Khang Đằng:
Trời ạ! Rốt cục sắp khai giảng rồi!
Các anh ngày bao nhiêu khai giảng vậy? Em viết xong bức thư này sau đó chuẩn bị đem toàn bộ thư viết trong đợt gửi hết gửi cho anh nha! Hi vọng anh vừa vào học liền có thể nhận được thư của em ~
Nghỉ đông ở nhà em vẽ tặng anh hai bức tranh, lúc trước anh không phải anh nói nghỉ xuân đi du lịch sao, em cũng không biết anh đi nơi nào, cho nên liền vẽ hai bức, một bức là anh ở cạnh biển, một bức là trong tuyết, haha.
Không biết anh có thích tranh em vẽ không, trước đây em cực ghét học vẽ, nhưng bây giờ đột nhiên nhận ra biết vẽ thật tốt, em không có hình của anh, cũng không biết hình dáng anh như thế nào, nhưng taem thể vẽ anh trong tưởng tượng em ra rồi gửi cho anh, cảm giác này thật tốt.
Nói nhỏ cho anh biết, hôm sau đã vào học nhưng bài tập nghỉ đông em còn làm chưa xong xong ha ha ha.
Mẹ em nãy tới hỏi bài tập em làm đến đâu rồi, em vì trốn tránh vấn đề này, chủ động đánh đàn cho mẹ nghe
Em mới học một ca khúc mới, nhưng không đàn cho mẹ nghe, những bản nhạc của Claude Debussy* em đàn không được, cũng không biết tại sao, thế nhưng em sẽ cố gắng luyện tập, hi vọng sau này có cơ hội đàn cho anh nghe!
*Achille-Claude Debussy là một nhà soạn nhạc người Pháp nổi tiếng. Ông được coi như nhà sáng tác nổi bật nhất trong trường phái âm nhạc ấn tượng Ông là tên tuổi lớn trong nền âm nhạc châu Âu vào cuối thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20
Em đánh đàn cho mẹ nghe mẹ liền vui vẻ, vui vẻ một lúc quên mất kiểm tra bài tập của em ha ha ha, em thật nhanh trí mà!
Ừm... Nhưng thật ra em là người rất lười biếng, khi học vẽ không thích học, khi học đàn hầu như cũng lười biếng, thế nhưng sau này sẽ không vậy nữa, em bây giờ rất muốn khiến cho bản thân trở nên ưu tú một chút, giống như càng ưu tú thì cách anh càng gần.
Nói vậy là, anh đã thay đổi cuộc đời của em đây!
Em rất muốn biết anh trải qua kỳ nghỉ như thế nào, hai tháng rồi không có tin tức về anh.
Có lẽ là do khi đi học đã quen cách nửa tháng gì đó liền có thể nhận được thư anh gửi, cho nên hai tháng này có hơi trống vắng.
À, không phải em đang trách anh, thật sự, em chỉ nói là em rất nhớ anh.
Đột nhiên nói lời quái dị như này, thấy thật ngại quá.
Nhưng em học từ cha em đó.
Mấy ngày trước là ngày kỉ niệm cha mẹ em kết hôn, hai người bọn họ hàng năm đều phải cẩn thận chúc mừng một chút, đi ra ngoài ăn cơm cũng không đưa em đi, nhất định phải trải qua thế giới riêng của hai người gì đó.
Chuyện em cảm thấy thần kì nhất của cha mẹ chính là ở rõ ràng mới một giây còn đang cãi nhau, kết quả một giây sau liền có thể vui vẻ làm hòa.
Trước ngày kỷ niệm kết hôn một ngày, buổi tối bởi vì một con cá để ai làm mà rùm beng lên, lúc đó em còn đang nghĩ, lần này xong rồi, không cần ngày kỷ niệm nữa, kết quả, mẹ em lấy từ tủ lạnh ra một hộp sữa chua sau khi ăn xong hai người lại như chưa từng có gì xảy ra cùng đi hầm cá.
Em lén lút hỏi mẹ tại sao nhanh như vậy đã cùng cha em làm hòa, không phải những lúc thế này đều phải chờ đối phương đến dỗ, dỗ đến mấy tiếng đồng hồ mới được sao?
Anh đoán xem mẹ em nói gì? Ha ha ha ta cảm thấy mẹ thật quá ngầu.
Mẹ nói hai người cùng sống với nhau, sao có thể vì vài chuyện mà không tha thứ.
Em nhớ trước đây mẹ em cùng em phùn tào cha, nói cha trở thành người đàn ông trung niên rồi không còn đẹp trai như lúc trẻ, lúc đó em đùa giỡn nói mẹ quăng cha đi, nhưng mẹ em nói: "Thằng nhóc con, mẹ chính là quăng con đi cũng không thể quăng cha con! Mẹ chính là tâm can của cha con!"
Ha ha ha có phải là cực kỳ buồn cười, hai người bọn họ là như vậy, cứ ở trước mặt em tú ân ái.
Cho nên cha em nói với em, suy nghĩ trong lòng phải nói ra, để cho đối phương biết được, chỉ có đối phương biết, mới có cảm giác tin tưởng lẫn nhau.
Tuy rằng em với anh xưa nay chưa từng gặp mặt, thế nhưng xuất phát từ nội tâm em coi ngươi là thành bạn tốt của em, đương nhiên, anh cũng là tấm gương của em, vậy nên em nói liinh tinh với vẩn nhiều như vậy đại khái chính là muốn tạo nên cảm giác tín nhiệm ở nơi anh haha, em hi vọng anh cũng có thể coi em là bạn bè.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...