Trương Đình Vỹ theo bản năng nhìn Đường Tú Linh quỳ trên mặt đất.
Chẳng biết tại sao mà vào phút giây đó, anh ta cảm thấy có lẽ mình đã làm sai điều gì rồi.
Nhưng người phụ nữ này đã dùng mưu mô mánh khóe lừa anh họ, còn hại chết em họ.
Tệ hơn đó là người phụ nữ này có vóc dáng y hệt người phụ nữ khi trước đùa giỡn anh ta.
Anh ta cũng chẳng phải là thánh, sao phải để tâm đến con gái của người phụ nữ này chứ?
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
Sau khi an ủi trong lòng một phen thêm lần nữa, Trương Đình Vỹ nhấn nút thang máy theo mẹ Trương, định lập tức rời đi.
Đường Tú Linh như thức tỉnh từ trong tuyệt vọng, cô nhìn Trương Đình Vỹ đã sắp bước vào thang máy, Đường Tú Linh không để ý gì nhiều nữa, cô muốn vọt lên lần nữa để cầu xin Trương Đình Vỹ giúp đỡ.
Nhưng Đường Tú Linh vừa định đứng lên, một vệ sĩ mặc đồ đen đã ngăn cô lại.
Vừa hay lúc này cửa thang máy bắt đầu khép lại, mẹ Trương Ôn Tuyết nhìn Đường Tú Linh rồi lạnh lùng nói.
"Cô Đường, phòng ngừa cô lại quấy rầy Đình Vỹ, tôi chỉ có thể buộc cô tiếp tục ở lại đây, đằng nào cô cũng chẳng biết quý trọng khoảng thời gian cuối cùng ở bên con gái cô."
Đường Tú Linh không hiểu hàm ý trong lời nói của mẹ Trương, cô chỉ không ngừng giãy giụa, nhưng rồi vẫn phải trơ mắt nhìn cửa thang máy khép lại, Trương Đình Vỹ hoàn toàn rời khỏi tầm mắt của mình.
Vệ sĩ mặc đồ đen lập tức kéo Đường Tú Linh sang phòng bên cạnh, Đường Tú Linh cho rằng mình có thể rời đi.
Nhưng sau gáy đau đớn, Đường Tú Linh lập tức ngất xỉu.
Mẹ Trương và Trương Đình Vỹ đi thang máy, Trương Đình Vỹ lo lắng không yên.
Ban đầu định nói dối gạt gẫm cho qua, nhưng Đường Tú Linh đột nhiên xuất hiện, bác cả biết hết cả rồi.
Có lẽ bây giờ anh ta sẽ chết rất thảm.
Thấp thỏm đi theo bác cả tới bãi đỗ xe, Trương Đình Vỹ lên tiếng thăm dò thử.
"Bác cả à, cháu còn một cuộc phẫu thuật ở Mỹ, bây giờ phải lập tức ra sân bay để lên máy bay, bác xem, giờ cháu đi trước nhé?"
Mẹ Trương Ôn Tuyết lại lạnh lùng nhìn Trương Đình Vỹ.
"Đình Vỹ, trước khi cháu đi phẫu thuật cho người khác đều yêu cầu người bệnh chuẩn bị máy bay tư nhân cho cháu.
Bác vừa hỏi bên sân bay rồi, chẳng có chiếc máy bay cá nhân nào đón cháu đi cả."
Trương Đình Vỹ không nhịn được thở dài.
"Bác cả à, cháu thật sự không biết bây giờ anh họ ở đâu.
Bác bỏ qua cho cháu đi mà, cháu cũng không phẫu thuật cho con gái của người phụ nữ đó, đúng không ạ?"
Mẹ Trương nhíu mày sâu hơn.
"Đình Vỹ, tính tình của anh họ cháu rất cố chấp, từ nhỏ đến lớn nó luôn có suy nghĩ của riêng mình, bác không quản lý nó được."
"Chỉ là bây giờ nó chơi trò biến mất, ngay cả điện thoại mà mẹ mình gọi tới cũng không nghe, bác chỉ muốn hỏi cháu rốt cuộc chuyện này là sao? Rõ ràng mấy cháu đã đồng ý với bác là không phẫu thuật cho con gái của Đường Tú Linh, nhưng tại sao sau đó lại âm thầm đồng ý rồi lại đổi ý vậy? Rốt cuộc trung gian đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Từ khi Trương Đình Vỹ còn bé, ba mẹ anh ta đã đi du lịch khắp thế giới rồi, anh ta coi như được một tay bác cả nuôi lớn.
Bác cả như là người mẹ thứ hai của anh ta.
Trừ cái lần mà em họ qua đời năm đó, Trương Đình Vỹ rất ít khi thấy được ánh mắt đau thương như thế của bác cả.
Có lẽ quyết định lần này của anh họ đã tổn thương đến trái tim bác cả rồi.
Trương Đình Vỹ lập tức thu lại vẻ bất cần, đúng là anh ta nên cho bác cả một câu trả lời.
"Bác cả à, bác biết đấy, anh là người luôn mềm lòng và cũng rất coi trọng huyết thống.
Người phụ nữ đó đi xét nghiệm DNA quan hệ ba con giữa anh họ và cô bé đó, kết quả thật sự là ba con ruột, sao anh có thể trơ mắt nhìn con gái mình chết được.
Thế nên anh ấy bảo cháu về phẫu thuật."
Mẹ Trương sa sầm mặt không nói gì, Trương Đình Vỹ tiếp tục giải thích.
"Nhưng anh luôn ghét chuyện lừa dối, nên anh ấy quyết định chia mẫu huyết dịch thành hai phần, sau mấy ngày mới có kết quả của một phần khác, kết quả xét nghiệm lần này thì lại không phải là ba con.
Bác à, anh biết thế nên vừa giận vừa đau lòng, thế nên anh ấy bảo cháu đừng phẫu thuật giúp nữa."
Trương Đình Vỹ giải thích xong mọi chuyện nhưng sắc mặt của mẹ Trương vẫn rất lạnh lùng, trông rất giận dữ.
truyện tiên hiệp hay
"Bác à, có trách thì trách thuật lừa đảo của người phụ nữ đó quá cao siêu, ngay cả xét nghiệm quan hệ huyết thống trong bệnh viện mà cũng làm giả được, anh chỉ là bị lừa thôi."
Trương Đình Vỹ lại nói, mẹ Trường Ôn Tuyết hít thở sâu, sau đó nói.
"Đình Vỹ, bác biết rồi, hôm nay bác làm phiền cháu rồi, cháu lên xe về đi, bác biết bác nên đi đâu tìm anh cháu rồi."
Trương Đình Vỹ nhìn bác cả của mình xoay người lên xe của bà ta, anh ta cảm thấy bóng lưng của bác cả có gì đó bi thương, chuyện này khiến anh ta không dám tiến lên.
Cầm điện thoại lên, Trương Đình Vỹ định gọi cho Trương Tử Trạch.
Nhưng không gọi được.
Nửa tiếng sau, mẹ Trương ngồi xe tới nghĩa địa.
Sau khi xuống xe, bà ta thuần thục đi tới mộ của con gái mình.
Quả nhiên con trai đứng trước mộ con gái, mẹ Trương đi tới bên cạnh Trương Tử Trạch.
"Quỳ xuống trước mộ của em gái con, nói với con bé, con suýt nữa đã cứu con gái của hung thủ đã giết chết con bé...."
Mẹ Trương đi tới, bà ta nhìn con gái xinh đẹp trẻ tuổi trên bia mộ, giọng nói lạnh như băng.
Trương Tử Trạch nhắm mắt lại, một lúc lâu, anh mở mắt ra rồi quỳ xuống.
"Tử Trạch, con trưởng thành rồi, mẹ không quản con được.
Nhưng con phải mãi mãi nhớ năm đó ba con đã đối xử với con và em gái con thế nào, đối xử với mẹ thế nào."
"Chỉ vì một ả phụ nữ bán tiếng cười mà ông ta suýt đuổi chúng ta ra khỏi nhà họ Trương, suýt nữa chúng ta đã lưu lạc đầu đường.
Nếu không do con thông mình, nếu không do con được ông nội coi trọng thì con nghĩ rằng bây giờ chúng ta khác ăn mày gì không?"
"Trong lòng con có nhiều chủ kiến, tuy rằng mẹ không tán nhiều cũng nhiều, nhưng mẹ cũng tôn trọng lựa chọn của con, nhưng nếu sau này con giống như ba con, vì thứ đàn bà như Đường Tú Linh mà không nghe lời mẹ, giống như ba con năm đó đã vì ả đàn bà đó mà không vâng lời ông nội con."
"Nếu con làm thế thì mẹ sẽ không nhận đứa con trai là con nữa!"
Mẹ Trường Ôn Tuyết nói xong thì bà ta rơi nước mắt.
"Mẹ à, do con làm sai, con xin lỗi."
Trương Tử Trạch quỳ xuống, nặng nề nói.
"Mẹ muốn con thề, nếu sau này con dám cưới ả về thì mẹ sẽ chết không được tử tế, Tử Trạch, con dám không?"
"Mẹ..."
Trương Tử Trạch ngước mắt nhìn mẹ mình.
"Sao con có thể lấy cơ thể mẹ ra thề được!"
Mẹ Trương Ôn Tuyết lại lạnh lùng nhìn con trai của mình, giọng điệu đầy sự lạnh lẽo.
"Con không dám lấy mẹ ra thề là vì con sợ sau này con sẽ mềm lòng với ả đàn bà Đường Tú Linh này sao? Con không tin sau này con có thể hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của người phụ nữ này!"
"Tử Trạch, đúng không hả?"
Trương Tử Trạch rủ mắt, sau đó xót xa nói.
"Mẹ, con chắc chắn sẽ không lấy thân thể mẹ ra đùa."
"Nhưng mẹ yên tâm, nếu sau này con mềm lòng với Đường Tú Linh thì con sẽ mất đi người bên cạnh mà con yêu thương nhất, con sẽ không có con, cuối cùng con sẽ trở thành kẻ cô độc, mẹ, mẹ hài lòng chưa?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...