Thù Đồ [67]
*****
Cửa phòng bệnh bị dùng sức đẩy ra, đánh gảy câu chuyện của Trầm phụ cùng Trầm Kế.
Sắc mặt Trầm Kế hơi trầm xuống, bất mãn xoay người, không lâu trước đó anh vừa nhận được điện thoại của Lý Minh Hiên, cứ nghĩ người tới chính là Trầm Thừa, nhưng lúc thấy người đứng ngoài cửa thì mày nhíu chặt lại.
Cửa phòng bệnh mở rộng, Sở Thiến Thiến thở hổn hển vịn cửa đứng ở nơi đó, có thể nhìn ra cô vừa sốt ruột chạy tới.
Lúc này ánh mắt cô gái ôn nhu dừng lại trên người Trầm phụ, vẻ mặt vô cùng lo lắng: “Trầm tiên sinh.”
Sắc mặt vốn u ám của Trầm phụ đỡ hơn một chút, ẩn ẩn có chút vui sướng: “Thiến Thiến.”
Lúc Trầm phụ gọi hai tiếng ‘Thiến Thiến’ thì ánh mắt cô liền ửng đỏ, cố nén nước mắt gật gật đầu.
Tựa hồ cô rất muốn đến bên cạnh Trầm phụ nhưng lại sợ Trầm Kế đứng ở đó mà không dám quá thân cận ông.
Tầm mắt Trầm phụ tự nhiên dừng lại trên người Trầm Kế, bất mãn vỗ vỗ giường bệnh, cố sức mở miệng: “Thiến Thiến lại đây, A Kế, con ra ngoài trước đi.”
Ánh mắt Trầm Kế hiện lên một tia tự giễu, không nói tiếng nào, lập tức đi ra khỏi phòng bệnh.
Trầm Kế dứt khoát như vậy làm Trầm phụ hơi sửng sốt, rất nhanh nghĩ tới gì đó, bổ sung nói: “Chuyện Trầm thị cứ dựa theo lời con nói, phụ thân sẽ nhanh chóng thông tri cho nhóm cổ đông.”
Trầm Kế dựng lại, thản nhiên gật đầu.
Lúc cánh cửa phòng bệnh chầm chậm khép lại, khóe miệng Trầm Kế tràn ra ý cười trào phúng, quay đầu đang định đi về phía thang máy thì dư quang khóe mắt nhìn thấy Trầm Thừa đang đứng dựa vào tường.
Biểu tình Trầm Thừa rất cổ quái, lo lắng, khó chịu, chột dạ, hỗn loạn giữa trả thù cùng vui sướng, đủ loại cảm xúc vặn vẹo cùng một chỗ, tâm Trầm Kế trầm xuống, liên hệ với Sở Thiến Thiến vừa tiến vào khi nãy, có thứ gì đó ẩn ẩn nảy lên trong lòng, biểu tình từng chút lạnh đi.
“Là em mang cô ta tới?”
Trầm Kế áp chế lửa giận, thấp giọng chất vấn.
Cô ta là ai, trong lòng hai anh em đều biết rất rõ.
Trầm Thừa vốn dựa vào tường, dưới sự truy hỏi của Trầm Kế thì cố gắng đứng thẳng, cắn răng gật đầu.
Trầm Kế thật không ngờ Trầm Thừa lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, ánh mắt anh lộ ra đau thương: “Vì cái gì?”
Vì cái gì? Trầm Thừa nghẹn một hơi trong lòng.
Cậu muốn nói bởi vì Trầm Kế khinh thường mình, bởi vì Trầm Kế luôn mồm nói đối với mình là tốt nhất, nhưng trước mặt phụ thân lại xem thường cậu.
Cậu rất tức giận, cậu muốn trả thù làm Trầm Kế khó chịu, vì thế mới xúc động bảo lái xe đưa Sở Thiến Thiến tới bệnh viện.
