Cổng cao tướng phủ mở rộng, thừa tướng dẫn đầu, theo sau là thiếu gia, quản gia, tiểu đồng, hộ viện, nha hoàn, bà vú, gần trăm người trong phủ đồng loạt xuất hành bái kiến.
Long ủng mũi vênh men theo bậc thang bước xuống ngọc liễn, đuôi rồng thêu chỉ vàng ở vạt áo đung đưa theo mũi giày, thiên tử sải bước qua đội nghi trượng đang nâng quạt quỳ ở hai bên, khom lưng đỡ Vân tướng dậy.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, Lý Doanh trầm ổn nói: "Thầy không cần đa lễ."
Khâu Hiển đứng trong đội ngũ hơn vạn người sắc mặt hơi tái.
Trong đầu toàn bộ đều là câu nói nhất thời của mình: "Vân Thanh Từ nếu còn có thể trở mình thì ngươi là đại ca ta."
Trước mắt tối sầm lại.
Dùng thiên tử pháp giá tới đón một quân hậu gần như đã bị ngầm thừa nhận bị phế bỏ, trường hợp như vậy thật sự là trước nay chưa từng có.
Tuy bây giờ trong lòng mọi người đều cảm thấy rối rắm cùng khiếp sợ, nhưng một đội pháp giá khổng lồ gồm quân sĩ các doanh và lễ nhạc nghi trượng vẫn im ắng không tiếng động, trang nghiêm tĩnh lặng.
Pháp giá liên quan đến thể diện hoàng gia, cũng là tôn nghiêm của một quốc gia, chỉ cần hơi sai sót cũng có thể rớt đầu.
Lúc này cho dù trong lòng có phập phồng đến đâu cũng không ai dám biểu hiện ra.
Trương thái hậu trơ mắt nhìn Vân tướng được đỡ lên, lại liếc mắt nhìn hoàng đế đầu đội mũ miện dáng vẻ hiền lành ôn hòa, hoảng hốt cảm thấy hắn rất xa lạ.
Hắn sao có thể vì Vân Thanh Từ làm đến mức này?
Hai năm qua, con út Vân gia nhiều lần gây phiền phức mà vẫn không thể khiến hắn chán ghét sao?
"Xin hỏi bệ hạ, đây là..." Vân tướng muốn nói lại thôi nhìn về phía sau hắn, Lý Doanh tiếp lời: "Trẫm đến đón quân hậu hồi cung."
Vân Thanh Từ đang đứng bên cạnh Vân tướng, vành áo khoác buông lơi sau đầu, có lẽ lúc ra ngoài đã tùy tiện khoác lên, ngay cả mái tóc dài bị cuộn trong áo cũng không có ý lấy ra.
Y nhìn sơ qua có chút không chỉnh tề, mặt mũi cũng trắng trẻo mộc mạc, nhưng lại luôn vô ý tạo ra chút cảm giác yếu đuối khiến người ta thương yêu.
Đây là Vân Thanh Từ mà Lý Doanh quen thuộc, không đủ quy củ đoan trang nhưng lại thân quen nhất với hắn.
Phía sau hắn, có người nâng lên một loạt đồ trang sức như bạch kim phụng bào được gấp gọn gàng, mũ miện song trắc thùy lưu phi thiên, còn có giày phụng ngân mũi vênh, Liễu Tự Như cẩn thận tiến lên: "Mời quân hậu di chuyển thay y phục."
Lý Doanh bỗng thoáng nhìn thấy Trương thái hậu vẻ mặt nặng nề đứng ở một bên, nháy mắt đó, trong mắt hắn nhanh chóng thoáng qua một chút ý tứ khác thường, nhanh đến mức khó có thể bắt được.
Hắn dời tầm mắt, đi tới trước mặt Vân Thanh Từ.
Vành mũ miện có mạng che màu đen lộng lẫy, vành đai vàng rộng rủ xuống hai bên tóc mai, làm nổi bật vẻ tuấn tú phong nhã, tuy phong nhã nhưng vẫn không thiếu vẻ uy nghiêm.
Hắn nhìn Vân Thanh Từ, dịu dàng nói: "Ta đến đón ngươi về nhà."
Sau lưng hắn có thừa bình song long ngọc liễn, còn có phụng liễn đặc biệt vì Vân Thanh Từ mang tới, thuận tiện cho quân hậu tự chọn lựa, có thể cùng hắn ngồi chung, cũng có thể ngồi một mình.
Liễu Tự Như biết rõ lần này Lý Doanh quả thật đã hạ quyết tâm phải đón Vân Thanh Từ hồi cung, cũng hiểu rõ rằng chỉ cần đợi đến khi pháp giá hồi cung thì không quá nửa ngày, tất cả lời đồn đãi về phế hậu sẽ không đánh mà tan.
Y vẫn như xưa là quân hậu của Đại Tĩnh, hưởng thụ sự tôn quý và kiêu ngạo của kẻ trên vạn người dưới một người.
Vân Thanh Từ không có lý do gì để từ chối thiên tử pháp giá.
Trương thái hậu trong lòng cũng hiểu rõ.
Nhưng giờ khắc này, ả bỗng nhiên hy vọng Vân Thanh Từ cứng đầu một chút.
Lý Doanh tốn tâm tư chuẩn bị, hiển nhiên đối với chuyến đi này đã hạ quyết tâm phải thành công, nếu Vân Thanh Từ dùng thái độ kiêu ngạo như vừa rồi đối với ả...
Trước mặt nhiều người như vậy từ chối thiên tử thì chẳng khác nào dựa vào quyền thế Vân gia tuyên chiến với thiên tử.
Lý Doanh tuyệt đối không có lý do gì giữ lại Vân gia nữa.
Chỉ cần loại trừ Vân gia...
Vân tướng nhíu mày, làm cha, ông đương nhiên hy vọng Vân Thanh Từ cùng Lý Doanh hòa ly, nhưng bây giờ pháp giá dừng trước cửa nhà, có thể nói là đang được coi trọng, cũng có thể nói là không thể làm gì khác.
Nhất thời rối rắm.
Hy vọng Vân Thanh Từ từ chối hồi cung, nhưng cũng biết rõ nếu từ chối thật thì không quá nửa tháng, Vân gia lòng dạ bất trung sẽ truyền khắp cả nước.
Cứ như vậy, tất sẽ thành đại họa.
Tâm tư mỗi người ở đây không giống nhau nhưng cũng không có ai dám tuỳ tiện phát biểu ra trước mặt hơn vạn người, tất cả đều nín thở chờ đợi quyết định của Vân Thanh Từ.
Vân Thanh Từ luôn nhìn chằm chằm Lý Doanh, ánh mắt mang theo sự dò xét và nghi ngờ, sự nghi ngờ lộ ra trên mặt y, chốc lát lại xen lẫn chút mỉa mai.
Lý Doanh vô thức hít thở khẽ khàng, khắc chế đưa tay ra sau lưng.
Đây là động tác hắn sẽ làm khi bất an, Liễu Tự Như nhìn thấy cũng căng thẳng theo.
Mấy ngày nay, Lý Doanh đêm nào cũng gặp ác mộng, mỗi lần tỉnh dậy trong mắt đều tràn ngập tơ máu, vẻ mặt điên cuồng, thường phải ngồi trong chốc lát mới dần dần thả lỏng được.
Ông mơ hồ đoán ra Lý Doanh hiện tại chắc đã trải qua thống khổ gì đó không thể chấp nhận nổi trong ác mộng, dẫn đến mỗi lần tỉnh dậy thần sắc đều điên điên dại dại.
Thậm chí đôi khi còn xác định với ông bây giờ là năm nào tháng nào.
Thiên tử luôn chờ mong ngày này, nếu hôm nay không đón được quân hậu về, thể diện hoàng gia bị hao tổn không nói, chỉ sợ là bọn họ - những người hầu cận thân sẽ có người phải bỏ mạng dưới hoàng tuyền.
Dáng vẻ hoàng đế bị ác mộng đánh thức mỗi đêm thật sự là quá đáng sợ.
Trong một mảnh yên tĩnh, Vân Thanh Từ cuối cùng cũng động đậy, y lui về sau một bước, hơi khom người, nói: "Thần đi rồi sẽ quay lại."
Liễu Tự Như thở phào nhẹ nhõm, dẫn người đuổi theo bước chân Vân Thanh Từ.
Vân tướng lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, chuyện hoà ly ngày khác có thể nhắc lại, còn pháp giá ở trước mắt thì không thể không tuân theo.
Vân Thanh Từ có lòng bảo hộ gia tộc, mặc dù khiến lòng người thấy thỏa đáng nhưng cũng không khỏi cảm thấy bi ai, đứa út đến tột cùng là gặp phải chuyện gì mới có thể trở nên hiểu chuyện như thế.
Thân thể căng thẳng của Lý Doanh cũng thả lỏng theo, kìm lòng không được nở nụ cười, Vân tướng nói: "Bệ hạ, mời vào trong ngồi chờ."
Lý Doanh đi theo ông, lại liếc về phía Trương thái hậu, ý cười của hắn càng sâu, con ngươi phút chốc tối đi, nói: "Mẫu hậu cũng tới."
Trương thái hậu cảm thấy hắn có chút cổ quái không nói ra được, nhưng vẫn hòa nhã nói: "Ai gia cũng đến thăm quân hậu, con có chuyện gì vậy, đã thế muốn tới đón y cũng không nói với ai gia một tiếng?"
"Là trẫm sơ suất."
Vân tướng mở miệng nói: "Thái hậu cũng đến đón quân hậu hồi cung, còn nói đùa rằng bệ hạ không cần quân hậu nữa."
Ông cười vuốt râu, quan sát biểu tình của mẹ con nhà này, nhìn thấy mặt thái hậu hơi biến sắc, mà Lý Doanh thần sắc mênh mông lại nhìn thoáng qua thái hậu, nhìn không ra đang suy nghĩ điều gì.
Thiên tử so với lúc trước càng vững vàng thâm trầm hơn.
Bầu không khí giữa hai mẹ con cũng có chút khác biệt so với trước đây.
Vân Thanh Từ rửa mặt chải đầu thay quần áo mất khoảng nửa canh giờ, nhưng thái độ của Lý Doanh vẫn rất tốt, hoà nhã nói chuyện thân thiết với Vân tướng cho đến tận lúc Liễu Tự Như cười tủm tỉm đi tới: "Bệ hạ, quân hậu tới rồi."
Mọi người giương mắt, đều thấy giật mình.
Mùa đông đầu tháng Chạp, tuyết lại rơi.
Sâu trong hành lang, có một người khoác ngân bào, dáng người đoan chính nhưng vẫn không che giấu được nét phong lưu.
Trên đầu y mũ miện phi thiên cùng trâm cài, đai vũ nạm vàng khảm ngọc rủ ở hai bên ngực, tuy nhiên trong lúc đi lại cũng không phát ra âm thanh nào.
Gót giày phụng ngân mũi vênh rất nhanh đã đến gần, vạt áo lại nâng lên.
Vân Thanh Từ vừa định hành lễ, Lý Doanh đã bước tới trước mặt, đưa tay nâng cánh tay y, mắt không chớp nhìn y chằm chằm.
Hơi nghiêng người thì có người xướng: "Khởi giá hồi cung ——"
Vân Thanh Từ được hắn nâng tay, lòng bàn tay Lý Doanh nóng bỏng, thậm chí còn có chút ẩm ướt.
Bọn họ cách không xa không gần, là khoảng cách đế vương và quân hậu nên bảo trì, nhưng Lý Doanh tựa hồ cố ý thả chậm bước chân, vô cùng kiên nhẫn cùng y duy trì khoảng cách song song.
Hai đôi giày quý mũi vênh cùng bước ra khỏi cửa phủ, trên áo hoa văn phượng hoàng thêu chỉ vàng cùng vuốt rồng lộ ra sống động như thật, một trận tiếng mũ giáp va chạm nhau, áo giáp san sát dồn dập, trường thương chiến mã đứng thẳng tắp, đồng loạt hô: "Cung nghênh quân hậu hồi cung, ngô hoàng quân hậu vạn thọ vô cương ——"
Lý Doanh hỏi Vân Thanh Từ: "Có muốn cùng trẫm ngồi ngọc liễn không?"
Lông mi dài nhấc lên, Vân Thanh Từ ngữ điệu nhàn nhạt: "Nếu đã có phụng nghi, thần cũng không vượt quá bổn phận."
Lý Doanh cũng không hỏi nhiều.
Phương trận bên cạnh ngọc liễn thay đổi, chừa ra một lối đi, trong tầm mắt cười như không cười của Vân Thanh Từ, Lý Doanh tiếp tục chấp nhất đỡ tay y, đưa y lên phụng liễn.
Pháp giá lại khởi hành, Khâu Hiển xoay người lên ngựa, bàn đạp hai bên yên ngựa đột nhiên trơn trượt, cằm thiếu chút nữa dập vào yên ngựa, lập tức có người nói: "Thống lĩnh cẩn thận."
Khâu Hiển đen mặt, lại trèo lên lưng ngựa lần nữa.
Bệ hạ rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì vậy, thế lực Vân gia có lớn đến đâu, cũng không lớn tới mức phải để một thiên tử như hắn tự mình đỡ quân hậu lên liễn như thế?
Lần này thì hay rồi, Vân gia lại có vốn liếng để mà khoe khoang.
Ninh Nhu thật là vô dụng.
Pháp giá đi trước, thái hậu mặt mày u ám cũng lên xe ngựa, ngón tay ả cơ hồ muốn ghim vào trong thịt, vẻ mặt tối tăm.
Đầu óc hoàng đế rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Đội ngũ mênh mông ở trong tuyết từ từ đi về phía trước, Vân Thanh Từ ngồi phụng liễn đi phía sau, ánh mắt nhìn chăm chú vào loan giá to rộng hơn đi ở phía trước trầm ngâm suy nghĩ.
Dân chúng quỳ dưới đất vây xem, nghị luận sôi nổi, một ít lời nói truyền vào trong tai.
"Bệ hạ thế mà lại đích thân đi đón quân hậu hồi cung?! Chẳng lẽ trước kia đã hiểu lầm rồi?"
"Đã sớm nói tiểu công tử Vân gia sao có thể ngang ngược ương ngạnh thế được, nhất định là có người ác ý lan truyền lời đồn..."
"Chưa từng có tiền lệ dùng pháp giá đón người, Vân quân hậu thật là vinh sủng vô song!"
"Sớm nghe nói quân hậu và bệ hạ là thanh mai trúc mã, hai người phu thê tình thâm, nghe đồn ngày đại hôn lúc trước phu thê thiên đàn đối bái, bệ hạ còn cố ý chờ quân hậu đứng lên rồi mới đứng dậy đấy."
"Ha ha ha ha, đó là lời trong sách truyện bịa ra, bệ hạ có sủng ái y đến đâu cũng tuyệt đối không có khả năng ở trước mặt bách quan làm chuyện mất mặt như thế."
Vân Thanh Từ trong lòng tràn đầy giễu cợt.
Tĩnh quốc đại hôn đối bái đều do trượng phu khởi đầu, đại biểu cho thê tử ngày sau chuyện quan trọng lấy trượng phu làm đầu, năm đó Lý Doanh cố ý so đo với y, Vân Thanh Từ cũng từng nghĩ đó có lẽ là sự tôn trọng hắn dành cho bản thân.
Nếu không có chuyện cả nhà bị hạ ngục, y có thể cả đời cũng sẽ không tin, Lý Doanh tính kế khôn ngoan, đánh bước nào tính bước đó, những tiểu tiết nhỏ bé ấy chẳng qua cũng chỉ là độc dược mênh mông, sát khí nồng đậm.
Pháp giá hôm nay nói dễ nghe thì là được thiên tử coi trọng, cho Vân gia vinh quang vô thượng, nói khó nghe thì giống như là áp bức uy hiếp.
Nhưng cho dù là lấy lòng hay là uy hiếp, mục đích của Lý Doanh đơn giản chính là muốn giữ y lại để tiếp tục kiềm chế tướng phủ.
Pháp giá dừng lại ở chính cung, nhưng loan kiệu của Vân Thanh Từ không dừng mà một mạch đi thẳng đến Triều Dương cung.
Màn che hai bên được người vén lên, Vân Thanh Từ vừa muốn đi xuống thì phát hiện cái tên âm hồn bất tán kia lại tới.
Đón cũng đã đón về rồi, còn ở chỗ này làm bộ làm tịch, Vân Thanh Từ trong lòng bực tức.
Y nhìn bàn tay như thu trúc kia, mím môi nặng nề đặt tay vào, Lý Doanh lại dìu y, một mạch đưa vào trong, hạ nhân trong cung quỳ trên mặt đất cung nghênh đón y hồi cung, Vân Thanh Từ hơi liếc nhìn vào trong điện, chờ Liễu Tự Như cản tất cả đám người chuẩn bị đến quấy rầy đi, lúc này mới mạnh mẽ rút tay về.
Y xoay người, trên người vẫn mặc ngân bào đoan chính tựa vào trên giường mỹ nhân trong phòng, chẳng thèm để ý đánh giá bài trí quen thuộc bốn phía.
Bộ kim phụng ngân bào này được thiết kế riêng cho y, lười biếng nằm xuống như vậy nên chỉ cần mắt liếc qua là thấy thắt lưng thon dài dưới vạt áo đang tản ra, Lý Doanh nhìn trong chốc lát, đi tới ngồi bên cạnh y, nói: "Buổi tối ta đến dùng bữa cùng ngươi."
"Được." Vân Thanh Từ nói: "Tìm một nhạc sư, truyền thêm mấy vũ nữ, thần cùng bệ hạ thưởng thức vui vẻ."
"Ngươi chẳng phải không thích vũ nữ..."
"Ai sẽ không thích mỹ nhân chứ?" Vân Thanh Từ nghiêng đầu, vẻ mặt trêu đùa: "Huống hồ, ta mặc dù không thích nữ tử nhưng vẫn thích nam nhân."
"Bệ hạ phải tận tâm lựa chọn, nếu trong cung không có nhạc sư tuấn tú, thần thấy nhàm chán..." Y cố ý nhấc cằm Lý Doanh lên: "Sẽ trở về nhà mẹ đấy."
Khiến ngươi ngày ngày đều phải dùng pháp giá đi đón.
Tác giả có lời muốn nói:
Bé Từ: Ngươi uy hiếp ta!
Lý Hoàng: Tuyệt đối không có.
Bé Từ: Dù sao ngươi cũng chỉ vì muốn đối phó với nhà ta, thế nên bỏ ngay cái tâm tư ấy đi!
Lý Hoàng:....
Trẫm làm như thế nào cũng là sai.
Tác giả: Kiều Dữu.Truyện được dịch bởi: Bông (feifei).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...