Quân vương ôm lấy Thư Ca, âu yếm như đối với tình nhân: "Vừa rồi Thư sài nhân nhất thời hứng khởi, ra ngoài ngắm hoa, đi quá mau nên bị ngã gãy chân." Giương ánh mắt sắc bén nhìn mấy người thị vệ. Thị vệ chấn động, cuống quít cúi đầu.
...
"Hoàng thượng, ừm, hẳn là không có việc gì, chỉ là bị thương ngoài da, chỉ cần tĩnh dưỡng nhiều hơn, bằng không sau này đi lại sẽ rất bất tiện."
"Bất tiện, hửm, ý của ngươi là sẽ tàn phế sao?"
"Chỉ cần cẩn thận nghỉ ngơi thì sẽ không sao, Hoàng thượng."
"Ồ, tàn phế cũng tốt, khỏi lo hắn lại chạy loạn ra ngoài, ngắm hoa hoè gì đó."
Hoàng đế vuốt ve mái tóc Thư Ca, nhẹ nhàng kéo lấy nam tử trên giường ôm vào lòng...
Ngự y chấn động, nhìn tới ánh mắt sắt bén của quân vương, nhớ lại vừa nãy khi băng bó vết thương cũng nhìn thấy những vết xanh tím trên người nam tử này, ngực có vết bầm đen, trên đùi là mấy vệt đỏ tươi... Trong lòng nổi lên chút thương cảm, tự nhủ ít lâu nữa phải quay lại xem qua thương tích cho nam tử này... Lén thở dài, đứng dậy lui ra ngoài.
Hoàng đế vuốt ve bàn tay Thư Ca, nhìn vào gương mặt xanh xao nhưng lại khiến y yêu thích, đáng lý loại nam nhân này y không bao giờ để lọt vào mắt, nhưng hết lần này tới lần khác lại luôn để tâm đến kẻ này, mà nếu đã coi trọng thì y tuyệt sẽ không buông tay. Bẩm sinh một quân vương chính là phải nắm chặt lấy những gì mình muốn, bằng không cũng chưa xứng làm Hoàng đế. Mà Hoàng đế tức là không bao giờ chấp nhận bị phản bội, cũng không cho phép bị bỏ rơi...
Thư Ca...
Sờ lên vết thương.
Ngươi vốn là của trẫm, trước đây là vậy, sau này cũng vẫn như vậy...
Vừa nhẫn tâm, lại có chút cẩn thận ấn nhẹ lên, trên nền vải trắng mơ hồ hiện lên một mảng đỏ...
Ưm, Thư Ca đau đớn mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt mỹ lệ, có chút đờ đẫn quay đầu.
"Thư Ca" Quân vương nắm lấy cằm đối phương: "Làm ái phi của trẫm có gì không tốt? Thứ gì hắn có thể cho ngươi, trẫm cũng có thể cho, thậm chí còn nhiều hơn." Bàn tay chậm rãi luồn vào trong áo, xoa lên ngực, nhẹ nhàng vuốt ve chỗ gồ lên.
Thư Ca cắn chặt môi, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp bên trên, thật lâu, mới nghiến răng đáp: "Hắn yêu ta, ta cũng thương hắn."
Bàn tay đang đặt trên ngực bỗng siết chặt: "Trẫm cũng có thể yêu ngươi."
"Thế nhưng, ta chỉ thương có mỗi hắn."
Một trận im lìm, trong mắt quân vương hiện lên nét lạnh lẽo, khóe miệng lại hiện lên ý cười: "Thư Ca, thật không ngờ ngươi còn dám nói như vậy, là phi tử của trẫm, ở trước mặt trẫm lại nói rằng thích một người khác, ngươi là người đầu tiên; đòi trẫm chấp thuận chuyện ngươi với nam nhân khác ăn vụng sau lưng trẫm, ngươi cũng là người đầu tiên, Thư Ca, dám phản nghịch đương kim thiên tử, ngươi biết là tội gì không?" Vẻ mặt u ám nhìn Thư Ca.
Thanh bạch mà thê lương "Thế nhưng, Hoàng thượng không phải đã đáp ứng rồi sao?"
"Đáp ứng sao, hừ." Quân vương đột nhiên niết mạnh đầu nhũ trong tay, thoả mãn nhìn đầu nhũ vốn nhạt màu đã trở nên xanh tím: "Thư Ca, ngươi thật ngây thơ, ngươi biết Thụy vương mấy ngày nay đang làm cái gì không?" Bắt lấy chân Thư Ca, chậm rãi nâng về phía trước: "Hắn lúc này đang rất do dự, bởi vì trẫm nói với hắn, muốn có được ngươi, phải giao ra nửa giang sơn, mà trẫm cũng đã cho hắn mười ngày để suy nghĩ, Thư Ca."
Ngón tay của quân vương đâm vào hậu huyệt, dọc theo nếp nhăn trên cánh hoa, xâm nhập vào: "Ngươi nói xem, hắn sẽ đợi mười ngày sau tới đón ngươi, hay là tiếp tục làm một Vương gia nắm chắc quyền lực đây, hửm?"
Chân bị dạng ra, ngón tay trong cơ thể cố sức mở rộng tràng bích. Trên trán Thư Ca ướt đẫm mồ hôi: "Hắn đã nói... sẽ đến đón ta..."
"Thư Ca, Thụy vương đệ có thể vì ngươi mà không cần vinh hoa, không cần phú quý, thế nhưng quyền lực thì không giống vậy, nó chính là minh chứng cho thành công của một nam nhân, để thỏa mãn năng lực của mình, một con chim ưng có thể ăn gió nằm sương*, có thể chịu khổ cực, thế nhưng không thể chịu được việc mất đi khả năng bay lượn, tuyệt đối nó không bao giờ có thể hạnh phúc, rồi sẽ hối hận, rất oán hận, oán hận vì bị bẻ gãy cánh chim, oán hận vì chỉ có thể sinh tồn trong không gian nhỏ hẹp, oán hận tài hoa, năng lực của mình đều lần lượt biến mất, cuối cùng là sẽ oán hận kẻ gây ra những điều này --- ngươi, Thư Ca". Thay thế ngón tay bằng thứ nóng rực của mình, quân vương chậm rãi đẩy mạnh vào.
*餐风露宿
Ưm, Thư Ca bấu chặt mép giường, sắc mặt trở nên trắng bệch: "Không... đúng... hắn yêu ta, hắn sẽ đến đón ta."
A, Thư Ca ngẩng đầu lên, nỗ lực thở hồng hộc, thứ ở trong cơ thể thật lớn, có thể khiến cho cậu mê muội đến đáng giận.
"Phải" Quân vương lại thúc mạnh vào: "Trẫm đã nói rồi, hắn có thể vì ngươi mà từ bỏ tất cả hư vinh, nhưng mà nếu bảo hắn chối bỏ năng lực của bản thân thì tất nhiên hắn sẽ không thể chịu đựng được, vì vậy, trẫm để hắn suy nghĩ cho kỹ, cũng là cho hắn nếm thử cảm giác mất đi ý chí sinh tồn, chỉ có thể khúm núm mà sống, nói không chừng, điều đầu tiên khiến hắn hối hận chính là tình cảm của các ngươi."
"Sẽ... không đâu." Thư Ca kéo lấy màn treo, thứ mạnh mẽ dưới thân nóng như lửa khiến cậu rất đau đớn: "Ta tin Thụy, tin vào tình cảm của chúng ta."
Thân hình đang xâm chiếm cậu khẽ tạm ngừng, đôi mắt mỹ lệ của quân vương chợt nheo lại, nhìn người nằm dưới thân cười cười.
Mái tóc xổ tung, vài lọn tóc vương trên mặt, như một đóa hoa mẫu đơn diễm lệ rung động lòng người...
Chồm đến bên đôi môi Thư Ca, như thường lệ mút lấy một hồi, gặm nhắm như muốn chiếm đoạt. "Thư Ca, thế này đi, nếu như đệ đệ của trẫm, thật có thể mười ngày sau đúng hẹn mà đến đón ngươi, thật sự chấp nhận từ bỏ binh quyền, nếu như tình cảm của các ngươi thật có thể kiên định như vậy, thế thì, trẫm sẽ để ngươi đi, đổi lại, trong vòng mười ngày này, ngươi phải ngoan ngoãn làm ái phi của trẫm, dốc lòng hầu hạ trẫm, hết sức nghe theo lời trẫm."
Quân vương hôn lên gò má người nọ: "Đây là cơ hội mà trẫm ban thưởng cho ngươi, có dám thử một lần không?" Thắt lưng đẩy mạnh tới phía trước, toàn bộ vùi vào trong cơ thể Thư Ca. Chà, cảm giác phân thân được mật huyệt chật chội nuốt lấy khiến quân vương thỏa mãn mà khép hờ mắt lại. Thứ hương vị nhẹ nhàng khoan khoái này quả thật chưa từng trải qua bao giờ.
Nét mặt mỹ lệ của Hoàng đế nhuốm thêm màu tình dục lại càng quyến rũ. Giọng điệu nồng nặc mùi dụ dỗ: "Thư Ca, trẫm là thiên tử, bất kể thế nào, các ngươi đều không có cách chống lại trẫm, vì vậy, Thư Ca, ái phi, ngươi không còn sự lựa chọn nào khác đâu."
Thư Ca ảm đạm nhìn người phía trên, lời nói tuy mềm mỏng nhưng lại mang theo mệnh lệnh tuyệt đối, dung nhan ôn hòa lại lạnh lùng nghiêm nghị, khóe miệng đẹp đẽ lại ẩn giấu giọng điệu mỉa mai kiêu ngạo...
Quả thật là không còn cách nào khác, dù sao, dù sao thì mình chỉ là kẻ yếu.
"Đúng vậy, không có sự lựa chọn nào cả..." Thư Ca thì thào nói khẽ, mi mắt khép lại: "Hoàng thượng, nếu hắn tới đón ta, ngươi sẽ để ta đi sao?"
"Ừ, chỉ cần ngoan ngoãn để cho trẫm yêu ngươi, luôn nghe theo ý trẫm, mười ngày sau nếu hắn tới thật, từ nay về sau trẫm sẽ buông tay." Bất chợt cười một tiếng, cúi xuống nói khẽ vào tai Thư Ca: "Quân - vô - hí - ngôn."
Thư, hãy chờ ta... Bên tai như thể vang lên giọng nói của người nọ... Thư Ca nhắm mắt... Ta... sẽ chờ ngươi, ta tin ngươi, ngươi nhất định sẽ đến, sẽ đến... Chậm rãi thả lỏng tứ chi, tiếp nhận sự xâm nhập của quân vương.
"Thư ái phi, ngươi là chủ động đối với quân vương của ngươi cầu hoan ư?" Giọng điệu đầy cưng chiều, cảm giác tựa hồ như một đôi tình nhân âu yếm quấn quít.
Thư Ca bấu chặt lấy đệm giường, giơ lên đôi chân bị thương, chậm rãi quấn lên thắt lưng quân vương... Quân vương cũng nhịn không được nữa, mãnh liệt xông tới.
A, Thư Ca ngẩng đầu, màu vàng nhạt phía trên như cái lồng thật lớn, vừa dày đặc vừa chân thực, bao lấy cậu, vây chặt quanh cậu... Gương mặt trắng bệch của Thư Ca theo sự cử động mà nhăn nhíu, tình dục lúc này lại như trận hành hình vô cùng thống khổ.
"Thư Ca, gọi tên trẫm, gọi Thực An nào." Quân vương thở hổn hển rút đẩy nhanh hơn.
"Thực An... Thực... An"
Bức màn rũ xuống một nửa, che khuất bóng hai người trên giường quấn lấy nhau, che khuất đi tiếng rên của dục vọng lẫn tiếng rên thống khổ, che khuất đi máu đỏ đang nhè nhẹ chảy xuống nền vải trắng, như nước mắt dành cho người yêu, lẳng lặng nhỏ xuống...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...