CHƯƠNG 401: PHỤ TỬ ĐỐI PHONG 1
Dịch giả: Luna Wong
Môi mỏng của Dạ Quân Ly nhẹ nhàng nhếch lên, lơ đểnh nói thế với Lâu Vũ Thần, hắn xoay người muốn đi, chợt nghe ngoài cửa điện có tiếng bước chân truyền đến.
Thanh âm của thái giám Phúc Hải truyền tới: “Hiên vương, bệ hạ thỉnh Hiên vương đến ngự thư phòng nghị sự.”
Dạ Quân Ly nhíu mày, con ngươi u toại lóe lên lưu quang, thanh âm nhàn nhạt nói: “Bổn vương đã biết.”
Hắn ngẩng đầu liếc Lâu Vũ Thần một mắt, đột nhiên cười nói: “Bổn vương cùng tiểu cửu đại hôn, mong rằng Lâu tướng không cần tặng lá trà nữa.”
Mi tâm của Lâu Vũ Thần tụ lại, đáy mắt chỉ một thoáng hiện lên một tia duệ sắc, con ngươi hơi nguy hiểm nhìn chằm chằm mặt mày hớn hở của Dạ Quân Ly, thanh âm lạnh lùng nói: “Vậy bổn tướng chờ tin tức đại hôn của các ngươi.”
Hắn vung tay áo lên, vẻ mặt vẻ giận đi ra đại điện!
Dạ Quân Ly liếc nhìn bóng lưng hắn rời đi, híp mắt một cái, tiếu ý bên khóe môi vẫn như cũ đặc hơn.
Một bên đang đợi Phúc Hải thấp giọng nhắc nhở: “Vương gia, bệ hạ còn đang chờ ngươi.”
Dạ Quân Ly liễm thần sắc, quét mắt nhìn hắn một cái, lúc này mới xoay người ly khai Tuyên Chính điện đi đến phía ngự thư phòng.
Trong ngự thư phòng, phong quốc thư trong tay Dạ Đình Giang sớm bị hắn túm có chút nhăn, nhưng chữ viết phía trên vẫn như cũ rõ ràng, trong thư nói.
“Hoàng đế bệ hạ anh duệ của Dạ Chiêu, năm đó từ biệt, đã hai mươi năm có thừa, tâm thường niệm chi. Bệ hạ có nhớ hay không, năm đó trẫm cùng Nghi Nhu có minh ước? Mà nay, bệ hạ tự hủy minh ước, trẫm đau lòng. Đã bệ hạ bội ước trước, mong rằng bệ hạ phản hồi tín vật minh ước năm đó, trẫm chiêu cáo thiên hạ rộng lớn. Trẫm ở Thánh Dương, chậm đợi tin lành của bệ hạ!”
Ánh mắt duệ của Dạ Đình Giang nhìn chằm chằm mấy câu ngắn gọn trong thứ, lửa giận trong lòng như bài sơn đảo hải bao phủ hắn.
Sao hắn lại quên, từ lúc hơn hai mươi năm trước, hắn từng nhận lời Tiêu Tầm Dương minh ước với Cố Nghi Nhu, chỉ phúc vi hôn cho hài tử của bọn họ, không nghĩ tới Tiêu Tầm Dương dĩ nhiên sẽ lấy việc này làm văn lớn!
Một ngày Tiêu Tầm Dương hạ chiếu lệnh, nói ra việc này, tên bội bạc, liền cũng rửa không sạch nữa.
Dạ Đình Giang từ từ nhắm hai mắt, vò quốc thư trong tay thành một cục, quả nhiên là hảo huynh đệ nhiều năm, biết hắn quan tâm cái gì!
Cửa phòng chi nha một tiếng bị người đẩy ra, Dạ Đình Giang mở mắt, thu lại lửa khói đáy mắt nhìn người đến.
“Nhi thần thỉnh an phụ hoàng.” Dạ Quân Ly nhấc áo bào lên quỳ ở trên mặt đất, hắn khẽ cúi đầu, dáng dấp phong thần tuấn lãng phá lệ xuất chúng.
Dạ Đình Giang thu hồi ánh mắt, trầm trầm thanh âm nói: “Ly nhi, trẫm hạ chỉ tứ hôn nhị ca ngươi và Ngọc gia tiểu thư, đối với chuyện này ngươi tựa hồ rất là bình tĩnh.”
Vốn tưởng rằng nhi tử này của hắn sẽ chạy vào hoàng cung tìm hắn lý luận, ai biết hắn đợi đã lâu, cũng không thấy nhi tử này của hắn có động tĩnh gì.
Mà nay một phong quốc thư, lại để hắn có hoài nghi.
Dạ Quân Ly ngẩng đầu lên, nhãn thần kiên nghị nhìn hắn thanh âm lang lảnh hỏi: “Nếu nhi thần thỉnh cầu phụ hoàng thu hồi thánh chỉ, người sẽ đáp ứng chứ?”
Bookwaves.com
Dạ Đình Giang híp mắt một cái, trong con ngươi xẹt qua một tia chán nản nói: “Ly nhi, ngươi dùng tình quá sâu với Ngọc gia tiểu thư, đây không phải là chuyện tốt. Hơn nữa, nàng là người Ngọc gia, lẽ nào ngươi là rập khuôn theo trẫm, tùy ý ngoại thích kiêu ngạo, nguy hại giang sơn Dạ Chiêu sao?”
Dạ Quân Ly khẽ cười một tiếng, thanh âm sâu kín nói: “Nguyên lai phụ hoàng đang lo lắng cho nhi thần sao? Nhưng phụ hoàng ngươi có thật từng nghĩ muốn đưa giang sơn Dạ Chiêu vào trong tay của nhi thần sao?”
Hắn ngẩng đầu, con ngươi yêu dị xẹt qua một tia châm chọc, cười nhìn phụ hoàng mình.
Dạ Đình Giang nghe lời này, thần sắc nhất thời cả kinh, mi tâm của hắn nhíu lên sắc mặt mơ hồ giận, trách mắng: “Ly nhi, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không? Ngươi là nhi tử trẫm thương yêu nhất, giang sơn này không giao cho ngươi, trẫm còn có thể giao phó cho ai?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...