"Nếu anh không chịu được nữa thì để em quay mặt sang chỗ khác để anh khóc nhé? Em sẽ không chê anh mít ướt đâu..."
Cậu bé bĩu môi, nước mũi cũng đã sụt sùi nhưng vẫn cứng miệng hô một tiếng: "Không cần!"
Bỗng chốc, một câu nói từ người bên cạnh lôi cô trở về với thế giới thực tại, chóp mũi lập tức ngửi thấy mùi hương hổ phách đặc trưng của người đàn ông ngay bên cạnh, hắn nói:
"Nghĩ gì mà cười ngốc nghếch vậy quân y Đường?"
Nụ cười chợt tắt trên bờ môi mềm mại của người thiếu nữ, kèm sau đó là ánh nhìn tràn đầy sự khinh thường dành cho người đàn ông không hiểu phong tình đang ngồi kế cạnh lúc này.
"Tôi cười gì cũng phải báo cho ngài biết hay sao thống tướng Lục."
Lục Cảnh Nghi vuốt vuốt cằm mình hai cái, tựa như đang vô cùng nghiêm túc suy nghĩ cho câu trả lời tiếp theo, mãi sau hắn liền đưa ra đáp án:
"Không nhất thiết, nhưng nụ cười của cô làm ảnh hưởng đến tầm nhìn của tôi thôi...!Khi không tự nhiên nhìn thấy nụ cười thiên hướng vô tri, có lẽ quân y Đường sẽ giống như tôi không nhịn được mà hỏi vu vơ."
Đường Tịnh Thi á khẩu, trong đầu nhảy số, muốn ngẩng cao đầu hét lên với sắc trời hoàng hôn rằng, làm ơn trả lại một Lục Cảnh Nghi đáng yêu năm nào cho cô đi.
Người đàn ông bên cạnh cô là ai, độc miệng như vậy, cô không quen biết, không hề quen biết!
Chiếc taxi sau đó dừng lại trước cổng nghĩa trang thành phố, Lục Cảnh Nghi đã mở cửa đi xuống trước từ lâu, Đường Tịnh Thi chỉ đành mở ví ra hỏi bác tài xế bao nhiêu tiền.
Điều cô không ngờ chính là nhận được câu trả lời vô cùng dễ thương của tài xế rằng:
"Tiền xe hả, lúc nãy cháu ngẩn người bạn trai cháu đã trả hộ cháu rồi."
"Dạ?"
"Thì bạn trai cháu ấy, mà này bác nói cái này cháu đừng để bụng nhé.
Nhìn bộ đồ hai đứa mặc trên người hình như là đồ của quân nhân đúng chứ.
Lính mà, bọn họ khô khan mộc mạc lắm, không hiểu được cách phô bày cảm xúc đâu.
Nhưng mà bác thấy cậu ấy đối với cháu thật lòng lắm đấy.
Ánh mắt cậu ấy dõi theo cháu suốt thôi."
Khoé mắt của Đường Tịnh Thi không nhịn được mà giật mấy cái, có phải Lục thống tướng đã cho bác tài xế này ăn bùa mê thuốc lú gì rồi phải không? Không đúng, như vậy không đúng với tác phong của quân nhân cho lắm...!Cũng có thể là do bác tài xế này bị khuôn mặt sáng sủa rạng ngời không góc chết này của Lục Cảnh Nghi làm cho mê hoặc rồi mới có thể nói ra những lời như vậy.
Chứ ai đời nào lại có thể khen một tên đủ combo vừa mặt lạnh như đá vừa miệng lưỡi độc địa không biết nhường nhịn cho dù là trẻ em và phụ nữ như này lại đối với cô ba tiếng "thật lòng lắm" cho được! Cô còn chưa đi bốc phốt hắn là may lắm rồi đấy!
Nhưng mà lời đến miệng chỉ đành phải nuốt xuống, ai đời nào lại đi kể với người lạ những thói hư tật xấu của người mình thích bao giờ chứ.
Với cả, cô mắng thì cô còn chấp nhận được, nhưng người khác mắng hắn cô sẽ chịu không nổi nha.
Vậy nên, quyết định sáng suốt nhất chính là nở một nụ cười tươi tắn, gật gù những lời bác tài xế nói như một cái máy khâu...
Tuy vậy, có một vài chuyện vẫn nên cho bác tài xế rõ ràng một chút, rằng:
"Cháu không phải bạn gái của ngài ấy, cháu là cấp dưới kiêm chân sai vặt của ngài ấy đấy bác ạ.
Với cả, không phải ngài ấy có ý với cháu, mà là cháu đang muốn tán tỉnh ngài ấy."
"Vậy hả ha ha, nhưng mà người lớn thường không nhìn nhầm đâu, dù sao thì vẫn chúc các cháu thượng lộ bình an, nếu cần thì cứ gọi vào trong số điện thoại trên card mà bác đưa ấy, chỉ cần là những người lính, quân nhân như các cháu thì bác mấy giờ cũng sẵn sàng có mặt."
Đường Tịnh Thi cười cười, hướng đến bác ấy nói một tiếng cảm ơn.
Tấm lòng của người dân tuyệt vời như vậy, quả thực là hạnh phúc đối với những người làm việc như cô.
Đợi cho chiếc xe đã rời xa một đoạn, Đường Tịnh Thi mới chạy đến nơi mà thống tướng Lục đang đứng chờ.
Đôi mắt lam nhạt lúc này đã ánh lên sự thiếu kiên nhẫn, lời nói ra miệng cũng trở thành câu chất vấn:
"Làm gì mà đứng lâu như vậy? Cô là khúc gỗ hay gì, muốn mọc rễ bên chiếc xe của người ta đến vậy hả?"
Đúng là độc miệng, kiểu gì nghe cũng không lọt tai một chút nào.
Nhưng mà Đường Tịnh Thi lúc này đang vui vẻ, không thèm chấp nhặt lỗi nhỏ của nam nhân này.
"Lục thống tướng, cảm ơn ngài đã trả tiền xe nha.
Tuy rằng tôi biết từng đó tiền không đáng là bao nhưng như vậy cũng đủ giúp giữ hình tượng của ngài trong lòng của tôi rồi, cảm ơn ngài nhiều lắm nhé."
Lục Cảnh Nghi nhíu chặt đầu lông mày, tay cũng bất giác đưa lên không trung sờ vào trán của cô.
Bàn tay của lính đặc công mà, bao năm luyện tập trong môi trường khắc nghiệt thì làm sao không có vết chai sần được cơ chứ.
Nhưng mà đối với hắn thì có hơi đặc thù, quả thật luyện tập nhiều, nhưng ngoài những vết sẹo trên bề mặt da thì lồng bàn tay của hắn lại mềm mại ấm áp vô cùng.
Thoáng chốc đã khiến đầu óc của Đường Tịnh Thi ngưng trệ trong vòng vài giây.
Bên tai truyền tới âm thanh trầm thấp đầy từ tính của người đàn ông:
"Không bị ấm đầu mà, sao giữa ban ngày lại nói mê sảng như vậy được.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...