Thư Ca

Thụy vương sải bước trên con đường âm u, đi tới căn phòng nhỏ ở sâu nhất trong vương phủ. Đẩy cửa ra, gật đầu một cái với bóng người đang chờ sẵn bên trong: "Nghiêm Thanh, ngươi đã đến rồi."

"Thuộc hạ khấu kiến Vương gia." Nghiêm Thanh cúi người, bị Thụy vương giữ lại: "Không cần đa lễ." Thụy vương vỗ vỗ vai đối phương, "Lý nhi là Vương phi của ta, ngươi và ta đã là người một nhà rồi."

"Nghiêm Thanh không dám, Vương gia đột nhiên gọi ta, có phải sự tình có biến?"

"Ừm, ta không thể đợt thêm nữa, kế hoạch sớm thực hiện thì tốt hơn."

Nghiêm Thanh trầm mặc chốc lát, chậm rãi mở miệng: "Như vậy cũng tốt, Hoàng thượng gần đây liên tiếp điều động nhân lực, nếu cứ tiếp tục, e là sẽ có ảnh hưởng."

"Ừm, ta cũng nghĩ như vậy, huống hồ..." Thụy vương mím môi, nếp nhăn nơi khoé miệng hằn thêm sâu, huống hồ, hắn cũng không muốn để người kia chờ lâu thêm nữa... Ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Nghiêm Thanh, "Nghiêm Thanh, bản vương hứa với ngươi, Nghiêm Lý sẽ trở thành quốc gia chi mẫu, hài tử trong bụng nàng sẽ là thái tử, mà ngươi sẽ là quốc cữu."

Nghiêm Thanh khẽ động, ôm quyền khom người: "Nghiêm Thanh hiểu rõ, Vương gia, Nghiêm Thanh xin cáo lui."

Thụy vương cầm tay đối phương siết chặt(QT là "cố sức sờ" =]]), lập tức buông lời: "Vậy thì, ngươi phải cẩn thận." Nhìn bóng người cường tráng khuất dần trong bóng đêm, ánh mắt Thụy vương thay đổi, Thư, sẽ không lâu nữa đâu, hãy chờ ta...

Lời nguyện thề với người yêu tuôn ra từ đáy lòng, vang vọng trong đêm đen, tự hỏi người thương có nghe thấy chăng...

Nghiêm Thanh quất ngựa, từ một con đường nhỏ bí mật cấp tốc quay về. Đây vốn không phải con đường khi đi, nên lộ trình sẽ dôi ra vài ngày, dù cho đã bí mật ra đi, nhưng vẫn e là đã bị theo dõi...

Nghiêm Thanh vừa vung roi, cấp tốc thúc ngựa lao về phía trước, đằng sau thị vệ cũng lập tức đuổi theo. Đột nhiên, Nghiêm Thanh kéo dây cương, ngựa đang phi nước đại bị ghìm lại, hằn lên mặt đất gồ ghề một vết lõm.

Nghiêm Thanh chạm vào thắt lưng siết chặt bội đao, thị vệ bên cạnh cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước. Trong lúc nhất thời, không ai động đậy, bốn phía vắng vẻ tĩnh mịch, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở ra vào. Thật chậm rãi, một hồi sau, cả đám người vây quanh Nghiêm Thanh. Mặc áo thêu hoa văn long đằng màu tím sẫm, kẻ dẫn đầu mở miệng: "Nghiêm chiếu tướng, Hoàng thượng cho mời."

Nghiêm Thanh nhíu mày, rút ra bội đao: "Sơn tặc nơi nào dám nói càn, giả mạo hoàng lệnh, trảm!"

Phóng về phía trước, chém bỏ hai kẻ chặn đường, lại có kẻ khác lao lên chặn đầu. Trong nháy mắt, lại bị vây giữa một đám áo đen.

Nghiêm Thanh vung đao lên, quay đầu ngựa, lao về bên trái chạy trốn. Bỗng nhiên, một tiếng còi hiệu vang lên, thứ gì đó màu đen lao xuống. Nghiêm Thanh thầm kêu không ổn, trở mình nhảy khỏi ngựa vội vàng thối lui. Liền sau đó rút chủy thủ trong giày ra, hét lớn một tiếng: "Mau tản ra." Vài tên thị vệ còn lại đang đứng gần lập tức lùi ra, chỉ nghe âm thanh kia lần thứ hai vang lên, vun vút trước sau, trái phải, liền bị một thứ màu đen bao lại.

Nghiêm Thanh cố gắng kéo tấm lưới ra, tay phải chém một nhát, đã thoát được nửa người. Tấm lưới thứ hai liền chụp xuống, ngay sau đó là tấm thứ ba...

Lưới cấp tốc được quây lại, trong nháy mắt, liền bị vây ở chính giữa. Nghiêm Thanh quay đầu, chỉ nhìn thấy vài tên tùy tùng bị trói đang quằn quại. Lập tức máu văng tung toé, đều bị chém rớt đầu.

Bên tai truyền đến một trận kình phong, Nghiêm Thanh vừa quay đầu lại, chỉ kịp thấy một luồng sáng hướng hắn bổ xuống...

Bóng tối dần dần tan biến, giọng nói trầm thấp mà trong vắt quanh quẩn bên tai: "Nghiêm chiếu tướng, ngươi vẫn khỏe chứ?"

Nghiêm Thanh cố sức mở mắt, một dung nhan tuyệt mỹ hiện ra. Nghiêm Thanh khẽ cử động tay chân, một loạt âm thanh leng keng của kim loại va chạm nặng nề vang lên trong không khí.

"Nghiêm chiếu tướng, trẫm đã nhiều ngày không thấy ngươi rồi, sao trở về chỉ nhớ đến thăm chỗ Thụy vương đệ, cũng không tới thăm trẫm vậy?"

Nghiêm Thanh trầm mặc không nói, một lát sau mới mở miệng: "Hoàng thượng thứ tội, Nghiêm Thanh chỉ là không dám quấy rầy Hoàng thượng nghỉ ngơi."

"Vậy sao." Hoàng đế nhếch mép, "Là muốn nhanh chóng chạy về triệu tập binh mã, để còn nhanh làm quốc cữu gia sao." Hoàng đế tiến lên, đè bả vai Nghiêm Thanh lại. "Nghiêm chiếu tướng, ngươi nói trẫm hiện giờ mà đem ngươi xử lý, chỉ sợ cũng không ai biết đâu nhỉ?"

"Hoàng thượng, Nghiêm Thanh không phạm tội gì, Hoàng thượng xử trảm Nghiêm Thanh e có người không phục."

"Không phục, ai không phục, là thủ hạ của chiếu tướng sao?"

Nụ cười của Hoàng đế càng thêm kiều mị, "Ai không phục ta liền chém, lý do giết một người kì thực có rất nhiều, được rồi, chiếu tướng." Bàn tay đặt trên vai Nghiêm Thanh vận lực. "Trẫm không nhớ rõ lắm, trong nhà chiếu tướng có bao nhiêu nhân khẩu nhỉ, hay là phiền chiếu tướng đếm lại giúp trẫm đi." Đôi mắt đẹp sáng quắc nhìn chằm chằm, lấp lánh mê người.

Gương mặt không chút biểu cảm của Nghiêm Thanh bị bóng tối che khuất, đôi môi khô nứt bị cắn chặt đến tái nhợt.

Buổi tối vắng vẻ mà sâu thăm thẳm, hoàng cung mỹ lệ như loài thú dữ say ngủ, tạm thời thu lại vẻ dữ tợn ban ngày.

"Vương gia, " Thị vệ ngoài Thạch Sùng Môn thấy Thụy vương một thân hắc y đứng ở bên ngoài liền kêu lên. Trâm ngọc cài tóc dưới ánh đèn cung đình phát ra ánh sáng mờ mờ.

"Mở cửa, bản vương có việc tấn kiến Hoàng thượng."

Thị vệ sửng sốt: "Vương gia, để thuộc hạ đi bẩm báo."

"Làm càn!" Nói còn chưa dứt lời liền bị cắt ngang, "Bản vương có đặc quyền tự do xuất nhập cung, nếu không mở cửa, bản vương nhất định sẽ bảo Hoàng huynh xử ngươi!"

Ánh mắt kiên quyết lạnh lẽo khiến thị vệ hoảng hốt, "Vương gia thứ tội, thuộc hạ nhất thời hồ đồ, lại dám quên mất." Vội vàng mở cửa lớn, Thụy vương tiến lên, nhưng không bước về phía trước. Bỗng nhiên tay vừa nhấc, một vật thể sáng bạc đâm vào thị vệ trước mặt. Chưa kịp kêu một tiếng, thị vệ kia liền ngã xuống tắt thở. Thị vệ hai bên trái phải tất cả đều ngây dại, còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe Thụy vương trầm giọng quát: "Mau vào!"

Một đám người cấp tốc nhảy vào, cử đao liền hướng số thị vệ còn lại chém giết. Thấy tình thế có biến, một người trong đó quay đầu lại bỏ chạy, song song lấy ra cái còi. Thụy vương rút đoản đao hung hăng phóng vào lưng tên thị vệ kia. Tên thị vệ chỉ thổi ra nửa tiếng liền ngã xuống đất.

Thụy vương nhíu mày, "Mau lên một chút!" Sau đó càng hung hiểm hơn chém ngã những kẻ còn lại, khép hờ cửa. Xử lý xong thi thể, rất nhanh bước về phía trước, tuy rằng vừa rồi có tiếng còi hiệu vừa ngắn vừa yếu. Nhưng vẫn khó mà không bị phát hiện, xem ra, động tác cần phải nhanh hơn.

Con đường nhỏ quen thuộc tựa hồ dài hơn gấp đôi, trông thấy tẩm cung đó là thấy nổi điên. Thật muốn đi vào đó, ở bên người nọ, ngực Thụy vương nhói lên, Thư, ta đến đón ngươi đây. Lần này bản vương ngồi lên long ỷ, như vậy, sẽ không còn ai có thể cản trở chúng ta nữa, cũng không kẻ nào có thể tổn thương ngươi nữa, Hoàng huynh, ta biết, chúng ta trước sau gì cũng phải có ngày này...


Đêm nay tựa hồ vẫn rất yên tĩnh...

"Ai?!" Một đội thị vệ ngăn cản phía trước.

"Là bản vương "

"Ồ, là Thụy vương gia" Đầu lĩnh dẫn đầu nhìn một đám người phía sau Thụy vương, "Vương gia đã trễ thế này còn mang nhiều người như vậy đến, là có chuyện quan trọng sao?"

Thụy vương khẽ động, "Bản vương lúc nào tiến cung, mang người nào vào ngay cả Hoàng thượng cũng sẽ không hỏi đến, ngươi là ai, lại dám bất kính, mạo phạm hoàng thân có biết là tử tội không?"

"Vương gia thứ tội, thuộc hạ chỉ là đảm bảo cho Hoàng thượng được nghỉ ngơi, không bị quấy nhiễu, nếu như có chuyện quan trọng, xin để thuộc hạ đi trước thông báo."

"Không cần, bản vương tự đi." Thụy vương tiến về phía trước.

"Vương gia!" Đối phương không hề nhượng bộ, "Vương gia thỉnh dừng bước, để thuộc hạ đi thông báo một tiếng!"

Sắc mặt Thụy vương trầm xuống, chân mày chậm rãi nhíu lại, lúc này, Nghiêm Thanh hẳn đã vào tới cửa cung rồi nhỉ. Thụy vương chậm rãi chạm vào bội đao nơi thắt lưng.

"Thụy vương đệ, thân thể đã khỏe chưa, tìm trẫm có việc sao?" Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đánh tan không khí đang căng thẳng, Hoàng đế chậm rãi bước tới, sắc áo vàng nhạt nhẹ nhàng phiêu động.

"Hoàng thượng, bản vương tới để lấy về một thứ từ chỗ Hoàng thượng."

"Chà, Thụy vương là để quên thứ gì trong cung vậy?"

"Là một bảo bối rất quan trọng, ta phải tự mình lấy lại."

"Xem ra là món hi thế chi bảo rồi, nói vậy ai cũng có thể đoán được, nếu Thụy vương không thể bảo hộ nó, như vậy, cũng không có tư cách lấy về." Hai người xa xa đối diện.

"Vì vậy, lần này bản vương liều mạng cũng muốn đoạt lại một lần nữa."

Nghiêm Thanh, ngươi nhanh đến đi, tay Thụy vương đặt lên trên bội đao. Một loạt tiếng bước chân vang lên, một bóng người rất nhanh tiến sát đến Thụy vương.

"Nghiêm Thanh" Thấy khuôn mặt quen thuộc, tinh thần Thụy vương dâng cao, "Mau ra tay!" Lập tức rút ra bội đao chém về thị vệ trước mặt, sắc vàng nhạt liền dời đi, thị vệ trong cung nhanh chóng lao ra che phía trước Hoàng đế, ngăn cản Thụy vương xâm nhập.

Hoàng đế hơi lui về phía sau, ngẩng đầu hướng phía sau Thụy vương hừ lạnh, "Thụy thân vương mưu đồ hành thích vua, Nghiêm Thanh, ngươi còn không bắt lại cho trẫm!"

Tay Thụy vương bị kiềm hãm, chỉ cảm thấy bên tai truyền đến một trận kình phong, giơ tay chống lại, hai người song song bị đánh văng ra xa.

"Nghiêm Thanh!" Thụy vương nhìn dáng người trước mặt, trong lòng chậm rãi trầm xuống, "Nghĩ không ra là ngươi!" Con ngươi càng sâu thẳm, "Hắn cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Thần sắc Nghiêm Thanh kì lạ, đột nhiên dừng đao phong: "Ta biết, vì vậy vương gia đi nhanh đi!" Lập tức xoay người, đánh về hướng quân vương, thị vệ hai bên đầu tiên là ngẩn ngơ, lập tức cấp tốc dựa vào số đông, che chở quân vương lánh đi.

Bóng người vàng nhạt đi nhanh theo hành lang, hai bên nhân mã chẳng phân biệt được trên dưới. Đôi mắt mỹ lệ của quân vương lia về phía đám người đang chém giết. Lại nhìn Nghiêm Thanh cùng Thụy vương không ngừng chuyển động qua lại, bỗng nhiên cười: "Trẫm biết ngay là có những con chó dạy mãi vẫn không biết nghe lời."

Một tiếng còi hiệu lanh lảnh cắt ngang bầu trời đêm, giữa sự ngột ngạt lộ ra vẻ thê lương cùng chói tai. Nhất thời, chung quanh đầy ánh đuốc, đội thị vệ tinh nhuệ trong cung nhất tề vây quanh. Cung thủ giương cung, như mãnh thú cuồng dã, vận sức chờ phát động.

Nghiêm Thanh quay đầu lại, tướng lĩnh của quân lính vây quanh hắn rõ ràng là thủ hạ của hắn.

"Nghiêm Thanh" Thanh âm u lạnh lẽo của Hoàng đế vang lên, "Ngươi nói bọn họ là nghe lệnh Hoàng đế Đại Lương hay là nghe một tên phản tặc như ngươi đây?"

Nghiêm Thanh hét lớn một tiếng: "Vương gia, chạy về bên trái đi!" Ra sức nhảy, chém thị vệ chắn phía trước, đâm thẳng vào bóng người vàng nhạt.

Một tiếng kêu rên, sắc đỏ trong nháy mắt lan rộng trên bả vai Hoàng đế. Hai bên trừng mắt, Hoàng đế rống to, "Còn không bắn cung!"

Viu viu, âm hưởng thổi qua tai, tiếng mũi tên đâm vào da thịt. Trên mặt Nghiêm Thanh tràn đầy đau đớn, lập tức ngã xuống đất. Thị vệ cùng lúc lao lên đè lại thân thể trên mặt đất không còn sức phản kháng, song song kinh hô: "Hoàng thượng bị thương, mau truyền ngự y!"

Hoàng đế che đi mảng đỏ trên vai, lạnh lùng nhìn Thụy vương vẫn đang cầm đao, chậm rãi mở miệng: "Ngươi thua."

Ánh đuốc đỏ bừng càng gần, khí lưu nóng rực đập vào mặt, Thụy vương lẳng lặng đứng ở trung tâm, nhìn chằm chằm Hoàng đế trước mặt, thiên tử Đại Lương, ca ca ruột thịt của hắn...

Hồi lâu, chậm rãi buông đao: "Kỳ thực, Thư cậu ấy rất sợ cô đơn, cậu cũng rất cần ấm áp, hãy tận lực yêu thương cậu, giả như có một ngày ngươi chán ghét cậu ấy, hãy để cậu ra khỏi cung, cho cậu tự do..."

Ánh lửa bập bùng, gương mặt Hoàng đế cũng theo đó mập mờ.

"Người đâu, Nghiêm Thanh cùng Thụy thân vương nghịch phản hành thích vua, tội phải xử tử, hiện áp nhập đại lao, Nghiêm Thanh ngày mai xử trảm, Thụy thân vương chờ xét xử!"

Lại buông nhẹ một câu, "Trẫm vĩnh viễn sẽ không thả hắn ra khỏi cung." Trong trẻo mà lạnh lùng, kiên quyết tuyên bố, mảng đỏ trên vai càng ngày càng đậm, chậm rãi rời đi...

Cung nhân lẳng lặng tới lui ở ngoại thất, tuy biết sẽ không có chuyện gì, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn sang nam tử nằm trên giường, xác định xem có ổn hay không.


Một chuỗi tiếng bước chân linh hoạt tới gần, bóng người vàng nhạt liền tiến đến. Cung nhân vội vàng quỳ xuống, vừa muốn lên tiếng đã bị Hoàng đế ngăn lại.

"Quý phi có giật mình tỉnh giấc khong?"

"Hồi bẩm Hoàng thượng, không có, vẫn ngủ yên."

Ừm, Hoàng đế khẽ gật đầu, liền đi hướng về phía bên trong.

Cung nhân vừa nhấc đầu, vết máu trên vai quân vương liền đập vào mắt. A, cung nhân há hốc miệng, Hoàng thượng sao lại bị thương...

Hoàng đế nhìn Thư Ca an tường ngủ trên giường, cúi người xuống, đem cậu ôm vào trong lòng. Thức ăn buổi tối lẫn thuốc đều bị bỏ thêm mê dược, nên sau khi ăn xong một hồi Thư Ca liền đi ngủ.

Ngủ quan giản dị mà đầy an bình...

"Thư Ca" Hoàng đế hôn lên tóc, khẽ thì thào bên tai, "Bây giờ, rốt cục chỉ còn lại hai người chúng ta mà thôi, bảo bối của trẫm."

Rèm che phất phới, che khuất hai bóng người ôm lấy nhau.

"A" Âm thanh khàn khàn đột nhiên truyền ra, cung nhân bên ngoài vô ý nhấc đầu, thấy tấm màn lay động, Thư quý phi kia giãy giụa lộ ra thân thể, lập tức liền bị một bàn tay vươn ra ôm lấy mái tóc đen, lôi vào trong, nháy mắt ngã vào, tiếp đó vang lên âm thanh chát chúa của mấy bạt tai.

Màn che vì vừa bị kéo mà nửa hé ra, lộ ra hai bóng người dây dưa. Ở phía dưới hai đùi, bóng người sắc vàng gắt gao dùng sức trên đệm giường tiến xuất, bóng người phía dưới cố gắng dãy dụa, sau đó vô lực nằm bấu chặt mép giường.

Cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở dốc hồng hộc lúc ẩn lúc hiện vang ra.

Cung nhân cúi đầu, không dám rình coi mà vẫn mặt đỏ tim đập, nếu có cũng chỉ là run sợ muốn rời khỏi ngoại thất.

Sắc trời sáng dần, Thư Ca ngồi ở nhuyễn tháp uống một ngụm thuốc. Tối qua sau khi tiếp nhận chén thuốc tiểu cung nữ đưa cho liền ngủ rất say. Sau lại đột nhiên bị Hoàng đế làm tỉnh lại, tiếp đó là một hồi điên cuồng chiếm giữ, Thư Ca chán ghét nhắm mắt.

Thụy, đáy lòng khẽ gọi một tiếng, thế nào không có một chút tin tức. Từ ngày đó gặp nhau chớp nhoáng, không có tí động tĩnh gì, lẽ nào hắn lại lừa mình sao?

Hoặc là căn bản là mộng, căn bản là không hề xảy ra chuyện đó, hắn chưa hề vào cung, cũng không đi tìm mình. Chỉ là mình nhất thời mơ mộng, nghĩ đến đây, hô hấp trở nên gấp gáp.

Sẽ không đâu, Thư Ca sờ sờ mặt, rõ ràng từng câu từng lời nghe hắn nói vẫn còn rất yêu mình, lần này nhất định đến đưa mình đi, sẽ không nghe lầm đâu, sẽ không là mộng...

Trong lòng một trận phiền não, ở cổ lại âm ỉ đau... Thư Ca quay đầu nhìn tiểu cung nữ: "Lan nhi, hôm nay có chuyện gì mới mẻ không?"

"Chủ tử, có chuyện, ừm, hay" Tiểu cung nữ nhìn sang Thư Ca, sắc mặt khó coi mở miệng, "Hôm nay tất cả mọi người đều truyền khắp nơi, nói rằng Thụy vương gia ngày hôm qua mưu phản, bị bắt rồi, còn Nghiêm chiếu tướng hôm nay cũng bị xử trảm."

Cái gì, môi Thư Ca đột nhiên run run, hắn là muốn dùng loại phương pháp này để được ở cùng một chỗ với, hẳn là đã sớm chuẩn bị xong. Ngày đó lời hắn nói đã sớm đoán biết, hành thích vua, mưu phản, tất cả đều là tử tội,

Thư Ca siết chặt tay, chỉ cảm thấy cổ họng một trận nóng rực, máu tanh tràn ngập khoang miệng.

Tiểu cung nữ lo lắng nhìn Thư Ca không hề hé răng, gương mặt tái nhợt trong suốt đến ấn lên da thịt cũng thấy tơ máu. Qua hồi lâu cũng không có chút phản ứng...

"Lan nhi" Thư Ca đứng lên, kéo ống tay áo tiểu cung nữ đi vào. Đến trong phòng tối, bỗng nhiên hai chân gập lại, quỳ xuống, "Lan nhi, Thư Ca cầu ngươi một việc."

A, tiểu cung nữ kinh hãi nhảy dựng, vội vã quỳ xuống: "Chủ tử đừng như vậy, có chuyện gì, Lan nhi nhất định tận lực."

Thư Ca vững vàng nhìn chằm chằm tiểu cung nữ, trong con mắt trừng lớn tựa hồ có ngọn lửa nhỏ. Tiểu cung nữ sững sờ nhìn, bỗng nhiên có cảm giác sợ hãi bao lấy toàn thân...

...

...

...

Huyền Hoàng hậu nhẹ hôn lên hai gò má non nớt của trẻ con, liền lệnh cho cung nhân an trí đi nghỉ. Ánh nến trên bàn lập loè, nhớ tới đêm đó khi Thụy vương tìm đến nàng, khẩn thiết mà thâm tình chỉ cầu nàng giúp gặp mặt Thư quý phi...

Chỉ vì muốn nhìn người yêu đang bị thương, một Vương gia đầy hiển hách lại ăn nói khép nép mà hết sức kiên định cầu xin... Đụng đến chỗ mềm yếu của phụ nữ khiến nàng không tài nào không đáp ứng hỗ trợ...

Nhìn thần tình chấp nhất như vậy, bọn họ, hẳn là thực lòng yêu thương nhau... Nghĩ không ra Thụy vương lại có tâm tư như thế, vậy còn Thư quý phi chẳng biết thế nào...

Mi mắt chợt giật giật, có chút bất an bóp trán...

"Huyền Hoàng hậu" Giọng nói khàn khàn vang lên, Huyền hậu ngẩng đầu, thấy Thư Ca một thân trang phục cung nhân, thầm than một tiếng, liền kéo vào nội thất, "Thư quý phi, ngươi đây là..."

"Cầu Hoàng hậu mang ta đi gặp hắn một lúc."


"Chuyện này... bản cung bất lực, ngươi hãy đi cầu Hoàng thượng...."

"Hoàng thượng sẽ không để ta đi."

Sắc mặt Thư Ca trắng bệch, nhưng nhãn thần lại cực kỳ tinh mẫn: "Ta chỉ có thể cầu ngươi, ta chỉ muốn được nhìn thấy hắn một lần, chỉ sợ sau này..."

Thư Ca khẽ cắn môi: "Chỉ sợ là âm dương xa cách..."

"Thế nhưng, ta chỉ e cũng không thể đi vào, Thư quý phi, ta không giúp được ngươi."

"Không, ngươi đi được, bởi vì ngươi là Hoàng hậu "

Thư Ca gắt gao giữ lấy cánh tay Huyền hậu, đau đớn mà cương quyết nói, "Hoàng thượng đêm nay không ngủ lại ở chỗ ta, van cầu ngươi, giúp ta gặp mặt người ta yêu một lần cuối cùng."

Một làn hơi nóng chậm rãi truyền xuống, từ trên ngũ quan giản dị kia, từng giọt rơi xuống tại bàn tay bị kéo... Huyền hậu khựng lại, đây là lần đầu tiên thấy nam tử này rơi lệ trước mặt nàng...

...

Thụy vương bình thản đứng yên, trong lòng một mảnh thanh tịnh, hiện tại sinh tử chẳng còn quan trọng nữa...

Chỉ còn nghĩ đến người nọ, đặc biệt nhớ nhung, nghĩ đến tim đều đau thắt lại. Thư... nỗi đau tràn ra khóe miệng, xin lỗi, lần này ta lại thất tín nữa rồi, ngươi phải cố gắng mà sống, sống thật khoái khoái lạc lạc, hạnh hạnh phúc phúc, ta yêu ngươi, cả đời này, đời tiếp theo nữa, vĩnh viễn yêu ngươi...

"Thư" Một tiếng kêu khẽ, không biết không khí có tâm để hiểu, để đưa ái ngữ đến bên ngươi...

Cửa lao vang lên tiếng lách cách, chỉ nghe tiếng nói của thủ vệ: "Hoàng hậu nương nương, thuộc hạ rất khó xử..."

"Tất cả tự do bản cung chịu trách nhiệm, huống hồ..." Thanh âm trầm xuống...

