Thông Linh Vương Phi: Hôn Tỉnh Yêu Nghiệt Vương Gia

CHƯƠNG 207: THƯỢNG TÀ

Editor: Luna Huang
Dạ Quân Ly hơi sững sờ, ấn đường nhăn sâu đậm.

“Ngươi không biết Thượng Uyên? Vậy ngươi tên gì, còn có huynh đệ tỷ muội không?” Đáy lòng Dạ Quân Ly trôi nổi nghi hoặc vô tận, trên đời này làm sao có thể có người giống nhau như thế?

Nam tử hồng y chìm chìm mâu, trả lời: “Thượng Tà, Mạc Thượng Tà!”

(Luna: Lúc đầu tưởng ổng ngon lắm, hóa hỏi ngta ngta chưa đáp ổng bị người ta hỏi lại rồi, đã thế còn dễ dãi khai luôn danh tính nữa)


Không thể nào, hắn chưa từng nghe Thượng Uyên nói có song bào huynh đệ.

Trường Lan cũng hiển nhiên ngoài ý muốn, ánh mắt hắn nghi hoặc nhìn Dạ Quân Ly, nói: “Hắn cũng họ Mạc, lại cù giống Thượng Uyên như thế, vô cùng có khả năng là huynh đệ của Thượng Uyên.”

Dạ Mạch Hàn lại nghi thanh nói: “Nhưng Mạc gia chỉ có một mình Thượng Uyên, không có nghe nói hắn có song bào huynh đệ.”

Mạc Thượng Tà nghe nghị luận của ba người bọn họ, đầu đầy mờ mịt, thanh âm hắn hơi trầm xuống nói với bọn hắn: “Ta là cô nhi, không cha không mẹ không huynh đệ, nói vậy các ngươi là nhận lầm người.”

Ánh mắt ba người đồng loạt nhìn Mạc Thượng Tà, lòng tràn đầy nghi hoặc cần cởi bỏ.

Mạc Thượng Tà thấy bọn họ nhìn hắn như thế, hơi hơi nhíu mi, mâu quang hắn sâu đậm.

“Độc trong cơ thể ngươi đã xảy ra chuyện gì?” Có lẽ là bởi vì mặt Mạc Thượng Tà cực giống Thượng Uyên, Dạ Quân Ly cảm thấy có một chút thân thiết, hình như huynh đệ chết đi của mình đã về.

Mạc Thượng Tà hừ lạnh một tiếng, đáy mắt liễm lên hận ý đặc hơn, chỉ chỉ long tọa phía sau hỏi bọn hắn: “Biết vì sao ta phải xây Tiêu Dao cung không?”

Dạ Quân Ly nâng mắt nhìn tấm biển viết hai chữ tiêu dao trên tường, nghe thanh âm của Mạc Thượng Tà âm hàn nói: “Bởi vì ta phải hủy Dạ Chiêu quốc, là hoàng tộc Dạ thị hại ta thành bộ dạng như thế, để cho ta sống không bằng chết. Ta sống một ngày, liền muốn hủy giang sơn của Dạ thị.”


(Luna: huynh đệ này nên ăn óc heo bổ lại não đi)

Nghe lời này, Dạ Quân Ly cùng Dạ Mạch Hàn một trận kinh hãi, đến tột cùng Dạ thị bọn họ cùng Mạc Thượng Tà có ân oán gì, để hắn ghen ghét như thế!
Mạc Thượng Tà bởi vì tức giận, không nhịn được che mãnh liệt ho khan vài tiếng, Việt Phong Linh vội vàng để người lấy dược đến, nhìn chén máu tươi tinh hồng sắc kia, trên mặt đám người tràn đầy kinh ngạc.

“Ngươi nói hoàng tộc Dạ thị hại ngươi, cuối cùng là thế nào?” Trường Lan nhìn Mạc Thượng Tà tiếp nhận chén thuốc ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, khóe môi dính, hơi có vẻ hấp dẫn.

Việt Phong Linh đỡ hắn ngồi xuống ghế bên cạnh, Trường Lan ngồi ở một bên, ý bảo hắn đưa tay.

Mạc Thượng Tà đưa tay đặt ở trên bàn nhỏ. Nhìn Trường Lan tham mạch đập của hắn, hắn trầm thanh âm xuống, lành lạnh nói: “Các ngươi có lẽ biết Dạ Chiêu quốc có nuôi ám vệ hoàng thất Thiên Cơ các, nhưng không biết hắn còn có một địa phương khác, Quỷ Âm sơn!”

“Trong Quỷ Âm sơn giam giữ rất nhiều cao thủ độc thuật, mà chúng ta là dùng để thử độc. Ngày qua ngày năm qua năm, người chết dưới độc dược vô số kể, mà người sống sớm là người không giống người, quỷ không giống quỷ.”


Mạc Thượng Tà nhắm mắt lại, làm như không muốn nhớ lại đoạn hắc ám đã qua kia.
“Vậy ngươi làm sao trốn ra?” Dạ Quân Ly ngẩng đầu hỏi hắn, tuy rằng hắn biết hoàng thất bồi dưỡng ám vệ, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, còn có địa phương hắc ám như thế như vậy.

Đến tột cùng trong Quỷ Âm sơn cất giấu cái bí mật gì? Vì sao phụ hoàng hắn chưa bao giờ nói với hắn về cái này?

Mạc Thượng Tà mở mắt, ba quang đáy mắt hơi trầm xuống, thanh âm u lãnh nói: “Trong có Quỷ Âm sơn trong có quái y tinh thông vu cổ, tên gọi Hoa Nam Tử. Chỉ là tính khí hắn quái dị, không chịu giao cổ thuật mình biết cho tông sư Quỷ Âm sơn. Dưới cơ duyên xảo hợp, hắn truyền cổ thuật cho ta, mà ta dựa vào cổ thuật giả chết trốn khỏi đó.”

“Hoa Nam Tử?” Trường Lan nghe tên này, thần tình kinh ngạc nhìn Mạc Thượng Tà, đáy mắt không che giấu được kích động: “Hắn là sư thúc của ta, hắn lại vẫn còn sống?”
(Luna: Rồi gặp bạn gặp bè, tụ họp ăn lẩu uống trà được rồi)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận