Vu Giai Lập vô cùng không thích Hồ Thu Nhạn. nàng vốn định sau khi đưa Tề Hạo Nhiên về thì nàng cũng đi luôn, nhưng khi Hồ Thu Nhạn đi từ trên lầu xuống, thấy Tề Hạo Nhiên liền nũng nịu gọi một tiếng “biểu ca”, ngay sau đó chạy xuống lầu, thân thiết kéo lấy cánh tay hắn, cũng không thèm chào hỏi nàng, chỉ lo oán trách.
“Vì sao huynh không để ý đến muội, để người ta lẻ loi một mình ở nơi không quen thế này, làm cả ngày nay muội cũng không dám xuống lầu. Nơi này vừa bẩn vừa loạn, không hiểu sao huynh lại phải trở về nơi này? Kinh thành so với nơi này còn tốt hơn gấp mấy trăm lần?”
Vu Giai Lập nhất thời nheo mắt lại, Tề Hạo Nhiên đưa tay trái ra, hơi dùng lực rút cánh tay mình ra khỏi tay Hồ Nhạn Thu: “Ngoài đường phố lôi lôi kéo kéo, còn ra thể thống gì?” Nàng dùng lời nói nghiêm khắc dạy dỗ đối phương, nhưng quên mất vừa rồi trên đường phố nàng cũng làm ra động tác giống như vậy.
Hồ Thu Nhạn sững sờ, lúc này mới nhìn về phía Vu Giai Lập: “Là ngươi? Ngươi dựa vào cái gì mà quản việc nhà của ta?”
“Việc nhà của ngươi?”
Minhnguyetgiatrang.wordpress.com
Nàng cười càng thêm lạnh lùng, vẫn ung dung hỏi Tề Hạo Nhiên: “Ngươi và nàng là người một nhà, vậy ta và ngươi là cái gì?”
Hắn ho khan nói: “Thu Nhạn, đây là Bạch gia Nhị tiểu thư, muội cũng có thể gọi nàng là Vu Đại tiểu thư.”
“Cái gì mà Nhị tiểu thư với Đại tiểu thư? Muội không phải là nô tài của Bạch gia, muội không cần phải gọi nàng như vậy!”
Lời này của Hồ Thu Nhạn đã chọc giận Vu Giai Lập, bởi vì nàng luôn cảm thấy lời này giống như nói giữa Tề Hạo Nhiên và nàng chỉ là quan hệ chủ tớ của Bạch gia, nhưng nàng vừa mới chớp mắt đã bị hắn nhìn ra tâm tư, hắn kéo lấy cổ tay nàng một cái nói: “Tiểu thư người đi về trước đi, sáng mai ta lại đến tìm người để bàn bạc một chút về lộ trình hồi kinh.”
Nhìn hai ngươi một chút, bỗng nhiên nàng cười một tiếng: “Không mời ta lên trên lầu ngồi một chút sao? Ngươi cũng quá khách khí với ta rồi, nếu không tối nay ngươi hãy trở về phủ ngủ đi, phòng của ngươi vẫn không có gì thay đổi cả.”
Trong lòng Tề Hạo Nhiên biết nàng đang cố ý đối nghịch với Thu Nhạn, đang suy nghĩ xem làm cách nào khuyên nàng ngoan ngoãn trở về nhà, thì Hồ Thu Nhạn lại rất không biết điều mở miệng.
“Không nên bởi vì ngươi đã từng là tiểu thư của huynh ấy thì có thể sai khiến huynh ấy làm việc này việc kia, không phải huynh ấy muốn báo ơn thì huynh ấy sớm đã có cách làm ăn khác, thăng quan tiến chức nhanh chóng rồi. Nếu Bạch gia các ngươi có lòng tốt, thì hãy mau thả huynh ấy đi để cho huynh ấy có thể làm chuyện mình muốn làm, đừng tiếp tục làm liên lụy huynh ấy nữa!”
“Thu Nhạn!” Hắn bỗng nhiên nghiêm nghị gọi tên của nàng, mắt thấy sắc mặt của Vu Giai Lập càng ngày càng tệ, hắn chỉ sợ nàng sẽ nổi giận vì vậy cướp lời trước nghiêm túc quở trách biểu muội: “Chuyện của huynh và Bạch gia không tới lượt muội nhúng tay hỏi đến! Muội trở về phòng trước đi, đừng để cho huynh phải hối hận khi mang theo muội đến đây.”
Có lẽ là hắn chưa bao giờ dùng giọng nói nghiêm nghị như vậy, nói chuyện với nàng, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồ Thu Nhạn ẩn chứa nước mắt, sau đó nàng xoay người chạy lên lầu.
Vu Giai Lập cười như không cười nhìn hắn: “Ngươi lại dám đối xử với giai nhân như vậy? Không sợ nàng hờn giận ngươi sao?”
