rõ ràng nguyên nhân hậu quả.
Đúng như dự đoán, sau khi hắn nói xong, Lạc Vi nghe thấy Tống Lan khen ngợi: “Ngươi rất có quy củ, đứng lên đi.”
Nhưng Bùi Hi không lập tức đứng dậy đáp lại, hắn vẫn quỳ ở đó nói: “Thần đảm nhận chức giám sát Ngự Sử, thấy chuyện này không thể không quản.
Nếu trung cung không thể tra rõ, thần ở chức vị này nên lo lắng về việc Hoàng hậu điện hạ quản lý không nghiêm.”
Hắn vừa nói xong, liền dập đầu sát đất.
Xưa nay Tống Lan ghét nhất là đám người ồn ào của Ngự Sử Đài, chuyện gì cũng phải chõ mõm vào mới được.
Nếu không phải lúc này Ngự Sử đang ở đây làm lớn chuyện hơn, vốn dĩ hắn cũng không cần đặc biệt đến đây.
Vừa nghe hắn nói một tràng, Tống Lan còn tưởng đã gặp được người có mắt nhìn.
Không ngờ hắn không sợ uy quyền, bất kể trường hợp nào cũng đều cứng như đá.
Tống Lan nhất thời cảm thấy đau đầu: “Ngươi tên –“
Lạc Vi tiến lên một bước, trả lời: “Bản cung đã biết, trong vài ngày tới nhất định sẽ cho Ngự Sử Đài một lời giải thích.
Tiểu Bùi đại nhân, ngươi cứ đứng lên đi.”
Bùi Hi thu lại ánh mắt đứng dậy, không siểm nịnh cũng không kiêu ngạo nói: “Tạ ơn nương nương.”
Tống Lan muốn nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện này, nên hắn cao giọng nói: “Kim Thiên Vệ đâu?”
Lục Hằng vội đáp: “Bệ hạ.”
“Cho ngươi cơ hội lấy công chuộc tội, chuyện này xảy ra ở nội cung, nếu Hoàng hậu không thể đưa ra một lời giải thích, e là Ngự Sử Đài sẽ làm ầm lên.
Ngươi cùng Nội Thị Tỉnh giúp Hoàng hậu điều tra, còn Ngự Sử Đài –“
Hắn nói đến đây, đột nhiên dừng lại.
Đại khái Lạc Vi cũng đoán được hắn suy nghĩ cái gì, nàng mở lời thăm dò: “Tiểu Bùi đại nhân còn trẻ, theo thiếp thấy, chi bằng để Diệp đại nhân đi theo hỗ trợ sẽ ổn thỏa hơn.
Vừa rồi thiếp đã hỏi ngự y rồi, mặc dù hắn khoét thịt, nhưng không hề tổn thương đến gân cốt.
Huống hồ mấy ngày nay bệ hạ vốn muốn để hắn ở lại trong cung tĩnh dưỡng.
Hắn là ngoại thần, làm như vậy sẽ không thích hợp, nhưng nếu lấy lý do tra án để hắn ở lại Quỳnh Đình cũng không phải không thể.”
Còn chưa đợi Tống Lan lên tiếng, Bùi Hi đã nói: “Gần đây thần cũng phải theo quan trên điều tra một việc quan trọng khác, thần cảm thấy nương nương nói rất đúng.”
Tống Lan được đúng như ý nguyện, không hề phản đối: “Cứ như vậy đi.”
Ngọc Thu Thật vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ liếc nhìn Lạc Vi, khẽ nói: “Chuyện của nội cung, nương nương cần phải điều tra cẩn thận.
Trong cung xảy ra chuyện này giữa lúc thịnh yến đã là thất đức.
Nếu như không điều tra được kết quả, nương nương…”
Ngày hôm nay ông ta nhằm vào Diệp Đình Yến, do hơi nóng vội nên đã đánh mất cơ hội.
Hiện tại cũng không có cớ ngăn cản, đành phải đâm Lạc Vi vài câu.
Lạc Vi nhếch khóe môi, thờ ơ trả lời: “Phiền Thái sư lo lắng rồi.”
Nói xong, nàng gọi một tiếng: “Phùng Ưng.”
Lục Hằng nửa quỳ đáp: “Nương nương, có thần.”
“Hôm nay ngươi đường đột.” Lạc Vi cau mày nói, “Ngươi cho Kim Thiên Vệ tra hỏi từng cung nhân ở Tây Viên, rồi tự mình đi lĩnh phạt đi.”
Nàng nhìn quanh một vòng, phân phó mọi người: “Nội Thị Tỉnh giao thi thể này cho ngỗ tác, nghiệm xét thật cẩn thận sau đó đến Quỳnh Hoa Điện bẩm báo lại.
Nơi này không thích hợp cho người đến, Kim Thiên Vệ canh giữ tạm thời khóa cửa Tây Viên lại, về phần…”
Ánh mắt Lạc Vi đảo qua cung nữ đang run rẩy quỳ rạp trên mặt đất: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi, là người ở đâu?”
Cung nữ kia không dám ngẩng đầu, chỉ đáp: “Nương nương, tiểu nhân năm nay mười lăm, là người Vĩnh Châu, tiến cung hầu hạ từ Thiên Thú năm đầu tiên.
Trước đây trồng hoa ở nhà ấm(1), mới được phân đến Tây Viên một năm trước ạ.”
(1)Là môi trường cách biệt để trồng cây trồng hoa giống nhà kính ngày nay á.
“Thiên Thú năm đầu tiên…” Lạc Vi lặp lại một lần, “Sau vụ án này, ngươi đi theo bản cung đến Quỳnh Hoa Điện đi.”
Cung nữ bất ngờ, vui mừng cuống quýt dập đầu: “Vâng ạ, đa tạ nương nương.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...