Đàm Tuệ San thở dài, Trân Nhi đi học chưa về, cô đành đợi rồi chán nản nghịch ngợm, chân đá chéo nhau đi qua vườn cỏ, bất giác chiếc giày sượt qua đám cỏ ướt rồi nữ nhân hụt chân, cô ngã lăn lóc đúng đoạn đường dốc.
Cô sợ hãi mà hét toáng:
- Ôi...!ôi trời ơi!
Đường đúng đoạn dốc, đã ngã theo nhịp tròn là không thể dừng nổi, trừ khi đâm vào vật cản phía trước mới may ra.
Tuệ San cứ hét lớn rồi cuối cùng mới có người đáp lại, một giọng nam vang lớn:
- Đợi tôi!
Tuệ San vẫn tiếp tục đường lăn, cuối cùng một vòng tay rắn rỏi từ đâu bế thốc cô lên, nữ nhân bàng hoàng chưa hết quay cuồng, nằm như ngất trên cánh tay người đàn ông kia, thở hồng hộc rồi lắp bắp:
- C...!Cảm ơn...!Cảm ơn anh
Người đàn ông nhăn mày nhìn cơ thể người phụ nữ lấm láp bẩn thỉu trên tay mình, anh ta bước từng bước chân vững trãi lên đường lớn, thảm cỏ sau cơn mưa đêm qua rồi sáng nay chưa có người chăm sóc nên lép nhép trơn trượt.
Tuệ San cuối cùng được hạ xuống, cô xay xẩm một hồi vẫn chưa vũng nên người đàn ông kia vẫn giữ chắc cơ thể nữ nhân, tiện nói:
- Một lúc sẽ hết thôi...!cô lăn nhiều vòng quá
Sau cùng tỉnh táo lại, Tuệ San liền chỉnh chang trang phục một chút rồi cười tươi, nhìn người đàn ông trước mặt mà lạ lẫm.
Anh ta trạc tuổi Ngôn Chấn, cơ thể cũng to cao quá rồi, form dáng cũng dạng như tên biến thái kia vậy.
Cô tươi cười, chào hỏi:
- À...!chào anh.
Tôi là Đàm Tuệ San, giáo viên dạy múa của học sinh Mã Trân Nhi
Người đàn ông kia rất nhanh đáp lại, cũng hồ hởi đưa tay ra bắt lại:
- Tôi là Mã Lê Thanh, anh trai của Trân Nhi...!có nghe mẹ tôi kể là thuê một giáo viên trẻ về dạy múa cho em gái, nay mới có cơ hội gặp
Bàn tay hắn nóng ấm bắt chặt lấy bàn tay nhỏ của Tuệ San, cô sớm đơ cứng người lại, nụ cười liền trở nên cứng ngắc.
Lê Thanh thấy lạ, bèn đỡ cô ngửng dậy mà hỏi:
- Cô San, cô sao thế? Vẫn hơi choáng sau cú ngã vừa rồi à, haha?
Đàm Tuệ San gật gù hùa theo, mau chóng rút tay lại rồi cử chỉ liền trở nên luống cuống:
- Vâng...!chắc vậy rồi...!tôi...!tôi hơi choáng
Mã Lê Thanh đưa ánh mắt nhìn một dọc từ trên đầu rồi lướt xuống dưới chân Tuệ San rồi hào sảng:
- Độ 20 phút nữa con bé sẽ về, trước tiên cô lên phòng thay đồ đã nhé...!Mời
Tuệ San cẩn trọng nhìn căn biệt thự lớn trước mặt, liếc nhanh sang Mã Lê Thanh, tên này so với lời đồn hay tài liệu Ngôn Chấn đưa cho là một kẻ lạnh lùng, ít nói và không tiếp xúc với người lạ thì hôm nay cảm nhận của cô lại hoàn toàn khác, anh ta không những ra tay cứu giúp mà còn đối đáp rất lịch thiệp.
Tuệ San rụt rè đi theo sau lưng Lê Thanh, cô chưng ra bên ngoài vẻ bẽn lẽn nhưng đi tới đâu lại lén nhìn chung quanh để ghi nhớ từng ngóc ngách trong căn nhà này.
Bất ngờ hơn cả, Mã Lê Thanh đưa cô tới một căn phòng lớn đầy đủ tiện nghi rồi mới nói đó là phòng của anh ta, còn dặn cô ngồi đợi rồi người làm sẽ mang đồ lên.
Đàm Tuệ San có chút e sợ, hỏi dò:
- Anh Mã...!cứ để tôi ngồi đợi bên ngoài là được...!ừm...!không cần ngồi trong phòng anh đâu, sẽ rất bất tiện, phải không?
Mã Lê Thanh cởi chiếc áo vest treo lên cọc, rót cốc nước đặt lên bàn cho Tuệ San rồi nói thẳng:
- Cô là giáo viên của con bé, trong thời gian đợi không ngồi im lại đi lung tung tới mức ngã lăn sõng soài ngoài vườn...!Rồi nhìn xem, bẩn thỉu, nhơ nhớp đi vào biệt phủ của Mã gia.
Tôi để cô ngồi dưới sảnh hay bên ngoài kia, có vị khách nào đến bất ngờ thì có phải sẽ nhục mặt gia đình chúng tôi không?
Nữ nhân bấy giờ nhìn lại mình, vừa bẩn vừa hôi, ngay lần đầu gặp mặt đã để lại ấn tượng xấu thế này, liệu sau này cơ hội tiếp cận Mã Lê Thanh có còn không đây.
Tuệ San thở dài, cũng xấu hổ mà cúi gằm xuống nghe lời chỉ trích, hai tay bấu chặt vào nhau chỉ mong tìm một lỗ để chui.
Sau cùng cô đứng dậy, nói nhỏ:
- Xin lỗi anh Mã, sẽ không có lần sau tôi tự tiện như thế.
Xin phép anh tôi về, có lẽ buổi học bale của Trân Nhi hôm nay không thể diễn ra, tôi sẽ báo với bác gái và lần sau sẽ dạy bù.
Phiền anh có thể thì nói thêm một tiếng giúp tôi
Mã Lê Thanh chưa kịp đáp lại thì tiếng cửa vang lên thật lớn, bước ra khỏi căn phòng đó là lồng ngực cô thở thườn thượt như tháo được quả tạ.
Nữ nhân cười khẩy, lẩm bẩm:
- Mã Lê Thanh...!tên vắt mũi chưa sạch...!cứ đợi đấy
Nữ nhân rời đi nhanh chóng, trở về thay đồ rồi vào viện, dù sao việc dạy học hay không cô cũng chẳng lo vì con bé Trân Nhi ấy quá đỗi thân thuộc với Tuệ San, bà Linh Chi thì như vớ được người bầu bạn tâm sự, nếu Lê Thanh có phản hồi không tốt thì cá chắc vẫn không thay đổi được gì.
Cũng chỉ là vô ý ngã ra, vừa coi là xui, cũng coi là hên đi bởi cuối cùng cũng tiếp cận được tên này, ngặt nỗi về sau phải khéo léo hơn, cư xử phải phép khéo mất cả chì lẫn chài. Chuyện hôm nay toan cho Ngôn Chấn biết, hắn lại lồng lộn lên là rắc rối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...