“Cái quần … cái gì cơ?”
Diệp Chi Lan trợn mắt cao giọng.
“Thú nuôi kết hôn với chủ? Ai nghĩ ra cái chủ ý này vậy?”
“Thì hệ thống tổng đấy, cô mong gì ở một thế giới trừng phạt chứ?”
“…”
“Mà không cần lo lắng, cô cũng đâu phải chưa từng kết hôn, giờ chỉ thay nam chính thành phản diện thôi, hình thể thay đổi xíu nhưng nhìn chung thì quá hợp ý cô còn gì.”
Từ người thành mèo, đây mà là ‘thay đổi xíu’ hả?
Diệp Chi Lan đảo mắt, hít sâu bình tâm lại.
Được rồi, hệ thống không bắt cô công lược, chỉ đơn giản là kết hôn thôi, mà kết hôn thì có nhiều cách, đâu phải cứ yêu thì mới có thể làm đám cưới.
Hơn nữa, trải qua sáu thế giới nhiệm vụ, cô đã có kinh nghiệm đầy mình, chỉ cần là nhiệm vụ hệ thống giao thì kiểu gì cũng có khả năng hoàn thành, nếu không thì họ đã không giao rồi.
“Mao mập, nói cụ thể một chút.”
“Chỉ cần hai người làm đám cưới hoặc phản diện cầu hôn cô từ sẽ tính là thành công.”
“Vậy khi gần kết thúc thời gian, tôi có được thông báo trước không?”
“Có, trước một phút.”
Nhiều ghê ha.
Diệp Chi Lan nghe mà cạn lời.
Mao Mao chợt cao giọng.
“Đúng rồi, có một chú ý, khi thời gian trừng phạt kết thúc thì sinh mệnh của cô ở thế giới tiểu thuyết này cũng kết thúc, trước thời điểm này, cô không được tự sát, nếu cô cố tình tự tạo cái chết cho mình thì trừng phạt sẽ tăng gấp đôi.”
Diệp Chi Lan gật gù tỏ ý hiểu.
Dù sao cô cũng không muốn ở lại đây, chẳng tội gì mà làm trái quy tắc hết.
Mao Mao nghe suy nghĩ của Diệp Chi Lan mà không khỏi híp mắt khinh bỉ.
Giá mà cô có thể giác ngộ được điều này trước khi làm loạn năm thế giới thì đã không cần chịu trừng phạt nữa rồi.
“Thời gian đến rồi, bắt đầu thôi ký chủ của tôi.”
Diệp Chi Lan còn nhiều điều muốn hỏi nhưng hệ thống không cho cô thời gian để lên tiếng.
Bầu không gian vũ trụ trước mắt bỗng hóa thành một vòng xoáy, mà trung tâm của nó chính là cô.
Một luồng sáng xuất hiện bao phủ tất cả, ngũ giác Diệp Chi Lan dần trở nên mơ hồ, và rồi, cô mất đi ý thức.
***
Không biết qua bao lâu, Diệp Chi Lan tỉnh lại trong một không gian khá nhỏ.
Những âm thanh ồn ào vang lên bên tay khiến cô không khỏi nhíu mày, mí mắt chậm dãi kéo lên.
Sao xung quanh có nhiều người vậy? Có người cãi lộn sao?
Tầm mắt mơ màng dõi theo những bóng người cao lớn xung quanh.
Vì đã biết mình sẽ biến thành mèo nên Diệp Chi Lan không còn bất ngờ, nhưng cô vẫn có chút choáng ngợp.
Cô đây là đang ở trong tủ kính sao?
Diệp Chi Lan đứng lên bằng bốn chân, không gian xung quanh dần trở nên sắc nét.
[Thế nào, thú vị không?]
Giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu.
Diệp Chi Lan định lên tiếng trả lời nhưng miệng chỉ phát ra chữ: “Meo”
Cô bất lực đành dùng ý niệm để giao tiếp với Mao Mao.
[Mao Mao, cậu không giải thích chút sao!]
[Còn cần thiết sao? Cô là mèo rõ ràng rồi còn gì.
Chẳng lẽ còn cần tôi chỉ ra đặc điểm của một con mèo nữa?]
Diệp Chi Lan thiếu chút nữa thì chửi thề với nó.
Cái cô cần nó giải thích không phải cô là con gì, mà là hoàn cảnh của cô, để cô biết mà lên kế hoạch tiếp cận phản diện.
Chứ với cái bộ dạng đến nói chuyện bình thường cũng không thể thì cô kết hôn bằng niềm tin à?
Nghĩ đến điều gì đó, Diệp Chi Lan liền hỏi.
[Mao Mao, liệu tôi có thể hóa thành người không?]
[Cô nói xem.]
Nghe câu trả lời không rõ ràng của Mao Mao, Diệp Chi Lan liền cảm thấy khả năng đó không cao.
Nhưng cũng đúng thôi, nếu có thể hóa người thì quá đơn giản rồi, việc gì hệ thống phải cho cô hóa thành mèo cho rắc rối.
Lúc này xem ra Diệp Chi Lan đã hiểu cái gì gọi là ‘trừng phạt’.
Thay vì ngồi than vãn, cãi nhau với cái hệ thống vô tâm kia, cô trực tiếp làm lơ nó, đảo mắt nhìn xung quanh.
Tiệm thú cưng này không lớn nhưng số lượng động vật khá nhiều, chủ yếu là chó và mèo, thêm một vài loài chim.
Có vẻ như cửa hàng đang diễn ra sự kiện nào đó nên người tới nhận nuôi, mua thú khá đông.
Nhìn đám người chen chúc trong không gian chật hẹp, Diệp Chi Lan thu mình vào một góc trong tủ kính.
Đúng vậy, là tủ kính, ở cùng cô còn có hơn chục con mèo con khác, dường như là cùng giống loài với cô nhưng chỉ riêng cô là có bộ lông xám khói khác biệt.
Diệp Chi Lan quan sát, thấy không ít người nhìn về phía cô nhưng rồi lại không chọn cô mà chọn một con mèo khác trong tủ kính.
[Mao Mao, có phải người nào nhận nuôi tôi thì đó là phản diện Thẩm Dật Thành không?]
[Đúng vậy.]
[Nhưng nếu người khác mua tôi trước hắn thì sao?]
[Không có khả năng.]
[Tại sao?] Diệp Chi Lan nghiêng đầu thắc mắc.
[Vì số phận của cô ở thế giới này được gắn liền với hắn, kiểu gì cô cũng thuộc về hắn.]
[Giống như nam chính với nữ chính đó hả?]
[Gần như vậy?]
[Gần?]
[Vì người ta là người, còn cô là mèo.]
Diệp Chi Lan giật giật khóe môi.
Cô đây là bị một hệ thống coi khinh sao?
Diệp Chi Lan lặng nhìn số mèo trong tủ kính giảm dần mà âm thầm lên ‘kế hoạch tác chiến’ trước khi gặp Thẩm Dật Thành.
Nhân vật phản diện là chúa đa nghi, để ở lại cạnh anh ta, cô phải làm sao để giống một con mèo nhất có thể.
Đồng thời cũng phải khiến anh ta cầu hôn mình nữa.
Một người một mèo, chuyện này hoàn toàn không có khả năng nha.
Nhưng bảo cô chịu thua và ở đây làm mèo cho đến khi trừng phạt kết thúc thì cô không làm được.
Ai biết bao giờ nó mới kết thúc chứ, lỡ cả đời thì sao?
Diệp Chi Lan rơi vào rối rắm, cau mày suy nghĩ.
Ở trong không gian hệ thống, Mao Mao vừa theo dõi Diệp Chi Lan vừa bốc bỏng ngô.
“Ha, để xem lần này cô còn cố chấp với phản diện nữa không?”
Trong lục giới vừa qua thì thế giới thứ tư là thế giới duy nhất được báo là hoàn thành nhiệm vụ.
Vì lúc ấy bị lỗi thống nên Mao Mao không thể đồng hành cùng Diệp Chi Lan được mà thay bằng một hệ thống mới khác.
Cũng không biết Diệp Chi Lan đã gặp chuyện gì ở đó, nhưng sau khi thế giới đó kết thúc, tính cách cô thay đổi không ít, trầm lắng và chín chắn hơn, không bỗ bã, sốc nổi như trước nữa.
Cô vẫn chạy theo phản diện nhưng có phần cố chấp và điên cuồng hơn, giống như đang muốn bù đắp một điều gì đó, cho một ai đó.
Hỏi thì cô không nói, đến giờ Mao Mao vẫn không biết là vì sao, nó chỉ biết là điều đó gây ảnh hưởng tới KPI của nó, vậy nên là không tốt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...