Một hồi, tiếng bước chân dần đến gần, Huyền hậu mang theo cung nhân đứng ở trước cửa, "Ngươi đi xem Vương gia." Huyền hậu lệnh cho một gã cung nhân đang cúi gằm, cung nhân kia trực tiếp tới cửa lao.

"Thụy!" Âm thanh khàn khàn này chính là của người mình mãi mãi không quên. Thụy vương đầu tiên là sửng sốt, lập tức mừng như điên sải bước đến, "Ngươi..."

Thư Ca tức khắc nắm tay đối phương, "Ngươi không sao chứ?" Gấp gáp quan sát Thụy vương, ngoại trừ thần thái có chút mệt mỏi, cái khác dường như vẫn ổn, nhìn Thụy vương như có thiên ngôn vạn ngữ không thể nói hết. Thư Ca lắc đầu, đột nhiên ôn hòa nở nụ cười: "Thụy!" Vô cùng thân thiết xoa lòng bàn tay đối phương, "Lần này, ta đến mang ngươi đi." Con ngươi đen lóe sáng, rất nhanh lao lên, kẹp chặt Huyền hậu vừa mới nghiêng người qua, "Mau mở cửa!"

Xuất ra một mảnh sứ vỡ kề sát cổ Huyền hậu, từng giọt máu chậm rãi rơi xuống.

"Không muốn Hoàng hậu có chuyện, nhanh đem Thụy vương thả ra!" Nhất thời có biến, khiến mọi người chưa kịp phản ứng, ngơ ngác đứng nhìn, Thư Ca dùng thêm ít lực, trên cần cổ trắng ngần của Huyền hậu liền thêm một vết cắt.

"Ai" Huyền hậu đau đớn rên rỉ một tiếng, "Các ngươi còn đứng đó làm gì, mau nghe lời hắn nói, bản cung là Hoàng hậu Đại Lương, nếu như có chuyện gì, các ngươi có mấy cái đầu cũng không đủ chém!"

Thấy thủ vệ vẫn do dự, liền gầm lên, "Nô tài chết tiệt, không thấy bản cung đang chảy máu sao, thực muốn rơi đầu?!"

Thủ vệ kia run run, bất đắc dĩ mở cửa lao thả Thụy vương ra.

"Thụy" Thư Ca khẽ hô một tiếng, bàn tay đang nắm mảnh vỡ có chút run rẩy.

Thụy vương thoải mái nhìn qua, liền bổ xuống, tên thủ vệ lập tức hôn mê, tiếp đến xoay người lại kéo Thư Ca cùng Huyền hậu lao ra khỏi nhà lao. Mà thủ vệ bên ngoài vừa nhìn thấy ba người, đầu tiên là cả kinh, liền soàn soạt rút đao ra, tiến lên ngăn cản.

"Cút ngay, bằng không Đại Lương qua ngày hôm nay sẽ không có Hoàng hậu!" Thụy vương hét lớn, thanh âm nặng nề làm cho thủ vệ không khỏi thối lui.

"Các ngươi còn chưa tránh ra, muốn bản cung chết sao, nếu như bản cung có chuyện, Hoàng thượng chắc chắn chém các ngươi!" Thủ vệ nghe thấy Hoàng hậu la hét, tâm cũng run lên, đều thối lui, bỗng nhiên một tên đầu lĩnh hô: "Thụy vương là trọng phạm, không được thả bọn họ, nhanh đi bẩm báo Hoàng thượng!"

"Ai dám động, bản vương lập tức chém Hoàng hậu!" Thụy vương giơ lên đoản đao vừa đoạt được, đặt lên vai Huyền hậu. Đột nhiên, thị vệ Huyền hậu mang đến nhất tề xông lên, chặn đám thủ vệ kia, trong đó một người mở miệng nói: "Thuộc hạ chỉ để ý bảo hộ Hoàng hậu nương nương, không thể để nương nương thương tổn, không cho phép bất kỳ kẻ nào hành động thiếu suy nghĩ!"

Tức thì, dàn đội hình đứng song song với đám thủ vệ, Thụy vương thấy vậy, lập tức kéo Huyền hậu chạy đi: "Thư, đi mau!"

Ba người lao ra ngoài, những kẻ phía sau thấy vậy, cũng nhịn không được xông lên. Chém giết, hò hét, tiếng binh khí va chạm tức khắc cắt đứt bầu không khí yên tĩnh, chói tai vô cùng.

"Thụy, bên này!" Thư Ca thở hổn hển đưa một ngón tay chỉ phía trước, xa xa có một bóng người.

"Thụy, là Lan nhi, mau!" Phút chốc Thụy vương dừng bước, kéo Thư Ca lại. Sao vậy? Thư Ca nghi hoặc nhìn. Đôi con ngươi đen láy nhìn chằm chằm cậu, sau đó, đôi môi nóng rực liền áp xuống. (sao giống phim Mỹ wớ) Hơi thở quen thuộc len vào trong miệng, lan khắp tứ chi, xâm nhập tận đáy lòng.

Thư Ca run lên, hai tay ôm lấy cổ đối phương, chủ động đưa lưỡi quấn lấy. Nụ hôn nhiệt liệt mà cuồng dại, đến tận khi hai người đều không thở nổi, đến tận khi tâm phế đều muốn nổ tung.

"Thư, thê tử của ta, cảm ơn ngươi!" Thụy vương thâm tình khẽ nói, "Cảm ơn ngươi vì ta làm tất cả!" Lập tức kéo Thư ca chạy tới phía trước.

"Chủ tử, ta gấp muốn chết luôn này!" Tiểu cung nữ chạy lên vài bước, "Nhanh lên một chút, chủ tử!"

Thư Ca tiếp nhận cương ngựa, "Xin lỗi, Lan nhi, Thư Ca kiếp sau sẽ báo đáp ngươi!"

Viền mắt tiểu cung nữ đỏ lên: "Đừng nói như vậy, chúng ta sẽ không sao đâu."

Thụy vương sải bước tới bên ngựa cũng khẽ gật đầu: "Bản vương cũng cảm tạ ngươi, kiếp sau ta cùng Thư sẽ hoàn ân!" Nói xong kéo Thư Ca cùng Huyền hậu lên ngựa.

"Lan nhi..." Thư Ca nhẹ hô một tiếng.

"Đi nhanh đi, chủ tử!" Tiểu cung nữ vỗ vào mông ngựa, Thụy vương thúc ngựa, rất nhanh chạy ra ngoài.

Thư Ca nhắm mắt, có chút đau đớn, y theo tính nết người nọ, tiểu cung nữ e là cũng chỉ có một kết cục... Vừa rồi có lẽ là lần cuối cùng được nhìn thấy tiểu cung nữ, Lan nhi, trong lòng Thư Ca đau xót.

Có phải cậu đã quá ích kỷ hay không, cầu người khác hy sinh để đổi lấy hạnh phúc của mình, thế nhưng đã làm, cậu tuyệt đối sẽ không đổi ý.


Nhìn cửa cung càng ngày càng gần, chỉ cần ra khỏi cánh cửa này, lần này thật sự có thể ở bên nhau mãi mãi...

"Ai!" Thủ vệ ngăn ngựa.

undefined

"Không cần biết, mau mở cửa, bằng không liền chém Hoàng hậu!"

A, những kẻ cầm đao hai bên không ai động nửa phần, Thụy vương nhíu mày, đột nhiên lôi kéo đầu ngựa, tiến lên phía trước, cúi người chém thẳng kẻ đứng phía trước, giơ thanh đao đỏ tươi kề cổ Huyền hậu: "Nếu không mở cửa cung, kế tiếp là Hoàng hậu!"

Trên thanh đao sắc bén lóe lên tia sáng đỏ rực chói mắt, Huyền hậu tái nhợt nghiêm mặt, thấp giọng mở miệng: "Làm càn, bản cung nếu thật gặp chuyện không may, Hoàng thượng chắc chắn chém các ngươi, tru di cửu tộc!"

Mọi người hoảng hốt, trong đó một người run run hướng thắt lưng xuất ra chìa khóa, "Nhanh lên một chút!" Hai tên thủ vệ chậm rãi mở một cánh cửa.

Lúc này, phía sau truyền đến một trận ầm ĩ, Thụy vương trên tay ấn nhẹ, đao liền xuống dưới vài phần, Huyền hậu đau đớn hô một tiếng: "Đau quá, mở cửa nhanh, bản cung chảy máu rồi!"

Cửa cung hé mở, Thụy vương lôi cương ngựa, lao ra khỏi cung, gió quất vào người, thổi tung mái tóc, thổi tung y bào.

Thụy vương kéo cương ngựa, dừng lại, thuận thế đỡ Huyền hậu xuống, liền ôm Thư Ca tới trước ngực: "Xin lỗi, Hoàng hậu!"

Thanh âm khàn khàn của Thư Ca đầy áy náy: "Chúng ta làm ngươi bị thương, xin lỗi."

Thụy vương ôm lấy Thư Ca, hết sức chân thành mở miệng: "Cảm tạ, Hoàng hậu, chúng ta mãi mãi không quên!"

"Đừng nói nữa!" Huyền hậu nhìn hai người đang ôm lấy nhau, "Ta chỉ làm những gì phải làm mà thôi, các ngươi hãy ráng sống sót, yêu nhau mà được ở bên nhau vốn không dễ dàng!" Lập tức nhổ cây trâm trên tóc, hung hăng đâm vào mông ngựa, con ngựa chấn động, lao về phía trước.

Huyền hậu lẳng lặng đứng nhìn hai bóng người dần dần đi xa, bên tai truyền đến tiếng vó ngựa càng ngày càng gần. Một đội nhân mã nhanh chóng áp sát, đầu lĩnh chính là một người mặc y phục trắng -Hoàng đế. Mái tóc không kịp buộc bay tán loạn trong không trung, gương mặt mỹ lệ lạnh lẽo lại có chút vặn vẹo.

Huyền hậu nhìn khuôn mặt kia càng lúc càng gần, tiếng vó ngựa bên tai như mũi tên, lướt qua bên người, không hề dừng lại, chạy như bay đi. Chỉ khi ngang qua nàng truyền đến một câu: "Bắt Hoàng hậu!"

Huyền hậu đè lại chỗ đỏ tươi trên vai, vết thương do đao đột nhiêu đau đớn như lửa thiêu.

Hoàng đế mím chặt môi, roi trên tay không ngừng quất xuống mông ngựa. Toàn thân toả ra luồng khí lạnh lẽo hòa cùng kình phong lướt qua người.

Hừ, trẫm xem các ngươi có thể chạy tới đâu, Thư Ca, nghĩ không ra ngươi dám làm như vậy! Được lắm, thật không hổ là bảo bối của trẫm, nhướng mắt lên nhìn chằm chằm cái bóng như ẩn như hiện phía trước. Thụy, vốn trẫm còn có một tia do dự, hiện tại, cũng đừng trách ta...Mái tóc tán loạn cùng y bào bay phất phơ trong không trung, khiến quân vương càng thêm mỹ lệ.

"Hoàng thượng, bọn họ sắp vượt qua tầm bắn rồi, nếu như họ vào được cánh rừng phía trước thì càng khó bắt được!"

Quân vương nheo mắt, trên tay kéo mạnh cương thắng gấp ngựa lại: "Các ngươi nghe cho kỹ, nếu làm bị thương Thư quý phi, trảm không tha!"

Siết chặt dây cương trên tay, một tia loang loáng xẹt qua đôi mắt, "Thụy thân vương mưu phản, bắt cóc quý phi, lập tức giết chết!"

Câu chữ băng lãnh xuyên vào trong tai mọi người, đội cung tiễn lập tức giương cung, như mãnh thú dữ tợn ngoác to miệng chuẩn bị vồ mồi...

Thư Ca nghiêng nghiêng mặt, gió đập vào mặt có chút đau, có chút khó thở. Dán vào trong khuôn ngực ấm áp, có chút không dám tin tưởng, cứ như vậy thực sự có thể từ nay về sau thiên trường địa cửu rồi.

Thư Ca hơi xoay người, tiếng vó ngựa vẫn từ xa xa truyền đến, "Thụy, bọn họ còn truy ở phía sau sao?"

"Ừm, nhẫn nại chút nữa, vào được cánh rừng phía trước, bọn họ sẽ khó tìm được chúng ta." Thụy vương trấn an hôn nhẹ lên đỉnh đầu Thư Ca, trên tay không ngừng kéo dây cương.

Đúng vậy, vào trong rừng thì tốt rồi, Thư Ca nhìn phía trước, trốn ở trong rừng muốn tìm cũng rất trắc trở. Có thể tìm nơi nào sống cả đời, đợi cho hai người đều chết già mới thôi... Hai người...khóe miệng Thư Ca nhếch lên, có hai người, thật tốt mà...

Bên tai một trận gào thét, lồng ngực phía sau bỗng nhiên giật mạnh.

"Thư..." Thanh âm nặng nề trầm thấp hơn thường ngày vài phần, "Ta rất yêu ngươi, rất yêu rất yêu, Thư!"

Bàn tay cầm cương buông lỏng ra, thân thể ấm áp ngã xuống.

"Thụy" Thư Ca cả kinh, giật mạnh cương ngựa, con ngựa hí lên một tiếng, giơ lên móng trước. A, Thư Ca trượt ra, rơi xuống đất.

"Thụy!" Ngẩng đầu, thấy bóng người đang nằm kia. Kinh hoảng, sợ hãi điên cuồng lao tới. "Thụy! Ngươi làm sao vậy?!"

Ôm lấy thân thể Thụy vương, ba mũi tên không biết tự khi nào đã cắm ở trên lưng người thương. Từng dòng máu đỏ tươi liên tục chảy ra, nhanh chóng biến thành màu đen.

"Thụy!" Thư Ca run rẩy vuốt hai gò má trắng bệch của Thụy vương, "Ngươi kiên trì một chút, rừng cây phía trước... Chúng ta lập tức đi vào, bọn họ sẽ không tìm được chúng ta, tìm không được nữa..." Giọng nói khàn khàn mang theo nghẹn ngào, trước mắt đã không còn nhìn rõ, chỉ là nỗ lực kéo thân thể người yêu lên phía trước...

"Thư, vô dụng thôi..." Thụy vương nhẹ nhàng mở miệng: "Yêu ngươi... đời này yêu ngươi... thật tốt, kiếp sau... vẫn yêu ngươi, Thư của ta..." Lưu luyến kéo tay Thư Ca, nỗ lực ghi nhớ khuôn mặt người yêu...Kiếp sau...kiếp sau sẽ tìm được khuôn mặt này, khuôn mặt này, lại trân trọng yêu một lần nữa, Thư của ta...

Mắt, chậm rãi nhắm lại, hơi ấm cuối cùng tiêu tán tại không trung...

"Thụy..." Thư Ca ôm thân thể dần dần lạnh lẽo, nước mắt nóng hổi từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống...Lướt qua chân mày, rơi vào đôi môi đã dần đần thâm đen...

Thụy... Thư Ca nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt yêu thương: "Chúng ta đi ngắm hoa hướng dương nhé, hoa hướng dương nở đầy cả ngọn núi, rất đẹp, rất đẹp..."

Chậm rãi cầm lấy tên trên lưng tình nhân, Thụy mà mình toàn tâm toàn ý yêu thương: "Ngươi đừng đi nhanh quá, chờ ta một chút, chờ một chút..." Thâm tình hôn lên trán Thụy vương "Ta đến đây, lập tức đến!"

Cái gì cũng nghe không được, cái gì cũng không thấy được, chỉ còn lại có hạnh phúc, đúng vậy, hạnh phúc...Bởi vì, sẽ cùng người mình yêu ở một chỗ, Thư Ca chậm rãi cười: "Phu quân của ta, ai..."

Thật sâu, không chút do dự giơ lên mũi tên lóe hàn quang...

"Không......" Tiếng hét điên cuồng hỗn loạn cùng kình phong truyền đến...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui