CHƯƠNG 3
Nhắm mắt lại,
qua một lát, Thiên Ái ở trong bóng tối quen thuộc tỉnh lại, “Ha hả…. Tiểu
Ái nhớ chúng ta sao? Ngày hôm nay lại ngủ sớm như vậy?”
“Ái Ái….
Chúng ta cũng rất nhớ em!”
Thiên Ái có
chút xấu hổ đỏ mặt, giống như tâm tư bị người biết được, thế nhưng, ngày hôm
nay, Thiên Ái đặc biệt muốn nghe ái ngữ quen thuộc của hai người, “Hai….
Hai người….. Em… Em nhớ hai người…. Có thể ôm em một cái không?”
Thiên Ái nhịn
xuống cảm giác xấu hổ cường liệt, tim đập gia tốc nói ra thỉnh cầu làm mình xấu
hổ không ngớt, thế nhưng, qua hồi lâu cũng không thấy hai người có động tác gì,
Thiên Ái cho rằng hai người không muốn ôm mình, có chút thương tâm nói, “Xin
hai người…. Van cầu hai người…. Oa ~~”
Lời van xin vừa
thốt ra, Thiên Ái lập tức cảm thấy mình bị ôm lấy bay lên không, sợ hãi kêu to
ra tiếng, cảm giác bản thân đang di động nhưng vì bốn phía đều là hắc ám làm
cho cậu có chút sợ ôm chặt lấy vai nam nhân, một lát sau, hắc ám bốn phía biến
mất, đổi thành ánh sáng mỹ lệ. Những ngọn nến đặt xung quanh một chiếc giường
hoa lệ phong cách châu âu cổ, trên giường có chăn đệm tinh xảo, còn sớm chuẩn bị
ba cái gối, mỗi một dụng cụ trên giường đều thập phần tinh mỹ, vừa nhìn đã biết
giá trị không nhỏ.
Thiên Ái còn
chưa hình dung được chuyện gì đang xảy ra đã được nam nhân mềm nhẹ đặt trên giường,
cậu muốn thấy mặt hai người nhưng phát hiện cả hai đều mang mặt nạ. Mặt nạ bao
lấy toàn bộ khuôn mặt làm cho cậu không nhìn thấy diện mạo thật của hai người,
bên trên còn khắc một gương mặt ác quỷ có sừng dữ tợn.
“Ái Ái….
Nếu như chúng ta thực sự mang gương mặt như vậy, em có sợ không?” Một
trong hai nam tử nói, trong giọng nói lộ ra chút lo sợ….
Xuyên qua mặt nạ
nhìn ánh mắt màu lục bích tràn đầy thâm tình của hai người, trong tâm Thiên Ái
đã có đáp án, đây là đôi mắt làm cho người ta động tâm cỡ nào a! Thiên Ái nở nụ
cười… . . . Cười đến tuyệt mỹ, khuôn mặt
nhỏ nhắn bình thường bởi nụ cười này mà có chút mị nhân.
“Em không
sợ, đôi mắt hai người rất đẹp, màu xanh lá, giống như ngọc lục bảo, mang theo
ánh sáng, còn có… . . . Đối với em yêu say đắm, điều này làm cho em rất
thích, rất thích, hơn nữa…. Như vậy không phải rất tốt sao, các anh là sửu
nam, mà em lớn lên cũng thật bình thường, chỉ so với hai người đẹp hơn một chút
mà thôi! Như thế này em sẽ không cần lo lắng sẽ có người đi tranh giành hai người
với em ~ Ha hả… . . . ”
Nghe được lời của
Thiên Ái, một trong hai nam nhân từ phía sau ôm chặt lấy cậu, “Không… Tiểu
Ái…. Em rất đẹp… Tất cả thuộc về em đều hoàn mỹ…. Đẹp đến mức làm cho
chúng ta không biết nên làm thế nào cho phải…”
Nam nhân còn lại
từ phía đối diện ôm lấy Thiên Ái, “Đúng vậy…. Là do những kẻ đó không biết
thưởng thức, hoàn hảo… Chỉ có bọn ta biết vẻ đẹp của em… Ái Ái…. Em là
tình yêu của chúng ta….. Em cũng biết, đã lâu như vậy…. Em là lần đầu tiên
yêu cầu chúng ta ôm em… Chúng ta đợi đã lâu… đã lâu…”
“Đúng rồi….
