CHƯƠNG 298: THẤY THƯ MAU VỀ
Editor: Luna Huang
Tiêu Thủy Vân có chút thất thần kinh hoảng chưa định, nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Dạ Mạch Hàn khẽ cười, mâu quang đáy mắt sâu như mặc đàm nhìn nàng.
Tiêu Thủy Vân chỉ cảm giác trái tim mình nhảy cực nhanh, hình như là bị kinh hách, dĩ nhiên nhất thời đã quên phản bác hắn.
“Làm sao vậy?” Dạ Mạch Hàn thấy ánh mắt của Tiêu Thủy Vân có chút dại ra, hắn nhíu mày đỡ nàng lên, cho là nàng bị bệnh, thuận tay đặt lên cổ tay của nàng đang muốn bắt mạch cho nàng.
Tiêu Thủy Vân nhất thời phản ứng kịp, nàng đột nhiên rút tay về, cúi đầu nói: “Ta thua, ngươi đi đi!”
Dạ Mạch Hàn nhíu mày, khóe môi hắn câu một cái, khom lưng nhặt bao phục của mình ở ven đường lên, khẽ liếc Tiêu Thủy Vân một cái nói: “Vậy bổn vương liền cáo từ.”
Tiêu Thủy Vân vặn mi không nói được một lời, nàng giận dữ thu kiếm của mình vào, nhìn Dạ Mạch Hàn tiêu sái đi xa, chẳng biết tại sao giờ khắc này đáy lòng nàng đột nhiên có chút khó chịu, như là chịu ủy khuất cực lớn.
Nàng mờ mịt ngồi dưới đất, ôm hai vai của mình, nước mắt không giải thích được chảy ra.
Từ nhỏ đến lớn nàng sẽ không bị ủy khuất, nhưng là lúc này đây nàng cũng không biết mình là làm sao vậy, không phải là thua một hồi luận võ sao, để cho Dạ Mạch Hàn chạy mất, vì sao nàng cứ khó chịu như vậy?
Nàng đang khóc thương tâm, thình lình nghe thanh âm trầm thấp bất đắc dĩ của Dạ Mạch Hàn truyền đến: “Ta theo ngươi về, ngươi chớ khóc.”
Tiêu Thủy Vân ngẩng đầu nhìn chiếc khăn trắng trong thuần khiết Dạ Mạch Hàn đưa đến, nước mắt của nàng như hạt đậu rơi xuống, nồng nặc giọng mũi hỏi hắn: “Ngươi không phải đi rồi sao? Vì sao lại về?”
Dạ Mạch Hàn ngồi xổm xuống, cầm khăn lau nước mắt cho nàng, thanh âm tràn đầy oán khí nói: “Nếu ta bỏ một mình ngươi ở nơi này, ngày khác ngươi hồi cung nói cho Trường Lan, Trường Lan còn không tuyệt giao với ta sao?”
Tiêu Thủy Vân nghe lời này, trong lòng thì càng khó chịu, nguyên lai hắn trở về là bởi vì ca ca của nàng!
Nàng như nghẹn, kéo khăn trong tay Dạ Mạch Hàn, tự lau nước mắt.
Dạ Mạch Hàn nhìn nàng, trong lòng đều là bất đắc dĩ, hắn đỡ nàng lên, nói với nàng: “Đi thôi, chúng ta hồi cung!”
Tiêu Thủy Vân ngước mắt nhìn Dạ Mạch Hàn, khóe môi nàng khẽ động, đang muốn mở miệng, chợt nghe cách đó không xa đột nhiên truyền đến thanh âm mừng rỡ của nam tử: “Chủ tử!”
Dạ Mạch Hàn quay đầu lại nhìn, thấy người tới hơi có chút kinh ngạc và khẩn trương: “Tu Trần, sao ngươi lại tới đây? Là mẫu hậu ta nàng đã xảy ra chuyện gì sao??”
Sở Tu Trần bước nhanh đi tới, đang muốn hành lễ, liền bị Dạ Mạch Hàn làm ngừng. Hắn là thân tín đắc lực bên người Dạ Mạch Hàn, Dạ Mạch Hàn ly khai kinh thành phái hắn thủ ở kinh thành, âm thầm bảo hộ Cố hoàng hậu.
“Chủ tử yên tâm, nương nương không có việc gì. Chỉ là nương nương phái thuộc hạ tới tìm chủ tử, để thuộc hạ đưa phong thư này tự mình giao cho chủ tử!” Sở Tu Trần nói từ trong lòng lấy ra một phong thư phong kín trình Dạ Mạch Hàn.
Vọng Thư Uyển.com
Sau khi nhận lấy Dạ Mạch Hàn liền lập tức mở ra, đã thấy thư này có một tờ giấy trắng, không có bất kỳ chữ nào.
Dạ Mạch Hàn cũng không ngoài ý muốn, hắn đi tới trước trà liêu, hỏi lão bản lấy một chén nước trắng, tạt vào tờ giấy, không cần chỉ chốc lát, giấy hiện ra chữ viết.
Chỉ là nhìn nội dung trong thư, thần sắc Dạ Mạch Hàn chợt biến đổi, mâu quang sâu thẳm nhìn chằm chằm mấy chứ rất ít trong thư: “Tinh thần biến, phong vân động, kiếp số đã định, nhi (tử) ta thấy thư mau về!”
Chữ viết hiển lộ trong thư bất quá chỉ chốc lát lại biến mất vô tung, Dạ Mạch Hàn nắm giấy trắng trong tay, hóa thành tro tán đi.
Hắn xoay người nhìn Tiêu Thủy Vân cách đó không xa, đi tới chỗ nàng xin lỗi nói rằng: “Công chúa, xin lỗi, hiện tại ta cần nhu cầu cấp bách lập tức trở về kinh, chỉ sợ không thể cùng ngươi hồi cung. Bất quá ngươi yên tâm, hôn sự của chúng ta, ta sẽ giải quyết!”
Đáy lòng Tiêu Thủy Vân hỏi kinh, tuy rằng không biết trong thư viết cái gì, nhưng nàng thấy Dạ Mạch Hàn thật tình như thế, liền biết hắn lại có chuyện quan trọng trong người.
Nàng nhướng nhướng mày, nhất phó rất không nói lý kiêu căng kiêu căng, nói với hắn: “Ta với ngươi cùng hồi kinh, chờ ngươi xử lý xong chuyện của ngươi, ngươi theo ta hồi cung giải quyết hôn sự, cứ quyết định như vậy!”
Nàng lớn như vậy còn chưa từng đi kinh thành Dạ Chiêu quốc, trước là bởi vì hai nước có mối hận cũ, cừu thị lẫn nhau, nhưng hôm nay lại bất đồng!
Dạ Mạch Hàn kéo kéo khóe môi nhìn nàng, cười nói: “Được, theo ý ngươi. Bất quá ta phải truyền tin cho Trường Lan trước, tránh hắn lo lắng.”
“Không thành vấn đề.” Tiêu Thủy Vân vỗ tay, tâm tình nhất thời vui sướng rất nhiều, nhưng nàng không biết là bởi vì muốn cùng Dạ Mạch Hàn hồi kinh hay là bởi vì tạm thời không cần hồi cung giải quyết hôn sự của bọn họ.
Nói chung, ủy khuất tối tăm lúc nãy toàn bộ đều biến mất không thấy, còn dư lại chỉ có hưng phấn và hài lòng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...