“Đệt mợ, hơn nữa đêm anh định hù ai hả.” Biên Dĩ Thu khoa trương mà vỗ vỗ ngực vì hoảng sợ.
Người nọ đứng thẳng lại, nhấc chân đi về phía y, bóng đêm dừng trên người hắn chậm rãi rút đi như thủy triều theo bước chân của hắn, gương mặt đẹp trai, hoàn hảo như một vị thần, dần dần hiện ra trước ánh sáng, đứng trước mặt y, như một con báo săn tao nhã, tựa tiếu phi tiếu mà liếc nhìn quan sát con mồi phía trước, lười biếng không chút để ý mà phun ra bốn chữ: “Hù dọa em đó.”
Cho dù đối với ngũ quan cùng ngữ khí của người này thuộc nằm lòng, đến độ nhắm mắt lại cũng có thể miêu tả được, mỗi lần Biên Dĩ Thu nhìn thấy hắn, nhưng vẫn khiếp sợ tên này tại sao con mẹ nó bộ dáng lại đẹp đẽ, trêu người như vậy. Nhưng thật đáng tiếc, khuôn mặt đẹp như vậy cũng không che giấu được sự thật hắn là một tên vương bát đản.
“Vậy chúc mừng anh, thành công rồi.” Biên Dĩ Thu nhàm chán mà giở giọng xem thường, xoay người rời đi.
Kha Minh Hiên đối với thái độ lãnh đạm đến lạnh lùng của y cũng không để ý chút nào, hai chân dài sải một bước liền đuổi kịp bước chân của y: “Không hỏi xem là ai phái tới à?”
Biên Dĩ Thu nhanh chóng bọc áo gió lại, nhét khẩu súng vào trong: “Không cần hỏi, tôi biết là ai.”
Kha Minh Hiên liếc nhìn y một cái: “Ai?”
Biên Dĩ Thu: “Anh có chuyện gì?”
Kha Minh Hiên thập phần thẳng thắn thành khẩn: “Tò mò.”
“…” Biên Dĩ Thu trầm mặc một lát, nghĩ đến một vấn đề, “Sao anh lại ở chỗ này?”
“Tôi vẫn đi phía sau em, bất quá em phát hiện ra hai tên ngu xuẩn kia, không phát hiện tôi.”
“Không thể nào!” Biên Dĩ Thu đối với năng lực theo dõi ngược của mình tương đối tự tin, “Từ khi nào thì anh bắt đầu theo tôi?”
Kha Minh Hiên thành khẩn nói: “Lúc em bị xe đâm.”
Biên Dĩ Thu lúc này trầm mặc một lúc lâu, mãi đến khi sắp đi tới quảng trường mới biến cảm giác đầy tức giận cùng không cam lòng biến thành một lực đạo đủ mạnh để mắng một chữ “Đệt”, nói một cách mạnh mẽ, bùng nổ.
“Anh mẹ nó nhìn thấy tôi thiếu chút nữa bị người khác ám sát, vậy mà không giúp tôi?”
Kha Minh Hiên dùng tay chỉ vào tình trạng hai người anh em bị đánh ngã xuống đất không đứng dậy nổi trong ngõ nhỏ: “Hai tên gà mờ như vậy, còn cần tôi ra tay?”
Biên Dĩ Thu cười ha ha: “Anh là tới đây chế giễu tôi?”
Kha Minh Hiên hào phóng thừa nhận: “Tiếc thật, không kịp xem.”
Biên Dĩ Thu thật sự một câu cũng không muốn cùng người này nhiều lời: “Lãng phí thời gian của Kha đại thiếu gia, thật ngại quá. Tôi đi trước đây, anh cần làm gì thì làm đi, bái bai.”
Nói xong thì vẫy vẫy tay, sải bước tiến vào đám người, nửa điểm lưu luyến cũng không có.
Kha Minh Hiên đứng bên cạnh quảng trường, nhìn bóng dáng cao to ngất ngưỡng của Biên Dĩ Thu càng lúc càng xa, đột nhiên có chút nhớ đến thân thể rắn chắc bọc dưới áo khoác màu đen kia. Mà nỗi nhớ ấy một khi có chút dấu hiệu, giống như cỏ dài mùa xuân, thấy gió liền mọc, rất nhanh trong cơ thể hắn xuất hiện một ngọn lửa hoành hành, làm cho hắn miệng lưỡi khô, trong lòng ngứa ngáy khó chịu.
Trong tầm mắt hắn, bờ vai rộng, thắt lưng tráng kiện, cái mông rắn chắc, chân dài hữu lực, mỗi một bước đi, đều như thể cố ý lắc lư trước mặt hắn, phong tình vạn chủng mời hắn trực tiếp đem người xử tử ngay tại chỗ —— đương nhiên, chuyện này hoàn toàn là dâm ý không trách nhiệm của Kha đại thiếu gia, tư thế đi đường đó của Biên lão đại anh lãng, rắn rỏi, mười phần khí tràng. Đó là một người đàn ông thô lỗ trái ngược hoàn toàn với sở thích bình thường của hắn, cố tình làm cho Kha đại thiếu gia mỗi lần hẹn gặp, trong lòng luôn trào dâng dục vọng đầy thú tính, muốn đem người xé nát rồi nuốt vào bụng.
Đang lúc hắn dùng đầu lưỡi đếm số răng của mình, nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Biên Dĩ Thu như một con sói đói, bí mật chuẩn bị đưa ý tưởng này thành hành động, tiếng chuông điện thoại vang lên không đúng lúc.
Mập mạp ở đầu bên kia hỏi hắn sao còn chưa tới, hắn nói đến rồi, đang đỗ xe.
Sau khi cúp điện thoại đi đến bên đường và, không có gì bất ngờ khi nhìn thấy một hóa đơn được cảnh sát giao thông dán trên xe của mình.
Cho nên nói, vừa rồi hắn nhìn thấy hai cái đuôi đi theo phía sau Biên Dĩ Thu liền gấp rút đậu xe bên đường mà đi theo sau, chẳng lẽ vì muốn chữ ký như rồng bay phượng múa của một tên cảnh sát giao thông?
Kha Minh Hiên tự giễu mà cười cười, đem xe chạy vào bãi đỗ xe chuyên dụng của VITA, bấm thang máy đi thẳng lên khu VIP lầu ba.
Anh em nhất bang hẹn nhau ở KTV của Phương Duệ vào đêm giao thừa, Kha Minh Hiên vừa ra khỏi thang máy, anh nghe thấy giọng hát ngũ âm không đủ lại cao vút phát ra từ một căn phòng riêng với sức mạnh xuyên thấu hoàn toàn có thể so sánh với Pavarotti, để người phục vụ dẫn đường, trực tiếp hướng về căn phòng đó mà đi qua.
Cũng không biết rượu hôm nay không đủ ngon, hay tiểu tình nhân trong ngực không đủ câu người, tóm lại cả đêm nay Kha đại thiếu gia đều tâm viên ý mã*, không yên lòng, bàn tay như thể có cũng được mà không có cũng chẳng sao mà xoa xoa mông tiểu tình nhân hai cái, cỡ nào cũng cảm thấy cảm xúc này có chút không đúng.
Mập mạp hỏi hắn muốn hát hay không, hắn nói không hát; Lâm Gia Ngạn hỏi hắn muốn chơi xúc xắc hay không, hắn nói không chơi; Lý Trạch đưa ly rượu cho hắn, hắn nhận lấy xem cũng không xem trực tiếp uống một ngụm. Phương Duệ cùng Sở Dịch nói với hắn cái gì, hắn căn bản không nghe, ngay cả nhân viên phục vụ tiến vào đưa rượu hắn cũng không nhận ra người nọ là Lục Tiêu.
Vì thế, Sở tổng ngồi bên cạnh hắn đang cùng một tên MB nào đó hôn nhẹ liền gặp bi kịch, Lục tiểu soái ca mặt mày xanh mét ném bình rượu, xoay người bỏ chạy. Nội tâm Kha đại thiếu gia có chút hả hê, vui mừng, lại không nghĩ tâm tình này vừa mới duy trì không đến hai phút, Lục tiểu soái ca lại có thể đi rồi quay lại, đặc biệt khí phách mà đá văng cửa phòng, xách tiểu MB kia ném sang một bên, nửa câu vô nghĩa cũng không có, túm người đàn ông nhà mình đi ra ngoài. Toàn bộ động tác rõ ràng lưu loát, sinh động như mây bay nước chảy, Kha đại thiếu gia quả thật muốn huýt sao mà cổ vũ cho hắn.
Hắn ở trong lòng cao hứng thay Sở Dịch, một bên có chút ác liệt nghĩ, thật nên cho Biên lão đại đến xem Lục tiểu soái ca y đặt ở đầu trái tim rơi vào tay giặc – Sở công tử anh minh thần võ.
Giờ phút này Biên lão đại vừa mới bước vào cửa lớn câu lạc bộ danh nhân, anh em thuộc hạ nhất bang đang chờ y uống rượu giao thừa. Bởi vì nửa đường bị đâm xe lại bị người khác theo dõi, đi bộ đến đây lại chậm một chút, bị Hà Tự cầm đầu dám nói dám làm mạnh mẽ ép uống 3 ly rượu đế nồng độ cao. Rượu lỏng cay xè chảy từ mắt đến tận trong dạ dày, lục phủ ngũ tạng lăn lộn một vòng biến thành cảm giác say đánh úp vào đại não, rất nhanh liền cảm thấy có chút choáng váng, trời đất quay cuồng.
Biên Dĩ Thu người này không có nhược điểm gì, nếu nhất định phải nói, kia hẳn là tửu lượng của y. Tuy rằng ba ly rượu đế không đến ưc làm y ngã được, nhưng trên cơ bản cũng không thể uống nữa.
May mắn hôm nay ở Húc Viên ăn cũng không ít, đồ ăn này nọ phỏng chừng vẫn còn ở trong dạ dày, nếu bụng rỗng mà một hơi uống cạn ba ly này, y không thể không trực tiếp nằm sấp trên đất.
Uống rượu xong Hà Tự không thấy Tả Thành đâu, tầm mắt ở trên người Biên Dĩ Thu đảo qua, nhíu mày lại, tiến đến bên tai Biên Dĩ Thu hỏi một câu: “Gặp phải phiền toái à?”
Biên Dĩ Thu nghiêng người liếc hắn một cái, ý là tôi mắc gì gặp phải phiền toái? Bình thường người khác gặp được tôi, mới than gặp phiền toái đó.
Hà đại luật sư đưa một ngón tay hướng tới vạt áo y, Biên Dĩ Thu cúi đầu nhìn, sau một lúc lâu liền chửi “Đệt” một tiếng.
Có thể nói, đôi mắt của Hà đại luật sư rất độc, dù vụ việc có rắc rối đến đâu, dù hồ sơ có phức tạp đến đâu, hắn vẫn có thể nhìn thấy một chi tiết nhỏ không đáng kể từ một đống văn kiện không liên quan mà người khác không thể chú ý đến, huống chi đi theo bên người Biên lão đại nhiều năm như vậy, đối với bản tính của Biên Dĩ Thu người này có chút hiểu biết nhất định. Nếu như bình thường, đừng nói một vết bẩn trên quần áo, ngay cả khi có một nếp gấp trên áo, y cũng không thể mặc đến tham dự tiệc giao thừa cùng các anh em.
Hà Tự xoay người vươn tay chỉ vết bẩn trên áo mà vân vê: “Rêu xanh, còn rất mới. Mới từ tiểu khu Đông Lâm đến đây?”
Tiểu khu Đông Lầm là tòa nhà dân cư cũ phía sau Galaxy Plaza vừa mới quy hoạch phải phá bỏ và dời dân cư đi nơi khác.
Biên Dĩ Thu lúc này giương mắt nhìn hắn: “Làm sao cậu biết được?”
“Trên đám rêu xanh này viết bốn chữ Tiểu khu Đông Lâm.”
“Cái đ*t mẹ.”
“Tôi nói thật.” Hà Tự rút khăn giấy cầm trên tay, nghiêm trang mà phân tích với y: Rêu phải mọc trong các con hẻm hoặc góc tối và ẩm quanh năm hoặc là góc sáng sủa mới có thể phát triển, hơn nữa bây giờ có chút ướt, cũng không khô, cho thấy chỗ này cách đây không xa và chỉ có tiểu khu Đông Lâm mới phù hợp yêu cầu này. Cách đây đã lâu, tòa nhà không cao, lại có Galaxy Builiding ở phía trước ngăn cản, mặt trời không chiếu vào, bây giờ dân cư đều đã chuyển đi, cho nên về cơ bản, theo con đường này rất phù hợp cho rêu xanh sinh trưởng. Anh từ Húc Viên trở về, đại khái là đi đường lớn Lâm Hải, sau đó ở khúc giao đường Cẩm Tây cùng với đường Hạ Phức Viên, đúng lúc đi qua quảng trường Galaxy, cho nên suy luận của tôi là anh đã gặp tai nạn gần quảng trường. Anh bị theo dõi hoặc anh đuổi theo ai đó đến tiểu khu Đông Lâm, rêu xanh này hẳn là ở trong ngõ đánh nhau rồi sượt vào, đúng hay không?”
Không thể không nói Biên Dĩ Thu đối với năng lực suy luận của Biên Dĩ Thu quả thật là bội phục sát đất, với cái bản lĩnh này, làm luật sư gì chứ, trực tiếp làm trinh thám còn được, Holmes cũng phải tránh sang một bên.
“Vậy cậu nói xem, tôi đánh với mấy người?”
“Sẽ không quá ba người.”
“Tại sao?”
“Ngõ ở tiểu khu Đông Lâm rất hẹp, nhiều người căn bản không thể đánh, chỉ có thể một chọi một mà một mình chiến đấu. Mà trên người anh ngoại trừ phiến rêu xanh này, dấu vết gì cũng không có, chứng minh cuộc chiến này chấm dứt rất nhanh, cho nên sẽ không nhiều người lắm.”
“Vậy cậu tiếp tục đoán xem, người là ai phái tới?”
“Chuyện này còn phải đoán sao? Gần đây mấy tên tiểu tử cùng Tiễn gia kia bay nhảy có chút hăng say đó.”
Biên Dĩ Thu gật gật đầu, đáng muốn nói gì đó, quay đầu liền nhìn thấy Tả Thành đẩy cửa phòng rượu ra nhanh chóng đi về chỗ y: “Lão đại, anh không…..”
“Không có gì.” Biên Dĩ Thu cắt ngang lời cậu, “Xe của tôi có sao không?”
“Hoàn hảo, tróc một mảng sơn.” Tả Thành nói xong nhìn về phía Hà Tự, “Lái xe về rồi?”
Hà Tự rốt cuộc cũng mất tự nhiên mà trả lời ba phải cái nào cũng được, đơn độc một âm tiết: “Ừ.”
Tả Thành nháy mắt mấy cái, ừ là đã lái về hay chưa lái về?
Biên Dĩ Thu liếc mắt nhìn Hà Tự một cái, nhìn Tả Thành: “Cậu giao cho cậu ta lái xe.”
“Đúng vậy, chủ xe lúc nãy quá khó đối phó, tôi lo lắng anh đi một mình, chỉ có thể tìm Hà Tự hỗ trợ, bất quá lão đại cũng đi quá nhanh, tôi ở quãng trường tìm một vòng cũng khong thấy anh….”
Vô nghĩa, tôi căn bản sẽ không ở quảng trường.
Biên Dĩ Thu ngoài cười nhưng trong không cười mà xem xét Hà Tự: “Holmes?”
Hà Tự ánh mắt né tránh, hướng ra cửa kêu to một tiếng: “Diệp đại mỹ nữ tới rồi, tôi phải qua cùng cô ấy uống hai ly, lão đại có chút giận, Tả Thành cố gắng chiếu cố….”
Vừa nói vừa nhấc chân đi về Diệp Trăn phía bên kia, lại bị Biên Dĩ Thu tay mắt lanh lẹ mà cản đường: “Chờ một chút!”
“Không chờ! Tôi phải bồi mỹ nữ uống rượu, ở với hai người đàn ông các anh có gì để chơi chứ?” Hà Tự thập phần “đại nghịch bất đạo” mà vung ra khỏi cánh tay Biên lão đại, kiên trì không ngừng mà đi về phía Diệp mỹ nhân, nhưng mà đi nửa ngày rồi vẫn giậm chân tại chỗ, quay đầu lại mới phát hiện lão đại túm lấy áo mình.
Hắn quay đầu lại cười hắc hắc hai tiếng: “Lão đại, tôi chỉ đùa với anh một chút….Ôi!”
Nói còn chưa dứt lời, trên mông đã bị Biên Dĩ Thu hung hăng đạp một cước, lảo đảo nhào về phía trước, mắt thấy sẽ đâm vào trong lòng Diệp mỹ nữ mà mình tâm tâm niệm niệm, còn cảm thán hạnh phúc tới rất đột ngột, một khắc nhìn đến ánh mắt cực kỳ ghét bỏ của Diêp Trăn bên cạnh lóe lên. Ngay sau đó mũi liền chạm vào một bờ ngực cứng rắn.
“Tiểu Tự Tự, nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng đợi đến lúc cậu chủ động nhảy vào trong ngực rồi!” Mạnh Kiến Tự vẻ mặt kích động, nâng gương mặt đẹp trai lại thập phần nhân khuông cẩu dạng* mà hôn lên.
*人模狗样- Nhân khuông cẩu dạng: ý tứ là thân phận là người, cử chỉ hình dung lại giống cẩu, đa dụng vu trào phúng.
“Đậu má!” Hà đại luật sự tránh không kịp, nụ hôn đầu tiên liền bị tên họ Mạnh kia đoạt đi, phản ứng đầu tiên là đẩy người ra, tiện tay cầm lấy khăn ăn trên bàn mà lau miệng: “Con mắt nào của anh nhìn thấy lão tử chủ động! Rõ ràng là bị lão đại đẩy tới!”
Mạnh Kiến Tự một bộ dáng cảm thiên động địa hận không thể quỳ xuống mà cúi người trước Biên lão đại: “Cảm ơn lão đại.”
Biên Dĩ Thu: “Không cần khách sáo, tối nay cậu ta là của cậu.”
Hà Tự: “……..”
“Ha ha a ha ha…”
Mọi người ở đây cười vang, chỉ có Tả Thành vẻ mặt mộng bức*, không biết Hà đại luật sự lại chọc đến chỗ nào của lão đại nhà mình.
*mộng bức: mơ hồ
Một đám người ồn ào, ăn uống tiệc tùng, xếp hàng lại đây kính rượu, Tả Thành biết tửu lượng của Biên Dĩ Thu không ổn, ai đến cũng không được, thay y cản rượu mà từ chối toàn bộ, lúc này Biên Dĩ Thu một chút cũng không sao, Tả Thành uống đến nằm sấp trên bàn.
May mắn lầu trên câu lạc bộ chính là khách sạn, Biên Dĩ Thu phân phó hai người đưa Biên lão đại về phòng, chính mình ôm một tiểu soái ca mà thủ hạ mới hiếu kính đi về phòng.
Mới vừa tới cửa, điện thoại trong túi lại rung lên. Y lấy ra tùy tiện nhìn lướt qua, hô hấp nhất thời mẹ nó đều ngưng trệ.
Trên màn hình hiện lên ba chữ: “Tôi nhớ em.”
Người gửi tin: Kha Minh Hiên.
Biên Dĩ Thu cảm giác bản thân mình đại khái bị ba ly rượu đế kia làm cho xuất hiện ảo giác, bằng không sao lại nhìn thấy tên họ Kha gửi mấy tin nhắn buồn nôn này được?
Y dừng chân một chút, lắc lắc đầu, muốn mở khóa màn hình xem thử, tin nhắn thứ hai lại gửi tới.
“Là mông em.”
Biên Dĩ Thu thiếu chút nữa phun một ngụm máu, cực kỳ nhanh chóng lấy lại tư thế hào hùng, mãnh liệt nuốt chửng núi sông mà trả lời bốn chữ.
“Cút đi tên khốn!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...