Tuệ San chạy ra đỡ kịp Trân Nhi ngã ngửa về sau, con bé cũng sợ hãi mà tay nắm chặt vào vạt váy và bá cổ nữ nhân.
Hai chị em ngã nhào ra thảm lông bên dưới, cũng không xước xát gì cả nhưng lại vang tiếng “Rè...Rẹt” rất sắc.
Bàn tay nhỏ nhắn kia vừa tiện xé luôn một đường vải dọc ngực Tuệ San, chiếc váy múa thế là tan tành vì đã rách một mảng lớn.
Nữ nhân luống cuống ngồi dậy che chắn trước ngực rồi hỏi:
- Trân Nhi, em có đau ở đâu không?
Con bé lắc đầu, vẻ mặt hơi xị xuống, chỉ tay vào vạt váy bị rách một mảng lớn, ủ rũ:
- Em...!em làm rách váy chị rồi
Tuệ San hoàn toàn không để tâm, cô liếc nhìn tờ giấy nhỏ ghi mã khóa đang nhàu nát dưới thềm, đăm chiêu nghĩ ngợi rồi nói ngay:
- Trân Nhi, dưới túi xách chị để ở phòng tập múa...!có chiếc áo khoác mỏng, em lấy lên đây cho chị nhé
Con bé như có được cơ hội sửa sai liền gật đầu rồi tức tốc chạy đi, căn phòng còn một mình Tuệ San, cô lồm cồm bò dậy rồi kiểm tra khắp khoang tủ Trân Nhi, tìm bằng được bút và giấy, đồng thời cũng nhặt lấy tờ giấy nhỏ kia rồi nhẩm đọc lên.
Mật mã trùng với những gì Khuất Ngôn Chấn đã suy đoán, là tên tranh và năm vẽ ra.
Mã Thành Xuyên là một kẻ thích nghệ thuật, đặc biệt là văn hóa trong tranh vẽ, âm nhạc,...!của những nền văn minh Âu cổ.
Bức “San Zaccaria Altarpiece” của danh học Giovanni Bellini có ý nghĩa giúp con người mãi thấy được vẻ đẹp và sự vĩ đại của Thần Thánh, để luôn tin “thiện ác hữu báo”, kẻ làm ác sẽ bị ác báo, người tốt sẽ có phúc báo, người tu sẽ lên thiên đường.
Nữ nhân khi biết nội dung này liền cười khẩy, cô vừa viết lại mã ra tờ giấy khác, vừa lẩm bẩm:
- Ha, những kẻ đạo lí thường sống như...!Gì mà “thiện ác hữu báo” chứ, lão già sách vở này, lão xuống địa ngục quỷ thần còn chê
Tuệ San cuối cùng cũng viết xong, cô gấp nhỏ tờ giấy rồi lại rối trí vì không biết cất ở đâu, sau đành kẹp tạm trong miếng áo lót ngực.
Nữ nhân đứng dậy chỉnh chang lại mình, vạt vải trước ngực đung đưa như chiếc khăn đeo đằng trước, cô thầm cảm thán bởi bây giờ có mỗi bản thân và Trân Nhi, nếu gặp phải Mã Thành Xuyên hay Lê Thanh chắc không còn hố chui.
Tuệ San thở phào, quay ra sau thì bắt gặp đúng kẻ mình mới nghĩ đến đang đứng dựa vào cửa, Lê Thanh cùng cô đứng hình nhìn chằm chằm vào đối phương rồi nữ nhân cũng giật mình mà đưa tay che kín trước ngực, dò hỏi:
- Anh...!anh làm gì thế?
Mã Lê Thanh nhìn Tuệ San với vẻ không mấy đứng đắn, anh ta bước dần vào căn phòng rồi nhếch cười, hỏi lại:
- Tôi mới phải là người hỏi cô câu ấy...!Cô giáo Đàm đang làm gì trong phòng em gái tôi thế? Lại còn chiếc váy này nữa...
Tuệ San lùi một bước Mã Lê Thanh lại bước tới một bước, sải chân anh ta càng ngày càng nhanh và dài còn nữ nhân phải chầm chậm lê chân để đá tạm mảnh giấy nhỏ của Trân Nhi vào góc bàn.
Mã Lê Thanh mà biết em gái mình lén biết mã thư phòng, biết cả mã khóa của bức tranh thì chắc chắn hai cha con hắn sẽ đổi lại mật khẩu, khi ấy Tuệ San lại mất công mất thời gian thêm.
Bất giác Lê Thanh kéo nữ nhân vào lồng ngực mình, ép cô dựa vào bàn rồi nắm hai tay cô cố định xuống mặt bàn.
Khuôn ng*c nở nang sau chiếc áo lót cứ thế lồ lộ ra trước mặt hắn, nữ nhân thầm tự vấn con bé Trân Nhi kia đâu rồi, sao lâu đến thế.
Mã Lê Thanh không giấu diếm ánh mắt mình mà nhìn xuống thớ da nảy nở, trắng nõn ấy của nữ nhân trong lòng.
Anh ta tặc lưỡi một tiếng thật vui tai, cười cười nhìn Tuệ San, cà rỡn:
- Cô giáo, cho tôi đăng kí học múa với được không? Tôi thích được cô giáo dạy lắm, haha
Đàm Tuệ San ban đầu còn né tránh và vùng vẫy nhưng sức lực mấy tên đàn ông này thật khỏe quá mức, bàn tay Lê Thanh lên gân xanh chạy dọc để giữ bằng được cánh tay cô đang cố thoát.
Nữ nhân đành rằng buông thả, thẳng thắn đối diện nhìn Lê Thanh, gằn:
- Anh có tự trọng không? Còn không mau buông tôi ra
Lời cuối như hét vào mặt nam nhân, giọng nói bình thường có thể nhỏ nhẹ nhưng khi gầm lên cũng tạo độ vang vọng gây ấn tượng.
Mã Lê Thanh nghiêng mặt đi vì bất ngờ, tuy nhiên lực tay vẫn chắc chắn như thế, quyết không để con thỏ trong lòng nhảy đi.
Hắn vẫn giữ thái độ nhởn nhơ khó chịu ấy, đùa lại:
- Phụ nữ càng tức giận...!càng quyến rũ thì phải.
Được rồi, không muốn dạy múa cho tôi thì thôi...!em dạy tôi thứ khác được không? Như là...
Đầu gối Mã Lê Thanh thẳng thừng chen vào giữa hai bên đùi non của Tuệ San, cô sợ hãi mà giật mình, để đánh trống lảng nữ nhân đang hoang mang bên dưới, Lê Thanh cụng đầu vào vầng trán Tuệ San, ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm hơn bao giờ hết, nhìn nữ nhân trước mặt như tiên nữ giáng trần còn bản thân chỉ là kẻ phàm tục muốn nhân cơ hội này để thể hiện bản thân
Tuệ San cắn môi, nhìn hắn đầy vẻ ghét bỏ rồi thúc chân lên toan húc vào bụng Lê Thanh nhưng hắn không phải tên tiểu tử vô dụng.
Nam nhân đưa một tay ra giữ kịp rồi bấu chặt vào bắp đùi ấy, không còn kiên nhẫn mà nhắc nhở:
- Cô giáo, em nóng tính và ưa bạo lực quá...!để tôi dạy lại em
Bất giác giọng Trân Nhi đã lanh lảnh bên ngoài hành lang:
- Chị San, chị San...!em tìm được áo rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...