Chính là sau khi nhìn thấy tình tự trong mắt Trầm Kế, Trầm Thừa đột nhiên lại không nói nên lời.
Giống như trốn tránh né ánh mắt Trầm Kế: “Em cảm thấy phụ thân thế này hẳn sẽ rất vui sướng khi gặp Sở tiểu thư, vì thế mới mang cô ta tới.”
Lý do này lại càng làm Trầm Kế không thể tiếp nhận, anh tình nguyện Trầm Thừa vì tranh chấp với anh mới cố ý để Sở Thiến Thiến tới kích kích mình.
Ánh mắt Trầm Kế dần trở nên lạnh lẽo, trầm mặt nhìn Trầm Thừa nửa ngày, sau đó thất vọng xoay người rời đi.
Trầm Thừa ẩn ẩn cảm thấy mình tựa hồ đã làm sai gì đó, nhìn Trầm Kế dần dần rời xa, tiếng anh cả nghẹn trong cổ họng không thể nào kêu lên được.
Trầm Kế một đường im lặng trở về công ty, bất quá chỉ là một buổi sáng, cổ phần Trầm thị đã rớt xuống 80 nhân dân tệ, đã bị mất giá hết một phần ba.
Trầm Kế nghĩ sự tình như vậy đã xấu nhất, không có khả năng có tin tức nào tệ hơn nữa, nhưng không ngờ vừa tới công ty lại thấy vẻ mặt lo lắng của trợ lý.
“Phát sinh chuyện gì?”
Trợ lý nhìn thấy Trầm Kế thì thở phào một hơi, vội vàng nói: “Vừa nãy Thường Lỗi nói với tôi sổ sách công ty có thể có một ít vấn đề.”
“Sổ sách có vấn đề?” Trầm Kế chấn động.
Trợ lý gật gật đầu: “Thường Lỗi không nói rõ tình huống cụ thể, chỉ nói bộ phận tài vụ đang kiểm tra.”
Trong lòng Trầm Kế có dự cảm không tốt: “Tôi biết rồi, cậu đi theo Thường Lỗi đi, có vấn đề gì lập tức báo cho tôi.”
Thường Lỗi là một trong những quản lý tài vụ cao cấp của Trầm thị, bởi vì theo Trầm Kế từ công ty con lên tới tổng công ty, vì thế nhân viên trong công ty đều âm thầm xem Thường Lỗi là người của Trầm Kế, hai người ngày thường cũng ít liên lạc, vì thế Thường Lỗi mới lén báo tin cho Trầm Kế.
Trầm Kế bị tin tức này quấy nhiễu tới tận trưa, thẳng đến khi tan tầm bên tài vụ cũng không tra ra manh mối gì, Trầm Kế lo lắng cỡ nào cũng chỉ có thể tới bệnh viện chờ tin.
Bởi vì có Sở Thiến Thiến tồn tại nên chuyện chăm sóc Trầm phụ hoàn toàn không cần anh đụng tới, Trầm phụ cũng không muốn anh canh giữ bên cạnh, liền bảo anh về nhà nghỉ ngơi.
Tối đó, nhân viên của bộ phận tài vụ tăng ca suốt đêm, tra xét toàn bộ những khoảng thu chi nửa năm nay của công ty, kết quả cuối cùng lại làm mọi người vô cùng kinh sợ.
Thường Lỗi đứng phía sau mọi người, nhìn thấy kết quả này thì dao động cúi đầu.
Anh do dự lấy di động, thầm cười khổ trong lòng, việc đã tới nước này anh đã không còn đường quay đầu.
Từ danh bạ tìm ra số điện thoại Trầm Kế, Thường Lỗi nhẹ nhàng ấn xuống.
“A Thừa? Không có khả năng.”
Trầm Kế đang say ngủ bị tiếng chuông điện thoại làm bừng tỉnh, lúc nghe thấy âm thanh mệt mỏi của Thường Lỗi báo cáo kết quả kiểm tra, người có hiềm nghi nhất chính là Trầm Thừa thì cơn buồn ngủ hoàn toàn tan biến, cả người vô cùng tỉnh táo.
“Không có khả năng!”
Trầm Kế lại quả quyết phủ nhận: “Tuyệt đối không có khả năng là A Thừa làm.”
Thường Lỗi không phản bác lời Trầm Kế, chỉ kể đại khái tình huống tra được một lần.
Cứ việc Trầm Kế tin tưởng Trầm Thừa tuyệt đối sẽ không làm vậy, nhưng chứng cớ rành rành trước mắt, Trầm Kế cau mày, bực dọc cúp điện thoại.
Rốt cuộc không thể ngủ được nữa, Trầm Kế nhìn đồng hồ, chỉ mới năm giờ sáng, nghĩ nghĩ một chút liền ấn nút gọi cho Trầm Thừa.
Chuông điện thoại vang một lần lại một lần, vẫn không có ai nghe máy.
Trầm Kế kiên nhẫn gọi lại, rốt cuộc cũng có người mơ mơ màng màng bắt máy: “Alo?”
Không phải giọng Trầm Thừa, Trầm Kế theo bản năng lạnh lùng nói: “Cậu là ai? Đưa điện thoại cho Trầm Thừa.”
Người nghe bên kia mất kiên nhẫn trả lời: “Thừa thiếu uống say ngủ rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau.”
Người bên kia dứt khoát cúp điện thoại, bên kia đầu dây truyền tới âm thanh tít tít, Trầm Kế siết chặt điện thoại, chỉ cảm thấy một luồng khí nghẹn trong cổ họng.
Một lần nữa gọi qua, lần này đối phương trực tiếp tắt máy.
Sắc mặt Trầm Kế u ám, trầm mặc một mình ngồi ở sô pha tới hừng đông.
Sớm hôm nay, lúc Trầm Kế chạy tới công ty, chuyện đầu tiên làm chính là phân phó Lục Cách Sâm, nếu Trầm Thừa tới phải lập tức thông báo cho anh.
Lục Cách Sâm đã biết chuyện tài vụ kiểm tra tối qua, không chút biến sắc gật gật đầu.
Chờ Trầm Kế đi rồi, Lục Cách Sâm thừa dịp phòng làm việc không có ai lập tức gọi điện cho Vương Trường Lâm.
“Cha nuôi.”
“Cách Sâm?” Vương Trường Lâm nghĩ một chút liền đoán được Lúc Cách Sâm gọi tới vì chuyện của Trầm Thừa: “Sao vậy? Lo cho Trầm Thừa sao?”
Lục Cách Sâm ‘dạ’ một tiếng: “Trầm Thừa không có tâm muốn tham ô tài chính Trầm thị, khẳng định là sau lưng có người tính kế để nó chịu tiếng xấu thay cho người khác.
Con sợ Trầm Thừa bị liên lụy sẽ phá hư kế hoạch của chúng ta.”
Vương Trường Lâm tối qua nhận được tin cũng một mực nghĩ về vấn đề này.
Ông không tin Trầm Thừa lại dám tham ô tài chính Trầm thị, quan trọng hơn là Lục Cách Sâm vẫn luôn theo sát Trầm Thừa, không có khả năng Trầm Thừa lại che dấu được, vì thế chuyện này chắc chắn có người đứng sau tính kế, chính là tính kế Trầm Thừa có lợi ích gì? Chẳng lẽ có người tham ô tài chính Trầm thị nên muốn dùng Trầm Thừa gánh tội? Vương Trường Lâm không tin sự tình lại đơn giản như vậy, nhưng nhất thời ông cũng nhìn không thấu, chỉ đành trấn an Lục Cách Sâm: “Mặc kệ có người tính kế hay không, con chỉ cần phối hợp công ty điều tra là được.
Cha nuôi cảm thấy chuyện này không đơn giản đâu.”
Lục Cách Sâm khẽ động: “Cha nuôi, chuyện này có cần kéo lên người Trầm Kế luôn không?”
Lời Lục Cách Sâm nói làm Vương Trường Lâm đột nhiên nghĩ tới gì đó.
Ông vẫn luôn nghi ngờ Sở Thiến Thiến xuất hiện không phải ngoài ý muốn, nếu Cao Thu Lâm nói thật, sau lưng ông ta còn có người đứng sau, nếu liên hệ với chuyện lần này, mọi thứ ẩn ẩn đã có thể liên kết lại với nhau.
Tựa hồ trừ bỏ ông, còn có người nào đó đang núp trong bóng tối có đầy ác ý với Trầm gia.
Ánh mắt Vương Trường Lâm càng lúc càng sáng, ẩn ẩn mang theo chút điên cuồng, nhớ tới mấy ngày trước Cao Thu Lâm còn khen ngợi Trầm Thừa, Vương Trường Lâm đột nhiên lộ ra nụ cười hiểu rõ.
Nếu ông đoán không sai, mục đích của đối phương cũng không phải Trầm Thừa, mà chính là Trầm Kế đứng sau lưng Trầm Thừa.
Vương Trường Lâm im lặng làm Lục Cách Sâm khó hiểu: “Cha nuôi?”
Lại nghe thấy tiếng Vương Trường Lâm cười khẽ: “Cách Sâm, chuyện này con đừng lo, cứ quan sát là được.”
Lục Cách Sâm nhìn thấu: “Đối phương còn tính toán khác sao?”
Vương Trường Lâm nói: “Không sai, nói không chừng chúng ta còn có thể giúp đối phương thúc đẩy một phen.”
Cúp điện thoại, Vương Trường Lâm nghĩ nghĩ, gọi điện cho Trầm Dung.”
“Chú Vương.”
Giọng nói Vương Trường Lâm vô cùng hòa nhã: “A Dung, Trầm Thừa vẫn không tới công ty, có phải nó ở cùng một chỗ với con không?”
“Anh hai tối qua uống hơi nhiều, phát sinh chuyện gì?”
Ánh mắt Vương Trường Lâm hiện lên vẻ hài lòng: “Công ty xảy ra chút việc ngoài ý muốn, con nghĩ biện pháp giữ nó lại.”
“Con biết rồi.” Trầm Dung ngoan ngoãn đáp ứng.
Gương mặt Vương Trường Lâm vặn vẹo nặn thành một nụ cười khẽ.
Suốt hôm đó Trầm Thừa không xuất hiện ở công ty, lời đồn Trầm Thừa lén tham ô tài chính Trầm thị đã lan truyền khắp công ty, cứ việc Trầm Kế nghiêm cấm lan truyền tin này ra ngoài, nhưng căn bản cũng không giải quyết được vấn đề.
Vài cổ đông trong công ty gọi điện thoại tới, yêu cầu Trầm Kế cho bọn họ một lời giải thích, mặc kệ có phải Trầm Thừa bị oan hay không, sổ sách xảy ra vấn đề là sự thật, bọn họ yêu cầu công ty phải kiểm tra kĩ càng.
Không cần bọn họ nói, Trầm Kế nhất định phải tra rõ, anh vốn không tin Trầm Thừa sẽ làm ra chuyện như vậy, nhưng hiện giờ quan trọng nhất là phải tìm ra Trầm Thừa.
Sau khi tìm tới tất cả những người có thể có liên lạc với Trầm Thừa, Trầm Kế mới tra ra được nơi Trầm Thừa.
Bất chấp một đống công việc trong công ty, Trầm Kế lái xe thẳng tới nơi Trầm Thừa có khả năng ở đó.
Trong căn phòng lớn ánh sáng lờ mờ, hơn mười người cả trai lẫn gái đang tụ tập lại cùng một chỗ, trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc, có người la hét có người cười đùa, có người đang quấn lấy nhau.
Trầm Thừa say men lờ mờ tựa vào sô pha, một thiếu niên xinh đẹp cậu đang ôm trong lòng đang thì thầm làm nũng gì đó.
Bên cạnh có người ồn ào, Trầm Thừa mỉm cười, đưa tay luồn vào trong áo thiếu niên.
“Rầm!” Một tiếng vang lớn, cửa phòng bị đá văng từ bên ngoài, Trầm Kế sắc mặt lạnh như băng đứng ở cửa.
Tất cả mọi người trong phòng nhất thời sửng sờ, có người nhận ra Trầm Kế, liền dùng ánh mắt im lặng trao đổi rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Trầm Dung cúi đầu, thừa dịp lực chú ý của Trầm Kế bị Trầm Thừa hấp dẫn mà lẫn vào đám người chạy ra ngoài, cậu không dám để Trầm Kế nhìn thấy mình ở nơi này.
Nhất thời trong phòng chỉ còn lại Trầm Kế cùng Trầm Thừa.
Trầm Thừa tựa hồ vẫn còn chưa kịp phản ứng, Trầm Kế lạnh lùng đi tới trước mặt Trầm Thừa, cầm lấy một chai rượu rót thẳng lên đầu Trầm Thừa.
Trầm Thừa rùng mình: “Anh cả?”
Trầm Kế nghiêm mặt: “Vì cái gì không chịu tới công ty?”
Trầm Thừa nương theo hương rượu lấy can đảm, giễu cợt mỉm cười: “Tới công ty làm gì? Không phải anh đã nói với phụ thân muốn lên làm tổng giám đốc sao? Em không phải tự giác nhường vị trí đó cho anh rồi sao.”
Lửa giận trong lòng Trầm Kế hoàn toàn bị những lời này của Trầm Kế châm ngòi, anh cười lạnh: “Em có phải cảm thấy không cam lòng, không phục đúng không, vậy thì tới tranh với anh đi, em chui rút ở trong này uống rượu say bí tỉ để làm gì.”
“Tranh?” Trầm Thừa lờ mờ gào lên: “Phụ thân hướng về anh, cô cô hướng về anh, tất cả mọi người đều hướng về anh, em lấy cái gì mà tranh với anh?”
Trầm Kế lạnh lùng: “Cho nên em lén tham ô tài chính của công ty sao? Em định làm cái gì? Tự mình bắt đầu từ số không sao?”
Trầm Thừa cũng không hẳn là say khướt, bất quá chỉ nương theo men rượu làm ầm ĩ với Trầm Kế mà thôi, những lời này của Trầm Kế làm cậu hoàn toàn tỉnh táo.
“Anh cả, anh nói gì?”
Trầm Kế chăm chú nhìn biểu tình Trầm Thừa, gằn từng tiếng: “Em dám nói mình không lén tham ô tiền công ty không?”
Trầm Thừa nhất thời nhảy dựng lên: “Vì sao em phải tham ô tiền công ty chứ, Trầm thị không phải của Trầm gia sao? Em làm gì phải tham ô tiền của nhà mình?”
Biểu tình của Trầm Thừa không giống giả vờ, Trầm Kế yên lòng.
Tuy trong lòng anh tin tưởng Trầm Thừa sẽ không làm ra chuyện này, nhưng anh chỉ sợ Trầm Thừa bị người khác xui khiến, hiện giờ nghe Trầm Thừa phủ nhận, Trầm Kế hừ lạnh một tiếng, một phen kéo Trầm Thừa đi tới đá văng cửa phòng tắm.
Căn phòng này xuất phát từ một lí do nào đó không thể nói, mỗi gian đều có thiết kế phòng tắm, chỉ là lớn nhỏ khác nhau mà thôi.
Căn phòng tắm nơi này không nhỏ, Trầm Kế không chút do dự kéo Trầm Thừa tới chỗ vèo sen, mở nước lạnh hung hăng xịt vào cậu một phen.
“Anh cả, anh làm gì đó?” Trầm Thừa lạnh tới phát run.
Trầm Kế chán ghét nhìn cậu: “Tắm sạch rồi cùng anh quay về bệnh viện.”
Lúc Trầm Kế tìm được Trầm Thừa, Trầm Hi mới vừa xem xong tin nhắn lão K gửi tới đang định xóa đi.
Thường Lỗi thành công dấy lên vụ việc sổ sách Trầm thị có vấn đề, Trầm Thừa bất quá chỉ là bước đầu tiên, rất nhanh sẽ tới lượt Trầm Kế.
Trầm Hi thầm cười lạnh, kế tiếp cậu thật muốn xem xem giữa Trầm Kế cùng Trầm Thừa, phụ thân sẽ lựa chọn thế nào?
Hài lòng xóa sạch tin nhắn trong điện thoại, Trầm Hi nhìn về phía Phương Lạc Duy ngồi bên cạnh bồi mình: “Nhàm chán sao? Không bằng cậu đi tìm Trần Chí Vĩ, bảo ông ta dẫn cậu đi làm quen với một ít người đi?”
Hôm nay là ngày đầu tiên trình chiếu «Loạn Thế Phong Vân» tuy Trầm Hi không kiên nhẫn lắm nhưng cũng không thể không tới.
Cách lúc mở màn còn một khoảng thời gian, cậu cũng lười ra ngoài, Phương Lạc Duy chủ động cùng cậu ở lại phòng nghỉ.
Từ sau vụ bỏ thuốc lần trước, Phương Lạc Duy mặc dù khi nhìn thấy Trầm Hi cũng khó tránh có chút gợn sóng trong lòng, nhưng cũng biết chuyện Trầm Hi cùng Lý Minh Hiên ở cùng một chỗ là sự thật.
Ngày thường cũng vô thức duy trì khoảng cách không quá thân thiết với Trầm Hi để tránh Lý Minh Hiên hiểu lầm.
Trầm Hi chưa từng nghĩ Phương Lạc Duy sẽ nảy sinh tâm tư với mình, cũng không lưu tâm chuyện Phương Lạc Duy sợ Lý Minh Hiên hiểu lầm, bất quá vì Phương Lạc Duy bắt đầu có danh tiếng, để tránh Phương Lạc Duy bị đám phóng viên nói là dựa vào quy tắc ngầm nên cũng vô tình giữ khoảng cách với Phương Lạc Duy.
Lúc này là thời điểm hiếm hoi hai người ở riêng một chỗ.
Phương Lạc Duy nghe Trầm Hi nói vậy thì lắc đầu: “Ở đây là tốt rồi.”
Thấy sắc mặt Trầm Hi vẫn như thường, trái tim luôn treo cao của Phương Lạc Duy chậm rãi thả lỏng.
Tuy cậu không hiểu thị trường chứng khoán, nhưng tin tức cổ phiếu Trầm thị rớt giá đã rất ầm ĩ trên mạng.
Trong mắt mọi người, Trầm Hi đang ăn bám Trầm gia, một khi Trầm gia suy sụp, Trầm Hi chỉ còn hai bàn tay trắng.
Phương Lạc Duy tuy biết quan hệ của Trầm Hi cùng Trầm gia không tốt, nhưng cũng nhịn không được lo sợ Trầm Hi bị ảnh hưởng vì Trầm thị.
Lo lắng của Phương Lạc Duy bị Trầm Hi xem trong mắt, lập tức phản ứng: “Lạc Duy đang lo cho tôi sao?”
Phương Lạc Duy thản nhiên gật gật đầu: “Tôi đọc được chút tin tức trên mạng.”
“Về Trầm thị sao?”
Phương Lạc Duy gật gật đầu, đắn đo nói: “Tôi không hiểu mấy thứ này lắm, Trầm thị có phải đang gặp rắc rối không?”
Trầm Hi thờ ơ gật gật đầu: “Hình như vậy, tôi cũng không để ý lắm.”
Phương Lạc Duy muốn nói lại thôi, liếc mắt nhìn Trầm Hi một cái.
Trầm Hi cười khẽ: “Yên tâm, Trầm thị là Trầm thị, tôi là tôi, không quan hệ gì cả.”
Trực giác mách bảo Phương Lạc Duy những lời này của Trầm Hi có hàm nghĩa gì đó, đang định mở miệng thì ngoài cửa phòng nghỉ đột nhiên truyền tới tiếng cười cố ý phóng đại của Trần Chí Vĩ.
“Ha ha, ông chủ Lâm tự mình tới đây, tôi thực sự là vô cùng vinh hạnh a.”
Lâm Diệu hoài nghi nhìn về phía Trần Chí Vĩ, cứ cảm thấy ông ta đột nhiên lên tiếng như vậy có chút cổ quái.
Lý Minh Hiên cười mà không cười nhìn Trần Chí Vĩ, tiến tới đẩy cửa.
Trần Chí Vĩ giả vờ như không có việc gì, nhưng trong lòng đang nói thầm, Phương Lạc Duy vừa cố ý đẩy Triệu Văn Bình rời đi, nói là muốn một mình với ở cùng Trầm Hi một lúc, cũng không biết cậu ta muốn làm gì.
Sẽ không trùng hợp bị chính chủ tới bắt gặp đi, ông chỉ đành nhắc nhở một tiếng.
Theo cửa phòng nghỉ đẩy cửa ra, Lâm Diệu nhìn rõ hai người bên trong, nhất thời lộ ra nụ cười thích thú.
Trong phòng nghỉ, Phương Lạc Duy cùng Trầm Hi ngồi cạnh nhau, thái độ có vẻ rất thân thiết.
Lâm Diệu nghĩ tới những tin đồn nghe khi trước, lại càng cảm thấy động tác của Phương Lạc Duy cùng Trầm Hi rất mất tự nhiên, tựa hồ đang che dấu gì đó.
Lâm Diệu đang suy nghĩ thì thấy Lý Minh Hiên đi tới, thái độ vô cùng thân thiết kéo Trầm Hi đứng lên, hòa nhã nói: “Buổi tối có ăn cơm không?”
Trầm Hi gật gật đầu, chỉ qua Phương Lạc Duy: “Ăn cùng Lạc Duy.”
Lý Minh Hiên cười cười hướng về phía Phương Lạc Duy gật đầu, thuận tay ôm lấy Trầm Hi.
Động tác của Lý Minh Hiên làm biểu tình Lâm Diệu trở nên cổ quái, Lý Minh Hiên cùng Trầm Hi? Khó trách Lý Minh Hiên để bụng chuyện của Trầm Hi như vậy.
Bất quá chuyện Phương Lạc Duy là sao? Lâm Diệu hiếm có khi nảy sinh cảm giác tò mò, xem vẻ mặt Phương Lạc Duy thì có vẻ rất thản nhiên, cũng không có dấu hiệu chột dạ.
Trầm Chí Vĩ khổ sở cảm thấy vừa nãy có vẻ mình đã làm chuyện thừa.
Lúc bắt đầu công chiếu, Trầm Hi chỉ đơn giản lộ mặt một chút sau đó liền lôi Lý Minh Hiên tới một chỗ ngồi trong góc khá kín đáo.
Ngọn đèn tối sầm xuống, Lý Minh Hiên đưa tay nắm tay Trầm Hi đặt trên tay ghế, ánh mắt Trầm Hi vô thức lộ ra ý cười, dùng sức nắm trở lại.
Hoàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...