Hoàng cung Đại Lương, toàn bộ ngự y đều quỳ gối trước giường, an tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng hô hấp.
"Chuyện gì đã xảy ra, các ngươi không phải nói độc đã trừ hết, quý phi cũng không có việc gì sao, thế nào còn không tỉnh?"
Hoàng đế rít lên, trên khuôn mặt hiện lên tia uể oải, dung nhan mỹ lệ cũng tiều tụy đi không ít. Bàn tay siết chặt tay Thư Ca, con ngươi nhỏ hẹp rực lửa biểu hiện đã tức giận đến cực điểm.
"Trẫm cho các ngươi thêm một cơ hội, nếu như Thư quý phi còn không tỉnh lại, các ngươi cũng không cần sống nữa, tất cả đều cút cho trẫm!" Tất cả mọi người cuống quít chạy đi, cung điện mênh mông chỉ còn lại có hai người.
"Thư Ca" Hoàng đế nhìn chằm chằm nam tử đang nằm trên giường không hề động tĩnh, có chút đau đớn thấp giọng gọi. Ngày ấy lòng đầy hoảng loạn khi thấy mũi tên sắp đâm vào ngực nam tử này, lập tức rút ra cung tên bắn rớt mũi tên kia, hơn nữa đại bộ phận chất độc đều lưu trên người Thụy vương, bởi vậy độc tố rất nhanh bị trừ bỏ, vết thương cũng được xử lý tốt. Thế nhưng, Thư Ca vẫn không chịu tỉnh lại, đã sắp tròn sáu ngày rồi...
Những ngày đầu còn có thể uống thuốc, nhưng hai ngày nay gần như không uống được chút gì. Cứ mỗi lần đút thuốc, tất cả đều chảy ra, nếu như còn tiếp tục như vậy, không có gì bổ sung cho cơ thể, chỉ sợ sẽ...
Hoàng đế cố sức siết chặt tay Thư Ca, ngươi thực sự muốn cùng Thụy chết sao, không cam lòng kêu lên: "Thư Ca, ngươi mau tỉnh lại cho trẫm, ngươi, không được rời bỏ trẫm, không được... "
Vô thức mang theo tia cầu xin, trên mặt Hoàng đế đã một mảnh u ám, "Ngươi không được rời bỏ trẫm, trẫm không chịu được, có nghe hay không, trẫm không đáp ứng, nếu như ngươi dám cứ như vậy mà đi, trẫm bảo đảm ngươi sẽ hối hận!" Phút chốc ngữ khí biến đổi, trong con ngươi của Hoàng đế tràn đầy lạnh lùng, độc đoán mà cứng rắn ở bên tai Thư Ca nói: "Ngươi hãy nghe cho kỹ, nếu như ngươi không chịu tỉnh, nếu như ngươi không chịu mở mắt ra nhìn, ngươi sẽ hối hận, ngươi muốn cùng Thụy cùng nhau đến hoàng tuyền, có thể, nhưng trẫm bảo đảm khi ngươi đặt chân tới địa phủ ngươi nhất định sẽ hối hận, bởi vì ngươi còn phải giữ lấy huyết mạch cuối cùng của Thụy thân vương, vì thế, ngươi không thể chết được, nếu chết cũng sẽ không thanh thản."
Hoàng đế hổn hển thở dốc, quay đầu hướng ra phía ngoài rống to: "Người đâu, ngự y, mang thuốc đến đây!" Sau đó mở miệng của Thư Ca ra, hướng phía mọi người đang chạy vào hô: "Thuốc, thuốc đâu?"
Chà, ngự y mang thuốc tiến lên.
"Thư Ca, mở mắt cho trẫm!", cầm lấy thuốc, một ngụm đổ vào, "Có nghe hay không, mở mắt ra!" Không để ý đến thuốc cứ chảy ra, cầm lấy chén thứ hai, "Có bao nhiêu thuốc, toàn bộ mang đến!"
Nắm tóc Thư Ca, Hoàng đế giơ tay lên tát mạnh, "Ngươi nghe đây, nếu ngươi còn không tỉnh, trẫm sẽ chém Thụy vương phi, giết hài tử của Thụy" Cầm lấy chén thuốc, điên cuồng mà đổ vào miệng Thư Ca.
"Thư Ca!" Hoàng đế thở hổn hển: "Thụy hắn có hài tử, có hậu, trẫm phải đi giết hắn, ngươi muốn cho huyết mạch duy nhất của Thụy bị mất đi sao? Được lắm, ngươi không tỉnh, trẫm lập tức đi chém Thụy vương phi kia!"
Một cái tát lại giáng xuống, "Trẫm lập tức chém bọn họ, lập tức!"
Trên mặt Thư Ca sưng đỏ hòa cùng màu thuốc đen ngòm, còn có thân thể bị Hoàng đế điên cuồng lắc mạnh...Trông đầy ghê sợ mà thê thảm, vài cung nhân phải quay đầu đi.
"Hoàng, Hoàng thượng!" Ngự y kinh hô một tiếng: "Quý phi có phản ứng rồi, người đang nôn, đang nôn!"
Hoàng đế chấn động, chăm chú nhìn chằm chằm Thư Ca.Namtử trước mắt nhíu nhíu mày, một trận khó chịu nôn hết thuốc ra, chậm rãi, mở hai mắt...
"Thư Ca!" Hoàng đế lau đi thuốc dính trên khóe miệng đối phương: "Ngươi tỉnh rồi!"
Thư Ca nhìn Hoàng đế một chút, đưa mắt nhìn mọi người... Ai, không có hắn, không có người kia, như vậy, ở đây không phải là nơi của cậu, Thụy, ngươi chờ ta, ta đi tìm ngươi... Chậm rãi, lại muốn nhắm mắt lại.
"Thư Ca, không được nhắm mắt, ngươi xem thử, ả là ai?!" Hoàng đế buộc Thư Ca mở mắt ra. " Là vương phi của Thụy-- Nghiêm Lý, ả đã có thai, là hài tử của Thụy!"
Thư Ca khẽ động, ánh mắt dời đi, dừng lại trên người một nữ tử đang bị người ép chặt.
"Thư Ca, " Hoàng đế ôm lấy Thư Ca, vuốt ve mái tóc đen, "Ả là Nghiêm Lý, vương phi của Thụy, hiện tại trong bụng ả đang có hài tử của Thụy, là huyết mạch duy nhất của Thụy, nếu như ngươi chết rồi, như vậy, trẫm chắc chắn sẽ phá hư thai của ả, bị hủy đi không chỉ có Thụy vương mà còn có huyết mạch cuối cùng này, Thư Ca, ngươi nghe đi, Thụy vương đang khóc, khóc vì cốt nhục duy nhất của hắn có thể cũng không còn, như vậy, ngươi còn có thể an tâm mà đi tìm hắn sao, hử, Thư Ca của trẫm?"
Chăm chú giữ chặt thắt lưng Thư Ca, để cậu nhìn kỹ nữ tử tiều tụy phía trước.
Thư Ca lãnh đạm nhìn qua, Nghiêm Lý, là nữ tữ lần đó tại vương phủ gặp qua một lần sao? Hài tử, hài tử của Thụy, Thụy có con nối dòng rồi sao? Thế nhưng, cậu thực sự mệt mỏi quá, không còn khí lực nữa, đã không còn...
"Đều là ngươi!" Nữ tử trước mắt đột nhiên mở miệng, mang theo oán hận sâu nặng. "Đều là tại ngươi, tất cả đều là bởi vì ngươi, bằng không, vương gia hắn sẽ không chết, Đại ca hắn cũng sẽ không chết, là ngươi, là ngươi hại bọn họ!" Nữ tử giãy dụa tiến lên phía trước, "Vương gia đáng thương, Đại ca đáng thương của ta, hài tử đáng thương của ta, ngươi là kẻ đáng chết!"
"Câm miệng!" Hoàng đế lạnh lùng quát lên, "Nhục mạ quý phi, vả miệng!"
Chát chát, tiếng tát tai hòa cùng tiếng mắng chửi gián đoạn nặng nề vang lên, áp lực đến khó chịu...
"Đừng... đừng đánh..." Thư Ca dần dần nắm chặt ống tay áo Hoàng đế "Thả nàng, thả hài tử..."
"Được thôi, chỉ cần ngươi có thể sống sót." Nâng cằm Thư Ca, Hoàng đế dịu dàng hôn lên môi, "Ngoan ngoãn sống cùng trẫm, trẫm sẽ bỏ qua cho ả, lưu lại hài tử của Thụy, đồng thời để hắn bình an lớn lên, Thư Ca, ngươi có chịu không?"
Thư Ca thở phì phò, nhìn nữ tử đã huyết nhục không rõ hòa cùng ánh mắt phẫn hận, đột nhiên dạ dày cuồn cuộn, nhè nhẹ quặn đau. "Ngươi buông tha cho nàng, ta, ta đáp ứng, cùng ngươi..." Một vị tanh tưởi trào lên cuống họng.
"Tốt, đáp ứng trẫm, vĩnh viễn ở bên cạnh trẫm, cho đến khi tóc đen biến thành tóc bạc..."
Thư Ca hé miệng: "Ta đáp ứng." Vị tanh dâng lên khoang miệng tràn ra khóe miệng, phun ra một ngụm máu đỏ.
"Thư Ca" Hoàng đế nhẹ tay đỡ lấy vai Thư Ca "Chúng ta nhất định sẽ sống đến đầu bạc, đến già, ngươi nói đúng không, ngươi nói mau."
"Phải, đầu bạc... đến già..." Thư Ca ho nhẹ, trong ngực lại cuộn lên lần thứ hai, máu đỏ lại phun ra ngụm thứ hai...
Thụy, đây là điều cuối cùng ta làm cho ngươi...
Thư Ca chậm rãi nhắm mắt lại, không có chút phản ứng tựa vào lòng Hoàng đế.
Ừ, Hoàng đế siết chặt hai tay, thoả mãn mỉm cười: "Các ngươi đều ngừng tay, đưa Thụy vương phi xuống phía dưới nghỉ ngơi, ra sức hầu hạ, nếu có sơ xuất, trẫm hỏi tội các ngươi."
"Hài tử..." Thư Ca bỗng kéo Hoàng đế, "Ta muốn hàng năm phải được nhìn thấy hài tử một lần..."
"Ừ, được, trẫm cho phép." Ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Thư Ca, sau đó than một tiếng, "Thư Ca của trẫm rốt cục cũng trở lại trong lòng trẫm rồi." Thật sâu hôn lên môi.
...
Từ đó về sau, Thụy thân vương cùng Nghiêm Thanh vì mưu phản hành thích vua mà bị định tội, hai người trước sau bị xử tử.
Gia quyến cùng những người liên quan hoặc bị lưu vong hoặc xử tử, nhưng như vậy cũng đã rất nhân nghĩa.
Thụy thân vương vẫn được táng tại hoàng lăng, mà có Thụy vương phi Nghiêm Lý đang mang mang thai được Hoàng đế phá lệ khai ân, lưu tại trong cung an dưỡng.
Huyền hoàng hậu tự ý vào nhà lao, dẫn phạm nhân bỏ chạy, bị phế đi hậu vị, đày vào lãnh cung. (tội nghiệp tỷ nhất)
Hoàng tử Khu Lê giao do biệt cung nuôi nấng, tạm thời tách khỏi Hoàng hậu.
Mà quân đội dưới trướng của Đại Lương do Hoàng đế Thực An phái tâm phúc đến tiếp quản, cuối cùng thì binh quyền đều thuộc về Hoàng Đế Thực An.
Đến đây, ngôi vị Hoàng đế lẫn giang sơn Đại Lương của Hoàng Đế Thực An đã hoàn toàn được giữ vững.
Ngày trôi qua nhanh như ngựa phi, thấm thoắt cung biến kinh động kia đã qua được mười năm...
"Thư Ca, ngươi xem, hoa kia thật đẹp!" Hoàng đế ôm Thư Ca chỉ vào đám mẫu đơn đỏ tươi. "Trẫm nghĩ loài hoa này phối với ngươi là đẹp nhất." Hôn lên gò má có chút lạnh, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái như một cặp tình nhân hạnh phúc.
"Ta muốn gặp hài tử kia." Thư Ca chậm rãi mở miệng, đờ đẫn nhìn chằm chằm phía trước.
Nghiêm Lý kia sau đó một năm đã sinh ra một nam hài, gọi là Vi Tường, chức cũng đã được mười tuổi rồi. Mặt mày càng lúc càng giống Thụy, nói vậy sau khi lớn lên cũng là đĩnh đạc tuấn lãng nhỉ.
Thời gian qua thật mau, Thụy, ngươi hiện đang ở đâu, còn đang chờ ta sao?
Thư Ca bỗng nhiên cười, ánh mắt có chút mơ màng, Thụy, chỉ sợ ngươi đã tái thế đầu thai làm người rồi nhỉ.
Đã tròn mười năm qua, ngày đó ngươi vì sao không dẫn ta đi cùng?
Vì hài tử của ngươi, ta đã cố sống mười năm, thế nhưng, ta thật rất khó chịu, ta, rất khó chịu...
Ánh mắt có chút mơ hồ, mảng đỏ xa xa kia cũng không thấy rõ lắm...
"Ta muốn gặp hài tử của Thụy, ta muốn gặp hắn!" Thư Ca lần thứ hai mở miệng.
"Ừm, thư ca, không được, ngươi tháng trước đã gặp hắn rồi, ngươi hàng năm chỉ có một cơ hội, muốn gặp thì chờ sang năm đi." Sủng ái kéo tay Thư Ca, tinh tế cùng năm ngón tay của y đan vào nhau.
"Ngoan, Thư Ca, trẫm không thích ngươi cứ mãi nhớ về hắn, trẫm đã rất chiếu cố đứa cháu trai của trẫm, nhưng nếu ngươi cứ nhớ đến hắn, như vậy, trẫm sẽ không dám bảo đảm..."
Kéo lấy thắt lưng Thư Ca, bàn tay luồn vào bên trong, "Thư Ca, trẫm yêu ngươi!"
Hoàng đế hôn lên cổ đối phương, tinh tế cắn nhẹ bên tai: "Nhiều năm đã qua như vậy, trẫm càng ngày càng yêu ngươi!" Bàn tay xoa lên ngực, dần đi xuống, cầm lấy nơi riêng tư dưới thân nam tử, vuốt ve liên tục.
Ư, Thư Ca cắn răng, ánh mắt xuyên qua song cửa đang mở, nhìn bầu trời rộng lớn, màu xanh kia thật đẹp...
"Không, ngươi không thương ta, Hoàng thượng, ngươi chỉ vì không có được ta mới nói như vậy."
"Ồ, phải đấy." Hoàng đế miễn cưỡng híp mắt: "Như vậy, ngươi nói cho trẫm, vì không có được ngươi mà chấp nhất tròn mười năm, đây là loại tình cảm gì nhỉ?"
"Là, chinh phục!" Thư Ca ngập ngừng mở miệng: "Ngươi chỉ cảm thấy chưa chinh phục được ta, nên mới chấp nhất, nếu như ta sớm đem chính mình cho ngươi, ngươi chỉ sợ sớm đã chán ghét ta rồi."
Hoàng đế cúi người xuống, tại trên ngực mạnh mẽ cắn, con ngươi mỹ lệ lóe lóe, hình như có tia lửa hiện lên.
"Chinh phục, nói cho cùng, Thư Ca, trẫm nói cho ngươi hay, nếu như trẫm suốt mười năm qua chinh phục ngươi, như vậy, trẫm sẽ tiếp tục chinh phục mười năm tiếp theo của ngươi, hai mươi năm, năm mươi năm, cho đến ngày ngươi chết."
Tách hai chân Thư Ca ra, tại huyệt khẩu vẫn khô khốc đóng chặt, mạnh mẽ đâm dục vọng vào.
"Thư Ca" Hoàng đế thở phì phò, "Đời này trẫm phải chinh phục ngươi, kiếp sau trẫm vẫn chinh phục ngươi, đời đời kiếp kiếp, mỗi vòng luân hồi, mỗi một lần trẫm đều phải chiếm được sinh mệnh của ngươi, chinh phục tất cả của ngươi, dùng phương thức của trẫm, dùng phương thức của đế vương giữ lấy ngươi, quấn chặt lấy ngươi." Giọng nói nặng nề, dục vọng của Hoàng đế cuồng mãnh tiến vào trong cơ thể đối phương, kịch liệt không gì sánh được nhiệt tình rút khỏi rồi lại đẩy tới.
Đệm giường dưới thân, tại nơi hai người tiếp xúc dần dần trở nên đỏ tươi...
A, Thư Ca nắm lấy tấm màn, gắt gao siết chặt trong tay: "Ngươi, ta chưa bao giờ thích hoa mẫu đơn, cũng chưa bao giờ yêu thích ngươi, chưa từng, người ta yêu chính là hắn, là hắn!"
Hoàng đế giữ chặt thắt lưng Thư Ca, càng thêm cố sức đâm vào: "Trẫm biết, nhưng ngươi càng như vậy, trẫm lại càng yêu ngươi, không thể buông tay, ngươi thích cũng được, không thích cũng được, cuối cùng chỉ có thể ở trong lòng trẫm, ôm lấy ngươi vẫn là trẫm, hừm."
Đôi mắt mỹ lệ của Hoàng đế càng thêm sâu thẳm, bỗng cố sức tách hai chân đối phương ra, toàn lực tiến nhập vào chỗ sâu nhất, máu đỏ dưới thân càng đậm đặc hơn.
Ưm, Thư Ca nghẹn ngào vặn người, rèm trong tay đã bị xé rách. A, Thụy, ta chịu không nổi nữa, dẫn ta đi, dẫn ta đi...
Nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, màu xanh kia, chung quy vẫn bị ngăn cách ngoài cửa sổ...
Từ đó về sau, thân thể Thư Ca ngày càng yếu, không ai tra ra nguyên nhân bệnh. Chỉ là thân thể càng lúc càng suy nhược, càng lúc càng yếu ớt. Ngọn lửa sinh mệnh tựa hồ đã sắp tắt...
"Làm sao rồi?"
"Hồi bẩm Hoàng thượng, Thư quý phi sợ rằng đã..." Ngự y trong lòng run sợ nhìn sắc mặt âm u của Hoàng đế. "Thỉnh Hoàng thượng chuẩn bị hậu sự."
Hoàng đế nghiêng mặt đi, nhìn chằm chằm Thư Ca trong lòng, một lát sau mới mở miệng: "Các ngươi đều cút cho trẫm, sau này không cần vào cung nữa!"
Ánh nhìn dán chặt vào người trong lòng, sau đó cúi đầu xuống nhẹ nhàng hít lấy hương tóc người nọ.
Ưm, Thư Ca nặng nề mở mắt, sao tối vậy chứ, đã đến buổi tối rồi sao? Có chút khó khăn mở miệng: "Tối quá, ban đêm rồi sao?"
Quân vương chấn động, nhìn đôi mắt lờ mờ kia, lúc này trong phòng đầy ánh dương quang. Thư Ca, ngươi đã không nhìn thấy gì rồi sao, ngươi thực sự sắp đi sao?
Trong mắt Hoàng đế đầy đau đớn, hôn nhẹ vành tai Thư Ca, dịu dàng mở miệng: "Ừ, hiện tại cũng đã khuya, ngươi mệt rồi, muốn ngủ sao?"
Thư Ca hơi động đậy, ý thức đã bắt đầu không rõ: "Ừm, ta thấy mệt quá, ta, có chút khó thở."
Thư Ca hổn hển: "Ta, có phải sắp chết không, hài tử, hài tử của Thụy!"
Bỗng nắm tay áo Hoàng đế, cúi đầu kêu lên: "Ngươi đáp ứng ta, đừng thương tổn hắn, ta vẫn cùng ngươi, ngươi đừng thương tổn hắn, đừng!"
"Ừ, thân thể ngươi không tốt, ít nói một chút, trẫm sẽ không giết hắn, trẫm nếu có tâm giết hắn, từ mười ba năm trước đây đã làm rồi."
Thư Ca chậm rãi buông tay, thanh âm thấp vài phần: "Nếu như ta chết, để ta đi với hắn, cầu ngươi, đem ta chôn bên cạnh Thụy, cầu ngươi, Thực An, cầu ngươi..." Thanh âm đã rất nhẹ rất nhẹ, cuối cùng không còn động tĩnh gì.
Cầm bàn tay đã không còn hơi ấm, Hoàng đế giật một sợi tóc của Thư Ca, đôi mắt ánh lên, lập tức đưa tới trước mặt Thư Ca: "Thư Ca, ngươi xem, là tóc bạc."
Hôn lên đôi môi đang dần lạnh lẽo, "Là tóc bạc, trẫm đã nói rồi, trẫm nhất định sẽ cùng ngươi sống đến đầu bạc, đến già."
Chậm rãi, quân vương siết chặt tay, người trong lòng đã không còn một hơi thở, "Thư Ca, trẫm sẽ không đem ngươi chôn bên cạnh hắn, trẫm nói rồi, cho dù chết, ngươi cũng chỉ có thể ở trong lòng trẫm, bởi vì, ta đã yêu ngươi đến như vậy, là như vậy!" Thắm thiết, mạnh liệt, đau đớn hôn đôi môi đã hoàn toàn lạnh lẽo của Thư Ca, tìm kiếm một hơi thở cuối cùng của cậu...
Một giọt lệ lướt qua con ngươi mỹ lệ, rơi vào trong miệng, có chút đau xót, có chút mặn mặn...
Thư Ca được chôn cất theo nghi lễ dành cho Hoàng hậu Đại Lương ở tại lăng mộ hoàng thất, lăng mộ dành riêng cho Hoàng đế...
Một ngày sau khi chôn, Hoàng đế một mình lẳng lặng ngồi trong lăng, vỗ về chiếc quan tài lớn trong suốt, ngẩn ngơ nhìn nam tử đang nằm bên trong, nam tử đã ở bên y suốt mười ba năm...
Chậm rãi mở miệng: "Thư Ca, trẫm biết mấy năm nay ngươi rất khó chịu, nhưng trẫm không hối hận, quân vương chỉ biết chiếm lấy, đó là cách trẫm yêu ngươi, vì vậy, trẫm dùng sinh mệnh này thề, bất luận ngươi đi đến đâu, bất luận ngươi là ai, là tình nhân của người khác cũng được, là thê tử của người khác cũng được, trẫm đều đuổi theo ngươi, bắt được ngươi, mang ngươi quay về, trong mạng của ngươi có ta, trong mạng của ta có ngươi, chúng ta mỗi một kiếp đều sẽ dây dưa đến chết, mỗi một kiếp, trẫm thề!"
Lời thề vang lên trong lăng mộ vắng vẻ, kiên định mà chấp nhất...
Năm kế tiếp sau khi Thư Ca mất, Hoàng đế Thực An sai người nhổ bỏ toàn bộ hoa mẫu đơn, thay vào đó là một loại hoa nhỏ sắc vàng, loài hoa nhỏ này có một cái tên thật rạng rỡ-- hướng dương...
Cùng năm, Thụy thân vương vương phi Nghiêm Lý cùng nhi tử Vi Tường lưu vong đất khách, vĩnh viễn không được quay về hoàng thành, Thụy vương phủ đã từng hiển hách một thời nay tiêu tán.
Hoàng tử Khu Lê, con của tiền Hoàng hậu Huyền hậu sau một năm được lập làm Thái tử.
Ba năm sau khi Thư Ca qua đời, Hoàng đế Đại Lương Thực An đột nhiên lâm bệnh nặng. Nghe nói sau một đêm ngắm hoa nhiễm phong hàn, mà Hoàng đế cũng không triệu ngự y, cũng không để ý tới... Kết quả bệnh nặng không dậy nổi, một tháng sau, sinh mệnh đã sắp tận, Hoàng đế gọi Thái tử đến bên giường, giao hoàn tất cả công việc, cuối cùng thì thào nói: "Thư Ca, trẫm nói rồi, đến chết cũng vẫn cùng một chỗ..."
Ngày kế, Hoàng đế mỹ lệ của Đại Lương Thực An băng hà...
Theo di chỉ, Hoàng đế Thực An cùng quý phi Thư Ca hợp táng, trong cùng một phúc quan, Hoàng đế cùng quý phi của y kề cận cùng một chỗ, ngay cạnh nhau...
Mà ở cách mộ đế vương không xa là mộ của Thụy vương, hai ngôi mộ xa xa trông về phía nhau...
Từ đó, Thái tử Khu Lê đăng cơ, trở thành đế vương mới của Đại Lương, mở ra thời đại mới của Khu Lê đế...
Gió nhẹ từng trận thổi tới, sắc vàng tươi trong Ngự hoa viên chậm rãi chập chờn, cánh hoa vàng nhạt như bàn tay tình nhân, nhẹ nhàng đung đưa, đầy dịu dàng, đầy thâm tình, mà cũng diễm lệ lạ thường...
--Toàn văn hoàn---
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...