CHƯƠNG 398: VÀO ĐÊM ÁC LINH ĐÁNH LÉN
Dịch giả: Luna Wong
“Tiểu cửu, mặc kệ bọn họ là ai, chỉ cần có ta ở, ta tuyệt không cho phép bọn họ động một sợi lông của nàng.”
Thanh âm của Dạ Quân Ly kiên định mà lại khí phách thanh tản ra trong bóng đêm, hắn nắm thật chặt tay của Mạnh Thanh Hoan, ánh mắt kia hiện lên quang thải đặc hơn.
Mạnh Thanh Hoan hít sâu một hơi, gật đầu, cổ lực lượng này của dư nghiệt Thiên Linh quốc nguy hại lớn vô cùng với Dạ Quân Ly, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp tìm được bọn họ, phá hủy bọn họ!
“Đi thôi, chúng ta cần phải trở về.” Dạ Mạch Hàn thấy sắc trời đã tối, Mạnh Thanh Hoan còn là hắn mang ra khỏi phủ, nếu như đêm không về, chỉ sợ vị hôn phu như hắn không dễ giải thích a.
Mạnh Thanh Hoan tản ra suy nghĩ đáy lòng cùng bọn họ lên xe ngựa chạy về phía kinh thành.
Lúc này đã qua giờ Tuất, trên đường cái an tĩnh có chút quỷ dị.
Mạnh Thanh Hoan đột nhiên cảm thấy thân thể có chút lạnh cả người, hình như có trận trận âm phong từ bên người kinh qua, đáy lòng có một loại cảm giác là lạ.
Xe ngựa đột nhiên ngừng lại, chợt nghe Sở Tu Trần giọng nghi ngờ nói: “Chủ tử, có sương mù.”
Dạ Mạch Hàn vén mành lên, liền thấy cả đường cái tràn ngập vụ khí thanh sắc, vụ sắc nồng hậu khiến cho bọn hắn thấy không rõ vị trí địa phương của bọn họ.
Dạ Quân Ly và Mạnh Thanh Hoan đồng thời phóng nhãn nhìn lại, chỉ là hai người lần lượt cả kinh.
Thanh âm của Mạnh Thanh Hoan khẽ run, nhìn một màn trước mắt này tràn đầy kinh sắc nói: “Tại sao có thể có nhiều huyền linh như vậy?”
Dạ Quân Ly cũng có ngoài ý muốn, liền thấy cả một con đường ác linh phiêu đãng một đoàn đoàn hiện lên hắc khí, đi về một phương hướng
Mà nơi ác linh đi qua, đó là thanh vụ tràn ngập, âm phong trận trận.
“Kia là địa phương nào?” Tay Mạnh Thanh Hoan chỉ nơi huyền linh bay đi, hỏi Dạ Quân Ly.
Bookwaves.com
Dạ Quân Ly híp mâu một cái, đột nhiên trầm giọng nói: “Quốc sư phủ.” Thanh âm hắn thản nhiên lạnh lẽo, lập tức phân phó nói: “Tu Trần, nhanh đi quốc sư phủ.”
Sở Tu Trần lập tức giơ mã tiên lên, vội vả đi về phương hướng quốc sư phủ.
Không bao lâu, bọn họ đi tới bên ngoài quốc sư phủ, liền thấy vô số ác linh bay về phía quốc sư phủ, còn kèm theo một chút kim quang lóe ra, nhưng chỉ có Mạnh Thanh Hoan và Dạ Quân Ly mới có thể thấy.
Hình ảnh kia lộ ra quỷ dị, cũng không lâu lắm, kim quang từ từ tiêu thất, ác linh còn sót lại xông phá trận pháp Linh Hư bày, xông vào.
“Đi, vào xem.” Dạ Quân Ly lôi kéo Mạnh Thanh Hoan đi vào trong quốc sư phủ, liền thấy chung quanh viện an tĩnh ác linh phiêu đãng.
Bất quá bởi vì thông linh ngọc trên người bọn họ, mấy thứ này không dám tới gần, thậm chí lẫn mất rất xa.
Dạ Quân Ly và Mạnh Thanh Hoan đi tới chính điện, liền thấy Thương Minh tay cầm kiếm gỗ đào, trên thân kiếm vết máu loang lổ, hắn đứng ở trước đình viện quơ mộc kiếm, ác linh chạm phải mộc kiếm nhuốm máu kia, liền tan chảy bay biến mất tán.
Không bao lâu ác linh trong phủ bị bắt không sai biệt lắm, chỉ có còn sót lại một con còn đang trong phủ phiêu đãng, huyền linh cùng khác ác linh khác, trên người nàng không có oán khí, còn hiện lên bạch quang u nhược.
Rất xa có thể thấy được, đó là một nữ tử.
Nữ tử kia lơ lửng trên không trung, đột nhiên lên tiếng phá lên cười, u oán khẩu khí hỏi: “Linh Hư, ta đưa cho ngươi phần lễ vật này, ngươi thích không?”
Mày kiếm của Linh Hư vặn một cái, tay hơi nắm chặt: “Mị Nguyệt?”
“Nguyên lai ngươi còn nhớ rõ ta! Sáu năm, ta vẫn luôn tìm ngươi, Linh Hư, thù giữa chúng ta cũng là thời gian thanh toán.” Nữ tử kia hiển nhiên là khôi lỗi bị Mị Nguyệt khống chế .
Con ngươi u lãnh của Linh Hư hơi lóe lên, trầm giọng nói: “Được, ta chờ ngươi!”
Lúc nói chuyện phù chú trong tay hắn vung tay lên, đánh tới phía nữ tử kia, liền thấy một đạo kỳ quang siếp nhiên tản ra, huyền linh trong nháy mắt biến mất vô tung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...