Cố Tiểu Khả nghe Mạc Thần Trạch nói xong thì cả người đều choáng váng.
Gì?
Anh ấy vừa mới nói gì đó?
Gió lớn quá, cô nghe không rõ...
Mạc Thần Trạch lặp lại xong lời thoại thì vành tai đã đỏ ửng, anh nào có ngờ rằng lời kịch lại có thể lẳng lơ đến nhường này.
[ Vào những lúc mấu chốt, nói ra tiếng lòng mình ]
[ Thời cơ thích hợp, lời thoại sẽ tự động hiện ra trước mắt người đọc ]
Có đến chết Mạc Thần Trạch cũng sẽ không thừa nhận, loại lời nói như "Tôi chỉ muốn mỉm cười ở trước mặt em, còn muốn dựa vào nhan sắc này khiến cho em phải sập bẫy"...lại là tiếng lòng của anh!
Tuyệt đối không có khả năng này!
May mắn loại lời thoại thả thính thế này cũng chỉ có một câu, sau khi anh nói xong liền nhanh chóng nói tránh sang chuyện khác: "Em cứ nhận lấy cái thẻ này đi, tôi còn có chuyện khác muốn hỏi ý kiến của em một chút."
Cố Tiểu Khả vẫn còn đang ngây ngốc, trong đầu cô lúc này đều là "còn muốn dựa vào nhan sắc này khiến cho em phải sập bẫy".
Sập bẫy, sập bẫy gì chứ?
Cho dù là bẫy gì đi chăng nữa cô cũng thật sự muốn dấn thân vào ahhhhhh!
Hồng nhan họa thủy, cổ nhân không hề lừa dối tôi!
Cố Tiểu Khả nuốt nước bọt, ngây ngốc hỏi: "Chuyện gì?"
Mạc Thần Trạch liền đi thẳng vào chuyện bệnh viện thú cưng Vân Đài muốn mời cô đến làm cố vấn đặc biệt.
Cố Tiểu Khả hơi bối rối: "Cố vấn đặc biệt? Em cần phải làm gì? Em còn phải mở nhà trẻ..."
"Không cần đến bệnh viện làm việc, chỉ cần hỗ trợ mỗi khi ở bên kia gặp phải những chứng bệnh khó trị là được."
Cố Tiểu Khả tò mò hỏi: "Hỗ trợ như thế nào?"
"Em rất am hiểu về lĩnh vực nghiên cứu hành vi động vật, cho nên bọn họ muốn mời em hỗ trợ phân tích hành vi cử chỉ của chúng nó đại khái là có ý nghĩa gì."
"Viện trưởng Tăng cho biết mỗi tháng đều sẽ trả tiền lương cố định cho em, mỗi lần tham dự vào một ca bệnh thì sẽ chia thêm hoa hồng cho em nữa."
Cố Tiểu Khả thầm nghĩ, đây mà gọi là bẫy gì chứ, đây rõ ràng là công việc bán thời gian không thể nào tốt hơn.
Đối với cô thì công việc này không có chút khó khăn nào, quả thực chính là tự nhiên nhặt được một số tiền từ trên trời rơi xuống.
Mạc Thần Trạch thấy Cố Tiểu Khả đã có chút ít dao động, liền bồi thêm: "Cụ thể về chi tiết hợp đồng, tôi thông báo viện trưởng Tăng trực tiếp liên hệ em được chứ?"
Cố Tiểu Khả gật đầu.
Nói xong chính sự, Mạc Thần Trạch lập tức đứng dậy xoa xoa đầu chó của Răng Nanh hai cái rồi xin phép rời khỏi, phía sau anh dường như có một cái đuôi đang bắt lửa.
–Dịch: Autumnnolove–
Cố Tiểu Khả nhìn bóng dáng đang dần khuất xa của anh, trong đầu ong ong ong, vẫn còn đang tự hỏi...
Cho nên cuối cùng là anh ấy muốn ỷ vào nhan sắc của anh ấy để khiến mình sập bẫy gì vậy?
Đáng tiếc là nam thần đã đi rồi, không thì cô đúng thật là muốn mở miệng trực tiếp hỏi cho ra lẽ.
Cố Tiểu Khả tiếc hùi hụi mà lắc đầu, thu hồi tâm tư, tiếp tục dạy nhóm học sinh chó bài học hôm nay.
Cô giơ bàn chải điện trong tay lên, cười hỏi nhóm lông xù: "Tiếp theo, ai muốn lên thử nè?"
Nhóm bạn nhỏ đồng loạt nhìn lên trời, làm bộ không nghe thấy.
Cố Tiểu Khả ném một ánh mắt hình viên đạn về phía Đao Đao, cố ý khiêu khích nó: "Bạn nào không sợ đánh răng mới chính là một chú chó dũng cảm!"
[ Vậy thì chỉ có gâu ở đây thôi, ai bảo gâu mới là chú chó dũng cảm nhất trong lớp chứ! ]
Đao Đao chịu không nổi bị khích tướng, lập tức đứng lên, ủi cái mông của Pudding Nhỏ đã tiến đến trước mặt Cố Tiểu Khả sang một bên.
Nó bắt chước bộ dáng của Pitt vàng mà há to miệng, cố gắng chịu đựng thanh âm đáng sợ của bàn chải điện, tư thế bất động nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ chải răng.
"Không hổ danh là lớp trưởng của lớp học nhỏ hoa hướng dương của chúng ta!".
Cố Tiểu Khả vẫn luôn biết cách khen ngợi Đao Đao.
Tiếp theo là đến lượt Pudding nhỏ, tiểu gia hỏa liếm liếm khóe miệng, rõ ràng là bị mùi kem đánh răng hấp dẫn.
Lúc viện trưởng chuẩn bị đánh răng chó nó, còn chưa kịp làm gì thì kem đánh răng đã bị nó liềm sạch ba lần.
Cố Tiểu Khả cảnh cáo bạn nhỏ hai câu, lúc này nó mới ngoan ngoãn đánh răng.
Sau khi đánh răng xong nó còn lưu luyến không rời mà tỉ mỉ liếm từng chiếc răng một.
Quấu, kem đánh răng ăn thật ngon ~
Cầu Cầu là ít phiền phức nhất, nó dựa vào sô pha rồi há to miệng, nhắm nghiền mắt ngủ thiếp đi, còn chưa tỉnh dậy thì nhiệm vụ đánh răng đã thuận lợi hoàn thành.
Bí Đao là đứa trẻ rắc rối nhất, nó vừa sợ hãi âm thanh của bàn chải điện, vừa sợ bàn chải đánh răng không cẩn thận chạm trúng phần lợi răng mẫn cảm của nó.
Cố Tiểu Khả vừa mới giơ bàn chải đánh răng lên thôi mà tiểu gia hỏa đã bắt đầu run bần bật rồi, ai không biết còn tưởng rằng nó đang chịu tra tấn cực hình mà chẳng phải là đang đánh răng.
Cố Tiểu Khả thương lượng với bạn nhỏ: "Bí Đao, nếu em đảm bảo bản thân về sau đều ngoan ngoãn đánh răng thì mỗi ngày chị sẽ dạy em nhận biết một từ đơn."
[ Thật hông dạ? ]
"Thật!"
[ Vậy thì được, gâu nhất định sẽ ngoan ngoãn đánh răng! ]
Bí Đao kẹp chặt cái đuôi lông của nó, nhắm nghiền hai mắt, há to miệng, bốn cái chân nhỏ co rút lại, ngẩng đầu lên với Cố Tiểu Khả, lộ ra biểu tình chết không còn gì luyến tiếc.
Cố Tiểu Khả nén cười, chăm chú đánh răng cho nó, tỉ mỉ đến từng cái răng.
Trong số những chú chó ở đây thì chỉ còn lại mỗi Răng Nanh là vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ học tập.
Cố Tiểu Khả cố ý để nó sau cùng, mục đích là muốn nó thích ứng với thanh âm rè rè của bàn chải điện trước.
Thời điểm Răng Nanh không hề hay biết gì, khóa huấn luyện giải mẫn cảm đã bắt đầu.
"Răng Nanh, em có dám đánh răng hay không?"
Tuy rằng trong lòng Răng Nanh có chút sởn da gà, nhưng vẫn dũng cảm tiến lên phía trước, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống rồi há to miệng.
Các bạn nhỏ khác đều đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ rồi, không có lý do gì mà lớp phó học tập như nó lại không làm được.
Khi bàn chải điện trong tay Cố Tiểu Khả chạm đến hàm răng của Răng Nanh, âm thanh rung động từ kẽ răng truyền trực tiếp đến tai cậu bé, cường độ âm thanh rõ ràng là cao hơn so với lúc truyền đi trong không khí vài bậc.
Răng Nanh giật bắn người lùi về phía sau một chút, nhìn viện trưởng đầy cảnh giác.
Nó trốn ở sau tủ, sống chết cũng không chịu ra.
Cố Tiểu Khả cũng không miễn cưỡng nó, thay đổi một cách thức khác, nhỏ nhẹ thương lượng với cậu bé: "Răng Nanh, hôm nay lúc ngủ trưa em ôm bàn chải điện đi ngủ được không? Tập làm quen với âm thanh một chút, buổi chiều chúng ta lại tiếp tục luyện tập đánh răng."
Đôi mắt của Răng Nanh long lanh nước mắt, ủy khuất mà gật gật đầu.
Nếu hôm nay không thể hoàn thành nhiệm vụ học tập một cách thuận lợi, thể diện của nó sẽ bị ném sạch, nó không muốn chuyện này xảy ra.
Chiến sĩ chó chăn cừu Đức, dũng cảm thế không cúi đầu!
–Wattpad: autumnnolove–
Cố Tiểu Khả vẫn luôn mở bàn chải điện của Răng Nanh lên, đặt ở ổ chó mà nó cảm thấy an toàn nhất, để cho chú chó xem bàn chải đánh răng như một món đồ chơi.
Răng Nanh thận trọng tiến lại gần, dùng móng vuốt cào cào hai ba cái, sau đó ngập ngừng thử cắn một cái, mất gần một buổi sáng nó mới miễn cưỡng bỏ bàn chải đánh răng vào trong miệng.
[ Thật ra tiếng ong ong này cũng không đáng sợ lắm! ]
Răng Nanh có chút đắc ý, ôm bàn chải điện ngủ một giấc.
Buổi chiều nó lấy hết can đảm chạy đến nhờ Cố Tiểu Khả đánh răng cho nó.
Chờ sau khi quen với âm thanh của bàn chải đánh răng, Răng Nanh hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng nó cũng không trở thành chú chó làm trì hoãn tiến độ của cả lớp, thành công giữ vững vinh quang của lớp phó học tập!
Rất xuất sắc!
Sau khi tan học về nhà, Răng Nanh vừa ăn cơm chiều xong thì cắn bàn chải của mình trong miệng chạy đi tìm chủ nhân dựa theo yêu cầu của viện trưởng.
Mạc thần Trạch sửng sốt, nhận lấy bàn chải đánh răng từ trong miệng chó cưng, mới nhớ ra nội dung trong sổ nhật ký của nó.
Cố Tiểu Khả vừa giao một bài tập về nhà là mỗi buổi sáng và buổi tối đều phải đánh răng một lần, kiên trì trong vòng một tháng sẽ được nhận một phần thưởng đặc biệt...
Một cái đệm hoa hướng dương siêu to khổng lồ!
Lúc viện trưởng đặt phần thưởng trước mặt nhóm bạn nhỏ, nhóm chó đều hưng phấn phát điên.
[ Ẳng gâu gâu gâu gâu gâu, bông hoa to như vậy! ]
[ Gâu muốn, gâu muốn! ]
Răng Nanh thậm chí còn dọn ổ chó của nó qua một bên ngay sau khi về đến nhà, chừa một chỗ trống dành riêng cho cái đệm hoa hướng dương kia.
Suốt một thời gian dài sau đó, nhóm bạn nhỏ mỗi ngày đi học sẽ hỏi nhau câu đầu tiên là:
[ Hôm qua cậu có ngoan ngoãn đánh răng không đó? ]
Mạc Thần Trạch cúi đầu, nhìn thấy biểu tình kiên định trên mặt chú chó, nó không ngừng nghiêng đầu về phía trước.
Răng Nanh nâng chân lên nhẹ nhàng đập đập bàn chải đánh răng trong tay Mạc Thần Trạch, sau đó há miệng ra, thuận thế gác đầu chó của nó trên đầu gối của chủ nhân.
Trước giờ chưa từng thấy qua có chú chó nào lại chủ động yêu cầu được đánh răng như vậy!
Mạc Thần Trạch rất tò mò, cố ý trêu chọc người bạn nhỏ.
Đứng dậy đặt bàn chải đánh răng lên bàn trà, sau đó đổi sang một cái ghế sô pha khác ngồi xuống.
Răng Nanh cảm thấy như sét vừa đánh ngang tai, vẻ mặt không thể tin tưởng.
Nó nghĩ thầm sao lại không giống như lời viện trưởng nói chút nào, không phải viện trưởng đã nói răng mỗi chủ nhân đều rất thích đánh răng cho chó cưng của mình sao?
Răng Nanh duỗi chân ra đẩy bàn chải đánh răng tới trước mặt Mạc Thần Trạch, sau đó tự mình chạy lộc cộc một vòng qua, lại lần nữa há miệng ra, hướng cái đầu lông xù xù của mình về phía chủ nhân.
Mạc Thần Trạch nhịn cười, giơ tay xoa cái đầu chó to của nó, làm bộ như không hiểu ý nó mà tiếp tục đọc sách, muốn nhìn xem nó sẽ làm gì tiếp theo.
Răng Nanh đợi hơn nửa ngày, thấy chủ nhân không có phản ứng gì thì có chút ủ rũ, nó ngậm miệng lại, cúi đầu lâm vào trầm tư.
Mạc Thần Trạch cho rằng bạn nhỏ này tức giận, đang muốn đứng dậy cầm lấy bàn chải đánh răng thì Răng Nanh đã nhảy vọt lên ghế sô pha, giơ hai cái chân lông nhỏ lên đặt lên vai anh, sau đó bắt đầu nghiêm túc mát xa cho anh.
Mạc Thần Trạch: "..."
Bạn nhỏ vừa mát xa vừa phát ra thanh âm năn nỉ "ư ử ư ử", bất kỳ ai nghe được đều mủi lòng.
Răng Nanh giúp chủ nhân xoa xong bả vai bên trái, lại ân cần tiếp tục ấn ấn đến bả vai bên phải.
Mạc Thần Trạch yên tâm thoải mái mà hưởng thụ sự phục vụ của cậu bé, nửa ngày sau mới cất giọng hỏi nó: "Mày muốn tao đánh răng cho mày sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...