Tiểu Ái…. Em ngày hôm nay làm sao vậy? Hửm? Tâm tình đều không tốt, xảy ra
chuyện gì sao?”
Hai người biết,
Thiên Ái nhất định là xảy ra chuyện gì mới có thể khác thường như vậy, nếu như
bình thường cậu nhất định sẽ nhắm mắt lại, sắc mặt ửng hồng nghe ái ngữ tràn đầy
dục vọng của hai người, sau đó đợi hết giấc ngủ, cậu sẽ tỉnh lại.
“Tiểu
Ái… Có người khi dễ em sao? Ở học viện gặp chuyện không vui sao? Phải
không?”
“Phải rồi…
. . . Ái Ái…. Không vui có thể nói với chúng ta! Không nên giữ ở trong lòng,
em nếu như buồn bực mà sinh bệnh, chúng ta sẽ đau lòng!”
Nghe hai người
sốt ruột mang theo quan tâm hỏi han, Thiên Ái cảm giác hai mắt mình bắt đầu ướt
hơi nước, lệ quang hiện lên, đã lâu lắm rồi…. cũng không có người quan tâm cậu
như vậy, bạn học mỗi người đều là quý tộc cao ngạo, căn bản sẽ không chịu quan
hệ với một thường dân, đương nhiên, bản thân cậu cũng không cần.
Về phần hiệu
trưởng…. Luôn đối cậu nở nụ cười, ông ta chỉ là muốn nhờ thành tích tốt của cậu
giúp ông ta lan truyền danh tiếng của học viện, vì những nguyên nhân đó, Thiên
Ái đã nghĩ, thế giới này đã không còn ai thương cậu! Không nghĩ tới sau đó, hai
người này lại xuất hiện trong giấc mơ của cậu.
“Ngày hôm
nay… . . . Ô… là ngày giỗ của viện trưởng… . . . ô ô…. Em thật cô
đơn… thật tịch mịch…. Hai người ở cùng em… an ủi em có được hay không…
. . .ô…?”
Nhìn Thiên Ái bắt
đầu khóc, hai người tâm càng yêu thương không gì sánh được. Đã sớm từ trí nhớ của
Thiên Ái biết được quá khứ của cậu, đương nhiên, những người khi Thiên Ái còn
bé khi dễ cậu cũng đã bị hai người lén “giải quyết”. Hai người mang
theo thương tiếc nhìn Thiên Ái, gương mặt bình thường tái nhợt, vì khóc mà nhàn
nhạt đỏ ửng, thân thể mang bệnh trạng vàng vọt tiêm gầy lại kì dị khiến cho hai
người có dục vọng chiếm giữ.
“Được….
Ái Ái … Chúng ta thương em… . . . Yêu em…. Cả đời bên em…”
“Đúng vậy…
. . .Tiểu Ái… Chúng ta đều yêu em! Chỉ cần là em muốn chúng ta đều cho
em!”
Hai người tuy rằng
mang lên khuôn mặt ác ma dữ tợn, thế nhưng ở phía sau mặt nạ đó, Thiên Ái nghĩ
không có ai so với bọn họ đẹp hơn. Cậu hơi mở đôi môi hồng nhạt, nói ra câu nói
mà cậu từng nghĩ cả đời này mình chẳng bao giờ có khả năng nói ra: “Hai
người…. Em muốn gặp hai người… Không phải là trong mộng… . . . Mà là
ngoài hiện thực… . . .Em muốn gặp hai người…. Có được hay không?…”
Thú ái – chương 4
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...