Thủ Đoạn Phu Nhân


“Chỉ cần cô hầu hạ khiến tôi thấy hài lòng, đương nhiên tôi sẽ suy nghĩ xem có giúp đỡ cô hay không.”
Triệu Sương nhìn vẻ lạnh lẽo trong ánh mắt của người đàn ông, cô giơ hai tay lên, ôm người đàn ông vào lòng.
Chỉ là hi sinh cơ thể này mà thôi, nếu như vậy có thể khiến anh vui vẻ vì trả thù được, Triệu Sương nghĩ, cô chấp nhận là được.
Năm đó việc làm của cô quả thực đã làm tổn thương người đàn ông này, cho dù là cô có nỗi khổ khác.
Nhưng mà, chuyện đã xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, không ai có thể quay trở lại ban đầu nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh dậy, Châu Hưng ném một tấm danh thiếp cho Triệu Sương.
“Đây là phương thức liên lạc với bác sĩ Ngô, cô gọi điện cho bác sĩ này, cứ nói là tôi giới thiệu, rồi cô nói lời thỉnh cầu của cô ra, anh ta sẽ không từ chối.

Có điều, bệnh viện của bác sĩ Ngô không ở Đế Đô.

Nếu nhà họ Trương không cho phép tiếp tục ở lại các bệnh viện ở Đế Đô, tôi kiến nghị mấy người nên đổi thành phố khác.”
“Vậy bệnh viện của bác sĩ Ngô ở thành phố nào?”
Triệu Sương cầm lấy danh thiếp, hỏi.
“Ở Cảnh Thành, cách đây có hơi xa, nhưng đây đã là quyết định tốt nhất lúc này rồi.”
Triệu Sương đương nhiên biết mình không thể đòi hỏi nhiều hơn, cô cầm quần áo lên định rời đi, Châu Hưng lại giữ lấy cánh tay cô.
“Sau này chuyển tới đây ở.”
Sắc mặt Triệu Sương lập tức lạnh đi.
“Châu Hưng, anh đừng ức hiếp người quá đáng, chuyện năm đó là tôi có lỗi với anh, nhưng cũng đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, anh cứ phải ôm lấy quá khứ không buông sao?”
“Triệu Sương, chuyện này vốn là cô nợ tôi, nhân lúc tôi vẫn còn chút hứng thú với cơ thể cô, tốt nhất cô đừng nên không biết điều, nếu không tôi sẽ bảo phòng pháp luật tăng nhanh tốc độ với vụ kiện của cô, đến lúc đó bảo cô bồi thường vài chục vài trăm tỉ, cô nói xem, người bạn tốt Đường Cẩn Du kia của cô nên bán bao nhiêu người đàn ông mới có thể giúp cô bồi thường hết phí tổn thất đây!”

Triệu Sương giơ tay lên, cô không kìm nổi muốn tát người đàn ông này một cái, lần này, Châu Hưng trực tiếp ôm lấy eo cô.
“Lần trước cô tát tôi một cái, Triệu Sương, cô cảm thấy lần này vẫn có thể tiếp tục tát tôi sao? Giống như sáu năm trước, cô có thể sỉ nhục tôi, vứt bỏ tôi, cô cho rằng bây giờ cô vẫn có thể sỉ nhục, vưt bỏ tôi sao? Tôi nói cho cô biết, bây giờ tôi đang chơi đùa cô, tôi muốn chơi thế nào thì sẽ chơi thế đó, muốn sỉ nhục thế nào thì sẽ nhỉ nhục thế đó, hiểu chưa? Nếu không, cho dù cô đưa Bối Bối của cô chuyển viện, đến lúc đó tôi gọi một cuộc điện thoại, cô vẫn sẽ gặp tình huống như tối qua thôi, không có một bệnh viện nào đồng ý nhận con gái cô cả!”
Nói xong lời này, Châu Hưng hất tay rời đi.

Triệu Sương trắng bệch mặt đứng nguyên tại chỗ, một lúc sau cũng không thể nói thành lời, cô cảm thấy trái tim của cô rất chua xót, đau đớn, vừa mở miệng ra lại như kèm theo tiếng khóc.
Một lúc lâu sau, Triệu Sương mới đi tìm điện thoại của mình, chuẩn bị ra ngoài.
Kết quả, cô phát hiện Đường Cẩn Du đã gọi cho cô vài chục cuộc điện thoại, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao? Triệu Sương lập tức gọi điện cho Đường Cẩn Du.
“Cẩn Du, Bối Bối xảy ra chuyện gì rồi sao? Sao cậu gọi cho tớ nhiều như vậy?”
Triệu Sương sốt ruột hỏi.
Cả tối đều không thể gọi điện thoại cho Triệu Sương, Đường Cẩn Du vẫn cứ sợ Triệu Sương xảy ra chuyện, bây giờ đối phương đã gọi điện tới, nỗi lo trong lòng Đường Cẩn Du cũng lập tức biến mất.
“Triệu Sương, tớ đã tìm được bệnh viện cho Bối Bối chuyển viện rồi, ở Hải Thành ngay bên cạnh, ối qua đã có người đến giúp Bối Bối chuyển viện rồi, lúc đó tớ gọi cho cậu nhưng mãi cũng không có ai nghe máy, tớ đành phải đi theo những người kia đến Hải Thành trước.

Bây giờ Bối Bối đã ở bệnh viện trung tâm của Hải Thành bình ổn lại rồi, bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Cậu nói cậu đã đưa Bối Bối đến Hải Thành rồi?”
Triệu Sương vừa vui mừng, vừa kích động.
Hải Thành cách Đế Đô cũng chỉ một tiếng đi xe, còn Cảnh Thành mà Châu Hưng nói phải cách vài tiếng đi máy bay.
Hiển nhiên là Hải Thành gần hơn rồi.
“Đúng vậy, bây giờ Bối Bối đang ở Hải Thành, tớ cũng đang ở đây, cậu có muốn đến xem xem sao không? Dù sao nếu đi tàu cao tốc, cũng chỉ mất hơn một giờ thôi.”
Đương nhiên là Triệu Sương muốn qua đó, cô lập tức đặt vé xe đi Hải Thành.

Sau khi lấy được vé, Triệu Sương lập tức lên xe, chuyến đi này mất khoảng hai tiếng, Triệu Sương đến bệnh viện Hải Thành vào buổi trưa.
Thấy Bối Bối sắc mặt hồng hào nằm trên giường bệnh, Triệu Sương cuối cùng mới có thể yên tâm hơn.
“Cẩn Du, cuối cùng là ai đã giúp vậy?”
“Một vị khách trong câu lạc bộ, anh ta đồng ý sai người giúp tớ chuyển đến đây, tớ vốn tưởng rằng anh ta sẽ yêu cầu tớ làm gì đó, không ngờ là đợi Bối Bối bình ổn lại, anh ta cũng không gọi điện thoại tới, có lẽ thật sự là nhất thời tốt bụng, nếu như thật sự yêu cầu tớ làm gì đó, tớ cũng chỉ có thể chấp nhận.”
Sắc mặt Triệu Sương lập tức trở nên bi thương, đàn ông ở câu lạc bộ đó đi chơi bời đều là chơi đùa phụ nữ, sao Triệu Sương lại không hiểu lời Đường Cẩn Du nói có nghĩa là gì được?
Tối qua cô đã đích thân trải qua một lần, còn là người đàn ông mà cô từng yêu, anh ở trên giường sỉ nhục cô, cô và Châu Hưng cuối cùng cũng đi đến bước đường này rồi.
“Cẩn Du, không sao đâu, bất kể có làm chuyện gì đi chăng nữa, trong lòng tớ cậu luôn là người bạn tốt nhất.”
Từ nhỏ Triệu Sương đã lớn lên trong cô nhi viện, Đường Cẩn Du không có mẹ, có một người ba có cũng như không.”
Vì vậy, mối quan hệ của cô và Triệu Sương đã gần như là nương tựa vào nhau mà sống rồi.
“Đúng rồi, sao tối qua tớ không gọi được cho cậu? Triệu Sương, cậu nói cậu đi nhờ Châu Hưng giúp đỡ, có phải anh ta đã làm khó cậu không?”
Triệu Sương không muốn khiến Đường Cẩn Du lo lắng, cô lắc đầu rồi kiếm một cái cớ.
“Tớ đã gọi điện cho Châu Hưng, anh ta đưa cho tớ một địa chỉ rồi bảo tớ qua đó, anh ta nói chỉ cần tớ đến anh ta sẽ đồng ý giúp đỡ, kết quả tớ đến địa chỉ đó, không ngờ lại là một căn biệt thự ở sườn núi, ở đó tín hiệu không tốt, nên tớ cũng không nhận được điện thoại của cậu.”
“Châu Hưng không có ở đó, tớ nghĩ anh ta chỉ muốn trêu đùa tớ thôi, lúc sau tớ mới hiểu ra điều đó, nhưng đã không còn xe nữa, đành phải đợi đến sáng sớm xuất phát, có tín hiệu rồi tớ đã lập tức gọi điện cho cậu.”
Châu Hưng vốn muốn trả thù Triệu Sương, bây giờ hẹn Triệu Sương đến sườn núi trêu đùa, Đường Cẩn Du cảm thấy đây là chuyện có thể xảy ra.
Cô không nghi ngờ, mà tin lời Triệu Sương nói.
“Triệu Sương, sau này không cần nhờ Châu Hưng giúp đỡ nữa.

Anh ta chỉ sỉ nhục, làm tổn thương cậu thôi.”
Triệu Sương gật đầu đồng ý, trong lòng lại vẫn luôn lo lắng bất an.

Đề nghị đến Cảnh Thành của Châu Hưng đã không cần thiết nữa rồi, nhưng vụ kiện đạo nhái vẫn luôn lởn vởn trong lòng Triệu Sương.
Cô hiểu rõ Châu Hưng là một người như thế nào, yêu thì sẽ yêu hết lòng, hận sẽ hận hết mức.
Bây giờ Châu Hưng hận cô, anh sẽ không mềm lòng, chắc chắn anh sẽ nói được làm được, thật sự sẽ kiện để cô bồi thường.
Nếu như vậy, đến lúc đó cô phải làm thế nào?
Triệu Sương không muốn thể hiện nỗi lo trong lòng mình ra, cô cố gắng duy trì nụ cười, khiến Đường Cẩn Du không thể nhìn ra.
Đường Cẩn Du không thể để lỡ công việc ở câu lạc bộ, cũng không thể vứt bỏ công việc của MU được.
Cuối cùng, Đường Cẩn Du quyết định mỗi tháng sẽ tranh thủ thời gian đến thăm Bối Bối, thời gian còn lại cô vẫn phải ở Đế Đô kiếm tiền.
Còn về Triệu Sương, Đường Cẩn Du hỏi ý kiến của cô.
“Triệu Sương, dù sao cậu cũng không tìm được việc ở Đế Đô, hay cậu thử tìm ở Hải Thành xem, dù sao Bối Bối ở đây, có lẽ cậu có thể tìm được một công việc thiết kế ở Hải Thành.”
Triệu Sương có chút dao động, vì Châu Hưng, cô đã không thể tìm được một công việc thiết kế ở Đế Đô nữa.
Tìm công việc bình thường thì mức lương thấp, bây giờ viện phí của Bối Bối cao như vậy, Triệu Sương thực sự muốn tìm một công việc mà cô có sở trường.
Triệu Sương học thiết kế trang phục, cô cũng không muốn từ bỏ công việc sở trường của mình.
“Cẩn Du, để tớ thử xem, nếu có thể tìm được việc ở Hải Thành đương nhiên là tốt rồi, bây giờ cậu cứ bận việc của mình đi, tạm thời tớ sẽ ở Hải Thành một khoảng thời gian xem xem sao, có chuyện gì tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu.”
Hai người tạm thời thương lượng xong kế hoạch cho sau này, Đường Cẩn Du sẽ ở bệnh viện đến tối chủ nhật, sau đó cô sẽ đi xe về Đế Đô.
Còn Triệu Sương sẽ tiếp tục ở lại Hải Thành, thử tìm công việc, thuận tiện chăm sóc Bối Bối.
Đường Cẩn Du không biết, ngày hôm sau sau khi cô rời đi, Triệu Sương đã nhận được giấy gọi của tòa án.
Tòa án yêu cầu Triệu Sương tham gia phiên tòa xét xử bồi thường tổn thất đạo nhái.
Bối Bối đã được nhập viện ở bệnh viện Hải Thành nhờ có sự giúp đỡ của Cẩn Du.
Nên Triệu Sương không để ý đến việc Châu Hưng uy hiếp cô đến ở lại chung cư của anh nữa, cũng không gọi điện cho bác sĩ Ngô trong danh thiếp kia để đưa Bối Bối đến Cảnh Thành.
Mấy ngày nay cô hoàn toàn không liên lạc với Châu Hưng, hoá ra sự trả thù của Châu Hưng lại nhanh như vậy, thậm chí đến cả giấy gọi của toà án cũng được gửi đến luôn rồi.
Triệu Sương rời khỏi bệnh viện, cô chủ động tìm một văn phòng luật sư hỏi về tình huống của mình.
Xem xem cô có cách nào để thắng vụ kiện này hay không.

Rất tiếc, theo tình huống trước mắt, luật sư tiếc nuối nói với Triệu Sương, ngoại trừ việc thua kiện, rất có thể còn phải bồi thường một khoản phí tổn thất khổng lồ.
Thêm việc Triệu Sương hoàn toàn không biết Châu Hưng nắm giữ bao nhiêu chứng cứ trong tay, tuy số chứng cứ đó đều là lời vu oan trong mắt Triệu Sương, nhưng nếu như những chứng cứ vu oan này có thể lên toà án, Triệu Sương cũng hiểu, cả đời cô coi như xong rồi.
Sau này bất kể là đi Hải Thành hay là ra nước ngoài, cô đều không thể tiếp tục thiết kế trang phục nữa, bởi vì cả cái ngành này đều sẽ từ chối kiểu người đạo nhái phải bồi thường.
Châu Hưng quả thực rất tàn nhẫn, sau khi Triệu Sương rời khỏi văn phòng luật sư, cô đi trên vỉa hè một cách vô thức.
Bây giờ phí chữa trị của Bối Bối hoàn toàn dựa vào Cẩn Du, công việc ở câu lạc bộ tuy Cẩn Du không nói cô ấy nhờ ai giúp đỡ, nhưng Triệu Sương cũng đoán ra được, chỉ có thể là khách mà Cẩn Du quen trong câu lạc bộ mà thôi.
Triệu Sương biết, trước nay Cẩn Du chưa từng nói ra khó khăn của mình, cô ấy chỉ sẽ chịu đựng mọi khó khăn và lòng căm hận của mình.
Nếu như cuối cùng cô bị kiện lên tòa, cuối cùng phải bồi thường một khoản tổn thất lớn, chắc chắn Cẩn Du sẽ lặng lẽ giúp đỡ cô.
Cô không thể để tình hình như vậy xảy ra.
Nghĩ tới nghĩ lui, Triệu Sương vẫn cầm điện thoại gọi cho Châu Hưng.
“Tôi nhận được giấy gọi của tòa án rồi, Châu Hưng, tôi không đạo nhái anh biết mà, tôi không biết anh đang tìm cách gì để vu oan cho tôi, thậm chí là bây giờ chuẩn bị kiện tôi, khiến tôi phải bồi thường một khoản tổn thất khổng lồ.

Tôi chỉ muốn hỏi anh, rốt cuộc anh muốn đến mức độ nào thì mới chịu thôi, mới có thể thấy thoải mái với vết thương năm đó tôi đã gây ra cho anh!”
Giọng nói của Triệu Sương rất bất lực, nguyên nhân Châu Hưng hận cô thật ra là đều trách chuyện năm đó.
Chỉ là nói rõ ra, Châu Hưng có thể không trả thù cô sao? Triệu Sương cũng không rõ nữa.
Trong tay cô không có chút chứng cứ nào, cho dù có nói ra, Triệu Sương cũng cảm thấy, với suy nghĩ hiện giờ của Châu Hưng, anh cũng sẽ không tin lời cô nói.
“Triệu Sương, tôi từng nói rồi, nhân lúc tôi còn chút hứng thú với cơ thể cô thì hãy ngoan ngoãn đến chung cư lần trước hầu hạ tôi, đợi một ngày nào đó tôi chán rồi, đương nhiên cô có thể lấy lại được tự do!”
“Châu Hưng, anh đã kết hôn với Từ Lệ Dung rồi, sao anh còn không chịu buông tha cho tôi? Không phải nói mấy năm nay Từ Lệ Dung vẫn luôn ở bên anh chưa từng rời đi sao? Bây giờ anh bảo tôi đến chung cư của anh ở, anh đặt Từ Lệ Dung vào nơi nào!”
“Đây không phải chuyện cô cần lo lắng!”
Giọng của Châu Hưng trong điện thoại lạnh đi.
“Tôi muốn làm thế nào thì làm thế đó, còn về việc đưa ra lựa chọn thế nào, cuối cùng lại nhận được kết quả như thế nào? Triệu Sương, quyền lựa chọn hoàn toàn nằm trong tay cô, cô có thể lựa chọn bồi thường khoản tổn thất đó!”
Nói xong lời này, Châu Hưng lập tức cúp máy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui