Thủ Đoạn Phu Nhân


Câu nói này của mẹ Trương Ôn Tuyết lại khiến Trương Đình Vỹ sợ choáng váng.
Anh ta chuẩn bị hỏi tiếp, lại phát hiện điện thoại di động của mình vang lên.
Trương Đình Vỹ vội vàng cầm điện thoại di động lên, là Trương Tử Trạch gọi đến, anh ta vô thức từ chối không tiếp điện thoại.
“Sao không nghe máy?”
Ôn Tuyết hỏi.
Đọc FULL bộ truyện tại đây.
“Một khách hàng phiền toái mà thôi, quấn lấy cháu muốn phẫu thuật, thật ra chỉ là một tiểu phẫu, bác sĩ bình thường cũng có thể làm, không cần để ý.”
Trương Đình Vỹ mặt không đỏ tim không đập nói dối cho qua, Ôn Tuyết không nghi ngờ, mà hỏi lại lần nữa.
“Chuyện bác vừa mới nói, cháu có thể đồng ý với bác không?”
Trương Đình Vỹ hiểu bác gái cả của mình rất rõ, nếu như anh ta không đồng ý, bác gái cả này có thể liên tục quấn lấy anh ta, thậm chí điều động người bên cạnh đến làm lớn chuyện lên.
“Bác gái, nếu anh bị người khác lừa gạt, còn là một tên lừa đảo, chắc chắn cháu sẽ không hỗ trợ phẫu thuật, tránh cho tên lừa đảo đắc ý."
Ôn Tuyết hài lòng gật đầu.
“Cháu đồng ý là được rồi, bên phía anh cháu bác sẽ đi nói, nó sẽ không quấn lấy cháu.”
Trương Đình Vỹ gật đầu.
“Bác cả, bác yên tâm, cháu làm việc, tuyệt đối sẽ không xuất hiện sơ suất.”
Ôn Tuyết lấy được câu trả lời chắc chắn khiến mình hài lòng, cũng không nán lại lâu, bà ta rời đi.
Trương Đình Vỹ vội vàng gọi điện thoại cho Trương Tử Trạch.
“Đình Vỹ, sao vừa rồi cậu không nghe máy?”
Lúc này Trương Tử Trạch đã về đến văn phòng của mình, vừa mới mở miệng anh đã hỏi nguyên nhân Trương Đình Vỹ từ chối nghe máy.

“Có phải mẹ tôi đến tìm cậu rồi không?”
Trương Đình Vỹ hít sâu một hơi.
“Anh, anh đúng là thần cơ diệu toán.

Anh không biết đâu, sáng sớm bác cả đã đến nhà em, bác nhìn em mười mấy phút, nhìn đến mức lông tơ của em đều dựng đứng cả lên.”
Trương Tử Trạch nhíu chặt mày lại.
Anh đã sớm biết, sau khi mẹ anh biết chuyện này, tất cả sẽ trở nên rất phức tạp.
Muốn giấu giếm, cuối cùng vẫn không thành công.
“Tôi biết rồi, mẹ tôi không rõ ràng chân tướng, cậu đừng nghe bà.

Cậu đã về rồi, mau đến bệnh viện khám bệnh, nghên cứu ca bệnh.

Tôi tin tưởng chắc chắn cuộc phẫu thuật này đối với cậu chỉ là một tiểu phẫu.”
Trương Đình Vỹ ở đầu bên kia điện thoại nở nụ cười.
“Anh, em hiểu rõ tính cách của bác cả.

Vì vậy, mặt ngoài em đồng ý với bác cả không làm phẫu thuật, cho bác yên tâm rời đi.

Chỉ là, có phải anh nên giải thích hay không, lần này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh biết đấy, từ trước giờ tính em hay tò mò.”

Biết tính tình người em họ này của mình, không nói rõ ràng tuyệt đối sẽ không bỏ qua, Trương Tử Trạch bất đắc dĩ nở nụ cười.
“Người phụ nữ kia là hung thủ tai nạn giao thông đâm chết Ca Nhi, vì vậy, mẹ anh rất tức giận, nhưng nếu con gái là của anh, cô ta cũng đi tù sáu năm rồi, dù sao bây giờ anh cũng không đến mức đuổi tận giết tuyệt cô ta.

Đình Vỹ, cậu không cần để ý những chuyện này, cậu chỉ cần lập tức chuẩn bị phương án phẫu thuật là được, anh hỏi bác sĩ rồi, bệnh của đứa trẻ không thể tiếp tục kéo dài nữa.”
Trương Đình Vỹ hiểu rõ người anh họ này của mình, mặt ngoài buông thả không chịu gò bó giống anh ta.
Nhưng trên thực tế, người anh họ này của anh ta là người có trách nhiệm nhất, trách nhiệm đó khắc vào trong xương cốt, khiến anh họ từ khi còn nhỏ đã chèo chống nhà họ Trương.
Nếu không, dựa theo dáng vẻ điên cuồng vô tình của ba anh họ năm đó, anh họ và bác gái cả đã sớm bị bác trai cả đuổi ra ngoài rồi.
“Anh, chuyện phẫu thuật anh cứ yên tâm, em sẽ lập tức đi sắp xếp.

Em cũng giúp anh giấu giếm bác gái.

Chỉ là dù sao người phụ nữ kia cũng là hung thủ đâm chết Ca Nhi, anh phải suy nghĩ thật kỹ chuyện sau này của đứa bé.”
“Tôi biết.”
Trương Tử Trạch nặng nề thở dài một hơi.
Nếu như Đường Tú Linh có thể lấy ra chứng cứ chứng minh hung thủ tai nạn giao thông không phải cô ta thì tốt rồi.
Buổi chiều hôm đó, Bối Bối được kiểm tra toàn thân lần nữa.
Buổi tối Đường Tú Linh tiếp tục đến câu lạc bộ làm việc, Trương Đình Vỹ mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang đến bệnh viện xem Bối Bối nằm trên giường bệnh.
Sau đó, Trương Đình Vỹ và người của bệnh viện thảo luận phương án phẫu thuật ngay trong đêm.
Rạng sáng ngày hôm sau, Trương Tử Trạch gọi điện thoại cho Đường Tú Linh.

“Bác sĩ Ryan đã làm xong phương án phẫu thuật, thời gian phẫu thuật định vào ba ngày sau.”
Trong lòng Đường Tú Linh vô cùng mừng rỡ, cô lập tức nói tin tức tốt này cho Triệu Sương.
“Tú Linh, chúng ta thật sự may mắn, sau khi sức khỏe Bối Bối tốt hơn, chúng ta rời khỏi nơi này đi.”
Câu nói rời đi này của Triệu Sương khiến Đường Tú Linh không hiểu rõ.
“Tiểu Sương, đây là nơi hai chúng ta lớn lên, rời khỏi nơi này, thật sự tốt sao?”
Đường Tú Linh không muốn rời xa quê hương, cô thích quê nhà nơi mình lớn lên, cho dù nơi này mang lại cho cô quá nhiều ký ức đau khổ.
“Tú Linh, hôm qua tớ lại gửi rất nhiều CV, nhưng những CV đó đều như đá chìm đáy biển, không ai bằng lòng tuyển tớ, tớ biết, đây đều là trả thù của Châu Hưng.

Rời khỏi nơi này, tớ có thể rời xa Châu Hưng, tớ không tin Châu Hưng có quyền khống chế toàn bộ thế giới.”
“Còn cậu nữa, Bối Bối là con gái của Trương Tử Trạch, thế lực nhà họ Trương lớn nhường nào, chúng ta căn bản không tưởng tượng nổi, tớ sợ sau khi phẫu thuật thành công, nhà họ Trương sẽ cướp mất Bối Bối, Tú Linh, chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi nơi này.”
Câu nói này của Tiểu Sương lập tức đánh thức Đường Tú Linh.
Đúng vậy, thân thế của Bối Bối đã bị lộ ra rồi.
Bây giờ Trương Tử Trạch đối xử với cô khá dịu dàng, nhưng, ai biết sau này Trương Tử Trạch có cướp mất Bối Bối, khiến cô ngay cả gặp mặt cũng không được hay không?
Nhưng mà, sức khỏe Bối Bối không tốt, sau khi phẫu thuật chắc chắn cần nghỉ ngơi, thậm chí cần tiếp tục quan sát.
Đường Tú Linh không muốn mạo hiểm, trong lòng của cô, mạng sống của Bối Bối đứng vị trí thứ nhất, vì thế mà cô có thể lựa chọn rời khỏi Bối Bối.
“Tiểu Sương, trừ phi xác định sức khỏe Bối Bối hoàn toàn khôi phục, nếu không, tớ không thể đồng ý mạo hiểm với cậu.”
Giọng điệu của Đường Tú Linh không cho thương lượng, Triệu Sương cười khổ.
“Cậu nói đúng, vừa rồi là tớ sốt ruột, phẫu thuật của Bối Bối rất quan trọng, cơ thể con bé vẫn luôn rất yếu, tớ không thể đặt con bé trong hoàn cảnh nguy hiểm.

Chuyện công việc, tớ nghĩ cách khác là được rồi.”
Triệu Sương nói xong câu này, hai người im lặng một lát.
Cũng không lâu lắm, điện thoại di động của Triệu Sương vang lên.

“Chào ngài, xin hỏi ngài tìm ai?”
Triệu Sương thấy là số lạ, lễ phép hỏi.
“Xin hỏi là cô Triệu sao? Tôi là Tổng thanh tra hành chính của LIN, tôi xem CV của cô, phong cách thiết kế của cô rất táo bạo rất đặc sắc, nếu như cô bằng lòng, ngày mai cô có thể đến công ty làm...”
Ánh mắt Triệu Sương lập tức phát sáng.
Cô trò chuyện với Tổng thanh tra hành chính của LIN một lát, sau đó hai người nhanh chóng quyết định thủ tục đi làm.
Vài phút sau, Triệu Sương cúp điện thoại, sau đó kích động nhìn Đường Tú Linh.
“Tú Linh, tớ tìm được việc rồi, là LIN, nhãn hiệu thời trang cao cấp trong nước.
Đường Tú Linh cũng vui vẻ thay cho Triệu Sương, ông trời vốn không tuyệt đường người.
“Tú Linh, LIN là nhãn hiệu thời trang dưới trướng công ty nhà họ Trương, là cậu xin Trương Tử Trạch giúp đỡ sao?”
Triệu Sương nghi ngờ hỏi.
Đường Tú Linh cũng sững lại.
“Tiểu Sương, tớ không tìm Trương Tử Trạch giúp đỡ.”
Trong miệng nói như vậy, nhưng Đường Tú Linh lại lập tức nhớ đến chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.
Khi đó, Trương Tử Trạch nghe thấy Tiểu Sương nói bây giờ mình không tìm được việc.
Lẽ nào thật sự là Trương Tử Trạch giúp đỡ, trong lòng Đường Tú Linh tràn đầy nghi hoặc, cô cầm điện thoại di động ra hành lang, định gọi điện thoại cho Trương Tử Trạch.
Nhưng mà, lúc này điện thoại của Trương Tử Trạch đang bận.
Trong văn phòng.
Trương Tử Trạch cầm điện thoại di động nói chuyện với trợ lý ở nước Mỹ của mình.
“Cậu nói vừa có báo cáo rồi, kết quả là thế nào, nói cho tôi biết.”
Giọng nói trợ lý mang theo thấp thỏm không yên.
“Tổng giám đốc Trương, trên báo cáo nói, anh và Triệu Bối không phải quan hệ ba con ruột.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận