CHƯƠNG 456: LÀ PHÚC HAY HỌA?
Dịch giả: Luna Wong
Nghe được tên Lâu Vũ Thần, đáy mắt của Mạnh Thanh Hoan vốn bình tĩnh đột nhiên nhộn nhạo lên từng tầng gợn sóng một.
Màn đêm buông xuống, nàng bị Dạ Đình Giang làm khó, thiếu chút nữa bị xử tử, mà đầu sỏ gây nên đó là Lâu Vũ Thần!
Hắn lại còn dám đến?
“Bảo hắn chờ!” Giọng của Mạnh Thanh Hoan mang theo một cổ u hàn, nàng ngẩng đầu nhìn mình trong kính, sắc mặt tiều tụy, thân thể gầy gò, tâm bi thống, đều là nhờ Lâu Vũ Thần ban tặng.
Nàng có thể nào dễ dàng tha thứ hắn?
Tiểu Diệp nhi, ngươi không phải thích nàng sao? Như vậy ta tiễn nàng đến gặp gươi, có được hay không?
Mạnh Thanh Hoan hỏi mình trong gương, đột nhiên một cổ lo lắng đau đớn, từ đáy lòng rạch ra, tựa hồ có người ở đáy lòng nàng hò hét: Không nên!
Có một khắc như vậy, Mạnh Thanh Hoan có chút hoảng hốt, coi như tiểu Diệp nhi trong thân thể này chưa từng rời đi.
Mạnh Thanh Hoan đột nhiên đứng lên, nàng liễm con ngươi có chút sâu thẳm đặc hơn, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh duệ: Tiểu Diệp nhi, ngươi đã chấp niệm mạnh như vậy, ta đây sẽ thanh toàn ngươi!
“Cô nương, ngươi không sao chứ?” Vân Thường thấy Mạnh Thanh Hoan đột nhiên đổi sắc mặt, lệ khí u hàn kia có chút cường liệt, dĩ nhiên để cho nàng cực sợ.
Mạnh Thanh Hoan hoàn hồn, chậm rãi bình phục tâm cảnh của mình, nàng hít sâu một hơi, biểu tình khôi phục như lúc ban đầu: “Không có việc gì, đi thôi!”
Nàng xoay người bước ra cửa phòng.
Bên trong vườn.
Lâu Vũ Thần mặc cẩm bào đẹp đẽ quý giá tử y, đứng ở trên đường nhỏ phủ kín tuyết trắng trong hoa viên, bốn phía tuyết trắng, mà thân ảnh của hắncao quý, lại mang một ít cô đơn.
Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, Lâu Vũ Thần quay đầu lại đã thấy là Mông Lung, hắn nhìn phía sau Mông Lung một chút, đáy mắt không khỏi xẹt qua một tia thất vọng.
Mông Lung thu hết biểu tình vào đáy mắt, nàng dương thần cười quay hắn nói: “Thanh Hoan bảo Lâu tướng chờ chút, một lát nữa sẽ nàng tới.”
Buồn bã ở đáy mắt Lâu Vũ Thần nhất thời thu lại, con ngươi sâu thẳm kia hiện lên điểm điểm tinh quang, hắn giơ tay lên hướng về phía Mông Lung hơi chấp nói: “Đa tạ Mông Lung cô nương.”
Mông Lung có chút cười nhạt, nàng hừ lạnh một tiếng nói: “Lâu tướng không nên cao hứng quá sớm, ai biết đợi ngươi là phúc hay là họa?”
Lâu Vũ Thần liễm mi, thanh âm lạnh nhạt nói: “Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi! Mặc kệ là phúc hay là họa, đều là bổn tướng nên thừa nhận!”
Bookwaves.com
Mông Lung nghe lời này, hơi kinh ngạc, nàng mang ngước mắt hơi quét Lâu Vũ Thần một mắt.
Theo nàng, nam nhân này luôn luôn ngạo thế khinh vật, tự cho mình siêu phàm, hôm nay nàng có thể từ trên người hắn thấy được thỏa hiệp và bất đắc dĩ!
Thực sự là một chuyện lạ!
Đều nói từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, lúc này Mông Lung thâm tín không nghi ngờ!
“Mông Lung, sao ngươi không mời Lâu tướng ra phòng khách? Nếu chậm trễ tướng gia, chẳng phải là bổn công chúa sai sao?” Phía sau truyền đến thanh âm nhạt như nước của Mạnh Thanh Hoan.
Mi tâm của Mông Lung khẽ động, có chút kỳ quái nhìn Mạnh Thanh Hoan, bất quá chỉ chốc lát nàng liền phản ứng lại, vội vội vàng vàng nói: “Là ta sơ sót, Lâu tướng, xin mời!”
Lâu Vũ Thần lại đứng tại chỗ, vậy con ngươi thâm thúy đẩy ra tầng tầng vi ba nhìn Mạnh Thanh Hoan chân thành mà đến.
“Thế nào, Lâu tướng đây là không biết ta? Nga, cũng là, ta hiện tại ban thưởng hào Chiêu Hoa, chính là công chúa vô cùng tôn quý của Dạ Chiêu quốc. Y theo cấp bậc lễ nghĩa, có phải Lâu tướng nên hành lễ với ta hay không?”
Mạnh Thanh Hoan nhợt nhạt cười, thanh âm kia như tế thủy thanh lưu lộ ra một cổ lãnh ý làm cho người không thể nào sao lãng.
Đáy mâu của Lâu Vũ Thần dần dần phủ lên một tầng vẻ đau xót, hắn cúi đầu chỉnh đốn trang phục hướng phía Mạnh Thanh Hoan khom người, hành một thần lễ: “Thần Lâu Vũ Thần gặp qua Chiêu Hoa công chúa.”
Mạnh Thanh Hoan vội vội vàng vàng nâng tay hắn lên, dịu dàng cười: “Thần ca ca thực sự không thú vị, ta đùa giỡn với ngươi mà thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...