Việc Chiêu Hòa sai người tới bắt mình bỏ tù, Tề Hạo Nhiên cũng không sợ hãi, việc này cũng nằm trong dự liệu của hắn, cho nên khi hắn đứng trước mặt Chiêu Hòa, vẻ mặt thẹn quá hóa giận của Chiêu Hòa so với vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên của hắn, quả thực hoàn tương phản đối lập.
“Ngươi lợi hại. Thậm chí ngay cả đại ca của ta cũng mời nổi!” Chiêu Hòa tức đến không nhịn được.
Đêm qua lúc đại ca tìm tới tìm hắn đòi người, đã nói với hắn rất nặng lời, mà từ trước đến nay hắn rất kính trọng đại ca, cho nên lúc bị huynh trưởng giáo huấn chỉ có thể im lặng lắng nghe, nhưng sau khi Hồ Thu Nhạn được mang đi thì hắn thực sự nuốt không trôi cục tức này, trái lo phải nghĩ, chỉ có bắt Tề Hạo Nhiên tới mới có thể hả giận.
Tề Hạo Nhiên bình tĩnh trả lời: “Hạ thành chủ đồng ý giúp đỡ là chuyện ta vạn phần cảm kích, nhưng tại hạ cũng không có ý muốn đối nghịch với Thái tử, dù sao cũng là Thái tử bắt biểu muội của ta trước, vô cớ quấy nhiễu cuộc sống của ta, nếu dựa theo thường lệ dân gian, ta hẳn là nên báo quan xử trí, tố cáo điện hạ tội bắt cóc cất giấu người.”
“Ngươi dám!” Chiêu Hòa nổi giận vỗ thành ghế.
“Vương tử phạm pháp cũng phải chịu tội như thứ dân, đây là đạo lý mà đứa trẻ ba tuổi cũng biết.”
“Nhưng ngươi không có chứng cứ chứng minh tất cả chuyện này là do ta làm!”
Tề Hạo Nhiên cười: “Đúng vậy, chúng ta ở ngoài sáng, điện hạ ở trong tối, muốn tìm chứng cứ thật sự rất khó, cho nên ta mới mời Hạ thành chủ giúp một tay.”
“Bây giờ ngươi đã được toại nguyện? Nhưng lời ta cảnh báo, ngươi đại khái có lẽ cũng đã quên.” Chiêu Hòa lạnh lùng đánh giá Tề Hạo Nhiên, đời này còn chưa có người nào dám làm cho hắn mất hết mặt mũi như vậy, do đó hắn mới càng thêm ghét hận người này.
Không chỉ có đại ca răn dạy hắn khiến hắn thực không nhịn được, chuyện Tề Hạo Nhiên đột nhiên trì hoãn cống phẩm của Khánh Dục phường vào cung cũng kinh động phụ hoàng, phụ hoàng là người phân rõ phải trái, biết Khánh Dục phường luôn làm việc nghiêm túc, cũng sẽ không làm hỏng việc, cho nên liền hỏi người phụ trách công việc của Khánh Dục phường là hắn. Hắn tự biết đuối lý, mặc dù cũng muốn hung hăng cáo trạng Tề Hạo Nhiên, nhưng mà bất đắc dĩ khi đó đại ca lại đứng bên cạnh, thờ ơ lạnh nhạt nghe hắn trình bày lí do thoái thác, khiến hắn chỉ có thể ấp úng trả lời.
Vì thế phụ hoàng rất không vui, lệnh cho hắn nội trong ba ngày phải đưa ra câu trả lời chính xác thuyết phục, hắn trái lo phải nghĩ, cho dù không chiếm được Vu Giai Lập, cũng không thể để chuyện này trở thành vết nhơ trên con đường Thái tử của hắn, cho nên dứt khoát bất chấp bắt Tề Hạo Nhiên tới trước mặt mình.
Thế nhưng, khi Tề Hạo Nhiên thực sự đứng trước mặt hắn, hắn lại do dự, trở nên tiến thoái lưỡng nan.
Nên trừng phạt cái người khó ưa này như thế nào đây? Ra sức đánh một trăm đại bản?
Nhìn bộ dáng gầy yếu này của hắn ta, hẳn là không chịu nổi, chẳng lẽ mình muốn giao cho phụ hoàng một cỗ thi thể bị đánh chết sao?
Chiêu Hòa nhíu chặt mày, hôm nay hắn đột nhiên hiểu được một việc, chính là vì sao Chiêu Dương, vị muội muội không hề có quan hệ huyết thống kia, lúc ấy không chiếm được tình cảm của đại ca liền lấy cái chết để uy hiếp, đó không chỉ là vì thích nhưng không chiếm được nên bị ép dùng đến chiêu ngoan độc cuối cùng, còn vì khốn cảnh cưỡi hổ khó xuống mà khiến mình thực sự không khó xử, không còn mặt mũi.
“Tề Hạo Nhiên, Bản cung rất muốn biết, rốt cuộc là ai cho ngươi lá gan như vậy, để ngươi dám chống đối với Bản cung?”
Hắn cắn chặt răng rống: “Làm sao ngươi dám lấy tính mạng và tài sản của Khánh Dục phường đánh cuộc với ta? Nếu người Bạch gia biết ngươi làm như vậy, vô luận thế nào cũng sẽ không đồng ý gả Vu Giai Lập cho ngươi!”
“Nếu vì vậy mà ta phải rời khỏi Bạch gia, ta như cũ vẫn là ta. Giai Lập cần chính là con người của ta, ta cần cũng không phải là Bạch nhị tiểu thư.”
Tề Hạo Nhiên vẫn tươi cười.
Thấy hắn như vậy, Chiêu Hòa càng giận dữ, rồi lại đột nhiên quát: “Người đâu! Dẫn hắn xuống, giải vào địa lao Hoàng cung! Không có lệnh của Bản cung, ai cũng không được thả hắn ra!”
Tề Hạo Nhiên vẫn không có chút kinh hoàng thất thố nào như cũ, lại còn hơi hơi khom người, quỳ lạy đáp lễ đối với phán quyết của hắn ta: “Điện hạ, có đôi khi quá cố chấp với một chuyện, cuối cùng chịu khổ chính là mình, người nên hiểu đạo lý này.” Trước khi đi, hắn khuyến khích đáp lại bằng một câu nhàn nhạt này.
Trong lòng Chiêu Hòa đột nhiên căng thẳng, nhớ lại lúc trước Chiêu Dương suýt nữa vì tình mà chết. Chẳng lẽ lúc này hắn với Chiêu Dương giống nhau, khốn khổ vì tình sao?
Vu Giai Lập thở hồng hộc một đường chạy đến Cập Đệ lâu.
Nàng rất không thích Hạ Bằng Lan, cũng không muốn lại nợ hắn cái giao tình gì, nhưng sau khi Hạo Nhiên bị bắt, người duy nhất nàng có thể nhờ giúp đỡ cũng chỉ có thể là hắn.
Thời điểm nàng vọt vào Cập Đệ lâu, thiếu chút nữa đâm vào người trước mặt, song phương ngẩng đầu nhìn lên, đều kêu một tiếng: “Là ngươi?!”
Nói chuyện với nàng chính là người cùng đi An Tuyết Ly mà nàng đã gặp lúc trước. Hắc y nữ tử chẳng thèm nhìn nàng kia, Vu Giai Lập còn nhớ rõ tên nàng ta: Lược Ảnh.
“Ngươi ở chỗ này? Tuyết Ly tỷ tỷ cũng ở đây? A, không đúng, ta là tới tìm Hạ Bằng Lan. Ngươi có biết hắn hay không?” Nàng gần như nói năng lộn xộn.
Lược Ảnh liếc nàng một cái: “Ngươi tìm chủ nhân nhà ta làm gì?”
“Chủ nhân nhà ngươi?” Vu Giai Lập ngẩn người, bỗng nhiên hiểu được, ôm lấy cánh tay của nàng, kích động nói: “Chủ nhân nhà ngươi là Hạ Bằng Lan? Vậy Tuyết Ly tỷ tỷ chính là lão bà của Hạ Bằng Lan? Bây giờ tỷ ấy ở đâu?”
“Ngươi hỏi phu nhân hay là chủ nhân?” Nhận ra nàng đang hoảng hốt, Lược Ảnh cũng không lập tức hất tay nàng ra: “Phu nhân đang ngủ trưa, chủ nhân ở trên lầu, nhưng mà lúc này, chủ nhân không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy phu nhân.”
Minhnguyetgiatrang.wordpress.com
Lời nói của nàng còn chưa dứt, Vu Giai Lập đã bỏ lại nàng chạy về hướng cầu thang, Lược Ảnh lập tức lách người, ngăn trước mặt nàng: “Khoan đã! Ta đã nói với ngươi bây giờ không được lên lầu.”
“Ngủ quan trọng hơn, hay là cứu người quan trọng hơn?” Nàng nhún chân, giơ tay lên đẩy Lược Ảnh ra.
Nhưng Lược Ảnh đâu có dễ đối phó? Duỗi cánh tay cách nhau, lại dồn nàng xuống dưới cầu thang.
Vu Giai Lập gấp đến mức giậm chân kêu to: “Tuyết Ly tỷ! Tỷ có ở trên đó không? Tuyết Ly tỷ! Mau tới cứu mạng –“
Minhnguyetgiatrang.wordpress.com
Lược Ảnh vừa tức giận vừa buồn cười đang nghĩ nên làm thế nào đuổi nàng ra ngoài, cửa trên lầu đã mở, Hạ Bằng Lan mặt lạnh đi ra, cất giọng trách cứ.
“Lược Ảnh, bây giờ năng lực làm việc của ngươi càng ngày càng kém, sao lại cho phép người khác ở om sòm chỗ này, làm phiền phu nhân?”
Lược Ảnh cũng cảm thấy oan ức: “Chủ nhân, nha đầu kia xông thẳng vào, nói muốn gặp người, còn nói muốn tìm phu nhân. Nô tỳ đã nói với nàng là phu nhân đang ngủ trưa, nàng càng kêu to.”
Hạ Bằng Lan lườm Vu Giai Lập: “Thì ra là ngươi. Hồ Thu Nhạn đã trả lại cho các ngươi, ngươi còn ở đây ầm ĩ cái gì?”
Nàng vội vã hỏi: “Ta hỏi ngươi, Hà Triều, không, Chiêu Hòa, có phải là đệ đệ của ngươi hay không?”
Hắn nhíu mày: “Có ý gì?”
“Hôm nay hắn ta phái người tới, bắt Hạo Nhiên đi! Rốt cuộc các ngươi muốn giày vò chúng ta đến khi nào? Chúng ta cũng không có đắc tội với các ngươi, sao các ngươi có thể không nói lý lẽ như vậy?”
Nàng nói rất nhanh, từng chữ giống như hạt đậu nhảy ra ngoài, vừa có hận ý, lại vừa có lo âu, giọng nói dường như có chút nức nở.
“Giai Lập?” Sau lưng Hạ Bằng Lan lóe lên bóng dáng của An Tuyết Ly, An Tuyết Ly kinh ngạc nhìn nàng: “Xảy ra chuyện gì? Muội nói Tề Hạo Nhiên… “
“Tuyết Ly tỷ!” Vu Giai Lập vừa thấy nàng đến, tựa như thấy được thân nhân, liều lĩnh phi thân lên lầu hai, ôm lấy nàng khóc lớn lên: “Bọn họ bắt Hạo Nhiên đi! Hà Triêu, Chiêu Hòa kia, sao hắn có thể xấu xa như vậy? Muội vẫn coi huynh ấy như bằng hữu mà!”
An Tuyết Ly lập tức hiểu được, vừa nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng, vừa nhìn về phía trượng phu của mình: “Bằng Lan, chàng biết chuyện này không?”
Hắn “hừ” một tiếng: “Nàng cho là hai chúng ta cùng tính kế sao? Một người nho nhỏ ở Khánh Dục phường, hắn có cái gì có thể gây khó dễ cho ta được?”
Vu Giai Lập lau nước mắt, đôi mắt tròn sáng nhìn hắn lên án.
“Rốt cuộc Chiêu Hòa kia có phải là đệ đệ của ngươi hay không? Hắn làm chuyện xấu như vậy, không phải ngươi nên quản giáo hắn sao?”
Hạ Bằng Lan mang vẻ mặt buồn cười liếc xéo nàng: “Mặc kệ hắn với ta có quan hệ gì, ta chỉ đáp ứng tìm Hồ Thu Nhạn về, về phần Tề Hạo Nhiên, đây là hắn dẫn lửa thiêu thân, tự chuốc lấy phiền toái.
Hai mắt nàng trợn lên: “Ngươi! Sao ngươi có thể nói như thế? Là ai trêu chọc chúng ta trước? Hạo Nhiên tuyệt đối không vô duyên vô cớ đối nghịch với người khác, các ngươi không nói lý lẽ trước, bây giờ lại cắn ngược nói chúng ta tự chốc lấy phiền toái? Hạ Bằng Lan, thì ra minh chủ võ lâm lại là như vậy sao? Ta xem như được mở mang kiến thức!”
Hạ Bằng Lan cũng không tức giận, chỉ cười lạnh nhìn nàng: “Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa biết nguyên nhân gây ra tất cả chuyện này sao? Được lắm, ta nói cho ngươi biết, nếu không phải ngươi trêu chọc Chiêu Hòa trước, khiến hắn coi trọng một nha đầu như ngươi, Hồ Thu Nhạn cũng sẽ không bị bắt đi, Tề Hạo Nhiên cũng sẽ không liều mạng, lấy Khánh Dục phường và an nguy của hắn ra đối nghịch với Chiêu Hòa và Cập Đệ thành của ta, nếu nói đầu sỏ gây nên, trước đó ngươi nên tự kiểm điểm mình đi.”
Nàng nhất thời ngơ ngẩn: “Vì ta sao?”
An Tuyết Ly nắm chặt tay nàng, bất mãn liếc trượng phu một cái: “Chàng quá nặng lời. Cho dù là Chiêu Hòa thích Giai Lập, cũng phải hỏi ý kiến của Giai Lập trước, hắn liều mạng như vậy, lạm dụng quyền lực, người sai chính là Chiêu Hòa, mà không phải là Giai Lập và Tề Hạo Nhiên.
Chàng hù dọa Giai Lập như vậy, đối với chuyện này không có chỗ nào tốt cả.”
Vu Giai Lập cắn môi nói: “Muội không sợ bị hù dọa, nhưng nếu chuyện này thật là do muội gây lên, muội đây tự mình đi tìm Chiêu Hòa. Hạ thành chủ, ta cũng sẽ không đến làm phiền ngươi nữa.”
Nàng bỗng nhiên giãy khỏi tay An Tuyết Ly, vội vã chạy xuống lầu.
An Tuyết Ly gấp đến mức ở phía sau kêu to: “Giai Lập, muội chờ chút!”
Nhưng Giai Lập không quay đầu lại.
An Tuyết Ly vừa vội vừa tức đánh trượng phu một cái: “Đều tại chàng, khiến nha đầu ngốc không có đầu óc này đi chịu chết. Sao nàng có thể gặp được Chiêu Hòa? Nàng căn bản không vào được Hoàng cung! Vừa rồi chàng nói lời kia không phải là cố ý hại người sao? Trong lòng nàng ấy có bao nhiêu sốt ruột, bao nhiêu áy náy?”
“Ta muốn chính là khiến nàng ta sốt ruột.” Hắn gợi lên khóe môi: “Ai kêu nàng ta quấy rầy giấc ngủ trưa của nàng, còn có bộ dạng khởi binh vấn tội. Chưa có vương pháp nào quy định ta nhất định phải nhúng tay vào chuyện này? Chỉ vì nàng, mà ta đã phá lệ cứu Hồ Thu Nhạn một lần, không muốn lại phá lệ lần nữa.”
“Chàng liền trơ mắt nhìn Tề Hạo Nhiên bị vùi lấp trong tù, thấy chết mà không cứu sao?” Nàng không tin trượng phu là người máu lạnh như thế.
“Nàng cho là Tề Hạo Nhiên kia là đèn đã cạn dầu hay sao? Chẳng lẽ hắn không đoán được mình sẽ có kết cục như vậy? Nếu không phải đã an bài tốt một đường lui cho mình, hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ ra kế sách như vậy, bây giờ nàng trách ta mới là trách lầm người.”
Nàng ngẩn ra: “Thật sự?”
“Ta đã nói dối nàng bao giờ chưa?” Hắn cúi đầu cười.
“Bây giờ có thể về ngủ tiếp chưa?”
Mặt An Tuyết Ly đỏ lên: “Đừng nói giỡn, xảy ra chuyện như vậy, làm sao ta còn ngủ được?” Nàng cất giọng nói với Lược Ảnh ở dưới lầu: “Lược Ảnh, làm phiền ngươi giúp ta chuẩn bị xe.”
“Nàng muốn đi đâu?” Hạ Bằng Lan nhíu mày: “Không phải là vào cung chứ?”
Nàng thở dài: “Nếu chàng đã có thể nhìn thấu tâm tư của ta, cũng sẽ không để ta một thân một mình đi đi?”
Hắn hơi suy nghĩ: “Cũng được, Vinh Nhi đã ở chỗ mẫu hậu vài ngày rồi, ta cũng nên đi nhìn nó một chút.”
Nàng cười than thở: “Trong mắt chàng chỉ có nhi tử.”
Hắn cười, cúi đầu hôn lên cổ nàng: “Ở trong lòng ta nương của nhi tử mới là cao nhất.”
Trước khi Vu Giai Lập chuẩn bị tới Hoàng cung, đã về Khánh Dục phường một chuyến, nàng nhất định phải nói chỗ mình đến cho Tề phụ, vì cứu người trong lòng, chuyến này nàng xông vào Hoàng cung này không khác gì xông vào đầm rồng hang hổ, nàng đã sớm ôm quyết tâm liều chết rồi.
Tề phụ hoang mang lo sợ khi nghe nàng nói muốn vào Hoàng cung, sợ tới mức mất hồn mất vía, liều mình ngăn nàng lại: “Nhị tiểu thư, người ngàn vạn lần không thể đi! Đứa nhỏ Hạo Nhiên này lần này gặp phải đại họa, nếu như khó tránh khỏi cái chết, đó là số mệnh của phụ tử chúng ta, nhưng sao có thể để Nhị tiểu thư mạo hiểm? Nếu người xảy ra chuyện, ta trở về đối mặt với phu nhân như thế nào đây?”
Vu Giai Lập vội la lên: “Chẳng lẽ để cho con trơ mắt nhìn chàng chết? Hạo Nhiên vì con mà bị bắt, dù thế nào con cũng phải đi cứu chàng, nếu chàng đã chết, đời này con cũng sẽ không sống một mình!”
“Tề công tử bị bắt?” Một âm thanh kinh ngạc vang lên ngoài cửa.
Vừa quay đầu lại, Vu Giai Lập chỉ thấy một phu nhân y phục hoa lệ, châu vây thúy lượn (ngọc trai và phỉ thúy đính xung quanh trang phục) ung dung đứng ở đó, vẻ mặt kinh ngạc: “Tề công tử xảy ra chuyện gì?”
Cho rằng lại là người thương mến Tề Hạo Nhiên, nàng tức giận nói:
“Chuyện không liên quan đến bà.”
Tề phụ nhìn thấy vị quý phu nhân kia cũng rất khiêm nhường, vội vàng gật đầu để người ta tiến vào nhà: “Hoàng phu nhân, người đã tới, trước hết mời vào đây ngồi, hôm nay trong tiệm xảy ra chút chuyện…”
Vị Hoàng phu nhân kia bình tĩnh hỏi: “Có phải Hạo Nhiên đã xảy ra chuyện hay không? Có chuyện gì cứ việc nói với ta, nếu như có thể giúp, ta nhất định sẽ tận lực hỗ trợ.”
Nghe khẩu khí của người kia rất lớn, Vu Giai Lập không khỏi dừng bước, quay đầu lại nhìn bà ấy thêm vài lần: “Bà có thể giúp?” Nàng chú ý tới chiếc nhẫn trên tay và phục sức trên người đối phương, cũng không phải là người giàu sang bình thường có thể mặc nổi, chính là Bạch gia nàng giàu có một phương, một bộ trang sức trên người mẫu thân nàng cũng không thể hơn giá của một chiếc nhẫn trên tay đối phương, có lẽ vị Hoàng phu nhân này thật sự có lai lịch bất phàm.
Hoàng phu nhân ôn nhu nói: “Trước tiên ngươi nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì, ta sẽ nói cho ngươi biết ta có thể giúp gì hay không, được không?”
Tề phụ vội vàng nói với Giai Lập: ‘Vị Hoàng phu nhân này là khách hàng quen trong tiệm, bảy tám ngày sẽ đến một lần, từ trước đến nay đối xử với Hạo Nhiên rất tốt.”
Hoàng phu nhân mỉm cười: “Đứa nhỏ Hạo Nhiên này thành thực chững chạc lại thông minh, so với hai người con trai trong nhà ta cũng rất thân thiết, ta còn nói muốn nhận hắn làm con nuôi, hắn lại nói không đảm đương nổi.”
Nghe đối phương nói như vậy, Vu Giai Lập cũng lập tức xem đối phương như trưởng bối của mình, sau một lúc hơi chần chờ, rồi lại lắc lắc đầu.
“Không, chuyện này quá khó khăn, người khác không giúp chúng ta được, ta vẫn nên tự mình đi tìm Thái tử.”
“Tìm Thái tử?” Hoàng phu nhân lại lần nữa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Sao? Các ngươi ầm ĩ chuyện gì với Thái tử?”
Minhnguyetgiatrang.wordpress.com
Nàng cắt chặt môi: “Con không chắc, tên Hạ Bằng Lan kia nói Thái tử coi trọng con, cho nên… ” Nàng dùng tốc độ nhanh nhất tổng thể nói mọi chuyện một lần, đừng nói là Hoàng phu nhân, ngay cả Tề phụ ở bên cạnh nghe thấy cũng choáng váng.
Nói xong nàng mở hai tay ra: “Phu nhân, người xem, chuyện này thật sự là quá khó khăn, con chỉ có thể tự mình đi tìm Thái tử nói rõ, buộc hắn thả người.”
Hoàng phu nhân vừa nghe nàng giải thích, vừa chậm rãi nhăn mày lại, lẩm bẩm: “Đứa nhỏ này sao ngốc như vậy?”
Cho là bà ấy đang nói Tề Hạo Nhiên, Vu Giai Lập lập tức biện bạch: “Không phải Hạo Nhiên ngốc, là Thái tử kia không nói lý lẽ, nếu hắn thật sự thích con, nên quang minh chính đại tới nói với con, không nên dùng loại thủ đoạn nham hiểm này. Lúc này đây nếu hắn làm Hạo Nhiên bị thương, con sẽ liều mạng với hắn!”
Vị Hoàng phu nhân kia nhìn nàng, nở nụ cười hòa ái: “Hài tử, nghe con nói như vậy, ta biết con thật lòng thích Hạo Nhiên. Con tên là Vu Giai Lập phải không?”
“Dạ, làm sao…”
“Làm sao ta biết tên của con?” Hoàng phu nhân lại cười.
“Trước đây lúc ta tán gẫu với Hạo Nhiên, nó đã từng nói với ta về con. Ta thấy nó đối với con rất si tình. Còn cười nó chỉ sợ là hoa rơi cố ý, nhưng bây giờ thấy con hết sức chân thành với nó như vậy, mới hiểu được hai đứa thật là một đôi trời đất tạo nên, cho nên, chuyện của hai đứa ta nhất định sẽ giúp.”
Hai mắt nàng sáng ngời: “Phu nhân nói là… “
“Ít nhất ta có thể mang con vào cung.” Hoàng phu nhân gật đầu khẳng định, trong nháy mắt, bà để lộ ra uy nghi, cũng không phải một vị phu nhân bình thường có thể có.
Trong lòng Vu Giai Lập lập tức dấy lên ngọn lửa hy vọng.
Tề Hạo Nhiên ở trong lao cũng không khó chịu.
Một mình một gian nhỏ cách biệt, có bàn có ghế còn có nước trà, sai dịch trông coi hắn lại còn nhận ra hắn, vừa thấy mặt hắn liền kinh ngạc hỏi:
“Tề công tử, sao người tốt như người cũng phải đến chỗ này? Phải nói thế nào đây? Người bị chuyện gì oan uổng à?”
Thấy Tề Hạo Nhiên giống như là không nhận ra mình, sai dịch kia cười nói: “Người không biết ta, nhưng mà ta lại nhận ra người, lão bà nhà ta thích nhất tới cửa tiệm của Khánh Dục phường mua đồ, hơn phân nửa bổng lộc mỗi tháng của ta đều phải để nàng lấy đi mua bộ đồ mới.”
Tề Hạo Nhiên không khỏi nở nụ cười: “Khiến tôn phu nhân tiêu tốn không ít, thực ngượng ngùng.”
“Ha, chuyện này có gì phải ngượng ngùng, dù sao lão bà thích chưng diện, ta làm trượng phu cũng nên tặng quà, ai bảo ta thương yêu lão bà đây. Đến đây, người đến gian này, nơi này sạch sẽ, ngày nào đó lúc người ra ngoài, nếu lão ba của ta đến tiệm của người mua đồ, người nhớ giảm giá cho lão bà của ta là được rồi.”
Tề Hạo Nhiên thực sự rất buồn cười: “Sao người biết ta chắc chắn có thể ra ngoài?”
“Khụ, người tốt như người thế này, chắc chắn là bị người khác xử oan mới vào đây, nên nhất định sẽ có quý nhân cứu người ra ngoài. Ta đã ở chỗ này rất nhiều năm, giỏi nhất là nhìn tướng mạo, vừa nhìn người chính là mệnh nhiều phúc nhiều thọ, không tin người nhìn đi.”
Có một sai dịch giống như bán tiên trông coi mình, muốn buồn bực cũng khó.
“Vị đại ca này, có thể làm phiền người một việc hay không? Giúp ta cầm một bộ giấy và bút mực tới, ta muốn viết một phong thư gửi về nhà.” Tề Hạo Nhiên lấy một thỏi bạc nho nhỏ từ trên người đưa cho tên sai dịch kia, sai dịch đương nhiên mặt mày hớn hở luôn miệng nói không dám, tìm giấy và bút mực từ bên ngoài đưa đến.
Tề Hạo Nhiên đơn giản viết vài chữ trên giấy: “Còn phải làm phiền ngài giúp ta đưa phong thư này ra ngoài, chỉ cần đưa đến Khánh Dục phường là được rồi, nơi đó tự nhiên sẽ có người trả thù lao cho người.”
“Nói gì vậy, có thể giúp Tề công tử là vinh hạnh của ta, không dám muốn được trả thêm thù lao gì nữa.” Sai dịch kia cười lắc đầu.
Tề Hạo Nhiên cũng tin tưởng mình sẽ không ở trong này lâu, cho nên phong thư này chỉ đơn giản báo bình an cho nhà. Hắn biết bây giờ nha đầu Vu Giai Lập kia ở bên ngoài chắc chắn đang hết sức lo lắng, tuy rằng trước khi chia tay hắn nói nàng tới Cập Đệ lâu tìm Hạ Bằng Lan, mặc dù hắn không chắc đối phương có ra tay giúp đỡ hay không, nhưng để Hạ Bằng Lan biết chuyện này là điều cần thiết.
Quả nhiên, đến buổi tối, sai dịch kia tươi cười trở lại, nhìn vẻ mặt của hắn ta cũng biết là hắn ta được thưởng không ít bạc.
“Tề công tử, người không biết ở Khánh Dục phường bây giờ đang náo nhiệt thế nào đâu, rất nhiều thương hộ nghe nói người bị vào ngục oan, đều bất bình vì người đấy! Bây giờ bọn họ liên hợp thành Thương Minh, cùng nhau đến chỗ Cửu môn đề đốc để hỏi tình hình của người, nhưng ngay cả Cửu môn đề đốc cũng không biết vì sao người bị nhốt ở đây. Nói thật, ta cũng không biết, rốt cuộc là người đắc tội với ai?”
Tề Hạo Nhiên cười khổ: “Đắc tội với Thái tử điện hạ.”
Sai dịch hít vào một ngụm khí lạnh: “Ông trời ơi, là thái tử điện hạ, sao người lại đắc tội với ngài ấy?” Tiếp đó hắn lại rất lạc quan cười lên.
“Có điều người không cần lo lắng, ta còn nghe nói gia quyến của không ít văn thần võ tướng triều đình đều là khách quen ở Khánh Dục phường của người, mấy vị phu nhân tiểu thư kia vì chuyện người bị bỏ tù mà một đám đều khóc sướt mướt, ở nhà đòi các lão gia phải cứu người ra ngoài đấy, vì một mình người, khắp Kinh thành của chúng ta đều kinh động, người xem mặt mũi của người lớn biết bao nhiêu.”
“Việc này phải đa tạ mọi người đã yêu mến ta.” Hắn bình thản ung dung cười, từ song sắt nho nhỏ nhìn ra ngoài, lúc này sắc trời dần tối.
Không nghĩ tới tin tức lại truyền ra nhanh như vậy, không đến một ngày đã truyền đi khắp trong ngoài thành, như vậy, vị “Hoàng phu nhân” kia hẳn cũng đã biết chuyện của hắn rồi chứ? Mặc dù đối phương chưa bao giờ nói ra thân phận thật của mình, nhưng là người giỏi về nhận biết và phân biệt người như hắn, đã sớm dựa trên rất nhiều dấu vết để lại đoán được bà ấy là ai.
Một người dân nho nhỏ như hắn không dám vọng tưởng bám lấy Hoàng thân, cho nên hắn mới uyển chuyển cự tuyệt ý tốt muốn nhận hắn làm con nuôi của vị Hoàng phu nhân kia.
Hiện giờ, chỉ mong Giai Lập có thể gặp được vị Hoàng phu nhân kia, hóa giải khó khăn trước mắt.
Lúc này Vu Giai Lập đã theo Hoàng phu nhân vào cung.
Vào cung, đối với người khác là một chuyện cao xa đến mức không thể chạm vào, nhưng với Hoàng phu nhân vào nơi này lại đơn giản giống như ăn cơm mặc y phục vậy.
Dọc theo đường đi, băng qua nhiều cung điện như vậy, Hoàng phu nhân thậm chí không cần xuống xe, người ở hai bên, bất kể là thị vệ thái giám hay cung nữ, nhìn thấy xe của bà đều phải cung kính cúi đầu đứng trang nghiêm.
Vu Giai Lập đang âm thầm kinh ngạc, thì xe ngựa đã dừng lại một chỗ.
Vu Giai Lập nhảy xuống xe ngựa, chỉ thấy tấm biển trên cửa cung trước mặt viết là: Kỵ Hạc điện.
“Đây là nơi ở của Thái tử ?” Nàng không để ý có vài tên thị vệ đứng trước cửa cung, nhấc chân liền chạy vào bên trong. Hai gã thị vệ kia vừa muốn đưa tay cản lại, thì thân hình của nàng thoắt một cái, như cá lội trơn tuột khỏi tay.
Đang muốn đuổi theo, chợt nghe thấy Hoàng phu nhân ở trên xe ngựa uy nghiêm quát khẽ.
“Để nàng ấy đi, ai cũng không được gây khó dễ nàng ấy.”
Bọn thị vệ sửng sốt, đối mặt với Hoàng phu nhân đang từ trên xe ngựa đi xuống, lập tức cùng nhau quỳ xuống: “Tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng phu nhân, chính là Hoàng hậu, thở dài: “Những chuyện ân ân oán oán của bọn trẻ này, rốt cuộc còn muốn giày vò bộ xương già này của ta tới khi nào nữa đây….”
Cho rằng bắt Tề Hạo Nhiên vào ngục, thì coi như mình xả được cơn giận, bây giờ hắn thực sự thấy sai lầm rồi.
Từ khi bữa tối vừa mới bắt đầu, bên ngoài không ngừng có thần tử thỉnh cầu gặp mặt, hắn vốn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì, đến lúc sau khi triệu kiến từng người, thiếu chút nữa muốn nổi đóa, hóa ra những người này đều vì chuyện của Tề mà đến!
“Một thương nhân nho nhỏ, đáng giá để các ngươi điều động binh lực đến ầm ĩ với Bản cung sao?” Cuối cùng hắn cũng nổi nóng. Hắn không chịu nói rõ nguyên nhân tại sao bắt Tề Hạo Nhiên với bọn đại thần, bởi vậy mà bọn đại thần càng ra sức cầu xin tha choTề Hạo Nhiên.
“Điện hạ có điều không biết, tuy rằng Tề Hạo Nhiên này chỉ là một điếm chưởng qũy nho nhỏ ở Khánh Dục phường, nhưng thật ra hắn đã sớm ở bên ngoài làm ăn buôn bán khác, cái tên Hạo Nguyệt Thanh Phong chắc điện hạ cũng có nghe nói qua chứ? Lớn nhỏ trong Kinh thành, từ Hoàng thân quốc thích cùng văn võ quần thần có hơn phân nửa đều mua mấy thứ cầm kỳ thư họa từ Hạo Nguyệt Thanh Phong, hắn vừa vào ngục, những cửa hàng đó cũng đều lập tức đóng cửa không tiếp tục kinh doanh.”
“Không có mấy thứ này các ngươi liền chịu không nổi sao?” Chiêu Hòa giận dữ mắng mỏ.
“Điện hạ, thực không dám giấu diếm, thực ra… Là có không ít thần tử hợp tác với cửa hàng của Tề Hạo Nhiên, cũng có rất nhiều người đến nhà hắn mua bán, cửa hàng đóng cửa, cũng không chỉ ảnh hưởng đến một mình Tề Hạo Nhiên.”
Chiêu Hòa không nhịn được hơi khiếp sợ: “Sao có thể, không phải là vương triều này không cho phép quan viên triều đình kinh doanh sao, sao các ngươi lại dám ngang nhiên làm trái với ý chỉ?!”
Các thần tử giải thích: “Không phải là chúng thần kinh doanh, chẳng qua là đem một phần tích góp của mình giao cho Hạo Nguyệt Thanh Phong bảo quản, cuối mỗi năm có thể lấy chút lợi nhuận, việc này giống như gửi tiền vào Tiền trang (ngân hàng), khác với đầu tư buôn bán.”
Chiêu Hòa giận dữ: “Các ngươi lại có thể dựa vào sơ hở của pháp luật triều đình, vì mình mưu cầu tư lợi, còn dám tới cầu tình thả người với ta? Cút!”
Đám thần tử này đi rồi, lại tới một đám nữa, lần này không phải vì tiền, mà là vì tình.
Từ trước đến nay đại học sĩ Văn Uyên Các miệng lưỡi lưu loát, tài trí nhanh nhẹn, lần này lại ấp a ấp úng nói hơn nửa ngày mới hiểu được, thì ra phu nhân nhà hắn là khách hàng quen của Khánh Dục phường, đối với Hạo Nhiên quý mến có thừa, biết được hắn ta xảy ra chuyện, ở nhà khóc lóc ầm ĩ, muốn nhất phẩm đại học sĩ là hắn đây vào cung cầu tình, mà sau đó còn có Trấn nam tướng quân, Lễ bộ thi lang, Sĩ khanh đại phu, Ngự sử giám sát… đi cùng. Đầu của Chiêu Hòa càng ngày càng đau, cuối cùng quát tháo ra lệnh đưa bọn họ ra khỏi cung, hạ lệnh không gặp bất luận kẻ nào nữa.
Đang lúc hắn nghỉ ngơi dưỡng sức, trong nháy mặt một bóng người từ bên ngoài phóng nhanh như gió vào trong điện, đứng trước mặt hắn, hùng hổ quát: “Hà Triều, quả nhiên ngươi chính là Thái tử Chiêu Hòa!”
Hắn nhìn kỹ thấy rõ người tới, vừa kinh ngạc lại vừa xấu hổ, tuyệt đối không ngờ rằng lại có thể gặp Vu Giai Lập ở chỗ này.
“Nàng, sao nàng lại vào được đây?” Trong lúc nhất thời hắn không biết nên nói cái gì.
Mặt nàng trầm như băng: “Ta tới đây, là muốn giáp mặt hỏi rõ ràng, trước tiên ngươi bắt Hồ Thu Nhạn, sau bắt Hạo Nhiên, rốt cuộc là vì sao? Hạ Bằng Lan nói ngươi là vì ta, rốt cuộc có phải hay không?”
Hắn không được tự nhiên ho khan vài tiếng: “Cái này, cái đó… “
“Một đại nam nhân như ngươi, không thể nói chuyện thẳng thắn được sao?”
Vu Giai Lập nhìn lướt qua bốn bề: “Ta đã sớm nghe nói Thái tử hoang dâm háo sắc, hôm nay vừa thấy quả đúng như thế, trong cung của ngươi tùy ý chọn một cung nữ nào cũng đều đẹp long trời lở đất, ta không tin mắt ngươi bị mù nên đột nhiên coi trọng ta!”
Chiêu Hòa không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt thừa nhận: “Không sai, ban đầu là vì nàng, coi như mắt ta bị mù là được rồi… “
Nàng nhíu đôi mày thanh tú: “Nếu như ngươi thật sự thích ta, vì sao không nói thẳng ra?”
“Trong mắt nàng chỉ có Tề Hạo Nhiên, sao ta có thể nói.”
“Ngươi đã biết trong lòng ta chỉ có Hạo Nhiên, vì sao còn phải miễn cưỡng?”
Hắn đột nhiên nghẹn lời, đây có lẽ là lần đầu tiên có người hỏi mà hắn á khẩu không trả lời được. Hơi nhíu mày, còn chưa kịp phản bác, Vu Giai Lập lại nói:
“Phải như thế nào thì ngươi mới có thể thả Hạo Nhiên?”
Hắn yên lặng chỉ chốc lát: “Ta nói nếu như nàng theo ta, ta sẽ………”
“Mơ tưởng!” Nàng quả quyết cự tuyệt.
Chiêu Hòa chỉ có thể cười khổ: “Ngay cả một cái gật đầu cho ta vui nàng cũng không nghĩ đến? Cần gì phải để cho ta thấy mất mặt như vậy?”
“Ta không thích nói dối gạt người, nếu ngươi thích ta, nên thích tính cách thẳng thắn của ta.” Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, nói thẳng: ” Thái tử Chiêu Hòa, ta và ngươi không cùng một loại người, ngươi là Thái tử thiên tuế, cao cao tại thượng, ta là mây trôi cỏ dại, nước chảy bèo trôi, ngươi thích ta, có lẽ là vì chúng ta không cùng một loại người, cảm thấy ta thực mới mẻ thú vị, cũng không phải là thật sự thích.”
Chiêu Hòa nghiêng đầu, lắc lắc ngón tay: “Nàng cho là như vậy sao? Nhưng ta lại không nghĩ như vậy.”
“Được lắm, ta hỏi ngươi, nếu phụ hoàng của ngươi không đồng ý cho ta và ngươi ở cùng một chỗ, ngươi có buông tha ngôi vị Thái tử, cùng ta bỏ trốn đến chân trời góc biển hay không?”
Chiêu Hòa sửng sốt: “Chuyện này… không chắc.” Vu Giai Lập bỗng nhiên nở nụ cười: “Ngươi cũng là một người thẳng thắn thành thật, may là ngươi không nói ngươi sẽ. Nhưng nếu cùng một câu hỏi này ta hỏi Hạo Nhiên. Chàng chắc chắn sẽ không chút do dự đi theo ta.”
Minhnguyetgiatrang.wordpress.com
Hắn cười nhạt: “Đó là bởi vì tiểu tử này không có được nhiều thứ như ta.”
Nàng gật gật đầu: “Chính xác, Hạo Nhiên không có được nhiều thứ như ngươi, cho nên vứt bỏ cũng sẽ không nhiều như ngươi. Chàng có được nhiều nhất chính là tất cả ký ức và tình cảm mười mấy năm của hai chúng ta, chàng thông minh hơn ta, thành thục hơn ta, người như vậy không có ta cũng có thể có tiền đồ sáng lạn, nhưng lại cam nguyện ở lại Khánh Dục phường, bán mạng vì Bạch gia, chờ ta lớn lên suốt chín năm. Điện hạ, ngươi sẽ vì chờ một người lớn lên, thủ thân như ngọc mà đợi nàng chín năm chứ?”
Chiêu Hòa cười khan vài tiếng: “Từ thủ thân như ngọc này không thích hợp với nam nhân, nàng dùng từ sai rồi.”
“Ta không có dùng sai. Vì sao chỉ có nữ nhân phải thủ thân như ngọc, nam nhân lại có thể tầm hoa vấn liễu? Nam nhân các ngươi lấy một đống lão bà thì được gọi là phong lưu tiêu sái, nữ nhân có trượng phu đã mất muốn tái giá lại bị nói là không tuân thủ phụ dạo, dâm đãng vô sỉ? Ngươi không cảm thấy chuyện này rất không công bằng sao?”
Chiêu Hòa không phản bác được, chỉ còn lại vẻ mặt cười khổ.
“Điện hạ chắc chắn là không thủ thân như ngọc được, nhưng mà Hạo Nhiên có thể làm được, một nam nhân bằng lòng vì ta thủ thân như ngọc mười mấy năm, một nam nhân biết tất cả tật xấu của ta nhưng vẫn có thể khoan dung với ta, một nam nhân biết tất cả sở thích thói quen của ta, đời này ta cũng sẽ chỉ gả cho hắn.”
Chiêu Hòa bất bình hỏi lại: “Sao nàng biết được hắn thủ thân như ngọc? Nàng đã hỏi hắn chưa?”
“Ta không cần hỏi hắn, chính là biết.” Vu Giai Lập tự tin nói.
Tuy rằng nói lý ra nữ nhân hâm mộ hắn sẽ có chút phát cáu, nhưng trong lòng nàng hiểu được, với tướng mạo nhân phẩm của Hạo Nhiên, nếu hắn muốn lợi dụng tình cảm của nữ hài tử khác, chắc chắn đã sớm được bụi hoa vây quanh, hắn có thể cưới được danh môn khuê tú bất kể bề ngoài gia thế như nào cũng có, tất nhiên đều vượt trội hơn nàng, hắn căn bản không cần quay về Đông Xuyên tìm nàng.
Thấy nàng tràn đầy tự tin như vậy, trong lòng Chiêu Hòa cảm thấy rất khó chịu.
Thường ngày đều là mỹ nữ vây quanh hắn, hắn tự nhận mình tuấn mỹ tiêu sái, không có nữ hài tử nào là không ái mộ hắn, vậy mà sao lại thua trong tay một tiểu nha đầu như vậy?
“Chiêu Hòa, con vẫn còn u mê không chịu tỉnh ngộ sao?” Lúc này Hoàng hậu bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Hắn vừa thấy mẫu hậu đến đây, lập tức đứng dậy quỳ xuống: “Mẫu hậu, sao người… “
Không đợi hắn nói xong, Hoàng hậu đã lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Rốt cuộc tất cả mọi chuyện ở đây là thế nào, không cần con nói, Chiêu Lan với Tuyết Ly dã nói cho ta biết nguyên nhân hậu quả rồi. Ta chỉ là không hiểu, sao con lại ngốc như vậy? Thân là Thái tử của một quốc gia, mỗi lời nói hành động đều phải thận trọng, sao lại lạm dụng quyền lực, đùa giỡn mạng người? Chuyện này phụ hoàng của con còn chưa biết, tốt nhất con nên nhanh thả người, bằng không nếu phụ hoàng của con biết chân tướng, trách tội xuống, chỉ sợ ngay cả ngôi vị Thái tử của con cũng khó giữ!”
Chiêu Hòa thất kinh, không nghĩ tới chuyện xảy ra lại nghiêm trọng như vậy, chỉ có thể cúi đầu thở dài một tiếng: “Tề Hạo Nhiên này, xem ra hắn chính là khắc tinh của ta.”
Chuyện đến đi đến bước này, hắn không thả người là tuyệt đối không được, dù sao, nữ nhân với quyền lực ở trước mắt, hắn chắc chắn sẽ chọn quyền lực, mà không phải là nữ nhân.
Mắt thấy Vu Giai Lập mừng rõ như điên sau khi tạ ơn mẫu hậu liền vọt ra khỏi cung, tuy trong lòng hắn cực kỳ không muốn cùng tiếc nuối, nhưng cũng chỉ có thể nuốt hận mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...