CHƯƠNG 339: VÔ TỘI
Editor: Luna Wong
Mạnh Thanh Hoan nghe bách quan chung quanh hô: “Thánh thượng anh minh!” Thanh âm điếc tai nhức óc để Mạnh Thanh Hoan nghe phá lệ châm chọc.
Hôm nay phát sinh tất cả, cũng làm cho nàng ngoài ý muốn.
Thân thế của nàng, cái chết của Phong Nguyệt Nùng, Ngọc gia phản chiến, thái tử bị phế, nhìn như không có quan hệ gì, vô hình trung lại có quan hệ với nhau.
Đột nhiên Mạnh Thanh Hoan rất sợ, vòng xoáy triều đình đấu tranh đã cuốn nàng vào trong đó, sau này nàng nên đi nơi nào?
“Phụ hoàng, ngươi không thể… Phụ hoàng là bọn hắn oan uổng ta, ta không có làm…” Dạ Huyền Tân không thể tiếp thu chuyện mình bị cách chức làm thứ dân, hắn đột nhiên chạy về phía ngự tọa, quỳ gối trước mặt Dạ Đình Giang, ôm chân của hắn không ngừng khẩn cầu.
Sắc mặt Dạ Đình Giang uấn hàn: “Người đến đưa hắn đi.”
“Phụ hoàng, vì sao? Vì sao các ngươi phải đối xử với ta như vậy? Dạ Quân Ly, ngươi không chết tử tế được, không chết tử tế được…” Tiếng chửi rủa của Dạ Huyền Tân từ từ đi xa, trong điện khôi phục an tĩnh.
Dạ Đình Giang xoa xoa đầu, sắc mặt hiện lên rất nhiều uể oải, hắn ngẩng đầu nhìn lướt qua mọi người quỳ trên điện, thanh âm âm lãnh nói: “Tần Thủ khi quân phạm thượng kéo ra ngoài chém!”
Sắc mặt Tần Thủ trắng bệch kêu oan uổng, nhưng vẫn bị cấm quân kéo xuống.
Dạ Đình Giang tiếp tục nói: “Chuyện yêu tinh chính là giả dối hư ảo, đặc xá miễn Mạnh Cửu Nhi, Phong Thanh Dương cùng với mọi người Mạnh gia vô tội. Về phần Ngọc Lăng Phong, niệm tình Ngọc gia các ngươi lao khổ công cao, miễn cho tội chết, bãi miễn chức thiếu úy của ngươi, bế môn tư qua!”
“Tạ ơn hoàng thượng.” Đám người Mạnh Thanh Hoan đồng loạt quỳ gối tạ ân.
“Những chuyện khác, ngày khác bàn lại, tất cả giải tán đi!” Dạ Đình Giang khoát khoát tay, nhất phó tiêu điều thái độ già nua.
Bách quan đều thối lui.
Mạnh Thanh Hoan quỳ lâu, hai chân có chút tê, thời gian đứng dậy suýt nữa đứng không vững, đột nhiên một đôi cánh tay to hữu lực ôm hông của nàng đỡ nàng lên.
Bookwaves
Nàng ngẩng đầu nhìn lại, là Lâu Vũ Thần.
“Cảm tạ!” Tròng mắt của Mạnh Thanh Hoan rũ xuống, tránh cái đỡ của Lâu Vũ Thần, một bên Ngọc Quy Trì và Ngọc Lăng Phong đã đi tới.
“Cửu nhi, nữ nhi của ta.” Ngọc Quy Trì nắm chặt cánh tay của Mạnh Thanh Hoan, vẻ kích động đáy mắt khó nén, thanh âm mừng rỡ nói: “Chúng ta về nhà đi, mẫu thân ngươi nhìn thấy ngươi nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Mạnh Thanh Hoan nghe được hai chữ mẫu thân này, có chút hoảng hốt, từ hiện đại đến cổ đại, nàng không biết mẫu thân mình đến tột cùng là ai, thực sự là buồn cười!
Một bên Ngọc Lăng Phong bình tĩnh, nhìn Mạnh Thanh Hoan một mắt, đều là tất cả bất đắc dĩ không cam lòng, nhưng cuối cùng lại cũng chỉ có thể tiếp thu sự thật này.
Bởi vì một Mạnh Cửu Nhi, hữu dụng hơn mười thái tử! Buôn bán này, rất có lời!
Mạnh Thanh Hoan được bọn họ đỡ, ly khai đại điện, ra khởi điện môn nàng đột nhiên quay đầu lại nhìn.
Đã thấy Dạ Quân Ly như trước đứng ở trước điện, vẫn không nhúc nhích, cách không xa, nhưng nàng lại thấy không rõ đáy mắt của hắn, giống như nàng không biết Dạ Quân Ly đến tột cùng đã làm gì?
Ngọc gia, tại sao có Ngọc gia?
Mạnh Thanh Hoan biết rõ, Dạ Quân Ly hận Ngọc gia tận xương… Mà nàng hết lần này tới lần khác lại là người Ngọc gia!
Giữa bọn họ, còn có thể quay lại sao?
Có thể sao?
Nàng chậm rãi thu hồi đường nhìn, nhìn bậc thang bạch ngọc dưới chân, bạch sắc giống như sương mù dày đặc, để cho nàng nhìn không thấy đường tương lai ở đâu?
Nhưng nghi vấn đáy lòng vẫn phải giải, Dạ Quân Ly còn thiếu nàng một lời giải thích!
Mặc kệ nàng là họ Mạnh, hay họ Ngọc, cũng sẽ không cải biến ước nguyện ban đầu của nàng! Chỉ cần nàng vẫn thích Dạ Quân Ly, nàng sẽ không bỏ rơi hắn, mặc kệ hắn lợi dụng hay lừa dối!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...