“Ta sợ người tức giận.” Hắn cười cười với nàng: “Người cũng cần phải trở về đi.”
“Dỗ dành ta đi, để ngươi trở về dỗ nàng sao?” Nàng bĩu môi: “Vừa rồi ngươi không muốn cùng ta lên kinh, có phải là sợ ta làm hỏng chuyện tốt của ngươi và nàng ta hay không?”
Hắn thở dài: “Đúng vậy.”
“Cái gì?”
Mày liễu của nàng dựng lên, chọc cho hắn vừa cười vừa đưa tay lên mũi nàng vuốt một cái: “Chọc người thôi, ngày mai lại nói chuyện tiếp.”
Mặt của nàng đỏ lên, nơi bị ngón tay hắn vuốt qua hơi ngứa một chút, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp, vui mừng, không nói ra được đây là tư vị gì.
Mặc dù trăm ngàn lần không muốn, nhưng vẫn chỉ có thể đưa mắt nhìn hắn đi vào khách điếm, mắt thấy hắn đã đi đến cửa, nàng lại không nhịn được hỏi: “Này, ngươi không phải…”
“Cái gì?” Hắn quay đầu lại nghi ngờ nhìn nàng.
Nàng cắn môi lớn tiếng hỏi: “Ngươi không phải muốn cưới nàng chứ?”
Hắn trừng mắt nhìn nàng, thầm lặng cười một tiếng: “Sẽ không.”
Câu trả lời này làm cho nàng cười rực rỡ không còn tâm trí trù tính gì nữa.
“Ta đi trước đây, sáng mai ngươi hãy đến tìm ta!” Nàng vẫy vẫy tay, rồi tung tăng rời đi.
Tề Hạo Nhiên nhìn bóng lưng của nàng liền bị thất thần trong chốc lát.
Nha đầu thần kinh này, tại sao bỗng dưng lại hỏi hắn cái vấn đề này? Hỏi xong, lại như không vướng bận gì mà đi mất, bỏ lại hắn ở nơi này thật lâu không thể bình tĩnh được.
Ai da, tối nay hắn lại suy nghĩ lung tung rồi…
Vu Giai Lập cũng không biết, tại sao khi mình lấy được câu trả lời phủ nhận của Tề Hạo Nhiên lại vui vẻ như vậy, trên đường về nhà tâm tình của nàng rất tốt, cho đến khi đi tới cửa phủ thì chợt thấy một bóng người ở phía xa lóe lên một cái rồi biến mất, làm cho nàng lập tức cảnh giác.
Nhìn bóng người kia lén lén lút lút, quả thực không giống người tốt lành gì. Đông Xuyên này không tính là quá lớn, cũng không coi là quá nhỏ, nhân sĩ võ lâm cũng có qua lại, hễ là người bản xứ trong võ lâm thì trên căn bản nàng đều biết, cái bóng đen kia rõ ràng là người có luyện võ, thế nhưng nàng lại không có một chút ấn tượng nào.
Vì vậy nàng giả vờ như muốn vào cửa, nhưng chợt lách người nhảy lên tường viện ở phía đối diện, liếc mắt liền phát hiện ở một khúc quanh ngoài tường, bóng đen kia đang đứng nói gì đó cùng một người khác. Nàng nằm sấp ở trên mép tường, cẩn thận tránh bị đối phương phát hiện, vừa vặn có thể nghe rõ lời nói của đối phương.
“Đây chính là nhà của Đại tiểu thư đó, thế nhưng cha mẹ nàng đều không phải người dễ trêu chọc, ta thấy chuyến này chúng ta không nên cùng nàng cứng đối cứng.”
“Vậy huynh đệ ta liền tặng không cho nàng một cái mạng sao? Nàng giết người coi như là giết uổng công sao?”
Thì ra hai người kia là nhằm vào nàng mà đến sao? Nói tới giết người, đúng là mấy ngày gần đây nàng đã giết qua một người, chính là hái hoa đạo tặc Hoa Phi Hương tiếng xấu nổi danh ở Đông Nhạc. Nếu hai người kia là huynh đệ của hắn thì cũng không phải là thứ tốt lành gì, hình như đúng là Hoa Phi Hương còn có một đệ đệ thường xuyên cùng hắn đi khắp nơi làm chuyện xấu, đại khái tên là Hoa Phi Hồng thì phải? Hừ, tám chín phần đúng là tên gia hỏa sắc mặt trắng nhợt này rồi.
Minhnguyetgiatrang.wordpress.com
Nang nâng má, nghĩ xem làm sao để thu phục bọn họ, vì dân trừ hại, liền nghe hai người kia nói: “Hai ngày nay Quỳnh Dao lâu ở đầu phố đông, có một tiểu mỹ nhân bộ dạng rất xinh đẹp tới ở, không bằng chúng ta hãy qua bên kia vui vẻ một chút, rồi quay lại đây nghĩ cách đối phó với vị Đại tiểu thư này.”
Vu Giai Lập giật mình, tiểu mỹ ở Quỳnh Dao lâu? Sẽ không phải là Hồ Thu Nhạn chứ? Nàng rất coi thường nha đầu kia, nhưng nếu muốn nàng trơ mắt nhìn nàng ta rơi vào trong tay kẻ xấu, thì nàng tuyệt đối không thể.
Chỉ thấy sâu thẳm trong đôi mắt đẹp của nàng bắn ra tinh quang, đôi môi anh đào xinh đẹp màu hồng phấn mím lại, tính toán kế hoạch.
Đêm khuya rất nhanh đã tới, Tề Hạo Nhiên vừa mới trải giường xong, thay ra áo áo ngoài trắng như tuyết, muốn đọc sách một lúc rồi đi ngủ, cửa phòng bỗng nhiên bị người khác gõ nhẹ. Hắn mở cửa phòng, chỉ thấy biểu muội cúi thấp đầu, vẻ mặt đầy thẹn thùng đứng ở đó, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
“Thu Nhạn có chuyện gì không?”
“Biểu ca, muội có lời muốn nói với huynh!” Giống như là lấy hết dũng khí, Hồ Thu Nhạn ngầng đầu một cái, đôi mắt sáng ngời chăm chú nhìn hắn, thâm tình khẩn thiết nói: “Muội muốn hỏi huynh…có thích muội không?”
Tề Hạo Nhiên ngẩn ra, mặc dù đáy lòng biết rõ, nhưng hắn không đành lòng nói toạc ra, liền cười nói sang chuyện khác: “Nếu biểu ca không thích muội, thì làm sao cùng muội đi khắp nơi được? Đứa bé ngoan, đừng dở tính khí trẻ con nữa, bạn đêm gió lạnh mau trở về ngủ đi.”
“Biểu ca, huynh biết muội nói không phải là tình cảm huynh muội mà.” Nàng cắn chặt hàm răng: “Muội và huynh đã ở chung một chỗ nhiều năm như vậy, ngày thường muội cũng vì huynh mà bận trước bận sau, muội không tin huynh thông minh như vậy mà không hiểu tâm ý của muội. Đầu năm nay nương muội còn hỏi qua ý tứ của phụ thân huynh, nhưng phụ thân huynh nói tuổi tác của huynh còn nhỏ chưa thích hợp nói đến chuyện hôn sự, muội không biết đây rốt cuộc là ý của phụ thân huynh, hay là huynh vẫn cố ý gạt muội?”
Thấy nàng quyết định hỏi rõ, hắn không thể làm gì khác hơn là trịnh trọng trả lời.
“Thu Nhạn, cảm ơn một mảnh chân tình của muội đối với huynh, đáng tiếc huynh chỉ có thể phụ lòng muội, chúng ta có thể làm huynh muội tốt của nhau, nhưng không thể làm phu thê được.”
“Tại sao?” Khuôn mặt nàng đầy bi thương khiến cho người khác cũng cảm thấy đau lòng.
Tề Hạo Nhiên ôn nhu khuyên giải: “Không phải người xưa thường có câu: Nguyện cầu người hữu tình trong thiên hạ sẽ thành thân thuộc sao, là chuyện kiếp trước định chớ sai nhân duyên sao?”
“Có thể thấy nhân duyên chính là trời đã định sẵn từ trước, không phải do mình. Tình cảm đời này của huynh…không thuộc về muội.”
Hồ Thu Nhạn vội vàng phản bác: “Làm sao huynh biết tình cảm của huynh không thuộc về muội? Biểu ca, huynh sợ muội ngang ngược kiêu ngạo, cho nên không dám phát sinh tình cảm với muội sao? Muội biết mình có chút điêu ngoa, nhưng muội sẽ sửa đổi.”
Hắn ôn nhu lắc đầu nhìn nàng xin lỗi: “Thu Nhạn, loại chuyện này cưỡng cầu cũng không được, không cần cố gắng chiều theo ý nghĩ của người khác mà sửa đổi tính cách của mình. Nếu muội đã cố tình muốn hỏi cho rõ, thì huynh chỉ có thể nói….Huynh đã có người trong lòng rồi, bởi vì có nàng cho nên trong lòng huynh không thể chứa thêm được người nào khác nữa, muội hiểu không?”
Sắc mặt nàng đại biến: “Huynh…Trong lòng huynh có người rồi ư? Là ai?
Tề Hạo Nhiên trầm ngâm, cuối cùng không trả lời: “Tối nay muội nên trở về nghỉ ngơi đi, sau này huynh sẽ nói cho muội biết.”
Hồ Thu Nhạn vẫn muốn hỏi tiếp, bỗng nhiên trên người tê rần, không hiểu tại sao liền ngất đi. Tề Hạo Nhiên kinh ngạc muốn đưa tay đỡ, lại bị một cánh tay ở bên ngoài gạt ra.
“Tiểu thư?” hắn kêu lên.
Nhưng sắc mặt của Vu Giai Lập lại không dễ nhìn, khuôn mặt đẹp của nàng nghiêm túc, lạnh lùng ra lệnh: “Tránh ra, ta muốn mang nàng vào.”
“Người…” Tề Hạo Nhiên khó hiểu nhưng vẫn nhường đường cho nàng.
Vu Giai Lập là người luyện võ, không tốn sức dễ dàng đã mang được Hồ Thu Nhạn đi vào phòng.
“Tiểu thư, người làm gì vậy?” Hắn kinh ngạc nhìn nàng nhét Hồ Thu Nhạn xuống gầm giường, đây là sàn nhà mà!
“Xuỵt! Đừng lên tiếng” Sau khi nàng giấu người thật kỹ, mới đẩy hắn vào trong màn, thấp giọng nói: “Đi vào núp kỹ.” Tiếp theo nàng cúi người cũng đi theo vào trong màn trướng, sau đó cẩn thận kéo cửa màn, nín thở, ngưng thần nằm ở phía ngoài giường giống như đang chờ người nào đó.
Tề Hạo Nhiên lập tức hiểu ra, nhẹ giọng hỏi: “Có người muốn tới đây sao?”
“Ừ.” Nàng đơn giản khẽ đáp một tiếng.
“Vậy thì hãy báo quan đi.”
“Ngu ngốc, không thấy kẻ xấu, quan phủ sẽ đến sao?” Nàng lại bắt đầu dạy dỗ hắn.
Đúng là Tề Hạo Nhiên chưa bao giờ hành tẩu giang hồ, đối với chuyện giang hồ cái gì cũng không biết, ở trong lòng hắn nếu làm điều phi pháp đều phải giao cho quan phủ xử trí.
“Nhưng sàn nhà lạnh như vậy, Thu Nhạn nằm ở đó chỉ sợ sẽ bị lạnh mà sinh bệnh, hay để nàng sang một phòng khác…”
“Im miệng! Bây giờ không phải là thời điểm để ngươi thương hương tiếc ngọc” Nàng nghiêm nghị ngăn lời hắn lại.
Qua một lúc lâu, bỗng nhiên phát hiện phía sau lưng không có tiếng động gì, Vu Giai Lập không nhịn được quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hắn ngồi ở đó cười như không cười nhìn mình, cả người nàng lại bắt đầu không được tự nhiên: “Ngươi cười cái gì?”
“Tiểu thư, người đang giận ta à?” Lần này trở lại nàng đã tức giận hắn nhiều lần, nhưng lúc nãy chia tay nàng rõ ràng vẫn còn rất vui vẻ vì sao chỉ chớp mắt một cái, nàng lại tức giận rồi?
Vu Giai Lập âm thầm cắn răng, bực bội vì mình đã bị hắn nhìn thấu, có điều nàng càng tức giận hơn khi nghe lén được cuộc đối thoại vừa rồi.
Vừa từ cửa khách điếm chạy lên lầu, nàng liền nhìn thấy Hồ Thu Nhạn chạy tới gõ cửa phòng hắn, vì vậy tâm tư liền động, cũng đi theo phía sau nàng ta, muốn nhìn xem nàng ta định làm gì, thật không ngờ đêm khuya nàng ta chạy đến tìm hắn làm ra chuyện kinh thế hãi tục là thổ lộ cõi lòng.
Thời điểm nghe được hắn dùng lời nói uyển chuyển từ chối, trong lòng nàng còn vui vẻ một trận, nhưng khi nghe thấy Tề Hạo Nhiên trịnh trọng nói hắn đã có người trong lòng, thì tâm tình vui vẻ đó thoáng chốc liền biến mất không thấy tăm hơi, một trận bất an, phiền não xuyên qua toàn thân, khiến cho nàng không có dũng khí để tiếp tục nghe nén nữa.
Mà bây giờ hắn lại còn hỏi nàng có phải đang tức giận không? Nàng dĩ nhiên rất tức giận! Giận…Giận cái gì chứ! Phải gọi là nản lòng mới đúng. Hồ Thu Nhạn nói đúng, nàng không nên trói buộc hắn nữa. Quản trong lòng hắn thích ai làm gì, nàng dựa vào cái gì mà quản?
Mặc dù đạo lý này nàng vẫn hiểu, nhưng tức thì vẫn thấy tức.
Lại lần nữa đưa lưng về phía hắn, không nói tiếng nào, đây chính là biểu hiện duy nhất cho cơn giận của nàng.
“Ta làm gì sai khiến cho người tức giận vậy?” Bàn tay của hắn giống như có lửa cố ý để lên trên vai nàng, khẽ đẩy đẩy.
Nàng bất ngờ trở mình, nhảy một cái ngồi dậy: “Ngươi còn hỏi? Còn hỏi?”
Hắn kinh ngạc nhìn nét mặt đang đỏ lên của nàng, vẫn không biết rốt cuộc tại sao nàng tức giận như vậy. Từ nhỏ đến lớn, tính tình của nàng đúng là có chút hỉ nộ vô thường nhưng hắn đều nhìn thấu, duy nhất chỉ có lần này nàng tức giận không có lý do làm cho hắn không thể nào nhìn thấu. Vì vậy hắn chỉ có thể cười khổ một tiếng, sờ mũi: “Được rồi, ta không hỏi nữa nhưng người cũng đừng kích động quá, vừa rồi thiếu chút nữa thì đụng vào mũi của ta.”
“Biết mũi của ngươi đẹp rồi, nhưng cũng không trở thành bảo bối được.”
Nàng liếc mắt nhìn mũi hắn một cái, trên giường nhỏ chật hẹp, gương mặt của hai người gần trong gang tấc, từ sau khi hắn trở về nàng vẫn chưa nhìn kỹ hắn ở khoảng cách gần như vậy.
Khó trách Hồ Thu Nhạn có tình cảm thắm thiết với hắn như vậy, cũng khó trách nghe nói hắn ở kinh thành rất được các vị quý phụ và tiểu thư sủng ái, ngay cả nàng quen biết hắn lâu như vậy đột nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn, trái tim cũng không nhịn được mà đập bình bịch.
Đáng chết là hắn lại giống như hoàn toàn không biết, hắn có tố chất trêu hoa ghẹo nguyệt, đối mặt với tất cả mọi người đều hòa nhã dễ gần!
Nàng bỗng nhiên đưa tay che môi hắn lại: “Không cho cười.” Sau đó lại bá đạo, vô lý ra lệnh: “Sau này không cho phép ngươi tùy tiện cười với người khác nữa, có nghe hay không?”
Môi của hắn rất ấm áp dán vào lòng bàn tay của nàng, bàn tay nàng che lên nửa gương mặt hắn, có thể thấy rõ ràng đôi mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó lại hiện lên nụ cười.
“Ta cười rất khó nhìn sao?” Tề Hạo Nhiên kéo bàn tay nàng xuống, không để cho nàng nhận ra bàn tay nhỏ bé của nàng đang nằm trong lòng bàn tay mình.
“Không, nhưng mà ta không thích ngươi cười cho người khác nhìn.”
Nàng nhíu lông mày lại, tiếp tục giữ vững yêu cầu không hợp lý của mình.
Thân thể của hắn nghiêng về phía trước, vừa vặn chống đỡ ở hai bên thân thể nàng, vây nàng ở trước người mình, cúi đầu nói: “Dường như lần này ta trở về làm cho người rất phiền não? Tiểu thư, người đang phiền não chuyện gì? Số lần người cau mày với ta, so với lúc nhỏ nhiều hơn rất nhiều.”
Minhnguyetgiatrang.wordpress.com
Hắn không nên kề sát nàng như vậy. Trong lòng Vu Giai Lập kêu to, bị hắn nhìn kỹ như vậy, xương cốt toàn thân nàng gần như mềm nhũn ra rồi, trừ trái tim đập loạn nhịp nàng còn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trong tầm mắt chỉ còn lại hình ảnh đang tươi cười và ánh mắt ôn nhu của hắn, cùng với đôi môi đẹp có thể ăn thay cơm của hắn mà thôi.
Không biết khi dán lên sẽ có cảm giác như thế nào? Có phải là rất mềm mại ấm áp không? Dán lên cũng không phải chuyện gì lớn bởi vì khi còn bé nàng đã từng hôn hắn rồi…Nàng nghĩ như vậy, nhưng mà nàng không nghĩ tới mình lại làm như vậy thật! Bỗng nhiên im hơi lặng tiếng chiếm giữ môi hắn, cho đến khi nhiệt độ trên môi hắn trở nên rất nóng như bị sốt thì nàng mới đột nhiên bừng tỉnh.
Minhnguyetgiatrang.wordpress.com
Trời ạ! Nàng đang làm cái gì đây! Chẳng biết thẹn thùng gì cả!
Khi còn bé nàng đã từng hôn hắn, nhưng lần kia là bởi vì hắn giúp nàng làm một cái tua kiếm, để nàng treo lên trên cây đoản kiếm mới lấy được từ chỗ phụ thân nàng. Nhìn cái tua màu đỏ tươi bay múa, lúc đó nàng rất hưng phấn ôm chầm lấy cổ mà hôn hắn tới tấp.
Năm đó nàng sáu tuổi, hắn bảy tuổi.
Nhưng hôm nay nàng đã mười bảy tuổi, hắn mười tám tuổi rồi.
Nàng lập tức dùng hai tay che mặt mình, chỉ cảm thấy rất mất mặt với hắn, sau đó lại nghiêng người nằm xuống.
Tề Hạo Nhiên giật mình, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần, cho đến khi nhìn bóng lưng của nàng một hồi lâu, rốt cuộc mới ý thức được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì: “Tiểu thư…” Hắn khàn giọng nói nhỏ.
“Xuỵt! Đừng lên tiếng!” Giọng nói của Vu Giai Lập bỗng nhiên thay đổi, hắn cũng lập tức im lặng, bởi vì bọn họ đều đã phát hiện, trong màn đêm có hai bóng người đồng thời leo qua cửa sổ vào trong phòng.
Tề Hạo Nhiên căng thẳng một chút, theo bản năng muốn bảo vệ nàng, thế nhưng Vu Giai Lập lại đè chặt cánh tay của hắn, tỏ ý bảo hắn nằm xuống đừng làm ra động tĩnh gì.
Bên trong phòng, lời nói thì thầm của hai người trong màn đêm tĩnh mịch bay tới!
“Trên giường có hai người…”
“Xem ra nha đầu kia cũng không phải là hoàng hoa khuê nữ.”
“Chế trụ nam nhân kia trước!”
Tề Hạo Nhiên đang nằm ở bên cạnh Vu Giai Lập, hắn không biết mình nên làm cái gì, nhưng Vu Giai Lập làm bộ như ngáp một cái, nghiêng người bỗng nhiên ôm lấy hông của hắn, dán chặt trước ngực hắn giống như là đang ngủ say vậy.
Theo động tác này, mùi thơm thoang thoảng trên mái tóc nàng chui vào lỗ mũi hắn, đường cong lả lướt của phái nữ không che dấu chút nào dựa sát vào trong ngực hắn.
Hắn yên lặng để mặc nàng ôm, hồn nhiên quên mất bây giờ hai người đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, giờ phút này trong lòng của hắn, trong mắt của hắn chỉ có một mình nàng mà thôi.
Màn cửa bị người từ bên ngoài vén lên, có một âm thanh dâm tà cười nói: “Một đôi uyên ương tốt, đáng tiếc bổn đại gia muốn làm hỏng chuyện tốt của các ngươi.”
Nhưng vừa nói xong, một ngón tay nhanh như chớp bỗng điểm lên ngực hắn, hắn chưa kịp hừ một tiếng, toàn thân liền bất động đứng ở nơi đó.
Đồng bọn của hắn ở bên ngoài nghi vấn hỏi: “Thế nào? Không phải ngươi bị sắc đẹp của nha đầu kia mê hoặc, khiến cho không nói nên lời chứ?” Hắn đi tới bên cạnh đẩy một cái, đột nhiên thân thể của đối phương nặng nề ngã xuống đè lên người hắn, ngay tại lúc hắn đang kinh ngạc mà đỡ người kia thì một bóng người nhanh như tia chớp từ trên chiếc giường nhỏ lướt qua, điểm lên huyệt vị của hắn.
Trong khoảnh khắc, hai tên hái hoa tặc đều bị chế trụ.
“Ha ha, muốn làm việc phạm pháp ở trên địa bàn của bổn đại tiểu thư, các ngươi đã hỏi quá ý của ta chưa?” Từ bên trong màn trướng, Vu Giai Lập xoay mình ngồi dậy, cười ha ha.
Hai tặc nhân kia không nhận ra nàng, nhưng làm sao cũng không nghĩ đến mình sẽ rơi vào trong tay một nữ hài tử, cả hai đều khiếp sợ trừng to mắt nhìn nàng không nhúc nhích được cũng không nói ra lời.
Tê Hạo Nhiên chỉ cảm thấy ấm áp trong ngực bỗng nhiên mất đi, cảm giác buồn bã mất mát lập tức tràn đầy trong lòng.
Minhnguyetgiatrang.wordpress.com
Bên trong phòng, Vu Giai Lập vẫn còn mừng rỡ hưởng thụ kết quả thắng lợi của mình. Nàng thông báo cho tiểu nhị đi quan phủ báo án, chỉ chốc lát sau, quan phủ liền phái bổ đầu đến bắt người, quan sai tới khách sạn mang hai tên hái hoa tặc đi.
Bận bịu đã hơn nửa ngày, nàng mới chú ý đến Tề Hạo Nhiên nói: “Ta mang biểu muội của ngươi trở về phòng, chuyện hôm nay không cần nói cho nàng biết, ta không muốn bán cho nàng cái ân huệ này.”
“Vừa rồi…” Hắn chần chờ vừa muốn mở miệng, đã bị nàng lập tức cắt đứt.
“Được rồi để ta mang nàng về phòng đã, nàng ở phòng bên cạnh ngươi đúng không?”
Tiếp theo dường như nàng đang muốn trốn tránh cái gì đó, cõng Hồ Thu Nhạn về gian phòng của nàng ta. Tề Hạo Nhiên đợi thật lâu nhưng không thấy nàng trở lại, vì vậy hắn đến phòng bên cạnh tìm thì đã không thấy bóng dáng nàng đâu nữa.
Hắn cười khổ một cái, vuốt ve đôi môi đã mất đi mùi hương thoang thoảng, không biết mình nên mừng rỡ như điên, hay là dở khóc dở cười.
Bị nàng hôn trộm đây là điều mà hắn không đoán trước được, tiểu thư của hắn thật sự dám làm những chuyện kinh thế hãi tục, có lẽ cõi đời này trừ nàng sẽ không có một nữ nhân thứ hai có dũng khí và can đảm như vậy. Làm hắn mừng như điên, chẳng qua có một chút tiếc nuối! Lần kế chỉ mong người lựa chọn chủ động sẽ là hắn.
Không còn mặt mũi gặp người! Thật đúng là không còn mặt mũi gặp người nữa! Nàng nhất định là điên rồi mới có thể làm ra chuyện như vậy! Sáng mai thời điểm Tề Hạo Nhiên đến nhà, nàng…nàng thật không dám gặp hắn nữa!
Khi Vu Giai Lập về đến nhà, ngay cả cửa phủ cũng không đi, trực tiếp trèo vào sân, vừa mới chạy đến cửa phòng của mình liền nghe được người đứng ở cửa viện hỏi: “Sao trễ thế này, muội đi đâu vây?”
Giọng nói nhàn nhạt này là của tỷ tỷ, nàng chỉ có thể lúng túng quay đầu: “Không có gì, muội chỉ đi ra ngoài làm chút chuyện mà thôi.”
“Muội đứng lại.” Bạch Giai Âm lại gọi nàng một tiếng, đi nhanh đến trước mặt nàng, đỡ lấy bả vai của nàng, cần thận nhìn kỹ mặt nàng.
“Vừa rồi muội làm chuyện gì vậy, mà sao tỷ cảm thấy mặt của muội là lạ?”
Vu Giai Lập “A” một tiếng rồi sờ lên mặt mình, lập tức bị Bạch Giai Âm cười nhạo: “Xem ra là bị tỷ nói trúng rồi.”
“Tỷ gạt muội?” Phát hiện mình bị lừa, nàng tức giận dậm chân.
“Nói thật đi, tỷ có thể giúp muội nghĩ kế.”
Minhnguyetgiatrang.wordpress.com
“ Muội muốn tỷ đưa ra chủ ý gì chứ?” Vu Giai Lập hốt hoảng đi vào trong phòng, Bạch Giai Âm cũng đi vào theo.
“Nha đầu chết tiệt, muội không nói thì tưởng là tỷ không biết sao? Chẳng lẽ Tề Hạo Nhiên kia làm gì với muội rồi sao?”
“Hắn mới không làm…” Lời vừa nói ra khỏi miệng thì nàng lại phát hiện là mình bị lừa, nàng bất mãn nói: “Tỷ không nên khôn khéo như quỷ già như vậy!”
“Hắn không có? Thế thì chính là muội xuống tay với hắn sao?” Bạch Giai Âm thản nhiên nhìn muội muội đang đỏ mặt: “Không nhìn ra muội lại có can đảm như vậy, nhưng người ta có thích muội hay không? Không phải muội vẫn coi hắn như là bạn chơi lúc nhỏ hay sao?”
Vu Giai Lập bỗng nhiên rơi vào im lặng, tỷ tỷ hỏi đến mấu chốt của vấn đề. Nàng hôn Tề Hạo Nhiên là nhất thời bị “sắc đẹp” mê hoặc hay là bởi vì tình cảm nên nàng mới bị chìm vào trong đó, không liên quan đến tuổi tác, không liên quan đến giới tính, không có liên quan nào khác…” Tên kia có nói là hắn thích muội hay không?
Nàng dùng lực căn cắn môi: “Hắn đã có người trong lòng.”
“Hả?” Bạch Giai Âm nhíu mi: “Thật? Hắn nói với muội như vậy sao?”
“Hắn nói với người khác, trong lúc vô tình muội nghe được.”
“Hắn chưa nói người kia là ai sao?
“Vẫn chưa.”
Bạch Giai Âm trầm ngâm trong chốc lát, cười nói: “Được lắm, tỷ cũng cảm thấy muội không xứng với nam tử như Tề Hạo Nhiên, muội hãy sớm buông tha cho hắn chớ hy vọng hão huyền nữa!”
“Muội không xứng với hắn ở chỗ nào?” Nàng quýnh lên, nói không nên lời, bởi vì nàng quả thật rất hận người khác nói hành động của mình giống như đang giam cầm Tề Hạo Nhiên vậy. Trong chín năm này, nàng chưa phát ra bất cứ mệnh lệnh gì với hắn, cũng không để ý hắn ăn ở thế nào, làm sao tất cả mọi người đều nói hắn như là tù phạm của nàng vậy?
Bạch Giai Âm chớp chớp mắt: “Ha ha, muội là một nữ nhân thô lỗ giống như nam tử vậy, không có nửa điểm khí chất ưu nhã, lại không hiền thục, không ôn nhu, Nam tử cưới muội cũng không thể sống được nửa ngày bình yên, càng không thể trông cậy muội có thể giúp chồng dạy con, muội có điểm tốt nào chứ?
“Muội…” Lần này đổi thành Vu Giai Lập thất vọng. Nàng có ưu điểm gì chứ? Nàng biết võ công, nhấc tay lên một cái liền có thể chế trụ hái hoa tặc, nàng biết uống rượu, có thể uống ngã hết mấy đại hán vạm vỡ, nàng sẽ dạy dỗ người, lần trước một bà mai rất cứng rắn bị nàng nói cho á khẩu không trả lời được, nhưng mà…hình như những thứ này đều là vô ích!
Bỗng nhiên nàng trở nên rất tức giận, thì ra nàng tự thấy mình tốt, chứ thật ra thì cái gì nàng cũng không giỏi, phương diện nữ nhân của bản thân cũng ít, còn rất tệ, bây giờ chính nàng cũng cảm thấy mình không xứng với Tề Hạo Nhiên rồi.
“Được rồi, muội muội ngốc của tỷ, đi rửa mặt rồi ngủ đi. Không phải ngày mai hai người sẽ thương lượng chuyện hồi kinh sao? Tỷ nhớ năm ngoái Tề đại thúc trở về đã từng nói, thời điểm Hạo Nhiên hai mươi tuổi muốn cho hắn thi khoa cử một lần, nếu như đỗ liền vào triều làm việc, đến lúc đó không phải tiểu thư khuê tú muốn gả cho hắn sẽ xếp hàng dài dưới hoàng thành sao?” Nghe thấy lời này nàng cũng gấp gáp: “Vậy hắn cũng muốn làm quan sao?”
“Bình tĩnh mà xem xét, nếu muội là hắn thì muội cảm thất hắn ở lại Bạch gia chúng ta làm nô tài, giúp chúng ta trông chừng xử lý gia sản là tốt, hay tự mình ra ngoài, tự tạo dựng tiền đồ công danh tốt hơn?”
Lần nữa Vu Giai Lập bị hỏi mà á khẩu không trả lời được.
“Cho nên tỷ mới nói muội không xứng với hắn là nói thật, hoặc là nói hai người các ngươi căn bản không phải cùng một loại người, cho nên không thể nào ở chung một chỗ, chớ ôm tình cảm khi còn bé không buông, đó chỉ là tình cảm của trẻ con thôi, bây giờ đã không giống như vậy nữa rồi.
“Muội nhìn Tề hạo Nhiên kia xem, hắn vẫn là đứa ngốc chỉ biết đi theo sau lưng muội, là tiểu tử đơn thuần chỉ biết nghe muội sai khiến sao? Hắn đang làm ăn ở trong kinh, thủ đoạn rất cao, mưu tính cũng khôn khéo, không chỉ được cha mẹ khen không dứt miệng, mà người trong ngành ai không vừa kính vừa sợ hắn chứ? Chỉ có muội là một nha đầu ngốc, cho là hắn gọi muội một câu tiểu thư thì chính là hắn đang tôn kính muội như thần sao, nghe lời muội như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó sao? Ha ha”
Những lời này khiến cho Vu Giai Lập không có một chút lòng tin, nàng ủ rũ cúi đầu trở về phòng, một tia ngọt ngào còn giữ lại trong lòng cũng tan biến hoàn toàn.
Ngược lại Bạch Giai Âm đứng sau lưng nàng im hơi lặng tiếng, lộ ra một nụ cười giảo hoạt, mang theo ý xấu hiếm thấy chợt lóe trong bóng đêm rồi biến mất
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...