Đường Tú Linh hít thở khó nhọc, cố nói hết những lời này.
Mặt Đường Nhất Manh biến sắc.
Ánh mắt Trương Tử Trạch nhìn Đường Tú Linh càng sắc bén hơn.
"Đường Tú Linh, cô có biết mình đang nói gì không?"
"Tôi biết rất rõ tôi đang nói gì.
Trương Tử Trạch, xin anh...!xin anh hãy cứu con gái của chúng ta..."
Giọng Đường Tú Linh gần như van xin.
Cô chẳng quan tâm tới âm mưu của Đường Nhất Manh, cũng không cần biết em gái Trương Tử Trạch xảy ra chuyện gì.
Cập nhật sớm nhất tại.
Bây giờ Đường Tú Linh chỉ muốn Trương Tử Trạch tìm bác sĩ Ryan tới, sau đó cứu Bối Bối của cô.
Trương Tử Trạch lạnh lùng nhìn Đường Nhất Manh đứng bên cạnh.
"Đường Nhất Manh, lời Đường Tú Linh nói là thật sao?"
Đường Nhất Manh cảm thấy bàn tay mình không ngừng run rẩy, sau lưng còn toát mồ hôi lạnh.
"Tử Trạch, anh tin Đường Tú Linh – ngưởi chỉ mới quen biết mấy ngày đã hại chết em gái anh hay tin em, vợ chưa cưới của anh trong sáu năm qua?"
Đường Nhất Manh cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
Vào lúc này, cô ta tuyệt đối không thể để lộ ra sơ hở.
"Đường Nhất Manh, tôi chỉ cho cô một cơ hội thôi.
Nếu Đường Tú Linh nói thật, bây giờ tôi cho cô một cơ hội giải thích.
Tôi nghĩ cô sẽ không muốn thử số phận sau khi lừa dối tôi đâu."
Trương Tử Trạch nhìn chăm chú vào mặt Đường Nhất Manh.
Sâu trong trái tim mình, anh thậm chí hi vọng lời Đường Tú Linh nói là sự thật.
"Tử Trạch, Đường Tú Linh từ nhỏ đã thích cướp đồ của em, sau khi lớn lên lại càng tệ hơn.
Hễ em thích người đàn ông nào, chị ta đều muốn cướp lấy.
Anh chỉ là công cụ để chị ta lợi dụng thôi!"
Đường Nhất Manh tức giận hét lên như mình thật sự bị oan uổng, uất ức không chịu được.
Đường Tú Linh nhìn chằm chằm vào mặt Đường Nhất Manh, sau đó bắt đầu cười lạnh.
"Đường Nhất Manh, cô trước sau vẫn là một kẻ thích nói dối."
"Đủ rồi!"
Trương Tử Trạch quát.
Sau đó, Trương Tử Trạch lạnh lùng nhìn Đường Tú Linh.
"Đường Tú Linh, muốn kiểm tra xem tất cả những gì cô nói là thật hay giả rất dễ kiểm tra.
Không phải cô nói hai chúng ta có một đứa con gái sao? Cô dẫn con bé qua, tôi và con bé đi làm giám định người thân, cô dám không?"
Dám không?
Trong lòng Đường Tú Linh cũng đang tự hỏi.
Cô theo bản năng nhìn về phía Đường Nhất Manh.
Giống như trong trí nhớ, mỗi lần Đường Nhất Manh hãm hại cô mà sắp bị lộ đều không dám nhìn thẳng vào cô.
"Tôi dám."
Đường Tú Linh nhìn Trương Tử Trạch và nói rất khí phách.
"Cô đừng hối hận đấy!"
Ánh mắt Trương Tử Trạch hơi hung ác, trong đầu anh không ngừng nhớ lại cảnh em gái bị tai nạn giao thông, người đầm đìa máu.
Đó là đứa em gái sống với anh từ nhỏ đến lớn, cô ấy lại chết thê thảm trong vụ tai nạn giao thông như vậy.
Trương Tử Trạch không thể không hận.
"Tử Trạch, người phụ nữ này quen nói dối rồi.
Nhỡ chị ta hối lộ bác sĩ làm giả kết quả giám định người thân thì sao?"
Đường Nhất Manh đứng bên cạnh chợt nói.
Cô ta không sao ngờ được Đường Tú Linh lại thật sự có con.
Nếu vậy, chẳng phải cô ta xong rồi sao?
Cô ta chắc chắn phải nghĩ cách phá hỏng vụ làm giám định người thân này.
Đường Tú Linh thấy Đường Nhất Manh như vậy, vừa nhìn đã biết là Đường Nhất Manh đang sợ.
Đường Tú Linh lại càng có lòng tin hơn.
"Trương Tử Trạch, tôi có một điều kiện về chuyện làm giám định người thân."
Ánh mắt Đường Tú Linh nghiêm lại.
Bây giờ cô đã đập nồi dìm thuyền, không cho phép xuất hiện bất kỳ thất bại nào.
"Đường Tú Linh, đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tôi!"
Bây giờ Trương Tử Trạch nhìn hai người phụ nữ trước mặt, anh chẳng tin ai hết.
"Trương Tử Trạch, anh có thể bảo đảm không ai biết nơi anh làm giám định người thân không? Ít nhất thì tôi và Đường Nhất Manh đều không biết.
Anh có thể làm được không?"
Đường Tú Linh luôn cảm giác Đường Nhất Manh sẽ phá hỏng kết quả giám định người thân của Bối Bối và Trương Tử Trạch.
Trong lòng cô hoảng loạn, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể bảo Trương Tử Trạch bí mật kiểm tra.
"Tôi hiểu ý cô rồi.
Đứa trẻ đang ở đâu, tôi sẽ lập tức cho thu xếp kiểm tra."
Trương Tử Trạch vừa nói xong, Đường Nhất Manh chợt òa khóc.
"Tử Trạch, em là vợ chưa cưới của anh, chúng ta đã ở với nhau sáu năm, không ngờ anh chẳng hề tin em chút nào..."
Đường Nhất Manh nói xong câu đó lại khóc nức nở xoay người chạy ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Trương Tử Trạch thấy Đường Nhất Manh suy sụp như vậy.
Lẽ nào Đường Tú Linh thật sự đang nói dối?
Anh nhớ lại lúc mình mới quen Đường Tú Linh và mấy lần gặp mặt sau đó.
Người phụ nữ này nhiều lần chủ động tìm tới anh.
Khi đó, Đường Tú Linh cố ý giấu tên họ của mình, rõ ràng muốn trêu đùa anh.
"Trương Tử Trạch, tôi có thể xin anh một việc không?"
Đường Tú Linh chợt nói.
"Đường Tú Linh, trước khi có kết quả giám định người thân, cô đừng mong giở trò."
Đường Tú Linh cười gượng, trong đầu cô chỉ có cơ thể đang ốm yếu của Bối Bối.
"Sau khi Bối Bối sinh ra trong tù đã có bệnh tim, trong tù cũng không thích hợp cho đứa trẻ lớn lên.
Lúc đó tôi không có cách nào, chỉ có thể nhờ bạn tôi giúp chăm sóc đứa trẻ."
Trương Tử Trạch không hiểu ý của Đường Tú Linh, ánh mắt anh lộ vẻ nghi ngờ.
"Tôi muốn nói là Bối Bối không biết tôi là mẹ của con bé.
Cho nên, sau khi anh gặp con bé, thậm chí cả thời gian làm giám định người thân, anh có thể giữ bí mật, đừng bàn chuyện người lớn trước mặt đứa trẻ được không?"
Trương Tử Trạch nghiêm mặt nhìn Đường Tú Linh, trong ánh mắt người phụ nữ đầy sự van xin.
"Tôi biết rồi, cô yên tâm, tôi sẽ không xuất hiện ở trước mặt con bé.
Trước khi chứng minh được con bé là con gái tôi, tôi sẽ không gặp nó."
Đường Tú Linh vừa thở phào nhẹ nhõm, Trương Tử Trạch đã lạnh lùng nói.
"Còn nữa, nếu tôi phát hiện lần này cô còn nói dối, tôi sẽ không bao giờ đồng ý để bác sĩ Ryan làm phẫu thuật cho con gái cô, hiểu chưa?"
"Trương Tử Trạch!"
Đường Tú Linh lo lắng kêu lên, gương mặt Trương Tử Trạch vẫn lạnh lùng.
"Đường Tú Linh, ít nhất trước mắt cô vẫn là kẻ gây tai nạn giao thông đã đụng chết em gái tôi.
Bây giờ tôi không giết chết cô là vì cô nói hai chúng ta có một đứa con gái.
Cô nhớ đấy, nếu cô dám nói dối về chuyện con gái này, tôi sẽ không cho cô cơ hội nào nữa đâu."
Trương Tử Trạch lạnh lùng nói xong câu đó lại đi ra ngoài.
Đường Tú Linh đứng im tại chỗ, Trương Tử Trạch xoay người lạnh lùng hỏi.
"Cô còn không đuổi theo? Lẽ nào cô không dám qua làm giám định người thân?"
"Không, chỉ là bây giờ Bối Bối đang ở bệnh viện.
Anh tính tìm bệnh viện nào để làm giám định chưa?"
Đường Tú Linh chạy tới, sau đó hỏi Trương Tử Trạch.
"Cô không cần quan tâm tới chuyện này, cô chỉ cần dẫn tôi tới bệnh viện mà con gái cô đang nằm là được."
Sau khi Đường Tú Linh nói ra bệnh viện mà Bối Bối đang ở đó, Trương Tử Trạch đi qua một bên và gọi điện thoại.
Sau đó, hai người ngồi xe tới bệnh viện.
Sau khi Đường Nhất Manh chạy ra khỏi biệt thự của Trương Tử Trạch, cô ta lập tức gọi điện thoại cho mẹ mình.
"Mẹ, mẹ mau tìm người giúp đi.
Đường Tú Linh biết người đêm đó là cô ta, cô ta còn sinh ra một đứa con gái nữa.
Bây giờ Trương Tử Trạch lại muốn làm giám định người thân với đứa con hoang kia, phải làm sao đây?"
Ở đầu bên kia điện thoại, Vương Thục Nữ tái mặt.
"Nhất Manh, con về nhà ngay đi, mẹ sẽ gọi ba con về.
Tuyệt đối không thể để cho Trương Tử Trạch phát hiện ra chuyện đêm đó được."
Đường Nhất Manh vội vàng lái xe về nhà.
Lúc này, Vương Thục Nữ và Đường Quý đã chờ sẵn trong phòng khách.
Vẻ mặt hai người đều nghiêm túc.
"Rốt cuộc có chuyện gì thế? Con không giải thích rõ trong điện thoại, giờ mau nói cho mẹ và ba con biết đi!"
Vương Thục Nữ vừa thấy con gái về, bà ta đã lo lắng hỏi.
Đường Nhất Manh nói hết quá trình mình gặp Đường Tú Linh ở chỗ của Trương Tử Trạch.
"Sao Đường Tú Linh biết được chuyện đêm đó?"
Đường Quý trầm mặt hỏi.
Đường Nhất Manh cẩn thận nhớ lại, Đường Tú Linh vốn sắp bị người của Lưu Đình bắt đi, nhưng trên đường xảy ra vấn đề, Lưu Đình bị nhà họ Tần bắt đi.
Bây giờ xem ra, chỉ có thể là Lưu Đình nói ra tất cả chuyện này.
"Ba, nhất định là Lưu Đình nói!"
Đường Nhất Manh nói ra chuyện Đường Tú Linh gặp lại Trương Tử Trạch và Lưu Đình sau khi ra tù.
Bốp!
Đường Quý tát thẳng vào mặt Đường Nhất Manh.
"Hồ đồ!"
"Biết rõ Lưu Đình đã đoán được chuyện năm đó, sao con có thể để hai người kia gặp nhau chứ? Rốt cuộc Lưu Đình biết được bao nhiêu, trong tay cậu ta có chứng cứ gì không?"
Lần này Đường Nhất Manh cũng cực hối hận.
Lúc đó sợ tay mình bẩn nên cô ta mới uy hiếp Lưu Đình đi xử lý Đường Tú Linh.
Cô ta làm sao biết được Đường Tú Linh ra tù chỉ có một thân một mình, người phụ nữ này lại còn tìm được chỗ dựa vững chắc là nhà họ Tần này.
"Ba, chỗ Lưu Đình không có chứng cứ, quan trọng nhất bây giờ chính là phải làm thế nào với giám định người thân kia? Chỉ cần chứng thực con gái của Đường Tú Linh là của Trương Tử Trạch, vậy con cũng xong rồi!"
Đường Nhất Manh gấp đến mức cả người run rẩy.
Giám định người thân nhanh nhất cũng phải mất hơn một ngày, Trương Tử Trạch lại là người tâm tư kín đáo.
Cho dù muốn phá hỏng lần giám định này nhưng Đường Nhất Manh không biết phải bắt đầu từ đâu!
Mấy năm qua, nhà họ Đường vẫn luôn giàu sang phú quý là nhờ Trương Tử Trạch chiếu cố.
Đường Quý cũng hiểu tuyệt đối không thể để lộ ra chuyện năm đó.
Con gái Đường Tú Linh này đã xa cách, ông ta phải bảo vệ được vị trí vợ chưa cưới Trương Tử Trạch của Đường Nhất Manh.
"Lời nói dối nói một nghìn lần sẽ thành sự thật.
Đường Tú Linh không phải được Tần Chính giúp đỡ sao? Nhất Manh, con nhất định phải làm cho Đường Tú Linh tin tưởng con chắc chắn có cách phá hỏng lần giám định người thân này, khiến Đường Tú Linh bị dồn vào đường cùng.
Đến lúc đó, cô ta tất nhiên sẽ cầu xin Tần Chính giúp đỡ.
Một khi Tần Chính can thiệp, Trương Tử Trạch chắc chắn sẽ không tin bất kỳ một lời nào của Đường Tú Linh nữa."
Đường Nhất Manh hơi do dự.
"Ba, ba xác định Trương Tử Trạch sẽ vì Tần Chính mà không tin Đường Tú Linh chứ?"
"Tần Chính và nhà họ Trương trong sáng ngoài tối tranh đấu gay gắt rất nhiều năm.
Nếu Trương Tử Trạch biết người phía sau Đường Tú Linh là Tần Chính, cậu ta sẽ chỉ càng cẩn thận hơn thôi.
Đến lúc đó Trương Tử Trạch chắc chắn sẽ tìm được mấy nơi làm giám định người thân, chỉ cần chúng ta nghĩ cách ở một chỗ trong đó, Trương Tử Trạch sẽ tin tưởng đứa trẻ chắc chắn không phải là con của cậu ta."
Đường Nhất Manh lại thương lượng cách đối phó với ba mẹ.
Lúc này, Đường Tú Linh đã dẫn Trương Tử Trạch tới bệnh viện.
Trên đường đi, Đường Tú Linh nói ngắn gọn cho Triệu Sương biết ý định của cô khi dẫn theo Trương Tử Trạch tới đó.
Bối Bối còn nhỏ, tất nhiên rất sợ lấy máu.
Triệu Sương vẫn luôn phải hướng dẫn tâm lý cho Bối Bối.
"Anh muốn gặp con bé chứ?"
Đứng ở bãi đỗ xe của bệnh viện, Đường Tú Linh thấp thỏm hỏi.
Nói thật, đến bây giờ Đường Tú Linh vẫn cảm thấy thật kỳ diệu, không ngờ Bối Bối lại là con gái của cô và Trương Tử Trạch.
Cảm giác của Đường Tú Linh đối với Trương Tử Trạch bây giờ rất phức tạp.
"Đường Tú Linh, cho dù người đêm đó thật sự là cô, cho dù hai chúng ta còn có một đứa con gái, cô vẫn là hung thủ đã đụng chết em gái tôi.
Cô đừng tưởng có đứa trẻ là có bùa bình an."
Trong lòng Đường Tú Linh lập tức lạnh giá.
"Tôi đã nói, kẻ gây tại nạn giao thông không phải là tôi rồi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...