Thụ Bướng Bỉnh Đã Nghĩ Thông Suốt


Lễ hội băng là một lễ hội dân gian nhưng đôi khi thiên tử cũng sẽ tham gia vui chơi với người dân, mang giày băng trượt trên băng, đây là một sự kiện mùa đông mà các chàng trai Tĩnh quốc rất thích.
Vốn dĩ năm nay Lễ bộ cũng phải nhờ người sắp xếp, đồng thời thông báo cho các doanh trại an ninh chuẩn bị trước nhưng tấu chương báo lên đã bị thiên tử vừa mới cãi nhau một trận với quân hậu vứt qua một bên, vì thế việc này vẫn bị bỏ đó.
Chuyện này đã lan truyền đến dân gian.
Lúc Vân Thanh Từ cùng Lâm Hoài Cẩn đi về phía trước nghe được có người bàn tán: "Ta thấy hồ Thương Lan lần này là dân tự bỏ tiền túi ra tổ chức, bệ hạ năm nay chắc sẽ không đến nhỉ? "
"Ngươi còn không biết sao? Bệ hạ gần đây đều phiền muốn chết, làm gì có tâm trạng cùng chúng ta vui chơi.

"
"Nói như vậy nghĩa là sao?"
"Còn không phải do Vân quân hậu ghen tuông hống hách chọc giận bệ hạ sao, nghe nói còn bị đuổi ra ngoài, huynh đệ ta làm việc trong cung nói như vậy đó, lúc này á, Vân quân hậu chỉ sợ là khó có thể trở mình."
"Ta cũng từng nghe một chút về vị Vân quân hậu này, thật sự lại khiến bệ hạ không thích như thế à?"
"Rất rất chính xác.

Cũng không biết nghĩ gì nữa, y không sinh con được nhưng cũng không cho bệ hạ chạm vào người khác, đây là muốn hoàng gia tuyệt hậu à? Bệ hạ chán ghét y đúng là rất hợp tình hợp lý.

Người không biết đại cuộc như thế không ngờ tới lại là công tử của tướng phủ? "
"Y mới ở tướng phủ vài năm, cũng không phải Vân tướng tự mình dạy dỗ, y là lớn lên bên cạnh mẹ...."
Âm thanh dần dần biến mất.
Tiên đế khoan dung nhân đức, ủng hộ tự do ngôn luận, nhưng mọi người đều phải chịu trách nhiệm về lời nói của mình, nếu có tin đồn vu khống làm nhục hoàng thất, cũng phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc.
Chuyện của Vân Thanh Từ và Lý Doanh không thể xem là chuyện riêng tư, cũng không có ai phong tỏa tin tức, đương nhiên, phong tỏa cũng vô dụng, Vân Thanh Từ còn ở trước cửa tướng phủ làm ầm ĩ một trận cơ mà.
Nhưng chuyện phế hậu nhạy cảm, cũng không ai dám nói thẳng, chỉ có thể thì thầm lắm mồm buôn vài câu về chuyện đế hậu không hợp.
Vân Thanh Từ đối với tất cả những chuyện này đã sớm dự đoán được, sau khi bị đuổi đi thanh danh của y mất đi hoàn toàn, người hận y ra sức tuyên truyền y đáng ghét như thế nào, người thương y...!Không có ai thương y cả, vì vậy cũng không ai ngăn chặn tin tức lan rộng.
Vân Thanh Túc lặng lẽ quan sát phản ứng của y, không ngăn cản tin tức truyền rộng thật ra là ý của Vân tướng, bởi vì đến lúc cần thiết ông sẽ lấy chuyện này ra làm cho Vân Thanh Từ sáng mắt, nếu Lý Doanh thật sự còn yêu y sẽ không tùy ý để lời đồn đãi truyền đi khắp nơi như vậy.
Chỉ cần thuyết phục được Vân Thanh Từ, làm cho y tin rằng trong lòng Lý Doanh không có y thì kế hoạch khuyên nhủ hòa ly xem như thành công một nửa.
Vân Thanh Từ vẻ mặt nhàn nhạt, có vẻ như cũng không bị kích động gì.
Có thứ gì đó ấm áp dán vào tai, Vân Thanh Từ hơi sững sờ, chỉ thấy Lâm Hoài Cẩn không biết từ đâu lấy ra một đôi chụp tai lông xù mềm mại rất ấm áp, từ phía sau đeo vào tai cho y.
Trên tai ấm áp, Vân Thanh Từ theo bản năng dừng lại nhìn hắn, người sau cười cười, nói: "Cái này là trước khi ra ngoài mẹ ta sai người đưa cho ta, ta thấy nó vướng víu nên không dùng, nhìn tai ngươi bị lạnh đến đỏ lên nên vừa hay đeo cho ngươi.

"

Chụp tai ấm áp dày dặn quả nhiên có thể ngăn cách gần như tất cả các âm thanh, trong mắt Vân Thanh Từ xẹt qua một tia ấm áp.

Vân Thanh Túc trong lòng lại giật thon thót, cẩn thận nói: "Cái này e là không thích hợp lắm đâu? "
"Có gì mà không hợp." Lâm Hoài Cẩn đánh giá Vân Thanh Từ, hài lòng nói: "Như này không phải rất đẹp sao.

"
Đúng thật là đẹp, Vân Thanh Từ vốn đã trong sáng long lanh, hơn nữa đội mũ lông xù, đeo thêm chụp tai lông xù ấm áp, nhìn giống như tiểu yêu quái thành tinh đi ra từ trên núi, nhìn rất linh hoạt, khéo léo.
Không phải đeo không hợp, chỉ là Vân Thanh Từ dù sao cũng là quân hậu, ngang nhiên nhận đồ của một nam tử khác, thực sự có chút không ra thể thống gì.

Vân Thanh Túc nhìn trước ngó sau, xác định không có ai chú ý, mới nói: "Còn không mau cảm ơn Lâm ca ca.

"
Thôi, dù sao Vân Thanh Từ cũng lớn lên cùng bọn họ, ca ca chăm sóc đệ đệ một chút hẳn là cũng không có gì.
Vân Thanh Túc xem y như con nít nhưng Vân Thanh Từ rất hưởng thụ, y cong cong hai mắt, ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn Lâm ca ca.

"
Phía sau, Lý Doanh mặt không cảm xúc cất bước nhưng bị Liễu Tự Như vội vàng kéo lại góc áo: "Bệ hạ, nhiều người tai vách mạch dừng.

"
Ông nhắc nhở, nếu đế hậu ở chỗ này cãi ầm ĩ không cách giải quyết vậy thì rất mất mặt.
Lý Doanh sầm mặt, bóp nát khung gỗ đỡ gian hàng nhỏ khiến cho chủ quán trừng mắt nhìn chòng chọc.
Liễu Tự Như vội vàng tiến lên bồi thường xoa dịu.
"Buổi sáng cũng chưa ăn gì, đói bụng không?" Đi thêm vài bước, Vân Thanh Túc bụng kêu lên, liền hỏi đệ đệ: "Bên kia có cửa hàng bán bánh trôi đường phèn, chúng ta qua đó đi.

"
Vân Thanh Từ dừng bước, hơi nghiêng đầu, nhìn thoáng qua phía sau mới nói: "Được."
Ba người ngồi xuống quầy bánh trôi, Vân Thanh Từ cầm lấy cái thìa Tứ ca đưa cho, múc bánh trôi tròn tròn đáng yêu lên, nhẹ nhàng thổi thổi bỏ vào miệng, thờ ơ liếc nhìn xung quanh.
"Tiểu Từ lát nữa có muốn lên sân băng hay không?" Lâm Hoài Cẩn mở miệng, Vân Thanh Túc thay y trả lời: "Trên người đệ ấy còn có vết thương nên là quên đi.


"
Lâm Hoài Cẩn vẻ mặt tiếc nuối: "Ta nhớ trước kia Tiểu Từ cũng biết trượt.

"
Vân Thanh Từ lần đầu tiên đi giày băng là được Lý Doanh dắt đi, trong đời y có rất nhiều lần đầu tiên, đều là do Lý Doanh dẫn dắt.

Năm mẹ qua đời, Vân Thanh Từ hơn tám tuổi tự nhốt mình ở biệt viện ngoại thành, ai cũng không muốn gặp, Lý Doanh lại thường xuyên đến hỏi thăm, hắn là thái tử, Vân Thanh Từ không ngăn được nên để hắn tùy ý đi vào làm gì thì làm, cũng không thèm để ý đến.
Y ở trong lòng xây dựng một bức tường băng, ngăn tất cả mọi người ở bên ngoài nhưng băng lạnh đến đâu, cũng không chịu nổi có người quanh năm sưởi ấm.

Vân Thanh Từ rốt cục dỡ bỏ lòng phòng bị đem hắn nhốt vào địa bàn của mình, coi hắn là người quan trọng như mẹ vậy.
Y cho rằng y đã tìm được cho mình một bến đỗ mới, lại không ngờ rằng là đang đâm đầu vào một nơi đầy mưu kế ác độc khó lường.
Khóe mắt Vân Thanh Từ lộ ra sự châm chọc, lúc ngẩng mặt lên lại là vẻ mặt điềm đạm vô hại: "Không sao, ta có thể, lát nữa cùng đi đi.

"
Vân Thanh Túc kinh ngạc: "Đệ có thể? Phổi đệ bị thương mà cũng được? "
"Ừm, không vận động mạnh là được."
Năm đó thanh kiếm kia xuyên qua phổi y khiến Vân Thanh Từ vẫn luôn không thể làm chuyện gì vất vả, nhưng tình trạng vết thương thật ra cũng không quá mức nghiêm trọng, chỉ cần hoạt động hợp lý thì về cơ bản sẽ không tái lại.
Ăn xong bánh trôi nóng hổi, khuôn mặt Vân Thanh Từ hồng nhuận hẳn lên, theo huynh trưởng cùng nhau đến bên hồ.

Ngày mai là trận đấu chính thức, lúc này mặt hồ có không ít người, chỉ cần đi giày băng thì đều có thể tùy ý tham gia.
Lúc đi vào, Vân Thanh Túc dặn dò Lâm Hoài Cẩn: "Tay trái của đệ ấy bị thương, ngươi để ý một chút, Tiểu Từ, nếu đệ không thoải mái phải nói trước, nếu không đệ ở cạnh ta mà bị thương thì cha sẽ lột da ta mất.

"
"Được." Vân Thanh Từ đưa áo choàng cho hạ nhân, mang giày băng nhảy lên hai cái, mắt lập tức sáng lên, y dẫn đầu nhảy lên mặt băng, trong tiếng hô "Đừng chạy lung tung" của Vân Thanh Túc, nháy mắt đã lẫn vào dòng người.
Kiếp trước cả đời y đều xoay quanh Lý Doanh, hiện giờ trượt trên mặt băng, có thể tự do kiểm soát thân thể của mình, Vân Thanh Từ mới phát hiện hóa ra đời người cũng có thể vui vẻ vô tư như thế.

Y giống như chú chim sổ lồng, hoạt bát qua lại như thoi đưa giữa đám đông, những người không giỏi trượt bị y lúc phi ngang qua dọa cho tái mặt, mỗi lần tưởng như sắp đụng phải đều được y khéo léo tránh đi.
Mặt băng rất nhanh có người chửi mắng: "Phi cái gì mà phi, khoe khoang kỹ năng của ngươi tốt hay gì? "
Vân Thanh Từ nghiêng đầu nhìn người đó một cái, nhận ra đối phương, con trai thứ tư của Khâu thái úy, Khâu Dương.
Tên này quanh năm lộn xộn ở hoa lâu, khoác lác cái gì mà lướt qua vạn nhành hoa nhưng đến một phiến lá cũng chưa từng chạm vào, thế mà ngay cả trượt băng cũng không biết.
Khóe miệng Vân Thanh Từ giương lên, xoay người một cái, lại đi tới trước mặt hắn, cố ý đung qua đưa lại.
Khâu Dương lúc đầu chỉ toàn chú ý đến phía dưới chân, phát hiện vạt áo trắng của đối phương bay bay, cứ lắc lư trước mắt, rốt cục ý thức được sự khiêu khích của y, trong lòng tức giận phừng phừng, đột nhiên nhìn lên: "Dám chọc bổn công tử, ngươi có biết ta là..."
Chờ đã, ai đây?
Khâu Dương nháy mắt chết lặng, cuối cùng sau khi gian nan thay thế khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ trước mắt thành khuôn mặt luôn mang vẻ hời hợt, mỉa mai trong trí nhớ, đầu lưỡi run run nói: "Vân, Vân Vân..."
"Ngu xuẩn." Thành công tạo ra cảm giác tồn tại, Vân Thanh Từ kiêu căng hất cằm, mang theo đùa cợt, lại giống như gió bay đi.
Khâu Dương: "...!Ngươi đứng lại cho ta! "
Vân Thanh Túc cuối cùng cũng đuổi kịp, thấy thế cười khì khì: "Khâu công tử, không sao chứ? Có cần ta lôi người đem qua không? "
"Đệ đệ ngươi có phải điên rồi hay không?!" Khâu Dương không dám gọi thẳng tên của Vân Thanh Từ, trực tiếp chỉ vào mũi Vân Thanh Túc mà mắng: "Ông đây trượt băng chọc gì đến y?! "
Vân Thanh Túc bất ngờ: "Y bắt nạt ngươi à? "
Khâu Dương uất ức bùng nổ: "Không thế thì sao?! "
Vân Thanh Từ xưa nay coi chuyện của Lý Doanh là quan trọng đệ nhất thiên hạ, hiện giờ đã hai ngày không gặp Lý Doanh, tự nhiên còn có tâm trạng trêu chọc người khác? Vân Thanh Túc vui vẻ vỗ tay: "Tốt quá rồi! "
Khâu Dương: "??? "
Vân gia các người đều điên hết rồi à!
Lâm Hoài Cẩn vẫn để ý hướng đi của Vân Thanh Từ nhưng có lẽ do trên sân có quá nhiều người hoặc có lẽ là Vân Thanh Từ quá hưng phấn, bóng dáng qua lại lúc ẩn lúc hiện, đợi đến khi hắn cùng Vân Thanh Túc gặp lại, hai người đều phát hiện, Vân Thanh Từ không thấy đâu nữa.
Vân Thanh Từ đang phi đi rất sảng khoái, cùng lúc người có kỹ thuật tốt như y cũng phi lên rất nhanh, đám thiếu niên trên sân băng kết bạn thành từng nhóm, năng động như chim ưng.
Chợt có người nhanh hơn, nhanh như chớp xen ngang vào sân, Vân Thanh Từ sống lưng căng thẳng, tiếng gió bên tai gào thét, chờ hồi phục tinh thần, người đã bị chặn ngang ôm lấy.
Vân Thanh Từ bị cướp đi rồi.
Người cướp y đi vững vàng mà nhanh chóng đi vào bờ, hạ nhân lập tức tiến lên quỳ trên mặt đất, cởi giày băng ra cho hắn thay thành giày thường.
Đây là một cái đình ở góc tây nam hồ Thương Lan, bốn phía đều mắc màn che chắn gió, bên trong còn có một chậu than cùng một chiếc giường mềm mại, huyên náo đều ở phía đối diện, bên hồ thì có người canh gác, không cho phép người bên ngoài tới gần.
Lý Doanh đặt y lên ghế đá đã trải đệm mềm mại trong đình, sau đó ngồi xổm trước mặt y, tháo giày băng cho y.
Mái tóc dài từ đầu vai hắn trượt xuống, rơi lên bắp đùi Vân Thanh Từ, hắn nắm lấy chân Vân Thanh Từ bọc trong đôi tất chân bông, trầm tư một lát, sau đó ngẩng mặt lên.
Vẫn là dáng vẻ rất quen thuộc trong trí nhớ của Vân Thanh Từ, như là dựa theo thẩm mỹ của y mà tạo ra vậy, nước da trắng sứ, con ngươi rất đen cũng rất thâm thúy.

Lúc hắn mặc long bào, đeo vương miện thì sẽ đoan chính uy nghiêm, vừa phong nhã như xưa vừa xa xăm, làm cho người ta kính sợ, cũng làm cho người ta khao khát.
Giống như rượu ẩn sâu trong hẻm, Vân Thanh Từ lại là khách rượu theo mùi tìm đến, mùi rượu kia cám dỗ y đi lên trước, nhưng chung quy cũng không tìm ra được vị trí cụ thể.
Y luôn cảm thấy Lý Doanh có cả vạn lớp bí mật, y đào ra từng lớp từng lớp một nhưng có thể cả đời cũng không đào tới lớp cuối được, vì thế chỉ có thể không ngừng mò mẫm, bị lôi kéo đi, vĩnh viễn cũng không dừng lại được bước chân tới gần hắn.
Hiện giờ nghĩ lại, có lẽ hắn đáp lại thật sự quá ít, y đã phí rất nhiều sức lực mà cũng chỉ có thể đổi lấy một chút ngọt ngào.
Lý Doanh giơ tay lên, tháo chụp tai hai bên đầu y xuống.
Bốn mắt nhìn nhau.

Lý Doanh mở miệng trước: "Không có gì muốn nói với ta sao? "
Vân Thanh Từ sờ sờ tai mình, nói: "Lạnh."
Lý Doanh liền che hai tai y lại, lòng bàn tay hắn to rộng, bởi vì vừa rồi ở sân băng đuổi theo Vân Thanh Từ nên nhiệt độ rất cao, dán vào tai rất ấm áp.
Vân Thanh Từ lộ vẻ nghi hoặc.
Liễu Tự Như rất nhanh đưa tới đôi chụp tai mới, Lý Doanh tự mình đeo cho y, nói: "Vừa mới làm ấm xong."
Vân Thanh Từ không nói gì, Lý Doanh lại hỏi: "Có phải ấm hơn cái của Lâm Hoài Cẩn không? "
Hắn nhìn Vân Thanh Từ, khát vọng từ trong miệng y nghe được sự đồng ý không kìm được.
Đồ A Doanh tặng, tất nhiên là tốt hơn so với người khác.
Đây là lời ngon tiếng ngọt mà Vân Thanh Từ thường xuyên treo bên miệng.
"Cũng được." Vân Thanh Từ nói.
Liễu Tự Như đưa giày mới tới, Lý Doanh nhận lấy, tiếp tục đi lên cho Vân Thanh Từ, nói: "Giày cũng đã làm ấm xong rồi.

"
"Ừm." Vân Thanh Từ cảm nhận được rồi.
Vân Thanh Từ không có khen ngợi, chỉ là cứ để cho hắn bày tỏ thiện chí, nói không rõ là tiếp nhận hay là không tiếp nhận.
Trong mắt Lý Doanh hiện ra vẻ tự giễu: "Thứ ta tặng, cũng chỉ đáng một từ "Ừm"?"
Hắn từ khi nào mà cũng so đo mấy cái này? Vân Thanh Từ đuôi lông mày khẽ nhướng lên, lại rất nhanh lộ ra tươi cười: "Đồ bệ hạ tặng, tất nhiên là tốt nhất trong tốt nhất.

"
Y cung kính đứng dậy: "Thần tạ bệ hạ ân..."
Lý Doanh ấn y xuống, bả vai Vân Thanh Từ bị hắn nắm lấy, nghe hắn trầm giọng nói: "Ngươi biết ta muốn nghe cái gì.

"
Vân Thanh Từ lộ ra vẻ mặt càng thêm khó hiểu: "Bệ hạ muốn nghe cái gì? "
"..." Muốn hắn nói, hắn tất nhiên là nói không nên lời rồi.
Đường đường là vua của một nước, tôn nghiêm trên tất cả, kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn xin xỏ bất kỳ ai.
Huống chi những lời này trong mắt hắn từng như phân trâu phân bò, khiến người ta nuốt không trôi.
Vân Thanh Từ đánh giá hắn, Lý Doanh cũng đang quan sát y, bọn họ đều không rõ, vì sao đối phương lại làm ra đủ loại hành động không hợp lẽ thường.
Vì sao hai người quen thuộc nhất, lại không thể đoán được hành vi của nhau nữa.
——---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tác giả: Kiều Dữu.Truyện được dịch bởi: Bông (feifei).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui