Cố Tiểu Khả buộc phải lao vào vòng tay của nam thần, đầu óc cô trống rỗng....
Người của anh thơm quá, mùi hương nhàn nhạt như có như không theo chóp mũi dung nhập vào máu, chảy xuôi xuống toàn thân.
Mạc Thần Trạch vươn bàn tay to ra đỡ lấy toàn bộ cánh tay của Cố Tiểu Khả, giúp cô ổn định cơ thể, hai người đang trong tư thế nửa ôm.
Cố Tiểu Khả bị vây trong lòng ngực của nam thần, sắc mặt đỏ bừng, hoảng loạn giãy giụa muốn lùi về phía sau.
Mạc Thần Trạch khẽ động một cái, trong lúc vô tình lại nắm phải tay trái của Cố Tiểu Khả.
Hai người nhất thời sửng sốt, nơi da thịt chạm vào nhau nóng lên, giống như tia chớp, nhanh chóng lan khắp toàn thân.
Sắc mặt Cố Tiểu Khả đột nhiên trắng bệch.
Trong lòng Mạc Thần Trạch khẽ run lên, còn chưa kịp lên tiếng đã bị Cố Tiểu Khả dùng sức hất tay ra.
"Anh đừng đụng vào em!"
Thanh âm của cô có chút run rẩy.
Cuối cùng Mạc Thần Trạch cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Có lẽ là...tự mình đa tình nên hiểu sai ý của cô ấy sao?
Cố Tiểu Khả dường như đang nỗ lực áp chế thứ gì đó trong người, sắc mặt của cô càng lúc càng khó coi, mày nhíu chặt, trong mắt tràn ngập sự chán ghét và cảnh giác.
Có thể chán ghét cái gì nữa? Còn không phải là chán ghét sự đụng chạm của mình sao?
Mạc Thần Trạch sững người, giang hai tay ra, nhanh chóng lui về phía sau, tỏ vẻ bản thân cũng vô tình mạo phạm cô.
Trên mặt anh không biểu lộ cảm xúc gì, nói: "Lúc nãy là ngoài ý muốn, xin lỗi em!"
Cố Tiểu Khả cắn chặt răng, biểu tình có chút hoảng hốt.
Cô đang cúi đầu, cố gắng dùng tóc mái che khuất độ mắt khiến người khác không nhìn ra được thái độ của cô.
Đôi tay của cô vô lực buông thõng hai bên người, hai bao cẩu kỷ Ninh Hạ đặt dưới chân.
Mạc Thần Trạch cúi đầu nhìn thấy liền bật cười.
Đột nhiên anh nhớ ra tiền căn hậu quả của mọi chuyện.
Thời điểm quả pháo lép kia phát nổ anh đã đẩy mạnh cô ấy ra rồi tự mình bị thương mắt trái.
Con gái nhà người ta có lòng tốt, xuất phát từ áy náy và tự trách cho nên mới thường xuyên tặng quà cho anh.
Hình vẽ cô gái nhỏ trong quyển nhật ký hôm qua không ngừng xuất hiện trước mặt Mạc Thần Trạch.
Hình vẽ đó nào có ý nghĩa là cô ấy quỳ rạp trên mặt đất cầu xin anh đừng trêu đùa cô ấy nữa, rõ ràng là đang cầu xin anh đừng tự mình đa tình.
Gạt bỏ những cảm xúc rung động ra khỏi đầu, Mạc Thần Trạch bình tĩnh lại.
Anh suy nghĩ lại toàn bộ những chuyện xảy ra, mọi thứ dường như rõ ràng ngay trước mắt.
Lần đầu tiên anh đến nhà làm khách cô đã pha cho anh ly trà cẩu kỷ, hình vẽ bằng nét bút đơn giản cô gái quỳ rạp trên mặt đất, còn có hai bao cẩu kỷ to đùng đang nằm trên mặt đất này…
Màu đỏ này thật chói mắt!
Vừa rồi tâm tình rung động bao nhiêu thì bây giờ cảm thấy châm chọc bấy nhiêu.
Xuất phát từ áy náy và tự trách mà báo ân, cảm giác phản cảm và chán ghét khi tứ chi tiếp xúc lại chân thật như vậy.
Mạc Thần Trạch ngẩn ra một lúc, nửa ngày sau mới khom lưng nhặt bao cẩu kỷ trên mặt đất lên, khẽ cười nói:
"Mắt trái của tôi đã sớm khôi phục như bình thường rồi.
Năm đó nếu đổi lại là người khác mà không phải em, tôi cũng lựa chọn đẩy đối phương ra thôi."
"Em làm bao nhiêu chuyện vậy cũng đã đủ rồi, không cần tiếp tục báo ân nữa đâu."
Cố Tiểu Khả mờ mịt nhìn về phía Mạc Thần Trạch, đầu óc rối bời, cô không thể lý giải được những gì nam thần vừa nói.
Cô cố nén bi thương trong lòng, thở hổn hển, nỗ lực bình ổn từng tế bào đang xao động trên người, cố ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
Cố Tiểu Khả cắn chặt môi dưới, không dám phát ra tiếng nào.
Ham muốn sắp không áp chế được nữa khiến cô không có cách nào tiếp tục ngây ngốc bên người nam thần nữa.
Vì vậy cô xoay người chạy trối chết.
Mạc Thần Trạch nhìn theo Cố Tiểu Khả cho đến khi khuất bóng, cả khuôn mặt như chìm xuống đáy hồ.
Anh là con cưng của trời, vừa sinh ra đã được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay.
Không nghĩ đến lần đầu tiên trong đời con tim xao động lại tự mình đa tình mà hiểu sai ý người ta.
Mạc Thần Trạch cười tự giễu một cái, cuối cùng đóng cổng biệt thự lại.
Người kiêu ngạo như anh trước giờ không cần người khác nhớ ân mà báo đáp.
Đến lúc muốn một người lấy thân báo đáp thì con gái nhà người ta lại không vui vẻ gì.
--Dịch: Autumnnolove--
Cố Tiểu Khả chạy đến một chỗ cách xa biệt thự, nhanh chóng tìm được một cây đa lớn sum suê.
Cô bò lên trên cây, nằm trên chạc cây cao mà ôm chặt để không bị ngã.
Một âm thanh xa lạ đột nhiên từ miệng cô phát ra, cả người Cố Tiểu Khả run lên, sắc mặt càng tái nhợt.
Cô cắn chặt môi, cho đến khi cả hai cánh môi đều rươm rướm máu.
Đau đớn đã làm vơi đi một chút dục vọng trong cô.
Cố Tiểu Khả liều mạng hít sâu một hơi, móng tay cào vào mu bàn tay tạo nên vài vệt máu.
Thật lâu sau đó, từng tế bào máu đang xao động trong cơ thể Cố Tiểu Khả mới dần dần bình tĩnh lại.
Cố xoa xoa đáy mắt đang đỏ rực của mình, khôi phục lại sắc mặt bình thường.
Cái chứng bệnh này thật đáng chết!
Cố Tiểu Khả khẽ cắn môi, lại nghỉ ngơi thêm năm phút.
Sau đó lưu loát xoay người trèo xuống, lê bước chân mệt mỏi về nhà, hình bóng của cô lúc này nhìn cứng cỏi nhưng thực ra lại rất mong manh.
--Wattpad: Autumnnolove--
Sau khi về nhà cô liền vọt vào tắm nước lạnh rồi ngồi ngây ngốc trên sô pha, bọt nước xuôi theo mái tóc ướt dầm dề chảy xuống ướt nhẹp toàn bộ bả vai.
Cố Tiểu Khả ngây ngốc tận mười phút mới sắp xếp lại toàn bộ những suy nghĩ trong đầu mình một cách tươm tất.
Nam thần hiểu lầm mình rồi!
Nhưng cô không có cách nào giải thích cho anh hiểu.
Bởi vì muốn giải thích rõ ràng cô nhất định phải phơi bày chứng bệnh của mình mười mươi dưới ánh mặt trời chờ người ta tới mang cô đi nghiên cứu.
Bệnh gì cũng dễ nói, riêng chứng bệnh của Cố Tiểu Khả thì không biết nên mở miệng thế nào.
Sau khi Mạc Thần Trạch đi du học không bao lâu, Cố Tiểu Khả tình cờ biết được vụ án năm đó mẹ của cô mất tích còn có ẩn tình, cho nên cô lập tức bắt tay vào tìm manh mối.
Đáng tiếc lại không thu hoạch được gì.
Đái Ngọc Anh là bạn thân của mẹ Cố Tiểu Khả.
Từ sau khi mẹ Cố mất tích, dí ấy vẫn luôn ở cạnh chăm sóc Cố Tiểu Khả.
Nếu không nhờ có dì ấy, ba dượng của Cố Tiểu Khả căn bản không thèm chu cấp sinh hoạt phí cho cô trong thời gian cô vị thành niên, càng sẽ không đưa cho cô một căn biệt thự để cư trú miễn phí.
Cố Tiểu Khả rất biết ơn Đái Ngọc Anh, cho nên lúc cô phát hiện được chuyện mẹ mất tích năm đó có nhiều điểm đáng ngờ, người đầu tiên cô muốn thông báo chính là dì Đái, chi nên chạy đến tìm dì ấy thương lượng.
Không ngờ tới Đái Ngọc anh cũng hoài nghi về sự mất tích của bạn tốt năm đó.
đáng tiếc vụ án này xảy ra đã lâu nên rất khó tìm manh mối.
Hai người nỗ lực bấy lâu vẫn không có một chút tiến triển nào.
Cho đến một ngày, Đái Ngọc Anh mới nói cho Cố Tiểu Khả biết một chuyện: "Bây giờ con cũng đã hiểu chuyện rồi dì mới dám nói thật với con, lúc trước dì sợ tuổi con còn quá nhỏ biết quá nhiều chuyện sẽ ảnh hưởng đến tâm tính sau này của con nên mới giấu diếm con suốt mười năm qua.
Nhưng bây giờ dì cảm thấy con có quyền được biết chân tướng."
"Con biết dì muốn tốt cho con!".
Cố Tiểu Khả ngồi thẳng lưng, sắc mặt nghiêm túc, hít sao: "Dì cứ nói đi, con còn trụ được."
Đái Ngọc Anh thấy biểu tình kiên định của Cố Tiểu Khả, lúc này mới chậm rãi kể: "Lúc con sáu tuổi bị bọn buôn người bắt cóc, mất tích suốt mười ngày đêm."
"Mẹ của con gần như phát điên, mỗi ngày đều dành 24 giờ chạy ra ngoài tìm kiếm con.
Đáng tiếc, ông trời không có mắt, cuối cùng tuy rằng con được cứu về nhưng mẹ của con vì tìm con mà tung tích không rõ."
"Mất tích một lần là mười năm!"
"Tuy rằng ba dượng của con đã tái hôn, nhưng ông ấy vẫn luôn không từ bỏ việc tìm kiếm tung tích của mẹ con.
Nhưng về mặt pháp lý thì bà ấy phải bị gạch tên trên hộ khẩu và tuyên bố đã mất."
"Năm con sáu tuổi được tìm trở về, không lúc nào ngủ yên, còn thường xuyên phát sốt, trong lúc mê sảng con không ngừng lẩm bẩm nói con thấy bà ấy, kêu chúng ta lập tức đi cứu bà ấy."
"Nhưng mà mỗi lần còn tỉnh táo lại thì cái gì cũng không nhớ được."
"Dì có tìm đến bác sĩ tâm lý để hỏi thăm tình huống của con, bác sĩ nói trường hợp của con là do tự mình phong bế tiềm thức để bảo hộ mình."
"Chắc chắn năm đó đã xảy ra chuyện gì rất đáng sợ mới có thể khiến con quên đi đoạn ký ức kia."
"Cũng bởi vì những gì con nói trong vô thức mà dì mới hoài nghi năm đó mẹ của con bị người ta hại."
"Dì cho rằng rất có thể bà ấy đã liều mạng cứu con, cuối cùng bất hạnh bị sát hại."
"Con vẫn luôn tìm kiếm người chứng kiến khắp nơi, thật ra người chứng kiến đó chính là con.
Nhưng mà con đã quên mất đoạn ký ức kia, nếu không có lẽ đã có thể phát hiện ra manh mối gì đó."
Sau khi Cố Tiểu Khả biết chuyện này, bất luận Đái Ngọc Anh có an ủi cô cỡ nào cô vẫn khó có thể chấp nhận được.
Sau đó cô làm rất nhiều chuyện ngốc nghếch.
Cô lén đi tìm bác sĩ tâm lý tiến hành rất nhiều buổi thôi miên, muốn đánh thức ký ức bị vùi lấp trong tiềm thức.
Hiệu quả thôi miên không tệ, ít nhất Cố Tiểu Khả hồi tưởng được trong số bọn buôn người bắt cóc cô năm đó có một người có một vết bớt rất lớn trên bàn tay phải của hắn.
Nhưng tác dụng phụ của thôi miên lại rất hại.
Không biết do lúc đó ký ức có vấn đề hay kỹ thuật của vị bác sĩ kia không ổn mà lần cuối cùng Cố Tiểu Khả tình lại từ thôi miên, cô phát hiện bản thân mắc phải một loại tâm lý bệnh tật…
Phản ứng cụ thể chính là chỉ cần cô tiếp xúc trực tiếp tay chân với con người, cho dù là bắt tay hay ôm, đều sẽ sinh ra một dục vọng muốn ăn.
Muốn...ăn luôn đối phương!
Cố Tiểu Khả vừa phát hiện ra bản thân có vấn đề liền thay đổi thói quen sinh hoạt.
Cô rất rõ ràng thân thể của mình không giống với người bình thường, cho nên cô không dám đi bệnh viện kiểm tra, sợ người ta nhìn ra được điều dị thường sẽ đưa cô đi cắt lớp nghiên cứu.
Cô chỉ có thể cẩn trọng mọi lúc mọi nơi, tránh tiếp xúc trực tiếp với mọi người.
Cô vẫn luôn che giấu sự run sợ của mình dưới lớp vỏ ngụy trang bình thường, cho đến bây giờ vẫn không có ai phát hiện ra bí mật này của cô.
Nhưng mới hôm nay, cô ở trước mặt nam thần lại hiện nguyên hình.
Từ sau khi Cố Tiểu Khả mắc chứng bệnh tâm lý chết tiệt này, cô đã sớm không còn hy vọng yêu đương kết hôn, cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng sống cô độc hết quãng đời còn lại.
Nhưng người kia lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Thích một người tựa như một cái hắt hơi, làm sao mà nhịn lại được.
Nhịn không được mà lén lút đi nhìn anh, nhịn không được mà đến gần anh.
Cho dù là trong mơ cũng tốt, dù sao cô cũng chỉ có một thỉnh cầu hèn mọn là có thể được đứng gần anh trong mơ thôi.
Bây giờ khiến cho nam thần hiểu lầm, nhưng mà chứng bệnh đáng sợ như vậy, Cố Tiểu Khả làm sao mà nói thành lời đây!
Nếu nói không nên lời thì làm sao có thể giải thích rõ ràng với Mạc Thần Trạch?
Thời điểm phát bệnh vừa rồi, Cố Tiểu Khả vô cũng chán ghét bản thân.
Ngày thường ra ngoài cô đều nhớ rõ phải đeo bao tay, nhưng hôm nay lực chú ý của cô bị phân tán mới có thể sơ sẩy quên mất chuyện hệ trọng này.
Cuối cùng mắc phải sai lầm lớn.
Bây giờ phải làm sao đây?
Cố Tiểu Khả ngồi trên sô pha, nhìn sắc trời đang tối dần.
Nhà người khác đã đèn đuốc sáng trưng, mà cô chỉ muốn vùi mình vào bóng đêm mà sống.
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Mạc Thần Trạch mở một bao cẩu kỷ mà Cố Tiểu Khả vừa đưa tới ra, tự mình pha một tách trà cẩu kỷ.
Hơi nóng từ nước trà đang lườn lờ trên miệng tách, Mạc Thần Trạch xuất thần nhìn cẩu kỷ đang lơ lửng trong tách trà thật lâu.
Chó chăn cừu Đức mẫn cảm nhận ra cảm xúc của chủ nhân không thích hợp, nó lặng lẽ đi tới bên dưới sô pha, nằm dài ra dùng hai chân trước che đầu lại.
Bé Răng Nanh không thích viện trưởng hồi nãy…
Bé Răng Nanh không thích chủ nhân lúc này…
Sáng hôm sau, Mạc Thần Trạch phát hiện chó nhà mình có chút kỳ lạ.
Nó vẫn luôn núp bên dưới sô pha, dùng răng nanh của nó cắn chặt lấy một phần ghế, thái độ sống chết không chịu đi học!
Mạc Thần Trạch cảm nhận được rõ ràng sau khi Răng Nanh đến nhà trẻ thì tinh thần và trạng thái của nó tốt lên không ít.
Cho nên anh cũng không muốn vì bản thân thất tình mà tước đoạt cơ hội chữa trị của Răng Nanh.
Mạc Thần Trạch dùng rất nhiều cách nhưng đều bị Răng Nanh phớt lờ, kể cả dùng xương và đồ chơi dụ dỗ cũng không thành.
Cuối cùng anh cũng không biết phải làm sao, đành phải gọi điện cho Cố Tiểu Khả nhờ cô ấy đến đây giúp đỡ.
Cố Tiểu Khả nhanh chóng tới nơi, ngồi xổm trên mặt đất nói to nói nhỏ với Răng Nanh.
Mạc Thần Trạch bưng tách trà cẩu kỷ đứng sau lưng cô, mặt không biểu cảm nhập một ngụm, lại nhấp thêm một ngụm.
Tầm mắt của nam thần đang khóa chặt sau lưng làm Cố Tiểu Khả như đứng đống lửa như ngồi đống than, thanh âm nói chuyện của cô với Răng Nanh đã bắt đầu có chút lung lay.
Mạc Thần Trạch vẫn trước sau như một nhìn chằm chằm Cố Tiểu Khả.
Cô ngồi xổm trên mặt đất dáng người nho nhỏ co lại, trên tay mang một đôi bao tay trắng như tuyết, ý tứ rất rõ ràng là cô không muốn tiếp xúc với người khác.
Đồng tử Mạc Thần Trạch khẽ co rút, cười chua chát, anh lại nhìn nhiều thêm mấy cái.
Nhận ra bản thân tiếp tục ở đó sẽ ảnh hưởng đến Cố Tiểu Khả phát huy, liền bưng tách trà cẩu kỷ xoay người vào trong.
Cuối cùng Răng Nanh cũng chịu ngoan ngoãn tới lớp, với một điều kiện là…
VIỆN TRƯỞNG VÀ CHỦ NHÂN PHẢI CÙNG ĐƯA BÉ ĐẾN TRƯỜNG!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...