CHƯƠNG 282: GỌI TA PHU QUÂN
Editor: Luna Huang
“Tự kỷ? Bổn vương thực tại rất oan uổng, rõ ràng là chính nàng thừa nhận ta là phu quân của nàng.” Dạ Quân Ly nghiêm trang nói, đáy mắt còn lóng lánh điểm điểm tinh quang.
Mạnh Thanh Hoan chớp mắt, cau mày, không phục phản bác: “Ta thừa nhận khi nào?”
Dạ Quân Ly ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt tuấn tú của yêu nghiệt kia chậm rãi để sát vào Mạnh Thanh Hoan, thanh âm thật thấp nói: “Kỳ thực dù là ta không động tay, ngày khác chờ phu quân của ta trở về, không tha cho ngươi đâu.”
Mạnh Thanh Hoan một chút phản ứng lại, lời này là lúc đó nàng thẩm vấn Tiêu Cảnh Lương, chặt ngón tay hắn nói ra, Dạ Quân Ly dĩ nhiên nhớ kỹ như vậy?
Lúc đó nàng cứ thuận miệng nói như vậy, hơn nữa, nàng lại không biết Dạ Quân Ly thành quỷ, còn đi theo bên cạnh nàng, sớm biết rằng hắn ở, đánh chết nàng cũng sẽ không nói.
Chuyện mất mặt như thế, quyết không thể thừa nhận!
“Nói lộn xộn cái gì, ta thế nào nghe không rõ?” Mạnh Thanh Hoan nháy mắt, dáng vẻ mê hoặc đang giả bộ sỏa!
Ba quang nhỏ vụn của Dạ Quân Ly hơi lóe lên, khóe môi vung lên một cái tiếu ý nguy hiểm, ôn nhu nói: “Nghe không rõ không có vấn đề gì, chỉ cần nàng gọi ta một tiếng phu quân, vậy thì cái gì cũng hiểu rồi.”
“Ngươi mơ tưởng.” Mạnh Thanh Hoan trợn mắt, yêu nghiệt không biết xấu hổ này quả thực chính đạp mũi lên mặt, gọi hắn phu quân, hắn mơ đẹp!
“Ân?” Âm cuối của Dạ Quân Ly nảy lên một cái, hai tay hơi cố sức ôm eo của nàng cuốn vào vào trong ngực, môi mỏng khẽ quét qua vành tai của nàng, thanh âm thấp nhu nói: “Thực sự không gọi?”
Cả người Mạnh Thanh Hoan run rẩy, cả người tô tô tê tê khó chịu, nhưng trong lòng vẫn còn phòng tuyến, nàng cắn răng chính là không chịu thua: “Không gọi, không gọi, đánh chết ta cũng. . .”
Nàng còn chưa có nói xong, Dạ Quân Ly đột nhiên ngăn lại môi anh đào của nàng, bá đạo hôn nàng, công chiếm thành trì của nàng.
Giữa miệng lưỡi tràn đầy khí mát lạnh thuộc về Dạ Quân Ly, kèm theo cảm giác cực nóng nồng nghiệt, để Mạnh Thanh Hoan ngây ngô, phiêu phiêu thoáng qua, đầu óc trống rỗng.
Vọng Thư Uyển.com
Cái hôn này càng ngày càng sâu, Mạnh Thanh Hoan có chút không chịu nổi, nàng như chết chìm, mất đi hô hấp, nhưng hết lần này tới lần khác lúc nàng cảm thấy sắp chìm vào trong cái chết, Dạ Quân Ly lại cho nàng khe hở hô hấp, nhưng yêu nghiệt này không chịu buông tha nàng.
Mạnh Thanh Hoan biết Dạ Quân Ly đây là đang có ý định nghiêm phạt nàng, nếu bị thua chẳng phải là quá mất mặt sao?
Trong óc nàng sát nhiên thanh minh vài phần, nàng đột nhiên ôm cổ Dạ Quân Ly, đảo khách thành chủ tùy ý đáp lại hắn, tay kia không ngừng châm lửa trên người hắn.
Hai tròng mắt đóng chặt của Dạ Quân Ly đột nhiên mở, đáy mắt lửa khói càng ngày càng đậm, nha đầu kia đơn giản là quá lớn mật!
Hắn đang nghĩ ngợi, đột nhiên Mạnh Thanh Hoan xoay người áp hắn lên giường, hai tròng mắt linh động lóng lánh tiếu ý mê người, vô tận tiêu hồn.
“Phu quân, hiện tại ngươi hài lòng chưa?” Mạnh Thanh Hoan hôn một cái vào khóe môi của hắn, hai gò má hiện lên phi sắc, đáy mắt có chút cảm giác đùa dai.
Nàng cũng không tin yêu nghiệt này dám nhào vào nàng!
Dạ Quân Ly nhíu nhíu mày, nha đầu kia thực sự là thông minh để cho người ta nghiến răng, biết lúc nào tiến, lúc nào lùi.
Hiện tại tốt rồi, nàng đến phu quân cũng gọi, nhưng bị nàng châm lửa chỉ có thể tự dập, hắn quả nhiên là chơi với lửa có ngày chết cháy a!
Trong lòng Dạ Quân Ly khổ, đột nhiên một tay hắn kéo Mạnh Thanh Hoan vào lòng, ôm thật chặt nàng, thanh âm trầm thấp ám ách nói: “Sau khi hồi kinh, chúng ta liền chuẩn bị đại hôn, tiểu cửu, ta không muốn đợi thêm nữa.”
Chỉ có thú nàng, hắn mới có thể không kiêng nể gì cả, quang minh chính đại hàng đêm ôm nàng, bá chiếm nàng, không cần cố kỵ, cũng không cần nhẫn nại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...