Trong thoáng chốc, chỉ còn lại âm thanh lật giấy, và tiếng hít thở của Hàm Ý Vị Băng.
Bàn tay trái thô kệch đang cầm giấy của Bạc Thần Kiêu, bỗng được một bàn tay nhỏ xinh nắm lấy.
Hàm Ý Vị Băng cúi người, hôn nhẹ lên xương quai hàm góc cạnh của người đàn ông, tay trái nhẹ lướt trên cánh tay của hắn, sau đó dừng trên bả vai dài rộng, cuối cùng đi vào trong cổ áo đã được mở ra bởi tay còn lại.
Ngựa quen đường cũ, nhanh chóng tìm thấy được điểm nhô lên ở trên ngực phải của hắn, Hàm Ý Vị Băng lập tức dùng ngón tay cái và ngón trỏ nắm lấy nó kéo ra rồi thả lại, dùng cả lòng bàn tay xoa nó.
Lúc này môi cô đã từ xương hàm xuống chỗ hầu kết, đôi môi mềm mại hôn nhẹ lên nó, tay ngừng xoa, cô dùng móng tay nhẹ khảy phần thịt nhô lên này.
Bạc Thần Kiêu giờ phút này ngồi yên như không nhận ra hành động của cô, nhưng Hàm Ý Vị Băng biết được, cục thịt nhỏ trong tay cô đang cứng như thế nào.
Cô lấy tay ra khỏi cổ áo của hắn, cầm lấy giấy trên tay Bạc Thần Kiêu bỏ lại lên bàn.
Hắn không nói gì, cũng không phản kháng, chỉ chống khuỷu tay lên tay ghế, chống cằm nhìn người phụ nữ to gan trước mặt.
Hàm Ý Vị Băng vén váy, tách ra hai chân, ngồi lên đùi mặt đối mặt với hắn.
Cô vòng hai tay ôm lấy cổ Bạc Thần Kiêu, ngửa đầu, nhẹ nhàng mút môi hắn.
Một vật vốn đã cứng từ lúc cô ngồi xuống, bỗng càng cứng hơn, nhiệt độ của nó dù cho đã cách một lớp quần tây nhưng vẫn nóng bỏng vô cùng.
Hàm Ý Vị Băng còn cố ý lay nhẹ eo trong lúc hôn, vật đó quả nhiên càng to ra, đếc mức đầu của nó chọt phải đùi trong của cô, thể hiện sự tồn tại của mình.
Ngực Bạc Thần Kiêu bắt đầu phập phồng, trán và cổ xuất hiện mồ hôi, nhưng hắn vẫn ngồi yên, chống cằm quan sát Hàm Ý Vị Băng.
Mặc cho cô muốn làm gì thì làm.
Hàm Ý Vị Băng liếm nhẹ đôi môi mỏng, lưỡi thơm cạy mở răng của hắn, cố sức cuốn lấy bựa lưỡi lớn gấp hai của mình.
Hàm Ý Vị Băng mút lưỡi của chồng mình, nhiệt tình lại nóng vội, như một hồ ly tinh đang ra sức quyến rũ bậc đế vương anh minh không gần nữ sắc.
Căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng nước mờ ám.
Lưỡi bắt đầu mỏi, Hàm Ý Vị Băng muốn ngừng hôn, đầu vừa lui ra sau chưa được một giây, liền bị đè lại.
Bạc Thần Kiêu hai mắt nhiễm dục vọng, đè lại đầu của người trên đùi, cúi đầu ngậm lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn muốn rút đi.
Quyền chủ động không còn thuộc về mình, Hàm Ý Vị Băng bị hôn một hồi liền bắt đầu thấy khó thở.
Bạc Thần Kiêu hiển nhiên cũng biết giới hạn của cô ở đâu, chưa kịp giãy giụa, hắn liền ngừng hôn.
Trong lúc cô thở dốc, liền nhận thấy được đôi thỏ con của mình đang ở trong tay, trong miệng Bạc Thần Kiêu.
Váy cô không có khóa mở, quả nhiên liền bị xé rách, rơi trên mặt đất.
Hay tay Hàm Ý Vị Băng ôm lấy đầu tóc đen ở trước ngực mình, thân hình hơi ngửa ra sau, ưỡn ngực, để Bạc Thần Kiêu có thể dễ dàng ăn thỏ hơn.
"Nhẹ...!nhẹ thôi..." - Hàm Ý Vị Băng đỏ mặt, buột miệng rên ra tiếng.
Ăn bao nhiêu lần rồi, lúc nào cũng cứ vội vàng như vậy.
Bỗng, như nghĩ đến điều gì, Hàm Ý Vị Băng liền ôm chặt đầu của Bạc Thần Kiêu, nhẹ giọng hỏi: "Ban nãy Hàm Ý Vị Hoa đến đây để làm gì?"
"A!" Nụ hoa yếu ớt bỗng bị người để vào khe răng, nghiến thật mạnh, cảm giác tê dại thổi quét khắp người, cô run rẩy, đạt cực khoái.
Bạc Thần Kiêu ngẩng đầu, môi còn dính nước bọt không biết là của ai, trong lúc đợi Hàm Ý Vị Băng hoãn sức, hắn vươn tay rút khăn giấy lau miệng.
"Đứng dậy đi." - Người đàn ông thắt lại nút áo, thảnh thơi ngồi dựa lưng vào ghế.
Lạnh nhạt, như thể chủ nhân của cây gậy đang ***** **** không phải là hắn.
Hàm Ý Vị Băng hoảng loạn.
Bởi vì cô biết, những lúc như thế này, chỉ cần cô đốt lửa thành công, hai người họ sẽ có một trận hoan ái hoàn hảo.
Bạc Thần Kiêu vì đã ký vào hợp đồng, cho nên đối với việc lên giường, đều giữ thái độ không phản đối.
Đây là lần đầu tiên hắn như vậy.
Hàm Ý Vị Băng không nhịn được tự hỏi? Rốt cuộc là vì cái gì?
Nhưng đáp án không cần suy nghĩ cũng hiện ra trước mắt.
'Ban nãy Hàm Ý Vị Hoa đến đây để làm gì?'
Là nhắc đến người trong lòng, cho nên hắn liền thấy áy náy, không muốn tiếp tục ân ái với kẻ chia rẽ họ là cô sao?
Hàm Ý Vị Băng môi run rẩy, cảm giác ghen tị quen thuộc lại xuất hiện, khiến cô như muốn điên, cô nhìn Bạc Thần Kiêu, tay phải nắm chặt cổ tay hắn, "Từ lúc tới cho đến lúc rời đi, là một tiếng hai mươi sáu phút."
"Thần Kiêu, chồng của em, anh rốt cuộc đã làm gì khi ở một mình với chị gái của em trong căn phòng này?"
Sự ghen tức khiến Hàm Ý Vị Băng quên mất cả nỗi sợ Bạc Thần Kiêu tức giận, cô cố ý gằn giọng khi nói đến chữ "chị gái".
Bạc Thần Kiêu thu hồi thần sắc lạnh nhạt, nhìn cô đầy sắc bén, "Cô đang chất vấn tôi ư?"
Không đợi Hàm Ý Vị Băng trả lời, hắn cười lạnh, "Đứng dậy đi."
"Tôi không muốn hành động khiếm nhã với phụ nữ."
Hàm Ý Vị Băng nghe hiểu.
Ý hắn là, nếu cô còn không chịu đứng dậy, hắn sẽ làm điều đó thay cô.
Hàm Ý Vị Băng đang ngồi trên đùi hắn, Bạc Thần Kiêu nếu đứng dậy, cô chắc chắn sẽ bị ngã xuống đất.
Nén cảm giác khuất nhục như muốn nhấn chìm cô, Hàm Ý Vị Băng nhanh chóng đứng dậy.
Bạc Thần Kiêu chờ đợi, sau khi thấy cô rời khỏi, cũng đứng dậy.
Quần áo nghiêm chỉnh, như rằng người vừa vùi đầu trước ngực cô không phải là hắn.
Mà cô, thân không một mảnh vải che thân, trên ngực còn có dấu hôn của hắn, môi đau rát, không soi gương cô cũng biết được nó đã sưng như thế nào.
Mà người đàn ông xé váy của cô, khiến cô trở nên như vậy, lại bình thản mà nói.
"Cô cứ ngồi đây, tôi sẽ gọi người mang quần áo lên.
Xin phép đi trước."
Bạc Thần Kiêu gật đầu, khách sáo lại xa cách, quay lưng đi về phía cửa.
Tầm mắt của Hàm Ý Vị Băng trở nên mơ hồ.
"Thần Kiêu, em mới là vợ của anh."
Một sự thật hiển nhiên, lại cần cô phải khàn cả giọng để nói.
"Anh không được như vậy, tình cảm thì thôi đi, nhưng thân thể...!Thân thể..."
Hàm Ý Vị Băng vươn tay ra phía sau, đỡ bàn làm việc của Bạc Thần Kiêu để ổn hình thân thể, tay còn lại vô thức xoa đầu.
"...Là không được...!Anh như vậy là ngoại tình...!Là...!Là...!Không đúng..."
Cô oán hận nói, muốn dùng từ gì đó ác độc hơn, nhưng nghĩ lại người đó là Bạc Thần Kiêu, liền không nỡ, cuối cùng chỉ dám dùng hai từ "không đúng" không nặng không nhẹ.
Người mà cô để trong lòng, trân quý vô cùng, tới trách móc cũng không dám.
Bạc Thần Kiêu dừng bước chân, không quay đầu lại, nhưng giọng nói trầm thấp của hắn vẫn rõ ràng như cũ.
"Băng Băng, em đừng quên, lý do xuất hiện cuộc hôn nhân này."
Tên thân mật mà hắn đã từng vô số lần nỉ non gọi cô, cách hai năm bỗng đột ngột xuất hiện.
Không có chiều chuộng, không có bất đắc dĩ, không có thân mật khắng khít.
Hai tiếng "Băng Băng", cũng có thể đau đớn như vậy.
Đau đến mức nghẹt thở..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...