Thong Thả Đến Chậm

36 kế, chạy là thượng sách.

Con người cũng giống như động vật, phản ứng bản năng khi gặp phải nguy hiểm hoặc khi không có cách nào giải quyết khó khăn chính là chạy trốn. Tuy rằng Trì Linh Đồng không cam lòng dùng từ “trốn” này để hình dung về mình, nhưng lại không thể không thừa nhận cô đang trốn tránh Tiêu Tử Thần.

Sao mọi chuyện lại phát triển đến mức độ này, cô đã không còn sức mà để ý nữa. Cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi Tân Giang, có thể quên được chuyện này là tốt nhất, nếu không thể quên đi thì cứ coi đó như một giấc mơ.

Không phải cô hoài nghi tình cảm của Tiêu Tử Thần đối với mình, cũng không phải cô quá cởi mở, mà là cô lo lời của Khổng Tước sẽ trở thành sự thật: Nếu Tiêu Tử Thần khôi phục trí nhớ, anh nhớ lại tất cả, nhưng vì trách nhiệm mà không thể không ở cùng một chỗ với cô, trong khi trong lòng anh vẫn có Khổng Tước, lúc đấy cô có thể hạnh phúc được sao?

Khi ở giữa hai người bọn họ, cô cùng lắm chỉ được coi là một tên hề xuất hiện ngoài ý muốn mà thôi.

Từ trước tới nay, vai hề không phải là nhân vật chính trên đài diễn, diễn nhập tâm thế nào cũng chỉ đổi lại một vài tiếng cười của người xem.

Huống chi cô là người lạnh nhạt, chỉ muốn nhận được ấm áp trên người Tiêu Tử Thần, chứ không có yêu anh.

Không có ư? Hẳn là không rồi, nói lời yêu quá khó khăn.

Dù sao Tiêu Tử Thần cũng sẽ sớm quay trở lại Thanh Thai, dần dần mọi chuyện rồi cũng quay về vị trí vốn có của nó.

Trì Linh Đồng ngồi trên xe, nhìn phong cảnh ngoài cửa xe lùi về phía sau, có hơi choáng váng. Ngồi bên cạnh cô là một cụ già tóc muối tiêu, ôm hai túi vải thật to chắn ở dưới chân, lên xe một lát đã ngủ luôn, tiếng nghiến răng rất lớn, làm cho đôi tình nhân nhỏ ở phía sau khẽ cười trộm.

Trì Linh Đồng ngồi dịch vào bên trong, để chân tay bà cụ được thoải mái một chút, ngủ sẽ dễ chịu hơn. Di động trong túi rung lên, cô vẫn ngồi im, quay đầu nhìn khung cảnh lướt qua ngoài cửa sổ. Nơi này ruộng lúa vàng óng, lá bông xanh mướt, bờ ruộng ngang dọc, con sông như dải lụa, mọi người trên đồng đều vui vẻ thu hoạch thành quả.

Đột nhiên cô cảm thấy rất chán nản, rất mờ mịt, cuộc sống không ngắn nhưng cũng không dài, chẳng lẽ cứ phải chán chường như vậy mà sống sao?

Khi xe tới bến ở tỉnh thành thì trời sắp tối rồi. Cô không thông báo việc mình sẽ đến đây cho Đàm Trân biết, ra khỏi bến xe liền vẫy taxi chạy thẳng tới nhà mới của Đàm Trân. Lúc kết hôn, Đàm Trân và Quan Ẩn Đạt quyết định mua nhà, Trì Linh Đồng đứng tên. Đây là quyết định đặc biệt của Quan Ẩn Đạt. Khi Đàm Trân ly hôn với Trì Minh Chi thì Trì Linh Đồng được xử ở với Đàm Trân, vậy nên Quan Ẩn Đạt nói đây là ngôi nhà chân chính của cô.

Trì Linh Đồng lo rằng không có ai ở nhà, mà cô từ Tân Giang về cũng không mang theo chìa khóa. Nghĩ bụng nên gọi điện thoại trước cho yên tâm, cô lấy di động ra, thấy có vài cuộc gọi nhỡ và sáu tin nhắn, cho rằng đó là Tiêu Tử Thần, cô không mở ra xem mà ấn xóa toàn bộ.

Đàm Trân ở nhà, nghe nói Trì Linh Đồng đến đây thì rất vui vẻ, xỏ dép lê đi xuống lầu, đứng ở ven đường đợi cô tới.

"Đến đây thì sao không nói trước một tiếng, mẹ làm nhiều món ngon cho con ăn." Đàm Trân yêu chiều nhận lấy hành lý trong tay Trì Linh Đồng.

Trì Linh Đồng nũng nịu khoác tay bà, "Làm vậy làm gì chứ, con về nhà mà, đâu phải là khách."

Đàm Trân liếc cô một cái, "Con cũng biết đây là nhà hả, tự hỏi mình xem con ở nhà được mấy ngày?"


Trì Linh Đồng cười ha ha, "Không phải con trở về rồi đây sao?” Hai mẹ con bước vào cửa, Đàm Trân cất hành lý vào phòng của Trì Linh Đồng, rồi đuổi cô đi tắm rửa, còn mình thì vội vàng tới phòng bếp làm hoành thánh.

"Chú Quan đâu rồi mẹ?" Từ đầu đến cuối cô không nhìn thấy Quan Ẩn Đạt đâu.

"Mấy ngày nay ông ấy làm thêm giờ ở trên Sở, có một vụ làm ăn phi pháp ở thành phố khiến rúng động cả nước. Tội phạm chính là tổng giám đốc của một xí nghiệp nằm trong top 10 toàn quốc, còn là một người phụ nữ trung niên có gương mặt rất phúc hậu. Trên chóp mũi bà ta có nốt ruồi đen, lại thường hay lên ti vi, có thể con nhìn thấy rồi đấy. Bà ta lợi dụng việc mở rộng dây chuyền sản xuất, thu tiền phi pháp hơn mười tỷ của người dân, rồi sau đó chuyển khoản ra nước ngoài. Bà ta đang chuẩn bị chạy trốn thì bị ngành công an phát hiện, nhưng công an chỉ kịp tới lấy lời khai của những nhân viên có liên quan thôi, còn bà ta và con gái vẫn trốn được. Không thấy có ghi chép về việc xuất cảnh, chắc người vẫn còn ở trong nước. Cấp trên yêu cầu công an tỉnh trong vòng ba tháng phải bắt bà ta về quy án, lấy lại tất cả khoản tiền phi pháp. Chú Quan của con loay hoay sứt đầu mẻ trán, miệng cũng nổi mụn nhiệt rồi. Aizz!". Giọng của Đàm Trân có chút thương tiếc.

"Mẹ đau lòng cho chú Quan phải không?"

Mặt Đàm Trân đỏ lên, đẩy mạnh Trì Linh Đồng vào phòng tắm, "Ông ấy là bạn già của mẹ, có tiền khó mua bạn, mẹ không quan tâm ông ấy thì quan tâm ai đây?"

Trì Linh Đồng từ trong phòng tắm thò đầu ra, "Vậy mẹ đặt con ở đâu?"

"Con à, là thịt trên tim mẹ." Đàm Trân cười, mặc tạp dề. Đi vào phòng bếp bắt đầu bận rộn làm thức ăn, lúc hoành thánh cho vào nồi thì Trì Linh Đồng cũng tắm xong, tóc còn ướt đã ngồi xuống bàn. Đàm Trân nói như vậy sẽ cảm lạnh liền vội cầm khăn lông tới lau cho cô.

Trì Linh Đồng nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ cong lên, "Mẹ, con cảm thấy thật ra thì con rất may mắn."

"Gì?"

"Tuy rằng mẹ và bố tách ra nhưng hai người vẫn luôn thương yêu con."

Đàm Trân ngẩn ra, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, giữa hai lông mày hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ, "Con có thể nghĩ được như vậy là tốt, nhưng dù vậy thì cũng không phải là một hình tròn hoàn chỉnh. Đừng cứ nhìn mẹ mãi như vậy, mau ăn đi, canh nhân rau cần mà con thích nhất đấy."

Trì Linh Đồng cầm thìa lên. Uống một ngụm canh, "Mẹ vẫn hận ba sao?"

Đàm Trân cúi xuống, "Mẹ không hận ba con, vợ chồng ở cùng nhau mấy chục năm; tuy nói những năm tháng rực rỡ nhất đều dành cho ba con, nhưng ông ấy. . . . . . rất tốt với mẹ, tốt đến mức mẹ cho rằng đó là điều đương nhiên. Sau khi ly hôn, mẹ mới ý thức được trong cuộc hôn nhân này, ba con đã phải bỏ ra rất nhiều, mẹ quá chú trọng đến công việc, ném hết việc nhà và giao con cho ông ấy. Ông ấy chăm lo việc nhà rất chu đáo, còn có thể dạy dỗ con tốt như vậy. Hơn nữa vẫn dành một phần quan tâm cho mẹ. Mẹ đã quên rằng tình yêu cũng cần phải được đáp lại. Sau khi con lên Đại học, càng ngày càng ít quan tâm nên mới để cho ông ấy mắc phải sai lầm. Thế nên, sao mẹ có thể hận ông ấy đây?"

"Vậy trong lòng mẹ còn yêu ba nữa không?"

Đàm Trân cười khổ, vuốt ve gò má thon gầy của Trì Linh Đồng , "Yêu, là chuyện mà ở độ tuổi của con mới cần để ý, giờ mẹ đã lớn tuổi rồi, yêu hay không không còn quan trọng nữa, chỉ cần có người bầu bạn bên cạnh, hỏi han chăm sóc nhau thôi."

Trì Linh Đồng trề môi, "Theo như mẹ nói, hiện giờ mẹ yêu chú Quan, nhưng nếu đổi sang người khác thì có được không?" Như việc xảy ra đối với cô, tuy là say rượu mất lý trí, nhưng chỉ có thể mất lý trí với Tiêu Tử Thần. Vậy đối với anh, cô có cảm giác gì đây?

"Con bé này, ăn nói linh tinh." Đàm Trân gấp lại khăn lông, lấy hai đĩa thức ăn ở trong tủ lạnh ra.

Trì Linh Đồng vùi đầu vào ăn hoành thánh. Một lát sau, cô lại ngẩng đầu lên, "Mẹ, hiện tại mẹ có thất vọng với con không?"


"Nói thừa, mẹ luôn tự hào về con. Mẹ và chú Quan thường nói, nếu chuyện này mà xảy ra trên người những cô gái khác thì hoặc là oán trời trách đất, hoặc là giống chị Tường Lâm cả ngày nói chuyện không ngừng; hay trở nên tự ti không có chí tiến thủ, không gượng dậy nổi. Nhưng con sẽ không thế, con chỉ cần thời gian để chấp nhận chuyện này thôi, không cần vội."

"Mẹ, hay mẹ và chú Quan nhờ người quen xin việc cho con đi, nếu không thì con xin đi thi nhân viên công vụ. Con không muốn cả ngày cứ ngồi không như thế này, giống sâu gạo lắm." Trì Linh Đồng nói giống như đang giận dỗi ai.

Đàm Trân ngồi xuống, tay nâng cằm, quan sát cô, "Cứ tùy ý thay đổi bản thân như vậy, không cảm thấy đáng tiếc sao?"

Trì Linh Đồng kinh ngạc nhìn bà.

"Mẹ còn muốn con trở thành kiến trúc sư nổi tiếng Trung Quốc, sẽ thiết kế ra những công trình như cao ốc BOC (*) hay nhà hát Sydney."

(*) BOC: Bank Of China

"Mẹ, yêu cầu này của mẹ thấp quá!" Trì Linh Đồng bật cười than vãn.

"Từ trước đến nay, đối với con, mẹ đều yêu cầu không cao." Đàm Trân vỗ vỗ vai của cô.

Cơm nước xong xuôi, Trì Linh Đồng tự động rửa chén. Đàm Trân biết cô ngồi xe mệt mỏi nên để cho cô về phòng sớm nghỉ ngơi, còn mình thì ngồi trong phòng khách xem ti vi, đợi Quan Ẩn Đạt về.

Quả thật Trì Linh Đồng có hơi mệt, ngáp dài đi về phòng. Nằm ở trên giường, nhưng lại không buồn ngủ, bên tai nghe thấy tiếng chuông báo tin nhắn vang lên liên tiếp.

Cô cầm di động lên, mở xem từng cái một, tất cả đều là của Tiêu Tử Thần,

"Trì Linh Đồng, bây giờ em đang ở đâu? Em có thể không nhận điện thoại, không trả lời tin nhắn, nhưng có thể gửi lại một ký hiệu nào đó để anh biết em vẫn ổn được không?"

"Trì Linh Đồng, anh đã làm cơm trưa, cũng làm cơm tối xong rồi, còn chuẩn bị mấy đĩa phim nổi tiếng của nước ngoài nữa. Anh ở trong căn hộ chờ em, chờ em. . . . . ."

"Trì Linh Đồng, anh đang vào trang web em viết tiểu thuyết. Có thể nhìn nhận tình cảm thấu đáo như vậy, có thể viết chuyện xưa đẹp đến thế, tại sao chính em lại làm đà điểu?"

"Trì Linh Đồng, nếu em cảm thấy chuyện giữa chúng ta thật sự là sai lầm thì em đừng trốn tránh nữa, em cứ nói cho anh biết, anh không ép buộc em. Anh sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, vĩnh viễn cũng không nhắc đến."

Cô tắt điện thoại rồi lật người nhắm mắt lại, môi mím chặt, cố gắng kìm chế chua xót nơi đáy lòng.

Sáng sớm tỉnh lại, thấy ánh sáng xa lạ, chiếc giường xa lạ, trần nhà xa lạ, cái gì cũng xa lạ, khiến Trì Linh Đồng ngẩn người mất mấy giây. Tới khi nghe thấy giọng nói của Đàm Trân ở bên ngoài vọng vào mới nhớ ra mình đang ở nhà mẹ.


Ra ngoài rửa mặt, thấy Quan Ẩn Đạt và Đàm Trân đang ở ngoài ban công vai kề vai cùng phơi quần áo, còn thì thầm nói chuyện. Nghe được tiếng bước chân của cô, hai người lập tức ngừng nói, liếc mắt ngầm trao đổi.

"Cô nhóc!" Quan Ẩn Đạt cười híp mắt chạy tới, ôm lấy cô, "Nhiều ngày như vậy không về nhà, có nhớ chú Quan hay không?"

"Dĩ nhiên là nhớ ạ!" Trì Linh Đồng khéo léo ôm ông đi về phía bàn ăn, nghiêng đầu quan sát người đàn ông năm mươi tuổi này, sau vụ án rúng động kia, tóc lại bạc đi khá nhiều, "Chú Quan, vụ án đó rất phức tạp ư?"

"Cũng không quá phức tạp, chỉ cần tìm được thủ phạm, sau đó lấy hết lại khoản tiền phi pháp là được. Đau đầu ở chỗ hiện tại không biết người trốn ở đâu, ngày hôm qua chú vừa ký lệnh truy nã."

"Chẳng lẽ bà ta không chi tiêu, không nghỉ lại chỗ nào sao? Những thứ này cũng sẽ có dữ liệu ghi lại."

Quan Ẩn Đạt cười. "Bà ta có mấy cái thẻ căn cước, đã sớm chuẩn bị sẵn rồi."

"Vậy. . . . . . khuôn mặt trên thẻ cũng sẽ không thay đổi chứ?"

"Hiện nay công nghệ phẫu thuật thẩm mỹ phát triển như vậy, thay đổi gương mặt tương đối dễ dàng. Thời gian càng ngày càng gấp rút, bọn chú chỉ liên lạc được với các bệnh viện thẩm mỹ lớn thôi. Lùng theo cách này không hiệu quả."

Trì Linh Đồng trợn to mắt, "Con nghĩ phẫu thuật thì cùng lắm chỉ là cắt mắt hai mí, sửa mũi mà thôi. Chẳng lẽ cả khuôn mặt cũng thay đổi được sao?"

Quan Ẩn Đạt lạnh lùng cười to, "Cái này ở nước ngoài có nhiều vụ giống vậy lắm rồi, bây giờ y học phát triển, cũng mang đến rất nhiều lợi ích cho các phần tử phạm tội."

"Sáng sớm đã nói những thứ ảnh hưởng đến khẩu vị. Thôi được rồi, ăn cơm đi." Đàm Trân bưng bữa sáng lên, chuyển đề tài nói chuyện.

"Dạ vâng, thưa bà quản gia." Quan Ẩn Đạt dịu dàng nhìn về phía Đàm Trân, rồi lặng lẽ tiến tới nói thầm bên tai Trì Linh Đồng, "Nhìn thấy chưa, mẹ con đối xử với chú thật hung dữ!"

"Vâng, đúng là có chút. Con thể hiện sự quan ngại sâu sắc đối với chú."

"Nói thầm cái gì vậy?" Đàm Trân liếc xéo nhìn hai người.

"Không có gì? Ăn cơm, ăn cơm thôi!" Quan Ẩn Đạt vội vàng cúi đầu xuống húp cháo.

Trì Linh Đồng thấy Đàm Trân chia trứng gà luộc ra làm hai nửa, lòng đỏ trứng thả vào trong chén của cô, Quan Ẩn Đạt gắp hết số lòng trắng còn lại, hành động của hai người hết sức tự nhiên và ăn ý. "Ông ấy huyết áp cao, không nên ăn lòng đỏ trứng." Nhận ra Trì Linh Đồng nhìn mình chăm chú, Đàm Trân lên tiếng giải thích.

Trì Linh Đồng nghĩ thầm, săn sóc như vậy, thật ra chính là yêu, yêu không nhất định phải long trời lở đất, biển cạn đá mòn, mà cứ mưa dầm thấm lâu như thế này mới càng làm cho người ta cảm thấy động lòng cùng yên bình.

Công việc của Đàm Trân cũng rất bận, nhưng vì muốn ở cùng Trì Linh Đồng nên nghỉ hẳn hai ngày. Hai mẹ con cùng nhau đi dạo phố, ngắm hồ, leo núi, ăn rất nhiều đồ ăn vặt, mua vài bộ quần áo mặc theo mùa. Trì Linh Đồng mua một đống sách, toàn là sách về du lịch và lịch sử, chuẩn bị làm phương tiện giết thời gian sau khi Đàm Trân đi làm.

Sau hai ngày yên bình, trong lòng Trì Linh Đồng đoán chừng Tiêu Tử Thần đã nản lòng thoái chí, không còn hơi sức nữa, anh không hề gọi điện thoại, cũng không gửi thêm một tin nhắn nào.

Thật kỳ lạ, không có điện thoại và tin nhắn của anh, điện thoại cả ngày không hề động đậy, dường như cả những người khác cũng quên mất cô luôn. Có lúc cô còn hoài nghi không biết có phải di động bị hỏng rồi hay không, nên cố ý dùng điện thoại cố định ở nhà tự gọi cho mình. Tiếng chuông thanh thúy dễ nghe, rất bình thường.

Cô cầm di động sửng sốt thật lâu.


Ở nhà mấy ngày, xem ti vi, ăn vặt, nghe nhạc, đọc sách, không làm việc, không nói chuyện, trên web có bình luận thúc giục viết tiếp truyện rất nhiều, cô cũng làm như không thấy.

Ngày thứ bảy, Quan Ẩn Đạt làm thêm giờ như cũ, Đàm Trân nói muốn cải thiện thức ăn, để cho ông buổi trưa về nhà ăn cơm. Bà muốn Trì Linh Đồng cùng đi chợ rau với mình, mua hai túi thực phẩm lớn. Trì Linh Đồng cảm thấy chỗ này đủ cho cả ba người ăn trong một tuần.

Về đến nhà, Đàm Trân ngồi phân loại thực phẩm, phần rửa, phần nấu, phần bỏ tủ lạnh, phần cần ngâm nước. Trì Linh Đồng ở một bên giúp đỡ chọn món ăn. Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên.

"Đồng Đồng, đi mở cửa." Đàm Trân bận rộn, đến đầu cũng không buồn ngẩng lên.

Trì Linh Đồng rửa sạch tay chạy tới, cửa vừa mở ra, Tiêu Tử Hoàn cười đến quỷ dị, "Em gái, đã lâu không gặp, có nhớ anh trai không, nhanh nhanh, lại đây ôm anh trai một cái!"

Trì Linh Đồng cười né tránh móng vuốt của anh ta, vội cầm giày tới cho anh ta đổi, "Đến lúc nào thế?"

"Không hoan nghênh sao?" Tiêu Tử Hoàn xách một cái giỏ trúc vào nhà, hướng về phía phòng bếp hô, "Dì Đàm, con tới đây."

"Dì đã sớm nghe thấy giọng con rồi." Đàm Trân bước ra đón, chỉ vào giỏ trúc hỏi, "Đây là gì vậy?"

"Cua Đồng ở hồ Dương, người ta đưa cho con ăn thử, đúng lúc con tới gần đây có chút việc, con tặng cho dì Đàm đấy. Dì Đàm, buổi trưa nấu luôn nha, cho con và chú Quan nhắm rượu."

"A, lá hành mua không đủ rồi! Đồng Đồng, con ra chợ mua thêm đi! ."

Trì Linh Đồng gật đầu, vào phòng lấy ví tiền, "Vâng, mua mấy cân vậy mẹ?"

Đàm Trân cười cười lắc đầu, "Thật là, nếu để người khác nghe thấy con nói câu này chắc tưởng con không phải là người Đài Loan mất. Thôi, con đi rót trà cho Tử Hoàn đi, để mẹ mua cho xong."

Tiêu Tử Hoàn cười nghiêng ngả, "Em gái à, em đúng là mười ngón tay không dính nước bao giờ!"

Trì Linh Đồng buồn bực nhíu mày, không hiểu mình đã nói sai chỗ nào,

Sau khi Đàm Trân ra khỏi cửa, cô dẫn Tiêu Tử Hoàn đến phòng khách, rót một ly trà, rồi mời anh ta ngồi xuống.

"Trên mặt em có cái gì thế?" Tiêu Tử Hoàn ngồi xuống xong, ánh mắt không ngừng chuyển tới chuyển lui nhìn cô, làm cô nổi cả da gà.

"Hắc hắc, em gái, thật đúng là không nhận ra em."

"Nói cái gì vậy?"

Tiêu Tử Hoàn đến bên người cô, đột nhiên giơ tay lên nắm lấy gương mặt cô.

"Anh làm cái gì thế?" Trì Linh Đồng bị đau đẩy tay anh ta ra.

Tiêu Tử Hoàn nói lớn: "Bắt nạt em đấy! Hiện tại không nắm chắc cơ hội thì về sau sẽ không có nữa. Nghĩ lại mà thấy tiếc, lúc đấy anh lại không xuống tay, nếu không thì bản thân cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh đáng thương hiện giờ rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui