Ngày hôm sau lúc nhóm con sen đưa chó cưng đi học còn nhân tiện không ngớt lời khen ngợi Cố Tiểu Khả, cảm thấy cô rất lợi hại, chỉ cần một ngày mà có thể dạy chó sử dụng bồn cầu.
Nhóm con sen tụm năm tụm ba trao đổi, nhóm học sinh chó cũng xúm lại xì xào.
[ Hôm qua về nhà gâu mệt mỏi quá trời! ]
[ Làm sao vậy? ]
[ Chủ nhân cứ yêu cầu gâu biểu diễn đi ị trên bồn cầu, khách tới nhà một lần chị ấy liền bắt gâu phải biểu diễn một lần, sau đó còn mời mọi người vây xung quanh xem gâu đi vệ sinh...]
[ Gâu cũng vậy, gâu cũng vậy đó! Nhưng mà gâu diễn xong chủ nhân khen thưởng cho gâu xương sụn gà, bao thơm bao ngon.
]
Cố Tiểu Khả vừa nhận dây dắt chó của Răng Nanh từ tay Mạc Thần Trạch, không biết có phải do hoang tưởng hay không mà cô cứ cảm giác ánh mắt nam thần nhìn cô có ý gì đó sâu xa.
Sau khi nhóm con sen rời đi, Cố Tiểu Khả mới dẫn đám học sinh chó vào nhà: "Lớp trưởng đâu rồi?"
[ Em đây chị ơi! ]
Đao Đao lập tức lộc cộc chạy tới, ra vẻ ta đây đứng ở bên cạnh viện trưởng, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn cô.
Cố Tiểu Khả giao nhiệm vụ cho nó: "Điểm danh xem các bạn học hôm nay đã đến đủ chưa!"
[ Dạ! ]
Đao Đao nghiêm túc chấp hành nhiệm vụ trông rất đáng yêu, nó siêu có trách nhiệm mà cẩn thận đánh hơi từng chú chó, xác nhận rằng đó là tất cả những bạn học đã đến lớp hôm qua mới trở lại bên người viện trưởng, lớn tiếng gâu gâu:
[ Đều có mặt! ]
"Giỏi, bây chúng ta bắt đầu bài học hôm nay.
Nội dung học tập hôm này là...ăn cơm."
Cố Tiểu Khả vừa dứt lời, bên dưới liền vang lên một trận hoan hô.
[ Được á được á, gâu thích nhất là ăn cơm! Cơm gì gâu cũng thích! ]
Nói ra lời này chính là một con husky béo ú tên là Pudding Nhỏ, nó là một con chó phàm ăn, tính cách hoàn toàn bất đồng với Đao Đao.
Nó gặp chuyện chỉ biết tìm chỗ trốn, lại còn suốt ngày thích giả vờ khóc lóc đáng thương, chỉ cần cho nó ăn nó sẽ vui vẻ, không kén chọn chút nào.
Cố Tiểu Khả cau mày nhìn thân hình núc ních của Pudding Nhỏ, cô bắt đầu kiểm tra sơ sức khỏe của nó, phát hiện không có cách nào sờ tới xương sườn của tiểu gia hỏa này, mà phần lưng sau và đuôi của nó tích tụ những mảng mỡ, phần eo cùng bụng thì lộ ra ngấn.
Phải nhanh chóng lập ra một kế hoạch giảm cân cho nó, bằng không Pudding Nhỏ rất dễ dàng bị các bệnh về tim mạch, bệnh tiểu đường, các bệnh về hệ hô hấp, hệ tiết niệu và nội tiết.
Trọng lượng cơ thể dư thừa còn dễ dàng khiến cho chó bị thoát vị đĩa đệm, viêm khớp, nặng hơn chính là bị liệt.
--Dịch: Autumnnolove--
Cố Tiểu Khả vừa tiến hành cân thể trọng cho từng học sinh chó xong, sau đó ghi chép cẩn thận vào hồ sơ.
Thông qua một ngày ở chung, cô cũng có những hiểu biết cơ bản về nhóm chó cưng này, cho nên cô đã bổ sung thêm một phần tư liệu vào hồ sơ, bao gồm tuổi tác, sức khỏe thể chất, tính cách, sở thích, thức ăn yêu thích, kỹ năng sở trường,...Trong quá trình học tập và tìm hiểu, nội dung hồ sơ dần dần được hoàn thiện tỉ mỉ chi tiết.
Pudding nhỏ bé không hề hay biết nó sắp đón nhận một lịch trình giảm béo dày đặc, vẫn khờ dại cùng các bạn nhỏ thảo luận chuyện ăn uống.
[ Gâu chắc chắn là người có thành tích tốt nhất hôm nay, không có ai ăn cơm giỏi như gâu! Gâu cũng muốn được hoa hướng dương! ]
Cố Tiểu Khả cười cười, bắt đầu nghiêm túc giảng bài: "Có một nguyên tắc quan trọng cần phải nhớ trước khi ăn, các em phải nhớ kỹ, đó chính là..."
"Chỉ ăn thức ăn mà chủ nhân cho, người khác cho thứ gì mà muốn bỏ vào miệng đều phải được chủ nhân đồng ý thì mới có thể ăn!"
"Cho dù thịt có thơm cỡ nào, xương có ngon cỡ nào, hoặc là đồ ăn rớt ở ven đường có hấp dẫn cỡ nào, chỉ cần chủ nhân chưa cho phép ăn thì phải nhịn xuống một miếng cũng không được ăn!"
[ Vậy đồ ăn viện trưởng cho cũng không thể ăn sao? ] Đao Đao luôn là con chó quỷ dị nhất.
Cố Tiểu Khả giơ một ngón tay lên, giải thích: "Lúc các em tới đây báo danh, chị đã xin phép với chủ nhân của các em rồi, có nghĩa là đồ ăn mà chị cho các em ăn đã được chủ nhân các em đồng ý, các em có thể an tâm mà ăn."
"Nhưng hôm qua khi chúng ta tới nhà bà nội Trình làm khách, bà nội Trình cho các em ăn móng heo, chưa được sự cho phép của chủ nhân thì cách làm chính xác nhất lúc đó là một miếng cũng không thể ăn."
"Biểu hiện của Răng Nanh và Đao Đao rất tốt, bà nội Trình mời mọc cỡ nào hai bạn ấy cũng nhịn không có ăn, làm như vậy rất đúng."
[ Vì sao phải như vậy? ] Lại là con chó quỷ dị Đao Đao.
Cố Tiểu Khả xụ mặt, giọng điệu có chút đáng sợ: "Bởi vì đã từng có bạn chó không nghe lời, ăn xúc xích giăm bông mà người là cho, sau đó..."
[ Sau đó thì sao? ] Nhóm học sinh chó đều sốt sắng.
"Sau đó bị trộm chó bắt đi, lột da rồi làm lẩu thịt chó."
"Không phải mỗi con người trên thế giới này đều giống như chủ nhân của các em, yêu thương các em.
Còn có rất nhiều người muốn bắt các em rời xa chủ nhân của các em, thủ đoạn mà bọn họ thường làm nhất chính là hạ thuốc vào miếng thịt thơm ngào ngạt."
"Sau khi ăn phải thì các em sẽ rất buồn ngủ, mơ mơ màng màng bị người ta bắt đi, cuối cùng không về được, không được gặp chủ nhân nữa..."
[ Gâu không muốn bị bắt đi! Gâu không muốn bị lột da! Gâu không muốn xa chủ nhân! Gâu không muốn đâu gâu gâu gâu!! ]
Nhóm học sinh chó hoảng loạn, còn bị biểu tình xấu xa của Cố Tiểu Khả dọa tới mức co cụm bên nhau mà run bần bật.
Pudding Nhỏ là khoa trương nhất, nó sợ tới mức khóc rống lên.
Lúc này Cố Tiểu Khả mới thu hồi biểu tình âm trầm vừa rồi, cười nói: "Cho nên chị mới muốn các em học tập nguyên tắc ăn cơm."
"Bởi vì các em không thể phân biệt được thức ăn đó có độc hay không, cho nên trừ khi chủ nhân của các em nói rõ ràng là 'có thể ăn', trước mặt là đồ ăn người khác cho thì các em cũng phải hết sức cẩn thận, xem nó như thứ nguy hiểm, một miếng cũng không thể ăn, có biết không?"
[ Biết....!] Tập thể học sinh chó đồng thanh đáp, thanh âm đặc biệt ngoan ngoãn.
"Nhìn thấy thịt thơm ngào ngạt, các em có nhịn được không?"
[ Nhịn được...!] Nhóm học sinh chó lại lần nữa đồng thanh trả lời, ánh mắt kiên định, thanh âm vang dội.
"Được rồi, chúng ta sẽ luyện tập một buổi."
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Cố Tiểu Khả mở ngăn tủ ra, lấy ra mấy miếng nhai đặc chế đã được chuẩn bị trước.
Đây là miếng nhai nhìn giống như xương dùng bột xương bò nén thành, trên đó còn quết một lớp mỡ bò mỏng, là sản phẩm hoàn toàn từ thiên nhiên không có chất phụ gia, đừng nói là chó, Cố Tiểu Khả ngửi mùi cũng bất giác chảy nước miếng.
Chó nuôi trong nhà cần phải mài răng, xương gà vừa mảnh vừa giòn rất dễ thương tổn đến miệng và dạ dày của chúng, còn xương bò thì quá cứng dễ làm gãy răng, cho nên Cố Tiểu Khả chọn loại miếng nhai kích cỡ to này, không chỉ ngăn chúng nó một lần nuốt sạch mà còn có thể làm sạch răng.
"Bây giờ chị phát cho mỗi em một miếng nhai xương bò, các em chỉ được nhìn, không được ăn biết chưa?"
[ Biết! ]
"Khi nào chị đồng ý thì các em mới có thể ăn, biết không?"
[ Biết! ]
Cố Tiểu Khả để cho các học sinh chó trật tự xếp thành một hàng, sau đó mới đặt miếng nhai xương bò vào từng chén ăn trước mặt từng chú chó.
Nhóm học sinh chó ngửi được hương vị thịt và xương đều nhìn chằm chằm, nhưng không có con nào cúi đầu ăn.
Ngay cả đồ tham ăn như Pudding Nhỏ cũng bất động, nhưng mắt của nó thì đã đăm đăm khóa chặt miếng xương.
Cố Tiểu Khả ngồi xổm trước mặt nhóm học sinh chó, sắc mặt rất nghiêm túc giao lưu mắt mười giây với từng chú chó, mục đích là để tăng thêm áp lực buộc bọn nó phải phục tùng mệnh lệnh.
Một phút qua đi, ngoài Răng Nanh, năm chú chó còn lại bao gồm Pitt Vàng đều chuyên tâm nhìn chăm chú miếng xương, nước miếng không ngừng chảy ra, ướt đầy đất.
Không có gì tàn nhẫn bằng việc nhìn thấy mỹ thực trước mặt mà không thể ăn, nhóm học sinh chó phe phẩy cái đuôi phát ra âm thanh ư ử cầu xin, bộ dáng hết sức đáng thương, quả thực có thể khiến cho người khác mềm lòng.
Nhưng Cố Tiểu Khả không hổ là viện trưởng ý chí sắt đá, mắt mù tai điếc, làm như không thấy, biểu tình hết sức vô tình!
Pudding Nhỏ không ngừng liếm liếm cái mũi của nó, thừa dịp lực chú ý của Cố Tiểu Khả không ở trên người nó, lập tức cúi đầu muốn lén liếm một miếng cho đỡ thèm.
Kết quả là Cố Tiểu Khả đảo mắt qua nhìn thấy nó, ho nhẹ một tiếng.
Pudding Nhỏ liền ngồi yên, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lại thêm một phút nữa trôi qua, chỉ có Răng Nanh vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu ưỡn ngực.
Nó đã đừng được huấn luyện tương tự thế này, biết cách dời đi lực chý ý, chỉ cần không chú ý tới miếng xương trước mắt thì sẽ không khó chịu nữa.
Cố Tiểu Khả dịu dàng xoa đầu Răng Nanh, khen ngợi nó: "Răng Nanh không hổ danh là lớp phó học tập của lớp mẫu giáo nhỏ hoa hướng dương của chúng ta, các em nhìn xem bạn ấy giỏi không nè, nhìn các em xem, nước miếng chảy ngập tới cẳng chân rồi, còn phải học hỏi ở Răng Nanh nhiều lắm!"
Răng Nanh được khen tư thế ngồi càng thêm nghiêm túc, ánh mắt căn bản không thèm quét tới miếng xương trước mặt, vẻ mặt bình tĩnh, giống như chén ăn của nó trống không không có gì cả.
Đao Đao làm sao chịu thua kém, lắc lắc nước miếng trong miệng, bắt chước Răng Nanh, không chăm chú nhìn vào miếng xương trước mặt mình nữa mà quay đầu sang một bên, bày ra bộ dáng cực kỳ kiêu ngạo.
Pudding Nhỏ hoàn toàn mặc kệ sự đời, dường như giờ khắc này trời đất chỉ còn lại hai thứ là nó và miếng xương, học tập Răng Nanh là cái gì, viện trưởng là cái gì, nó không quan tâm, gặm xương mới là chân lý!
Pudding Nhỏ không thể nhịn được nữa ăng ẳng một tiếng rồi cúi đầu điên cuồng gặm cắn miếng xương trong chén ăn của mình.
Nhưng nó không chống lại được Cố Tiểu Khả tay mắt lanh lẹ, cô cầm lấy miếng xương của Pudding nhỏ đặt trên tủ cao, sau đó tươi cười với năm học sinh chó còn lại:
"Ngoài Pudding Nhỏ ra, biểu hiện của các em đều rất tốt, bây giờ các em có thể gặm xương rồi!"
Nhóm học sinh chó hoan hô bắt đầu cúi đầu gặm xương, bị thèm tới sắp mất hết kiên nhẫn nên lúc đến vô cùng thích thú.
Chỉ có Pudding Nhỏ đáng thương, miếng xương của nó đã bị viện trưởng nhẫn tâm tịch thu rồi.
Trước sức mạnh đáng sợ của viện trưởng, Pudding Nhỏ không dám kháng nghị, nó chỉ có thể quanh quẩn bên chân Cố Tiểu Khả.
Không ngừng phát ra thanh âm ư ử vô cùng đáng thương, đôi mắt sáng ngời của nó ươn ướt, có thể làm mềm lòng bất cứ ai.
Cuối cùng, nó còn lặng lẽ vắt ra hai giọt nước mắt, tới nổi mà loài người không thể tiếp tục đối xử tàn nhẫn với đứa nhỏ đáng thương này nữa.
Lúc ở nhà Pudding Nhỏ muốn ăn đồ ăn vặt đều dùng chiêu này, lần nào cũng thành công làm chủ nhân của nó khuất phục, cho nên nhiều lần muốn nó giảm béo đều bị thất bại trong gang tấc.
Đáng tiếc tiểu gia hỏa này lại gặp ngay một viện trưởng dầu muối không ăn ý chí sắc đá như Cố Tiểu Khả, cô không chỉ không có chút mềm lòng nào mà còn rất bình tĩnh nói với nó: "Bởi vì biểu hiện của em không tốt cho nên mới không được thưởng, muốn gặm xương thì lần sau phải biểu hiện thành thật một chút, học hỏi nhiều ở Răng Nanh nè."
[ Biết, biết rồi! ] Pudding Nhỏ ủ rũ cúi đầu, nhìn chằm chằm các bạn khác đang gặm xương vui vẻ, nó hâm mộ muốn chết.
Cố Tiểu Khả chỉ cho nhóm học sinh chó gặm xương hơn hai phút thì thu hồi, cho bọn nó nghỉ ngơi, tự vui chơi năm phút, sau đó lại tiếp tục huấn luyện.
Thời gian chống cự cám dỗ của đồ ăn lần sau lại dài hơn so với lần trước, nhóm học sinh chó cũng dần dần phát hiện ra cách ứng phó, đó chính là tận lực không chú ý tới miếng xương, chỉ cần không chú ý sẽ không khó chịu nữa.
Sau đó, nhóm học sinh chó còn hoàn toàn không để ý gì tới miếng xương mà cùng nhau chơi đùa, cho tới khi Cố Tiểu Khả nói 'có thể ăn' bọn nó mớ lộc cộc chạy về chén ăn gặm xương.
Pudding nhỏ dù sao cũng có tiến bộ, nó luôn đi theo Răng Nanh, Răng Nanh làm gì nó liền làm theo, cho nên lần nào nó cũng được thưởng gặm xương.
Huấn luyện tới giai đoạn sau, Cố Tiểu Khả còn cố ý rời khỏi phòng học một lúc, nhìn xem nhóm học sinh chó có nhân lúc cô không có mặt mà tự giác tuân thủ quy tắc hay không.
Đối mặt với mỹ thực, Pudding Nhỏ luôn là con chó đầu tiên bị dao động, cho nên nó lại bị phạt thêm một lần.
Luyện tập đến cuối cùng, nhóm học sinh chó đều đã học xong.
Chỉ cần Cố Tiểu Khả chưa nói 'có thể ăn', bọn nó liền bỏ qua miếng xương, tự mình chơi đùa, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn miếng xương một cái, trực tiếp chạy ra vườn hoa nhỏ đằng sau biệt thự mà chơi đùa.
Cố Tiểu Khả cố ý rời đi, còn thay đổi vài loại thức ăn hấp dẫn khác, thịt khô, thịt viên, bánh ngọt, trái cây, tóm lại là đủ loại đồ ăn vặt thơm ngon cô đều lấy ra thử một lần.
Thậm chí có rất nhiều món ngon mà mấy chú chó dù hết kiên nhẫn vẫn không chạm vào.
Cuối cùng thu được hiệu quả rất rõ ràng, có tấm gương kiên định của Răng Nanh ở đây, những chú chó khác đều học theo.
Ngoài bánh bèo Pudding thường xuyên không giữ vững lập trường thì tất cả đều đã học xong nguyên tắc quan trọng khi ăn cơm: Khi nào chủ nhân nói có thể ăn mới được ăn.
--Wattpad: @Autumnnolove--
Cố Tiểu Khả quyết định dẫn nhóm học sinh chó đi ra ngoài thực hành thành quả học tập một buổi, trước tiên cô sắp xếp vài người hỗ trợ bên đường, sau đó giả bộ như chính mình đang rất chăm chú trò chuyện cùng người khác, hoàn toàn không để ý gì tới đám chó.
Gặp người xa lạ đưa cho thịt ba chỉ thơm nức, Răng Nanh hoàn toàn làm lơ đối phương, vẫn luôn quanh quẩn bên chân Cố Tiểu Khả, chuyên chú nhìn cô trò chuyện cùng người khác.
Đao Đao mắt nhìn thẳng, không thèm liếc nhìn thịt ba chỉ một cái.
Mấy chú chó còn lại đều phân tâm, nhìn thịt ba chỉ trên tay người ta mà thòm thèm, nhưng cuối cùng vẫn quản được cái miệng của mình, không có thò lại gần xin ăn.
Lại là bánh bèo Pudding, chạy tới ngửi hết lần này tới lần khác, nó thèm ăn muốn chết, nhưng nhìn thấy các bạn nhỏ khác đã đi xa, nó do dự một hồi, cuối cùng từ bỏ thịt ba chỉ, lưu luyến không rời mà chạy theo.
Đến lúc này, tất cả các học sinh, kể cả Pudding nhỏ đều miễn cưỡng hoàn thành yêu cầu của bài kiểm tra.
Chờ Cố Tiểu Khả dẫn theo nhóm học sinh chó tản bộ một vòng trở lại, mọi người phát hiện thịt ba chỉ bị ném ở ven đường, những chú chó khác tuy rằng động tâm nhưng vẫn cố nhịn không chạy tới nhặt lên ăn.
Chỉ có Pudding Nhỏ làm hỏng việc, nó chồm tới liếm trộm một cái...Sau đó bị cay tới không ngừng rơi lệ.
Thời điểm gần tan học, Cố Tiểu Khả viết lời bình cho Pudding Nhỏ không chút lưu tình, viết xuống toàn bộ biểu hiện tốt và không tốt hôm nay của tiểu gia hỏa.
Các bạn nhỏ hôm nay đều nhận được hoa hướng dương, tất nhiên Pudding nhỏ lén liếm thịt ba chỉ thì không được.
Nó ủ rũ cụp đuôi nhìn chằm chằm sổ nhật ký của mình, lại quay đầu nhìn hoa hướng dương của các bạn nhỏ, buồn bã sụt sịt, đáng thương hỏi Cố Tiểu Khả:
[ Viện trưởng, ngày mai gâu biểu hiện tốt có nhận được hoa hoa hông? ]
Cố Tiểu Khả cười cười gật đầu: "Đương nhiên có thể!"
Lúc này Pudding nhỏ mới miên cưỡng có sức sống trở lại.
Cố Tiểu Khả vừa cho rằng ngày hôm nay tới đây là kết thúc, cho tới khi cô mở sổ nhật ký của Răng Nanh ra, đập vào tầm mắt chính là một tấm thẻ kẹp sách handmade...!
Thẻ kẹp sách này rất đơn giản, mặt trên vẽ một chậu xương rồng béo ục ịch, nhỏ xíu đáng yêu, ngây thơ chất phác.
Cố Tiểu Khả lập tức dùng sức khép quyển sổ nhật ký lại, thứ béo tốt nhiều thịt này, là cô tự tay vẽ!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...